What's new

Chuyện Phản Gián và các chuyện nhảm khác

LinhEvil

Mẹ em Mins
Thiên đường không có thực

Cecib là một hòn đảo trù phú, thiên nhiên ưu đãi và dầu lửa thì đào 1m đã phụt lên, vàng thì cứ nhặt từng vốc trong hốc núi. Cư dân ở đây cũng không cần bận bịu gì nhiều mà đã rất an nhàn

Bỗng một đêm, trên trời rơi xuống 1 cái cây.

Thân cây trơn nhẵn còn trên vòm cây thì lúc nào cũng tỏa sáng một ánh sáng kỳ lạ. Cây to như 1 cây baobap lớn nhất ở Châu Phi. Người dân trên đảo Cecib tin rằng chiếc cây đã rơi từ trên trời xuống để ban lại phước lành cho hòn đảo.

Cư dân Cecib hầu như tin vào sức mạnh của cái cây đến nỗi, họ dành cả phần đời còn lại của mình để phủ phục dưới gốc cây. Với họ thiên đường chính là đây, họ không cần phải lao động, sống hay làm bất cứ điều gì. Họ chỉ cần tồn tại dưới gốc cây thiên đường. Uống nước suối, ngủ, quỳ lạy, uống nước rồi lại quỳ lạy...

Nhiều năm trôi qua. Cecib cạn kiệt

Rất nhiều khách du lịch đã đến Cecib để chiêm ngưỡng chiếc cây. Đến được Cecib họ phải vượt qua 1 tháng đi biển ròng rã, mang theo rất nhiều thức ăn và thuốc men vì Cecib trơ trọi chỉ có cát, dừa và chiếc cây thiên đường. Những khách du lịch đều ngạc nhiên trước chiếc cây tỏa sáng nhưng đều ái ngại cho người dân Cecib đang đứng bên bờ tuyệt chủng do họ đã không có chuyện sinh sản từ 5 năm nay.

Rất nhiều báo chí trên thế giới đã viết và đưa tin, thậm chí National Graphic đã đặt 1 máy quay liên tục dưới gốc cây trong vòng 1 tháng để làm live program nhưng cũng chỉ có những cảnh quỳ lạy và lăn ra ngủ.

Nhiều kẻ trục lợi đã đến định cư ở Cecib và khai thác hết vàng lẫn dầu mỏ.

Một chàng trai trẻ vốn là người ưa mạo hiểm, đã phiêu du rất nhiều nơi hang cùng ngõ hẻm của trái đất, đã xem chương trình này và thấy bất bình. Chàng quyết định sẽ đến Cecib để tìm ra âm mưu nào đã phá hoại hòn đảo này. Chàng nhất định tin rằng chiếc cây ko phải là thần bí

Khi đặt chân lên Cecib chàng đến thẳng chiếc cây thiên đường.

Với lòng quyết tâm to lớn chàng gạt hết sang hai bên những hình hài ốm yếu của cư dân Cecib đang ra sức ngăn chàng trèo lên chiếc cây thần. Chàng bắt đầu trèo lên cây.... Thật là hết sức khó khăn

Từ sáng đến tờ mờ tối chàng mới đến đc ngọn cây. Gạt những chùm lá xuề xòa sang hai bên chàng nhìn thấy giưẫ ngọn cây là nguồn phát ra ánh sáng.

Chàng ra sức trèo đến trung tâm ngọn cây... và chàng đã nhìn thấy.....

,,,

một....

Chiếc phản!

Lật chiếc phản sang một bên trời ơi... chàng tá hỏa tam tinh, dưới phản lúc nhúc gián....

Và dưới cùng là 1 chiếc đèn pha côgn suất cực lớn với giây điện loằng ngoằng đang ra sức chiếu sáng cho chiếc cây thiên đường.

Đến đây câu chuyện phản gián kết thúc. Các bạn có thể tiếp tục đóng góp phần kết trong các comment
 
Ở nhà tao có sở thích là cầm hai cái dép lao như điên trong nhà để đập gián.

Chàng trai trẻ ưa mạo hiểm kia lẽ ra phải gặp tao để mượn 2 cái dép trước khi trèo lên cây thiên đường, chẹp (no)
 
Rốt cục là dân đảo này có bắt gián đem đi bán đấu giá lấy xiền mua gạo Việt nam ăn không nhể?

Thằng nào chơi ác nhể, tự dưng phi cả cái cây to uỳnh thế xuống đảo, may mà không trúng ai, ở HN cứ mưa to là cành cây gẫy đè chết cả người đấy !
 
Last edited by a moderator:
Em nghĩ chàng trai sẽ là người kíu cho dân Cecib thoát khỏi hoạ tuyệt chủng ! Phản đới........Gián thì đã nàm sao ........ cây thiên đường cơ mà..... :shrug:
 
Tiếp chuyện Phản Gián.

Chị Diễm và chiếc đĩa cổ

780a.jpg


Phần 1:

Ở Sài Gòn tôi có 2 nơi gắn bó chỉ sau nhà mình, thứ nhất ấy là quán cafe hẻm trên đường Phạm Ngọc Thạch. Tôi nhớ đích xác nó nằm ở đầu ngõ 47, phía sâu trong ngõ có 1 ông bác sỹ Nội khoa, 1 quán Spa Paloma dùng mỹ phẩm Demalogical...nhin chung tuyền là người giàu có. Anh em ngồi cafe thi thoảng lại phải co hết chân lên vì Lexus đi ra đi vào như mắc cửi, mà ngõ thì vừa đủ 1 chiếc xe chui lọt. Mỗi lần Lexus đi qua, chị em lại lôi son ra bôi vội lên môi, ngó xuống vành xe láng cóng chỉnh lại nhan sắc đôi chút. Thành ra xe đi qua rồi hai dẫy bàn ghế hai bên nhìn nhau như những người mới mẻ....

Kẹp hai bên ngõ là 1 tòa soạn báo lỗi thời cũ rích và Restaurant tên Sài Gòn Xưa. Trong sân tòa soạn báo, có trồng một cây Xoài. Cây xoài tuy mọc trong sân nhưng tán lá lại che rợp ngõ. Mùa xoài chín, ngồi uống cafe giật mình thon thót, chỉ sợ có quả xoài chín rục rơi vào đầu thì khác nào bị trẻ con ném cứt vào mặt... ( ặc)

Quán cafe là do 1 cặp vợ chồng người Huế bán, mà con gái cũng Huệ luôn...cạ nhà người Huệ đớ. Nói đùa buồn cười chết luôn vì ko hiểu ông bà ấy đùa cái gì. Cafe cũng tàm tạm, ít đường thì lộ vị ngay nhưng nhiều đường thì cũgn chẳng biết mình đang uống gì.

Sao lại gắn bó với Hẻm, ấy là vì nhung nhớ một thời Hà Nội lê la mặt đừờng, uống cafe hít khói bụi bay. Nhớ cái góc phố Hàng Nón có cây bàng già nua lặc lè vác 1 đống ung bướu trên mình để đi qua thời quá vãng... Sáng rông dài, tạt Hẻm. Trưa ăn cơm bụi xong tạt hẻm. Có tối trước khi đi học thêm - Tạt hẻm. Sáng Chủ nhật ngồi đồng ở Hẻm từ sớm đến giờ cơm trưa.

Nói tóm lại gắn bó vô cùng...

Thứ 2, là cơ quan tôi. Cơ quan thì là nơi 1 ngày 8 tiếng mài đũng quần, gõ mòn móng tay trên bàn phím. Nhưng gắn bó với cơ quan vì công việc cũng một phần, phần khác là vì cái không khí. Khôgn khí rất mới, rất nồng nàn. Nồng ở cả phố sầu riêng bủa vây xugn quanh. Nồng nàn ở mùi đường bốc lên sau cơn mưa ồn ã. Nồng nàn trong cả cái cảm xúc khi kéo rèm cửa sổ thấy những cây keo thân cao vút, thấy những tòa nhà sơn vàng cũ cũ có những bậc cửa sổ sơn xanh. Cứ chiều về hàng đàn bồ câu béo múp xám xịt chen chúc nhau chí chóe trên mái nhà. Xa hơn một chút là chóp của Nhà Thờ sơn mau xanh nhạt.... cảm giác đẹp khó tả lắm í.

Mỗi sáng đến cơ quan thì bàn đã được lau sạch rồi,. ngồi xuống chưa kịp bật máy thì Diễm đã mang đến 1 ly nước lọc mát lạnh. Ấy Diễm đấy. Diễm là do mình tuyển vào tự lâu rồi, tự hồi mình mới vào Sài Gòn cơ. Diễm là người dọn dẹp ở cơ quan nhưng mọi người đều quý Diễm như người trong nhà. Có Diễm mọi thứ đều sạch sẽ. Sáng sáng Diễm vào phòng cầm chổi cầm nùi lau nhà làm căn phòng sực lên mùi "hương hoa tươi mát", xong rồi Diễm dọn tách chén. Pha trà cho sếp... Rảnh rang Diễm sang phòng Nội Địa hay Kế toán để đọc báo, nghỉ hoặc lại tất bật lao ra đường đến một chỗ làm thêm nào đó.

Sáng đến cơ quan mà không thấy Diễm mang nước đến sau 10' là i như rằng thấy nhớ. Đôi khi đau ốm lại còn tâm sự với Diễm mới kinh...

- Cont-
 
Tiếp - Phần 2

Diễm trong công việc của mình thật không có gì đáng chê trách. Thậm chí còn đáng được tăng lương, không vì lí do gì mà chỉ vì ai cũng thích chị ấy. Thế thôi! Nhưng có một chuyện xảy ra mà tôi phải nghĩ lại. Nhất định là phải đào tạo chuyên sâu. Phải đào tạo cật lực. Không ai có thể hoàn thiện mà chưa được đào tạo. Tôi nghĩ về Diễm, lòng lại trào lên một muối tiếc...

Lại nói về cuộc sống vất vả của tôi ở Sài Gòn. Ngày ngày bươn bả trên đường, chả biết để làm gì, nhưng cứ phải bươn bả. Thành ra những phút rảnh rang xem ra chỉ là lúc ngồi ở quán cafe mà thôi. Trưa hôm đó, cũng như bao trưa khác, sau khi vợ chồng tôi đã no cơm thì lại đèo nhau ra Hẻm. Gọi 2 cốc đen đá và ngắm người qua lại. Trưa hôm ấy trời tuyệt đẹp, nắng rơi lấp lánh trên vai chồng tôi làm tôi lại thấy yêu như ngày đầu.

Dạo này vợ chồng tôi cũng ko ngồi trong hẻm nữa. Phần vì ngại xoài rơi, phần ko thích nhấc chân lên khi Lexus đi qua. Vợ chồng tôi chuyển nhà ra mặt phố. Ngồi dưới tán cây gì chả để ý, lá thì nhỏ, tán lại cao vì thế nắng rơi lấp lóa cả. Tuy nhiên nhiều gió, nên ko có gì để phàn nàn.

Ngồi ngoài cũng có cái lợi, vì nắng nên đôi khi chẳng có ai ngồi quanh. Hai vợ chồng tha hồ dí dủm...

Trưa hôm đó chồng gọi 1 điếu ba số. Ba số nghĩa là 333 hoặc 555 gì đó, mình chín chắn ko hút thuốc nên ko rành. Tuy nhiên nếu tính về kinh tế thì gọi 1 điếu 2khìn, 2 điếu 3 khìn. Hút 2 điếu tiết kiệm đc 1 khìn. Nhưng vì chồng mình khiêm tốn hút 1 điếu thôi nên thiệt....

Ông chủ bê điếu thuốc ra. Có 1 điếu thuốc mà ông dâng cả lên 1 cái đĩa. Chồng nhón điếu thuốc lên để lộ ra 1 kiệt tác.

Kiệt tác ko phải là chiếc bật lửa vì sau đó chồgn cũng cầm cả bật lửa lên rồi.

Kiệt tác chính là chiếc đĩa...
 
- Phần 3: Cuộc phiêu lưu của chiếc Đĩa cổ -

Với con mắt tinh tường về nghệ thuật, với đôi tai tinh tường về âm nhạc... với tâm hồn đầy rung động với tiền bạc... Mình biết ngay chiếc đĩa là một kiệt tác đáng tiền. Nghĩa là nó phải là đồ cổ.

Chiếc đĩa nếu nhìn với con mắt trần trụi thì chỉ là 1 chiếc đĩa nhỏ trong bộ trà, đường kính 10.5cm, mép đĩa dính đầy trà cáu, đường rạn nứt linh tinh cả.

Nhưng đừng đánh lừa tôi, tôi biết nó quý. Nước men rạn li ti cái thanh cái đậm, lúc thưa lúc dầy. Khi nhìn sâu vào đĩa, tự dưng thấy chiếc đĩa xoay nhẹ 1 cái. Cảm giác gai hết cả sống lưng. Đĩa mầu nâu nhẹ, không phải da lươn, mà da gà công nghiệp đã luộc chín. Trên đĩa điểm xuyết 1 nhành hoa, cành hoa màu xanh lá cây hoa thì lại nở ra 2 mầu khác biệt. Thật tuyệt diệu. Một bông màu xanh da trời, 1 bông màu vàng nghệ.

Chắc chắn đĩa này phải là đĩa từ thời Ung Chính nhà Thanh thế kỷ XVIII lưu lạc trong chốn thường dân.

Tôi khều chồng mình, đang say sưa nhả một bụm khói vào nắng. Một làn gió nhẹ thoảng qua kéo sợi khói nhạt bay chờn vờn trong không khí rồi chui tọt vào chiếc đĩa và biến mất. Tôi bảo chồng: Đĩa cổ đấy anh ạ, em xem qua có lẽ là thời Ung Chính!

Chồng cầm đĩa lật trên tay rồi đưa lại cho tôi, tôi đút tọt ngay vào túi nilông đang để trước mặt. Chồng cũng chẳng bình phẩm câu nào chỉ nói ngắn gọn:

- Em ra xe đi, anh thanh toán.

Tôi líu ríu làm theo, không cãi câu nào. Bình thường chồng nói một tôi cũng cố cãi lại 2, 3 chứ làm theo răm rắp thế này thật hiếm có. Chồng tôi ra dáng nghênh ngang bình thản, ra chỗ ông chủ hàng vừa trả tiền vừa nói đùa câu gì đó. Cả 2 đều hỉ hả ra điều thân mật lắm.
Tôi thì sốt ruột lửa đốt trong lòng. Chỉ mong mong đi cho nhanh.

Cuối cùng chồng cũng ra. Hối hả dục, nhanh lên em ko ông ấy phát hiện ra. Chồng vội va phi xe xuống khỏi vỉa hè, tí nưẫ thì tông phải em xe đạp điện. Nhìn cái bọn xe đạp điện tự dưng thấy thương, mùa mưa gió thế này, điện chập thì cứ gọi là vừa đạp vừa thơm lừng....

Tôi ngồi sau chồng, thấy hàng cafe thân quen mờ dần sau lưng. Lòng có nhiều cảm xúc khó tả.
 
Last edited:
- phần 4 -

Chồng tôi là người kiệm lời ít nói, thương yêu vợ. Vợ kiếm được món đồ quý cũng không nảy lòng tham mà đánh đập để cướp lấy làm của riêng. Thậm chí cũng khôgn bàn đến chuyện bán đi để chia chác. Nhìn chung, vợ ăn cắp được thì vợ hưởng. Thật là người đàn ông nghĩa hiệp.

Sau khi đưa chồng về cơ quan tôi quay lại cơ quan của mình. Ngồi thừ với chiếc đĩa trước mặt.

Làm sao để dấu nó đi đây... chiếc đĩa quý thế này nhỡ ai phát hiện ra thì sao. Nhìn quanh phòng chỉ thấy chiếc két sắt là chắc chắn, nhưng két này dùng chung giữa BGĐ, nhỡ GĐ thấy mình cất chiếc đĩa vào két biết ngay là đồ quý lại gợi ý chia chác thì sao.

Mọi chi tiết sự việc diễn ra trong đầu, mọi chuyện đều hoàn hảo cả. Khi tôi rời quán cafe ngoài đường ko có ai ngồi cạnh. Nếu ông chủ phát hiện mất chiếc đĩa, cũng chưa biết là đĩa quý thì sẽ nghĩ là đứa đánh giầy nào qua đường nhặt mất. Suy nghĩ một chập mà thời gian đã qua cả thế kỷ. Tiếng chuông báo hết giờ đã kêu thánh thót. Tôi nảy ra một ý như trong phim Mỹ, hãy để nơi không ai ngờ tới.

Tiện thể trên bàn có cốc nước lọc Diễm mang vào mà quên ko mang theo lót cốc tôi đặt luôn nó lên trên chiếc đĩa.

Chiếc đĩa mất luôn vẻ huyền ảo của nó trở thành thứ giẻ cùi trên bàn.

Tôi yên tâm ra về!

Sáng hôm sau, tôi tính sẽ đi gặp Thạc, người buôn đồ cổ để bán gấp chiếc đĩa. Dự tính số tiền này tôi sẽ nghỉ luôn 2, 3 tháng để cùng chồng đi du lịch. Thoát khỏi cảnh cơm bụi cafe hẻm và mùa mưa Sài GÒn.

Nhưng khi ngồi xuống chỗ mình, trên chiếc bàn sạch sẽ trống trơn.... chiếc đĩa đã không cánh mà bay.

Chỉ có thể là Diễm, chỉ có thể là Diễm mà thôi!!! Tôi lao đi tìm Diễm ko thấy bóng dáng đâu. Mọi thứ đều đã sạch sẽ, có lẽ là chị ta đã cao chạy xa bay cùng chiếc đĩa... Chỉ có thể là thế mà thôi.

Tôi vào nhà Vệ Sinh vã ít nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo. Chợt chân đá vào cái gì đó kêu long cong... Nhìn xuống chân, chính là chiếc đĩa Ung Chính của tôi. Nó sáng cóng, được đánh sạch đến long lanh...

Tôi run run cầm nó trên tay...

Rút di động gọi về cho chồng... Chồng thều thào: Em ơi! Hôm qua anh thấy ông ấy còn 3 cái y hệt.

Tôi mang chiếc đĩa về phòng. Không thấy tiếc là nó ko phải đồ gốm Ung Chính nhưng nhất định phải đào tạo lại Diễm...

KHông phải cái gì cũng đánh bóng được cả, làm người dọn vệ sinh nhất định phải có kiến thức về đồ cổ...

Phải đào tạo, đào tạo nghiêm túc

- Hết-
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,686
Bài viết
1,135,247
Members
192,409
Latest member
bancadoithuongday
Back
Top