Mình là người hay đi, đi dài cũng như đi ngắn và thường có những tâm trạng cảm xúc khác nhau. Mình muốn lập 1 pic để sau mỗi chuyến đi có chỗ chia sẻ với bạn bè gần xa. Tên topic sẽ được thay đổi theo từng chuyến đi.
Chỉ là 1 góc rất nhỏ của mình thôi. Hy vọng sẽ nhận được sự chia sẻ của bạn bè từ những nhật ký này! (c)
.....................
Hạnh phúc mỏng manh hay chỉ là hư ảo?
Vô tình nó đăng ký tên trong chuyến phượt Hà Giang sau chuyến đi Điện Biên bị lỡ.
Hà Giang – vẫn là niềm ao ước của nó. Trong mắt bạn bè Hà Giang đẹp lắm. Nó chỉ mơ hồ về một vùng đất cao nguyên phía Bắc, một không khí lạnh, thanh mát.
Tết nhất bận rộn, nó chẳng kịp trang bị cho mình kiến thức về mảnh đất nó đến. Nó đi 1 cách vô thức, không suy nghĩ, không đắn đo. Sẵn sàng tham gia cùng những người bạn lạ hoắc!
Cảm tính của nó về 1 Hà Giang – 1 chuyến đi: hoàn toàn lơ lửng!
Ấn tượng nhất có lẽ vẫn là con đường muôn thủa đẹp: Đường hạnh phúc – đèo Mã Pí Lèng (Mèo Vạc). Ngồi sau xe bạn xế mới – 1 tay đua trẻ - 1 người mới phượt lần đầu, nó hơi sợ. Nhưng thấy cách hắn phóng xe, xử lý tình huống cũng làm nó an tâm ngồi yên trên xe.
Xế có giọng nói là lạ. Nó thấy hay hay nhưng chả diễn tả được. Trước chuyến đi, có chat với xế 2 lần, thấy ngồ ngộ và có phần ngây thơ. Bị nó và bạn trêu mà….chắc chắn xế ấy không biết hihi.
Xế bảo, xế nhát lắm. Nó tảng lờ điều đó và không cho hắn nói thêm nữa. Vì nó không muốn hắn mất tập trung khi đi trên con đường gai góc nguy hiểm (hy vọng cái nhát đó là hắn nói xạo). Suốt chuyến đi, 2 đứa chí chóe về con đường, sự vật, quanh cảnh….cũng thú vị. Ngồi sau mỗi xế là một cảm giác riêng, không xế nào giống xế nào!
Hà Giang vốn dĩ nổi tiếng với những đồi núi trập trùng, dốc lên dốc xuống quanh co uốn lượn…. Nếu chuyến đi có xế vui tính thì mỗi cung đường cũng như ngắn lại và càng tăng độ nhiệt, độ vui cho cả xế và ôm ^^
Người ta đã từng không ngớt lời khen về con đường hạnh phúc. Nó gặp “em” hoàn toàn không có sự chuyển bị. “Em” mềm mại, uyển chuyển như tấm lụa đào. Gió cao nguyên vi vu như tiếng sáo thiên thai….Cầm cốc café phiêu diêu trên mỏm đá, tóc xõa vai mềm….Nó chợt thấy mình như đang bay bổng, thoải mái, phiêu du về miền cực lạc. Đầu óc trống rỗng, vô định. Nó vẫn thích thả tóc như thế, gió mơn man làn tóc thơm mùi cỏ! Nó vẫn luôn ước ao mãi mãi được thả tóc trong gió, để tóc bay, bay vào không trung…. Sông Nho Quế xanh len lét, khô cạn. Cỏ cây vẫn bình yên trong gió, trong mây, trong núi đá…… Dang rộng tay cũng không thể nào ôm chặt đc cái khoảnh khắc này, cái phút giây hiếm hoi của cuộc đời. Bất giác rùng mình nghĩ đến nhân vật Ly trong truyện của nó. Mỉm cười, nó chúc cho cô sẽ thực hiện được ước mơ tan vào không gian……
Chuyến đi lại bắt đầu sau ít phút nghỉ ngơi cafe cao nguyên. Nó rủ rì bảo xế: thả đèo chậm thôi. Xế trêu nó, đi thật chậm như,….đi bộ làm nó lại giục giã :d.
Hoàng hôn đã đổ xuống cao nguyên sớm hơn dưới đồng bằng. Gió chiều man mác, se lạnh. Khói bếp nhà ai đã bay lượn khoảng không. Bình yên đến dịu dàng. Xe từ từ lăn bánh tiến về Mèo Vạc. Miệng nó vẫn ngậm kẹo mút – cái món ngọt ngào yêu thương đó nó không bao giờ bỏ được! (Kẹo mút – nó đã từng có một Noel ngọt ngào với hình ảnh cây kẹo mút trong một chương trình Noel từ thiện dành cho trẻ em. Bởi thế, năm nào cũng vậy, Noel nào nó cũng mua kẹo mút và tự thưởng cho mình 1 Noel ấm với riêng một mình!).
Ấm áp, yêu thương như tự sinh, khẽ ôm xế thật chặt (để khỏi văng xuống vực), miệng vẫn ngậm kẹo mút, tựa vai xế mắt mơ màng xa xăm……
Nó nhớ đến Themhanhphuc. Anh thật dịu dàng. Anh có một gia đình nhỏ với một con gái ngoan, vậy mà sao anh vẫn đi tìm hạnh phúc? Hạnh phúc đang ở bên cạnh anh mà! Phải chăng, hạnh phúc chỉ là hư ảo? Nó mỉm cười và cầu chúc cho anh tìm thấy hạnh phúc đích thực đang ở bên cạnh mình.
Nó nghĩ đến Buontinhman. Anh lãng mạn, dịu dàng, thật “cool man”. Một gia đình dang dở…. Con đường hạnh phúc đưa nó đến lời nguyện cầu cho anh được hạnh phúc với một gia đình thực sự của mình.
Và Anh – nó chẳng biết giờ anh ở đâu? TQ hay HN? Anh cũng dang dở. Anh đã từng chua cay với nó khi nói về gia đình, về những thiện nguyện để rồi, hạnh phúc cũng mỏng manh quá đỗi! Anh không quá tệ, nhưng với nó, anh là người tốt. Trân trọng nó và lo lắng cho nó. Đôi mắt nó vẫn sáng, xa xăm, tự đáy lòng mình nó cầu chúc cho anh sớm tìm được một bến đỗ, để được hạnh phúc với cái gọi là tình yêu!
Xế bảo: “Cẩn thận kẻo chết ngạt”, nó như chợt trở về thực tại. Nới lỏng tay, êm đềm bình yên trên vai xế! Không biết, lúc ấy xế có nghĩ về nơi xa nào không? Có cảm nhận được hạnh phúc từ con đường này không?
Êm ái trên vai xế, nó lại nghĩ lung tung: Ước gì được đi với người mình yêu, đc ôm người đó thật chặt thì không biết cảm giác hạnh phúc đến như nào hihi……..
Nó vẫn luôn thích hình ảnh như thế, lãng mạn bay bổng như thế, tựa như một giấc mơ….Hai đứa đi với nhau, chậm rãi, mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai nói với ai câu nào. Với nó, hình ảnh đó thật không dễ gì có được, cũng như những cảm giác hạnh phúc trong treo, thư thái, dịu dàng đến ấm áp yêu thương…….
Hạnh phúc cứ âm ỉ cháy mãi cho đến cuối đường…… Phiêu phiêu 2 đứa một xe với những bản rock nhẹ nhàng của trời mây, cây cỏ…………..
Nó sẽ còn kể mãi, kể mãi cho bạn bè người thân và cho cả những nhân vật của nó nữa, về một con đường mang tên: Hạnh phúc:
Chỉ là 1 góc rất nhỏ của mình thôi. Hy vọng sẽ nhận được sự chia sẻ của bạn bè từ những nhật ký này! (c)
.....................
Hạnh phúc mỏng manh hay chỉ là hư ảo?
Vô tình nó đăng ký tên trong chuyến phượt Hà Giang sau chuyến đi Điện Biên bị lỡ.
Hà Giang – vẫn là niềm ao ước của nó. Trong mắt bạn bè Hà Giang đẹp lắm. Nó chỉ mơ hồ về một vùng đất cao nguyên phía Bắc, một không khí lạnh, thanh mát.
Tết nhất bận rộn, nó chẳng kịp trang bị cho mình kiến thức về mảnh đất nó đến. Nó đi 1 cách vô thức, không suy nghĩ, không đắn đo. Sẵn sàng tham gia cùng những người bạn lạ hoắc!
Cảm tính của nó về 1 Hà Giang – 1 chuyến đi: hoàn toàn lơ lửng!
Ấn tượng nhất có lẽ vẫn là con đường muôn thủa đẹp: Đường hạnh phúc – đèo Mã Pí Lèng (Mèo Vạc). Ngồi sau xe bạn xế mới – 1 tay đua trẻ - 1 người mới phượt lần đầu, nó hơi sợ. Nhưng thấy cách hắn phóng xe, xử lý tình huống cũng làm nó an tâm ngồi yên trên xe.
Xế có giọng nói là lạ. Nó thấy hay hay nhưng chả diễn tả được. Trước chuyến đi, có chat với xế 2 lần, thấy ngồ ngộ và có phần ngây thơ. Bị nó và bạn trêu mà….chắc chắn xế ấy không biết hihi.
Xế bảo, xế nhát lắm. Nó tảng lờ điều đó và không cho hắn nói thêm nữa. Vì nó không muốn hắn mất tập trung khi đi trên con đường gai góc nguy hiểm (hy vọng cái nhát đó là hắn nói xạo). Suốt chuyến đi, 2 đứa chí chóe về con đường, sự vật, quanh cảnh….cũng thú vị. Ngồi sau mỗi xế là một cảm giác riêng, không xế nào giống xế nào!
Hà Giang vốn dĩ nổi tiếng với những đồi núi trập trùng, dốc lên dốc xuống quanh co uốn lượn…. Nếu chuyến đi có xế vui tính thì mỗi cung đường cũng như ngắn lại và càng tăng độ nhiệt, độ vui cho cả xế và ôm ^^
Người ta đã từng không ngớt lời khen về con đường hạnh phúc. Nó gặp “em” hoàn toàn không có sự chuyển bị. “Em” mềm mại, uyển chuyển như tấm lụa đào. Gió cao nguyên vi vu như tiếng sáo thiên thai….Cầm cốc café phiêu diêu trên mỏm đá, tóc xõa vai mềm….Nó chợt thấy mình như đang bay bổng, thoải mái, phiêu du về miền cực lạc. Đầu óc trống rỗng, vô định. Nó vẫn thích thả tóc như thế, gió mơn man làn tóc thơm mùi cỏ! Nó vẫn luôn ước ao mãi mãi được thả tóc trong gió, để tóc bay, bay vào không trung…. Sông Nho Quế xanh len lét, khô cạn. Cỏ cây vẫn bình yên trong gió, trong mây, trong núi đá…… Dang rộng tay cũng không thể nào ôm chặt đc cái khoảnh khắc này, cái phút giây hiếm hoi của cuộc đời. Bất giác rùng mình nghĩ đến nhân vật Ly trong truyện của nó. Mỉm cười, nó chúc cho cô sẽ thực hiện được ước mơ tan vào không gian……
Chuyến đi lại bắt đầu sau ít phút nghỉ ngơi cafe cao nguyên. Nó rủ rì bảo xế: thả đèo chậm thôi. Xế trêu nó, đi thật chậm như,….đi bộ làm nó lại giục giã :d.
Hoàng hôn đã đổ xuống cao nguyên sớm hơn dưới đồng bằng. Gió chiều man mác, se lạnh. Khói bếp nhà ai đã bay lượn khoảng không. Bình yên đến dịu dàng. Xe từ từ lăn bánh tiến về Mèo Vạc. Miệng nó vẫn ngậm kẹo mút – cái món ngọt ngào yêu thương đó nó không bao giờ bỏ được! (Kẹo mút – nó đã từng có một Noel ngọt ngào với hình ảnh cây kẹo mút trong một chương trình Noel từ thiện dành cho trẻ em. Bởi thế, năm nào cũng vậy, Noel nào nó cũng mua kẹo mút và tự thưởng cho mình 1 Noel ấm với riêng một mình!).
Ấm áp, yêu thương như tự sinh, khẽ ôm xế thật chặt (để khỏi văng xuống vực), miệng vẫn ngậm kẹo mút, tựa vai xế mắt mơ màng xa xăm……
Nó nhớ đến Themhanhphuc. Anh thật dịu dàng. Anh có một gia đình nhỏ với một con gái ngoan, vậy mà sao anh vẫn đi tìm hạnh phúc? Hạnh phúc đang ở bên cạnh anh mà! Phải chăng, hạnh phúc chỉ là hư ảo? Nó mỉm cười và cầu chúc cho anh tìm thấy hạnh phúc đích thực đang ở bên cạnh mình.
Nó nghĩ đến Buontinhman. Anh lãng mạn, dịu dàng, thật “cool man”. Một gia đình dang dở…. Con đường hạnh phúc đưa nó đến lời nguyện cầu cho anh được hạnh phúc với một gia đình thực sự của mình.
Và Anh – nó chẳng biết giờ anh ở đâu? TQ hay HN? Anh cũng dang dở. Anh đã từng chua cay với nó khi nói về gia đình, về những thiện nguyện để rồi, hạnh phúc cũng mỏng manh quá đỗi! Anh không quá tệ, nhưng với nó, anh là người tốt. Trân trọng nó và lo lắng cho nó. Đôi mắt nó vẫn sáng, xa xăm, tự đáy lòng mình nó cầu chúc cho anh sớm tìm được một bến đỗ, để được hạnh phúc với cái gọi là tình yêu!
Xế bảo: “Cẩn thận kẻo chết ngạt”, nó như chợt trở về thực tại. Nới lỏng tay, êm đềm bình yên trên vai xế! Không biết, lúc ấy xế có nghĩ về nơi xa nào không? Có cảm nhận được hạnh phúc từ con đường này không?
Êm ái trên vai xế, nó lại nghĩ lung tung: Ước gì được đi với người mình yêu, đc ôm người đó thật chặt thì không biết cảm giác hạnh phúc đến như nào hihi……..
Nó vẫn luôn thích hình ảnh như thế, lãng mạn bay bổng như thế, tựa như một giấc mơ….Hai đứa đi với nhau, chậm rãi, mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai nói với ai câu nào. Với nó, hình ảnh đó thật không dễ gì có được, cũng như những cảm giác hạnh phúc trong treo, thư thái, dịu dàng đến ấm áp yêu thương…….
Hạnh phúc cứ âm ỉ cháy mãi cho đến cuối đường…… Phiêu phiêu 2 đứa một xe với những bản rock nhẹ nhàng của trời mây, cây cỏ…………..
Nó sẽ còn kể mãi, kể mãi cho bạn bè người thân và cho cả những nhân vật của nó nữa, về một con đường mang tên: Hạnh phúc:
Hà Giang ngày 5-9/2/2011
Cảm ơn Tuấn, Tú, Sơn..cùng các bạn trong nhóm. [/COLOR]
Last edited by a moderator: