Bình minh ở Ankor
Ankor im lìm ngủ, giữa rừng già cả một tòa thành đá đồ sộ gục xuống trong miên man thời gian. Những bậc đá hun hút cao bị bào mòn trơn nhẫy, những bức tượng không đầu buồn rầu đặt bàn tay thiền yên ả trên những đôi chân xếp bằng.
Ankor gần như vượt qua những cảm xúc của con người bởi sự hoành tráng, tỉ mỉ của từng đường nét. Angkor làm người ta nín thở bởi những lớp lang, những dẫy hành lang hun hút, những ô cửa cân xứng dẫn người ta sâu vào những trí tưởng. Angkor khiến những người vô thần nhất cũng lặng đi trước những pho tượng đá vắt khăn cam đứng uy nghi trên tháp đài cao nhất.
Với 3 con người bé nhỏ chúng tôi, Ankor giống như một người khổng lồ đang ngủ và sẵn sàng thức dậy lắp ráp thành một vị thần đá như trong phim transformer vậy.
Chúng tôi đến Ankor tất cả 2 lần nhưng thấy Ankor gần gũi và sống động nhất chính là lúc ngắm mặt trời mọc trên khu đền say ngủ này.
Giờ hẹn của những người săn mặt trời mọc là 5h sáng, quá sớm với những đứa đêm nào cũng vùi trong beeer và nhạc mạnh. Nhưng dù sao cũng không cưỡng lại đươc sức hút của ngôi đền. Khi chiếc tuk tuk phi như bay qua khu rừng già, sự hồi hộp xâm chiếm đầy lồng ngực khi thấy ráng hồng đã tô lên ở phía đông, một màn sương mù trĩu nặng vắt ngang qua những tán lá xanh sẫm của rừng
angkor đã trong tầm mắt, gió từ phía Bắc thổi về và chúng tôi ngửi thấy mùi đền. Kỳ thực một mùi đặc trưng của khu đền được đưa đến cùng những luồng không khí mát và ẩm lạnh, nó mang mùi của quá khứ, mùi mốc, mùi rêu phong đang rữa mục trên tường trong hốc đá, mùi phân chim, mùi nồng của khối không khí quẩn quanh trong những dẫy hành lang dài...
Mùi Ankor trong bình minh... cả ba đứa thốt lên kinh ngạc!!! Bầu trời đã nhuộm tím ngắt. Và chúng tôi nhìn thấy ngôi đền cựa mình thức dậy
Hối hả đến lập cập ba chúng tôi quên mất "chúng ta là một team" và mạnh ai nấy rảo bước về phía ngôi đền,
Chân tôi chạm lên những bậc đá sũng nước, trong sảnh của ngôi tháp đầu tiên ngập những vũng nước tự trận mưa đêm qua. Bóng đêm còn dầy đặc trong những dẫy hành lang, nhưng ngay lập tức khi tôi bước qua cửa về phía bên trong của ngôi đền tôi chìm vào một biển người đang hào hứng dương những chiếc máy ảnh nhỏ xinh và đèn flash nháy lia lịa. Angkor tối thẫm những hình khối nổi bật trên một nền trời tím lịm, vài ráng hồng yếu ớt vươn lên.
Ánh sáng vào buổi sáng ở Ankor là một trong những thứ ánh sáng huyễn hoặc nhất.
Tôi chen qua dòng người để vào gần hơn với ngôi đền, các tay máy hẹn nhau cả ở 2 chiếc hồ hai bên. Bóng tháp, bóng mây giao thoa trên chiếc gương soi gợn sóng. Những người chụp ảnh say mê còn tôi tự cho mình lặng hít sâu những phút giây kỳ diệu trên đất nước quá nhiều điều kỳ diệu này.
Trời bắt đầu mưa và hoàng hôn phai tàn rất nhanh, ráng trời nhợt đi và biến mất sau những đám mây sũng nước. Sương chưa tan và mưa bắt đầu rơi, chiếc máy phim của tôi không còn 1 kiểu.
Chúng tôi gặp lại nhau để chụp mấy bức hình kỷ niệm rồi chui vào 1 ngôi đền canh và ngồi chờ mặt trời lên hẳn. Sự tĩnh lặng trở lại với ngôi đền, đoàn người săn tìm ráng tím của angkor đả bỏ đi nhanh và vội vã như khi họ đến.
Ngôi đền lại ngả người vào giấc ngủ, tôi ngồi nhai mực, một bạn nhả khói thuốc mịt mù còn 1 bạn khác thì trầm ngâm tạo dáng mặc dù chẳng ai còn nhớ đến sự hiện diện của bạn ấy nữa.
Mặt trời lên, sương tan và chúng tôi một lần nữa đi vào ngôi đền chết