What's new

Vtv6 du ký-tam đảo hồ núi cốc-vẫn sống

PIS CES ĐỪNG CHẾT Ở TAM ĐẢO!

Có lẽ đây là chuyến đi chứa đựng những hiểm nguy, gay cấn nhất của chúng tôi, cá nhân tôi từ trước đến giờ. Kế hoạch của chúng tôi là đi lạc: nhưng tôi ko mong muốn một thành viên bị lạc....Và cả một cuộc tìm kiếm trong lo âu, mệt mỏi bắt đầu....

Ngày 1: Tôi gặp Trà, nhân vật trải nghiệm trong chương trình do VTV6 quay, cô ấy vừa tốt nghiệp đại học, là người mẫu ảnh tự do, và đúng như những gì Vũ nói: cô ấy ko biết gì về phượt, về rừng núi. Thậm trí, cô ấy chưa bhđi xe máy qua cầu Thăng long. Khi tôi trở cô ấy đi qua cầu rời HN trong trời mưa nhè nhẹ và cái rét se lạnh, cô ấy đã reo lên đầy thích thú: Cây cầu đẹp đó chứ!:)

Chúng tôi vất vả băng qua cơn mưa và sương mù dày đặc lên thị trấn TĐ, chưa bh tôi thấy TĐ như vậy: trời mù mịt hơi nc và mưa vẫn dày đặc. Nửa đêm, ko ngủ đc, tôi đi ra ngoài hành lang, co ro trong chiếc áo ấm, thời tiết vẫn vậy, tôi sợ hãi và lo lắng: trời mưa là thứ khủng khiếp nhất khi lang thang trong rừng!

Ngày 2: Đồ đoàn nhiều hơn thường lệ do chúng chỉ có 9 và mang đồ ăn cho đoàn 15 người do những người bạn của VTV cũng phải mang nhiều máy móc để thực hiện CT.

9h30 chúng tôi mới có thể xuất phát từ chân núi, tốc độ chậm do chúng tôi vừa đi vừa thực hiện những cảnh quay theo kịch bản....

......6h tối, rừng âm u và hơi nước dày đặc, ....chúng tôi vẫn cứ đi, rồi cũng đến, nhưng vất vả và mệt mỏi, chân tôi bắt đầu có hiện tượng bị chuột rút. Rừng tối, tôi vất vả mò đường, nhưng những dấu vết của nhóm đi trước để lại khá rõ ràng: vết chân, vỏ kẹo, vết rêu bong ra khỏi đá.....

Những người bạn vẫn đi cùng tôi, tôi biết họ có phần nào ko hài lòng với tôi khi họ phải mang rất nhiều đồ...khi mà chương trình này chủ yếu quay tôi và Trà....Nhưng ......

Ngày 3: Gió rét như mùa đông đã về, gõ vào ô cửa sổ đánh thức bạn dậy, co ro đứng trên chiếc chòi canh và thật tuyệt: gió đang vén cả một dải mây và hiện ra nền trời xanh thăm thẳm trên đầu, phía xa xa là Hồ núi cốc với vài hòn đảo nằm im lìm bất động....Thời tiết quá hoàn hảo, nắng vàng dịu xuyên qua từng kẽ lá, cảnh vật trở nên sinh động nâng bước chúng tôi đi. Mọi thứ dường như rất thuận lợi.

10h, chúng tôi kết dây thả người xuống một vách đá cao 15m, tôi thả cuộn dây 10m và vẫn thấy nó chưa trạm đáy...một độ cao khiến nhiều người run rẩy.

Linh xuông trước, ko đai bảo hiểm và vẫn rất chuyên nghiệp như mọi lần. Tôi lần lượt đeo đai và kiểm tra dây cho từng người, với sự an toàn đến tính mạng, ko đc phép có bất cứ sai sót nào. Mọi cái thuận lợi, chúng tôi có những cảnh quay tuyệt vời và những cảm giác có lẽ ko thể nào quên đối với Trà, Vũ, những người đu dây lần đầu:). Nhưng những thứ khủng khiếp nhất ko chỉ có vậy....

12h trưa, Ngọc Anh báo Dung đi trước và ko còn nhìn thấy nữa. Tôi hỏi mọi thông tin, hướng đi, Ngọc Anh đi tìm đi đc đến đâu, đo cỡ giầy của Ngọc Anh và đế dầy để so sánh với vết chân khác. Giầy Ngọc Anh đi là giầy vải mềm đá bóng, có đinh nhựa ở dưới đế, và dấu vết nó để lại rất rễ nhận ra...Tôi bắt đầu đi theo hướng mà lần cuối cùng mọi người trong đoàn nhìn thấy, từ chỗ Ngọc Anh dừng việc tìm kiếm, để ý từng dấu vết: vết rêu bị bong ra khỏi thân cây nếu tay vịn vào, nó dẫn tôi tới một con đường mòn dài dọc vạt rừng trúc, vừa đi vừa gọi, thổi còi.....nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng gió xào xạc và sự im lặng. Tất cả mọi hướng đều rất khó đi và tôi nghĩ, với một cô gái, con đường xuyên qua rừng trúc là lựa chọn khả thi nhất....Nhưng tôi ko hiểu, trước khi đi, tôi luôn dặn dò kỹ càng rằngko đc tách đoàn, bị lạc thì cần quay lại điểm ban đầu hoặc ngồi một chỗ....

Tôi quay trở lại chỗ tập kết, giục mọi người ăn trưa và lên đường tìm kiếm, chúng tôi đi lại con đường mòn đó, tôi nhận ra rằng: Dung ko đi con đường này khi thấy những cây trúc khô vẫn chắn ngang đường đi mà nếu đi qua, hẳn phải bẻ gẫy nó....Làm thế nào bh? Tôi bắt đầu lo lắng, lo sợ.....

Chúng tôi tiếp tục đi, đến cuối con đường mòn, Nguyên, Linh, Thuyết chạy lên:
-Giờ phải quay lại đợi ở điểm tập kết!
-Anh dự định đi xuống bản, lấy thêm đồ ăn và bỏ lại nhưng thứ ko cần thiết, nhờ dân địa phương để quay lại tìm-Tôi nói.
-Nếu xuống thì có khi phải đến mai mới quay lại đc. Qua một đêm mọi chuyện sẽ tệ rất nhiều-Nguyên nói.

Tôi do dự....
-Vậy một nhóm sẽ ở lại, anh sẽ đưa mọi người về và tìm sự trợ giúp. Tất cả đồ ăn để lại cho nhóm đi tìm kiếm. Nguyên, Linh, Thuyết, Ngọc Anh ở lại.
-Em nữa !-Giang đòi đi cùng
-Không đc, mày đi làm ảnh hưởng đến tốc độ của đoàn....Cuối cùng, Giang vẫn cương quyết đi theo.

Đồ đạc đc chia ra, 2 nhóm chia tay nhau...

Tôi dẫn nhóm còn lại đi xuống tiếp và mất dấu đg mòn. Tôi đi trươcs mò đường

3h30pm, chúng tôi nhận đc điện thoại của Dung, tôi chạy ngược dốc lên để nghe điện:
-Em đang ở dưới suối, và gặp cái thác ko thể đi tiếp dc.
-Rồi, Em có những đồ ăn gì?
-05 cái xúc xích, một túi bánh mì!
-Em có bật lửa, túi ngủ ko?
-Em có
-Bây giờ mô tả chính xác cho anh những gì em nhìn thấy, có thấy làng mạc hay nhà cửa ko?
-Em ko, chỉ thấy xung quanh là núi thôi!
-Rồi, bây giờ em nghe kỹ và làm chính xác những gì anh nói: Em ngồi yên một chỗ, tránh xa dòng thác một chút, đốt lửa tạo khói, càng to càng tốt, cháy rừng anh chịu (đùa:)), đêm nay có thể em phải ngủ đêm một mình ở đó, đừng sợ và đừng làm gì con rắn nếu nó lang thang gần đó (tôi nghe cô ấy cười:), bẻ lá cây lót dưới và phủ lên người để che sương, giữ pin điện thoại và tìm chỗ nào có sóng để giữ liên lạc...Bọn anh sẽ đi tìm!

Chúng tôi thở phào khi nhận cuộc điện thoại đó, phần nào giải toả sự lo lắng của chúng tôi.

Tôi gọi điện lấy số của kiểm lâm, số máy bàn...."Thuê bao quý khách vừa gọi ko liên lạc được!Tút!Tút!Tút...."
Ko thể tưởng tươngj được!:(((((

BẠN PHẢI THỰC HÀNH NHỮNG GÌ BẠN RAO GIẢNG!

Chúng tôi tiếp tục đi, đến đáy một cái khe mà tôi nghĩ rằng đi hết cái khe đó sẽ về đến bản. Tôi nói Long tiếp tục dẫn mọi người về, còn lại 8 người, trong đó 6 con trai, mọi người sẽ ổn. Còn Dung, một cô gái một mình trải qua một đêm ở giữa rừng là một điều khủng khiếp...

Tôi đã nói:"Là đồng đội, có nghĩa là chúng ta không bao giờ bỏ rơi nhau". Tôi quay lại!

Vậy Nhóm đã tách ra làm 4: (1)Dung; (2)Linh, Nguyên, Thuyết, Giang, Ngọc Anh; (3) Nhóm do Long dẫn về (các thành viên của VTV6) và (4) một mình tôi.

4h30 chiều, tôi lê cái thân mệt nhoài bò ngược lên con dốc chúng tôi vừa xuông, quay lại điểm ăn trưa là chỗ bắt đầu mất dấu Dung. Tôi xác định là đêm nay sẽ lại một mình lang thang trong rừng, như đã từng vài lần trước đó. Đôi khi, tôi thấy MÌNH CHẲNG CẢM THẤY GÌ CẢ. Giữa đêm ở rừng ư, có con thú nào ư, mưa, sương lạnh ư, sự sợ hãi ư,....Tôi đã chuẩn bị cho tất cả những điều đó!

Một giờ sau, tôi quay trở lại điểm ăn trưa, tôi gọi đc nhóm Nguyên. Tôi và Nguyên quyết định đi trước, dọc theo suối theo hướng đi của Dung, cái suối này khô, vẫn còn đongj lại những vũng nước nhỏ, chúng tôi cho rằng xuống sâu hơn hẳn có nước.....


6h tối, tôi và Nguyên cắm xuống, con suối trơn trượt đầy rêu lâu ko có ai đi, chúng tôi phải dùng dao chặt cây mở đường, tụt xuống những vách đá cao bằng cả đầu người, có đoạn tôi phai quăng balo xuống trước và leo cây xuống...Chỉ còn ánh đèn pin loang loáng, tiếng thở mệt nhọc của chúng tôi.

Tôi nghe thấy tiếng gọi, phia bên kia khe vực sâu hun hút, đoàn của Long vẫn ko tìm đc đường. Tôi và Nguyên leo ngược lên sau khi ko thể xuống được nữa, nghe thấy nhóm của Linh ở phía trên sườn núi, chúng tôi gặp nhau lúc 7h30 tối bên một cái vách đá có một khe nước nhỏ. Quá mệt, chúng tôi ko thể đi tiếp đc trong tình trạng như vậy: đường đi quá hiểm trở, tối, mệt nhoài. Chúng tôi lo lắng cho Dung, nhưng khi trời sáng chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc tìm kiếm sẽ hợp lý hơn!

Chúng tôi nhóm lửa, liên lạc với Nhóm của Long trong cái sóng điện thoại chập chờn, nhóm của Long bi đát hơn khi ko còn nhiều đồ ăn....Chưa bh mọi chuyện tồi tệ như vậy: hai nhóm ở 2 bên vách núi, vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện của nhau, ở giữa là khe vực rộng 200m,sâu thăm thẳm; Dung thì đang một mình ở giữa rừng và chung tôi vẫn chưa xác định đúng vị trí...

11h pm, có lẽ đó là cuộc điện thoại được chúng tôi mong đợi và vỡ oà hạnh phúc nhất: Dung báo gặp được những người thợ săn lúc hơn 7h và được họ đưa về bản. Ko gì vui hơn thế.....
Chúng tôi có lý do để uống rượu mừng, họ ko hài lòng với tôi về chuyến đi, nhưng họ vẫn cứ đi với tôi hết chuyến này đến chuyến khác-họ nói vậy! Nó là cuộc sống và đam mê của tôi, và có thể của họ nữa, vậy hãy đi và vui vẻ. Chúng tôi ko chỉ đi rừng, chúng tôi đi để học cách sống bình tâm và san sẻ khó khăn, vượt qua những trở ngại khó khăn của chính bản thân mình, nhưng chúng tôi nhận được bài học còn hơn thế nữa ở ngày tiếp theo.
 
Last edited:
Ngày thứ 4: ĐÂY LÀ MỘT CUỘC CHIẾN ĐẤU!

Dung đã về an toàn, nhưng lại nảy sinh sự lo lắng mới trong tôi: Nhóm Long dẫn gồm 6 thành viên bên VTV6 và 2 thành viên trong nhóm tôi, lương thực bên đó đã dồn hết cho nhóm tôi; còn chúng tôi ở sườn núi phía bên kia khe vực và chúng tôi đã tụt xuống khá sâu, việc quay lên còn khó khăn hơn nhiều lần. Sau vài cuộc điện thoại, tôi quyết định nhờ người dân lên đón nhóm của Long, họ sẽ mang theo thức ăn, chó và súng săn để gây tiếng động,....Không gọi đc cho Long, tôi nhắn mọi thông tin cần thiết để Long liên lạc đc với người thợ săn và chúng tôi lên đường tự tìm đường về....

Và mọi chuyện như mới chỉ bắt đầu! Hơn cả những kịch bản chúng tôi dàn dựng.......ĐÂY LÀ MỘT CUỘC CHIẾN ĐẤU'

Không vội vàng, 10h sáng chúng tôi lên đường, tiếp tục tụt sâu xuống khe núi với những vách đá hiểm trở, chỉ vì cái balo của tôi bị rơi xuống mà chúng tôi bắt buộc phải đi tiếp, mà lẽ ra chúng tôi dự định quay lại khi trông thấy cái vách đá trơn trượt sâu hut hút phía dưới. Chúng tôi bám theo khe nước nhỏ, len lỏi qua những rừng cây rậm rạp hoặc chặt cây mở đường. Những con đường ko có dấu vết của người đi rừng: ko vết chặt cây, không vết chân, ko gì cả....nhưng cảnh đẹp mê hồn của rừng già khiến chúng tôi đi vui hơn những ngày trước, dọc theo khe nước, hoa lan và những loại cây hoa lạ khác nở tươi tắn, có những cây hoa khiến chúng tôi xúm lại ngắm, trên một cành hoa, có 2 màu và chúng nở xen kẽ, thiên nhiên quá kỳ diệu!; những cây móc dài hàng chục mét nhưng lại uốn cong, lá đầy gai, rồi cả những cây tổ quạ mọc chơi vơi trên mỏm đá,....

Chúng tôi liên tục gặp những dòng thác nhỏ sâu và rêu trơn trượt, lại phải cắt rừng đi vòng qua đoạn thác và quay lại bám theo dòng suối để tụt sâu xuống dưới...

Sáng nay khi xuất phát, chúng tôi ở độ cao khoảng 900m, nghỉ trưa chúng tôi xuống còn khoảng 700m.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua theo bước chân và tiếng cười đùa của chúng tôi. Chúng tôi chỉ còn lại lương khô, 01kg giò, 01 túi bánh mì và nước thì lấy ở các khe nước, lọc qua bông để uống và đôi khi, tôi cúi mình xuống dòng nước đang chảy và uống, không hiểu, 3 ngày trong rừng rồi nhưng ko ai bị sao cả!:)

3h30pm, chúng tôi nhận được điện nhóm Long đã gặp được người dẫn đường và còn khoảng 01 h đồng hồ nữa sẽ về đến bản. Không biết, mấy thành viên của nhóm VTV6 sau chuyến này có xin nghỉ việc không? Nhưng ngoài kịch bản, hẳn họ không mong đợi trải nghiệm một ngày một đêm trong rừng ko phương hướng, cạn thức ăn và nước uống, phải ngồi đợi sự cứu giúp từ người khác.

Trước đây là kịch bản, còn bây giờ là cuộc sống thực. Khi gặp lại họ, tôi rất muốn nghe Trà và mọi người nói: TRẢI NGHIỆM *** GÌ!;).

4hpm, chúng tôi gặp một cái chỗ nghỉ qua đêm của dân đi rừng, nó được làm đơn sơ từ nhừng cây lứa gác lên, một chiếc bát nhỏ và vài đôi đũa vót từ cây lứa, qua đó là một con đường mòn. Chúng tôi đi theo đường mòn, nhưng lại thấy càng ngày nó cành xa dòng suối và đi lên cao, tôi sợ nó lại dẫn vào sâu trong rừng. Chúng tôi quyết định quay lại đến chỗ lán và mở đường xuống suối.

Rừng quá rậm rạp cản bước chúng tôi, nắng đang tắt dần và tôi sợ việc mở đường mất nhiều thời gian sẽ khiến chúng tôi bị kẹt ở đó. Chúng tôi quyết định quay lên và đi theo đường mòn, đến rừng trúc thì hoàn toàn mất dấu. Chúng tôi tiếp tục tụt sâu xuống....

7h30pm, những người còn lại ngồi chờ đợi trong im lặng, có lẽ mệt nên ko ai buồn nói, tôi và Linh ngồi bên một mép vực, gỡ dây để buộc dây thả xuống. Trời tối, chúng tôi ko nhìn được phía dưới, buộc hòn đá nhỏ vào đầu sợi dây thả xuống để kiểm tra độ cao, chặp 4 sợi dây dù và Linh bắt đầu đu xuống. Tôi thắt đai cho từng người, kiểm tra cẩn thận từng nút buộc, từng nút siết đai. Trong những giây phút sinh tử, tôi tin nhất vào sự cẩn trọng của bản thân mình, tôi muốn tự tay mình làm điều đó để đamt bảo tất cả thành viên trong đoàn được an toàn. Từng người xuống, tôi thả từng balo xuống và đu xuống cuối cùng...

Mải thả mọi người xuống, đột nhiên tôi ngước mắt nhìn lên và thấy ánh trăng lạnh lẽo qua những khe lá, những cái cây đứng im lìm trong bóng đêm như nhìn chằm chằm vào một lũ điên rồ đang kiệt sức, cười mỉa vào những điều ngớ ngẩn đang tồn tại trong đầu chúng tôi, lá cái lý do để giờ đây chúng tôi ngồi đây, bên vách núi giữa rừng cây rậm rạp, mệt mỏi và đói khát, tối tăm và kiệt sức nhưng buộc phải tỉnh táo để ko mắc bất cứ sai lầm nào; thay vì ngồi bên một cô gái sinh đẹp, sạch sẽ vì ngày tắm và lăn nách 2 lần; nhâm nhi chai bia, nghe những bản nhạc ưa thích trong một quán bar nào đó...

Cái vách thứ 2 lại lần lượt như vậy, tay tôi mỏi nhừ do phải thả mọi người và balo xuống, tôi cố chống lại cơn buồn ngủ khi ngồi tựa lưng vào vách núi, chân đạp vào gốc cây mọc sát mép vực, nói chuyện với mọi người để họ ko buồn ngủ khi ai cũng ngồi chơi vơi. Không! Chúng tôi ko được phép măc phải bất cứ sai lầm nào!

12h30 sáng ngày Thứ 3-22/10/2013, sang ngày thứ 5 của chuyến đi, chúng tôi mò xuống được một dòng suối tuyệt đẹp, kiệt sức, mệt mỏi, đói...Với những gì đã trải qua trong ngày thứ 4, ngay cả bản thân tôi còn thấy thật khủng khiếp, hẳn ban ngày chúng tôi sẽ không dám đi những con đường như vậy? Mất 5h đồng hồ, từ 7h30pm đến 12h30am ngày hôm sau, 6 người còn lại chúng tôi mới đu mình xuống được 2 vách núi trong đêm tối mù mịt. Không còn gì khủng khiếp hơn thế. Cơ thể tôi như tan ra khi đặt balo xuống những phiến đá....Tôi ngủ thiếp đi rất nhanh ngay dưới dòng suối cạn, dưới ánh trăng lạnh lẽo trên đầu. Dưới ánh trăng, tôi đã hú lên một tiếng, rồi rừng sẽ trở thành nhà của tôi?:(.

Ngày thứ 5: CÁI GÌ SẼ CHỜ ĐỢI CHÚNG TÔI Ở PHÍA TRƯỚC KHI THỨC ĂN NGÀY CÀNG CẠN VÀ ĐƯỜNG VỀ MỊT MỜ?
 
Last edited:
DỰ ĐỊNH VIẾT MỘT TOPIC DÀI VÀ CHI TIẾT, NHƯNG CÓ PHÓNG SỰ RỒI LẠI LƯỜI:)

PHẦN 1

[video=youtube;dCnTPRRdEMs]https://www.youtube.com/watch?v=dCnTPRRdEMs&feature=youtube_gdata_player[/video]
 
Hóng repost của a bằng hình ảnh. Video đứng trên góc nhìn của người quay và biên tập nên ko trực quan bằng người thực tế trải nghiệm.
 
"Đừng chết ở Tam Đảo" nghe như ăn theo "Đừng chết ở Châu Phi" nhỉ. Em sẽ kiện lên Bộ Văn hóa gỡ bài này xuống nhá :))
Mà hôm đó mọi người đi có áp dụng chiến lược rải xả quanh người để chống vắt không vậy?
 
PIS CES ĐỪNG CHẾT Ở TAM ĐẢO!
. . .
BẠN PHẢI THỰC HÀNH NHỮNG GÌ BẠN RAO GIẢNG!
. . .
Bác Cường là giảng viên lớp phượt hoặc kĩ năng sinh tồn à? :) Tiếc là bác ngoài Bắc nếu không em đăng kí lớp đó ngay (c)
Kí sự thú vị quá! Sau 2 clip em đoán già đoán non cũng đúng 1 mớ, nhưng vấn đề quan trọng nhứt cũng nằm ngoài dự đoán :( Chỉ có thể nói: "Ồ thật tình cờ và thật bất ngờ!" Đến sững sờ luôn í :D
 
ui các bác Phượt thế này thì mệt lắm, khi nào làm lại chuyến Phượt này mời mình làm người dẫn đường cho đảm bảo trong 2 ngày đi hết lộ trình mà không sợ bị lạc hay đói trong rừng như lần này đâu nhé :D
 
Nếu có người dẫn đường và khuân vác đồ thì còn nói làm gì nữa bạn. Bạn đâu cần phải cố gắng, đâu bị lạc, đâu phải tìm đường. Tự tìm đường, tự khuân vác đồ, tự mình vượt quá khó khăn mới là mục đích của Nhóm:)

ui các bác Phượt thế này thì mệt lắm, khi nào làm lại chuyến Phượt này mời mình làm người dẫn đường cho đảm bảo trong 2 ngày đi hết lộ trình mà không sợ bị lạc hay đói trong rừng như lần này đâu nhé :D
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,675
Bài viết
1,135,083
Members
192,368
Latest member
8kbetmotorcycles
Back
Top