What's new

Ba người đi Tibet

(hồi ức ghi trong thời gian dưỡng lão)

Tôi về nhà sau hơn 1 năm lang thang, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi cũng vui. Niềm vui nhẹ nhõm như vừa hoàn thành 1 số mục tiêu lớn, khác hẳn với niềm vui kích động trước mỗi chuyến đi.

Tôi thấy thế là khá đủ, và nghĩ rằng không cần đặt thêm mục tiêu đi lại nào nữa.

Để ổn định đời con gái, tôi nghĩ mình nên xin việc ở 1 cơ quan nhà nước, viện nghiên cứu hay cơ quan bộ nào thì càng tốt. Bố mẹ tôi nghe cái quyết định có tính đột phá này thì mừng lắm, nghĩ con mình đã trưởng thành và biết tu chí.

Rồi tôi được 1 chú bạn của gia đình khuyên và giới thiệu đi xin việc ở Viện nghiên cứu Kinh tế chiến lược (tên dài quá, tôi ko nhớ nổi nữa), cái viện có cái nhà to cây cổ thụ ở Phan Đình Phùng, cái viện trước có bác Lê Đăng Doanh làm viện trưởng.

Cơ quan nhà nước, người ta yêu cầu 1 cái thư xin việc viết tay, chứ không phải oánh máy. Lần đầu tiên làm cái việc này, tôi bỏ hẳn ra 1 buổi chiều, gạch xóa, tẩy sửa.

Hài lòng với câu cú mình nghĩ ra, tôi photo hẳn lại 1 bản cất đi sau có lúc dùng. Sau này, có lần mở ra xem lại, tôi mới hoảng hốt phát hiện ra, trong cái buổi chiều vừa sáng tác, vừa tán phét với con bạn ngồi bên cạnh, câu cuối trong cái thư xin việc (sau 8, 9 lần nháp), chữ tôi tròn trĩnh, rõ ràng: "Xin chân thành cám ơn và kính mong Viện trưởng và lãnh đạo viện xem xét nguyện vọng của tao." (lỗi tại sự phức tạp của đại từ nhân xưng tiếng Việt)

Dài dòng một chút, vì tôi nghĩ làm người nghiêm túc sao mà khó vậy. Có ý định hẳn hoi mà rồi cũng không làm nổi.

Cũng may, sau đó tôi không làm ở đó, mà vào làm cho 1 tổ chức phi chính phủ.

Sau 1 năm làm việc nghiêm túc, có lý tưởng "Vì người nghèo", với khoảng 2 chục chuyến công tác miền núi, đồng bằng sông Cửu Long, đóng góp chút gì đó cho sự nghiệp xóa đói giảm nghèo, vui vẻ với các đồng nghiệp trong nước và quốc tế, tôi xin nghỉ việc.

Lĩnh 1 tháng lương chế độ, cộng với số tiền ki cóp trong 1 năm, tôi thấy mình đã đủ tiền đi Tây tạng.
 
Chuyện của baxu cũng có thể lập thành dị bản được.
Đại loại là như thế lày:

Tôi về nhà sau hơn 1 năm lang thang, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi cũng vui. Niềm vui nhẹ nhõm như vừa hoàn thành 1 số mục tiêu lớn, khác hẳn với niềm vui kích động trước mỗi chuyến đi.

Tôi thấy thế là khá đủ, và nghĩ rằng không cần đặt thêm mục tiêu đi lại nào nữa.

Để ổn định đời con gái, tôi quyết định chống lầy! kiếm một ông chồng vừa vừa về mặt hình thức (để cho gái nó khỏi đong, mệt mỏi lắm) ... blah blah blah ... phải biết kiếm tiền và đặc biệt hơn nữa là "an phận thủ thường". Bố mẹ tôi nghe cái quyết định có tính đột phá này thì mừng lắm, nghĩ con mình đã trưởng thành và biết tu chí ... thoả mãn cái mong mỏi có cháu bế bồng.

Rồi tôi được 1 chú bạn của gia đình khuyên và giới thiệu với một anh chàng, đúng như cái mong muốn và suy nghĩ của mình (tên anh ta là ... dài quá, tôi ko nhớ nổi nữa), anh có cái nhà to cây cổ thụ ở Phan Đình Phùng, mua lại của bác Lê Đăng Doanh sau một hồi điêu đứng trên sàn chứng khoán.

Lần đầu tiên được giới thiệu, tôi cũng lo lắm, tim đập thình thịch, miệng lưỡi thì co quắp, lắp bắp không nên lời, rùi rắng mãi lùng bùng mãi với cuộc gặp đầu tiên nên chẳng ai nói được lời.

Tôi quyết định viết thư để bầy tỏ tình cảm và nguyện vọng của mình, kể ra cũng kỳ cục, nhưng tôi đã quyết rồi, thời nay cọc đi tìm trâu là chuyện bình thường, lần đầu tiên làm cái việc này, tôi bỏ hẳn ra 1 buổi chiều, gạch xóa, tẩy sửa.

Hài lòng với câu cú mình nghĩ ra, tôi photo hẳn lại 1 bản cất đi sau có lúc dùng. Sau này, có lần mở ra xem lại, tôi mới hoảng hốt phát hiện ra, trong cái buổi chiều vừa sáng tác, vừa tán phét với con bạn ngồi bên cạnh, câu cuối trong cái thư tỉnh tò (sau 8, 9 lần nháp), chữ tôi tròn trĩnh, rõ ràng: "Xin chân thành cám ơn và kính mong Viện trưởng và lãnh đạo viện xem xét nguyện vọng của tao." (lỗi tại sự phức tạp của đại từ nhân xưng tiếng Việt)

Dài dòng một chút, vì tôi nghĩ làm người nghiêm túc sao mà khó vậy. Có ý định hẳn hoi mà rồi cũng không làm nổi.

Cũng may, sau đó tôi ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại kết hôn với một anh chàng ngoại quốc làm ở Việt Nam.

Sau 1 năm vợ chồng nghiêm túc, có lý tưởng "Vì tương lai con em chúng ta", với khoảng 2 chục chuyến công tác miền núi, đồng bằng sông Cửu Long, đóng góp chút gì đó cho sự nghiệp xóa đói giảm nghèo, vui vẻ với các đồng nghiệp trong nước và quốc tế, chàng ta về nước, chúng tôi quyết định chia tay ...

Lĩnh 50% tài sản theo chế độ, cộng với số tiền ki cóp trong 1 năm, tôi thấy mình đã đủ tiền đi Tây tạng.
 
he he, nhưng mà thôi, đề nghị mọi người hạn chế spam trong bài này nhé. Đợi ba xu viết xong, tự spam câu đầu thì anh em hẵng nhảy vào nhé :)
 
Dào, bác Chit chờ giời tí nào.

Hôm nay đẹp giời, lại phải chờ mấy hôm nữa mưa thì giời mới sụt sùi tâm trạng mà bịa chuyện chứ.

@ bác babel: bác làm cái dị bản hay quá là hay!
 
3 năm mới ra kết quả

Không hiểu các cao nhân như bác Chit nội công thâm hậu ra sao mà 9 tháng ra kết quả, còn như tôi, 3 năm rủ rê, phập phồng vừa nắn vừa buông mới thực hiện được chuyến đi trong mơ đến Tây tạng.

Nếu không quá bị bó buộc bởi nhu cầu tiết kiệm, có lẽ đoàn 4 người là lý tưởng cho chuyến đi kiểu này. Tiện thuê phòng, tiện thuê 1 cái xe Land Cruise, tiện ăn, tiện uống, tiện buôn chuyện. Nhưng sau 3 năm gạ gẫm, tôi cũng chỉ rủ được thêm 2 người.

Tôi rất ghét con số 3, và cũng đã vài lần đi du lịch 3 người, lần nào cũng có chuyện cãi lộn. Nhưng lần này tôi tặc lưỡi, vì lần này có hẳn 1 zai.

Nói thêm một chút về 2 thành viên còn lại của đoàn.

1 đứa là bạn thân từ hồi cấp 3. Bạn tôi xinh xắn, tóc xoăn xoăn, phóng xe zip đỏ, chúng tôi hay gọi bạn là BéTí. Bạn tôi đi đứng nhiệt tình, ăn uống ngon miệng, lại hay nhường nhịn bạn bè, chúng tôi đã có vài chuyến đi cùng nhau.

Nhưng nếu chỉ có 2 đứa thì chi phí thuê xe ô tô từ Lasha - thủ phủ Tây tạng đi Everest Base camp (EBC) sẽ quá cao. Tôi rủ được thêm thằng Phớgầy - 1 người khá có tiếng tăm trong giới họa sĩ trẻ Hà nội. Thằng Phớ có thỉnh thoảng vẽ tranh Phật tăng thu nhập, lại cũng hay lảng vảng đi chùa, mắt nó sáng lên khi nghe tôi gạ đi Tây Tạng.

Thằng Phớ gày gò, xương xẩu. Nhưng nó khoe hàng tuần vẫn đá bóng, lại cũng từng phượt qua phượt lại cái thời sinh viên mỹ thuật, tôi thấy thế cũng yên tâm.

Nhưng cứ thỉnh thoảng nó lại nêu lên 1 cái băn khoăn, làm tôi thót tim, chỉ sợ nó ko đi nữa. Mà tôi thì đã viết đơn nghỉ việc rồi.

Sau khi bố trí để vợ nó gặp bọn tôi nghe đả thông tư tưởng, nó giải tỏa được 1 nỗi băn khoăn. Nhưng rồi nó lại đặt câu hỏi, thế lỡ lên đó toàn sư, rồi ko có thịt, 3 tuần liền ăn toàn rau thì chết à? May có anh nhà báo XờBờ bảo cho chúng tôi biết sư ở Tây tạng vẫn ăn thịt, có lẽ vì rau trên đó đắt, hoặc có thể để chống trọi với khí hậu lạnh giá mùa đông. Thằng Phớ thở phào, gật gù: Thế chứ. Chứ mà cứ ăn toàn rau với cỏ cũng thành sư thì trâu bò nó cũng thành sư hết à? Thằng Phớ vẫn nổi tiếng với những câu nói lung tung như vậy.

Cho đến tận hôm làm visa xong rồi, tôi vẫn lo thằng Phớ đổi ý. Vừa xoa, vừa gạ gẫm, lại phải vừa tỏ ra cũng bất cần để kích thích nó. Tôi mời thêm cả 2 nhân vật khét tiếng là imim và Đại Vương HK đi cafe để nó được tận mắt thấy người thật việc thật. imim nhân tiện khoe cái handphone mới với hàng loạt những hình ảnh mùa thu vàng Tây Tạng.

Dù ko thể hiện ra, nhưng tôi chỉ hoàn toàn yên tâm khi nhìn thấy vợ thằng Phớ chở nó ra bãi xe đi Nam Ninh đằng sau ks Kim Liên.
 
Last edited:
Biết bao giờ em mới đủ dũng khí bỏ việc đi như chị baxu đây :)
 
Đúng là "truyện ba xu" có khác. Vừa viết cái là Hà Nội lụt ầm ầm, sụt sùi sụt sịt suốt từ hôm qua đến giừ.

Sợ thật. Kể luôn một lèo cho bão luôn đi, đỡ phải đi làm.
 
Mình để ý thấy là bạn Chitto rất để ý nàng baxu nhé. Khen thì không nói làm gì rồi. Nhưng có trách cũng trách yêu mà thôi.
chịp
 
=))

Nhà Toét soi giỏi kinh!

Mà nói thầm thôi chứ, toáng lên thế bác Chit xấu hổ, ko khen cũng chẳng chê nữa là ăn vạ Toét đấy nhá :))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,002
Members
192,333
Latest member
Phanduchoa
Back
Top