What's new

Mù Cang Chải - Lần đầu làm xế

Chỉ đến khi trở về nhà an toàn, không bị đoàn ghét vì tội đi chậm, em mới thấy hãnh diện và tự hào, mừng vui khôn xiết khi em đã thực hiện được ước mơ của mình. Quăng đồ, cắm vội ấm nước, mở máy tính, lên khoe inh ỏi facebook rằng mình đã đi về an toàn tuyệt đối với tổng số ki-lo-met: 611. Muốn gửi sms cho ai đó. Muốn nhấc máy bấm số ai đó, để báo rằng mình đã đi về. Nhưng, tay em cầm điện thoại mãi mà không biết gọi cho ai!
316753_2175367937439_1044054436_32288013_1560488024_n.jpg

Lộ trình: Tối 6 – 8/10/2011
HN – Sơn Tây – Thu Cúc – Nghĩa Lộ - Tú Lệ - Mù Cang Chải và ngược lại.


...Năm 2010, em bị hút hồn bởi từng đợt sóng vàng Tú Lệ - Mù Cang Chải. Khát khao nhưng điều kiện kinh tế không cho phép, đành bấm bụng hẹn năm sau. Khi ấy, em với lũ bạn là 1 đội, hay kéo nhau đi. Và tự hứa, năm sau, sẽ tổ chức sinh nhật bạn giữa biển vàng mênh mông lãng mạn này. Vì em biết, bạn chưa đi đâu xa, nhất là chưa được lên vùng cao!

Ấp ủ, chờ mong.

Trước 1 tháng, tìm kiếm người đi cùng. Vừa hay, gặp người bạn cũng có ý định đi MCC, thế là nhận làm ôm của hắn.
Công việc không suôn sẻ, sức khỏe không được vui, nhưng em luôn tự động viên mình cố gắng, vì chỉ cuối tháng thôi là em được đi chơi, được về với núi rừng, được tung bay trong những lớp sóng vàng êm ả của mùa thu. Em đếm từng ngày, từng ngày háo hức như đợi mẹ đi chợ về. Bao dự định, bao kế hoạch…….
Bạn em chuẩn bị cưới. Kể chuyện, bạn chỉ tiếc là không đi cùng được vì đang bận. Em cười nhẹ, dù chuyến đi không có bạn, không được ôm bạn thì em vẫn đi. Chẳng qua là duyên em đến muộn, nên chẳng thể đưa bạn đi sớm hơn được!

…….

Gần ngày xuất phát, xế kêu bận không đi được. Em chẳng nói được câu nào. Mỉm cười rất khẽ mà cảm thấy chao đảo! Giá như em có thể cáu gắt được, trách móc cậu ấy. Thế mà sao em lại bình tĩnh đến lạ thường? Em lục tìm các đoàn đi để đi ké đoàn, chứ 2 gái đi thì không tự tin đi đoạn đường xa như thế mà không biết sửa xe.

Mãi rồi cũng tìm được đoàn đi. Nhưng rủi thay, gặp đúng dịp bão số 5…..Giấc mơ như chìm hẳn với cơn bão vào bờ………..


Bạn em không đi nữa. Một mình em, có nên đi chuyến này? Đã có 2 anh trai sẵn sàng đi cùng em, đưa em đi. Nhưng em đều từ chối vì nhiều lý do. Một mình đấy, 1 mình độc hành đấy. Em có tự tin với tay lái của mình? Bình thường đi về nhà có 70km đường quốc lộ mà còn ê ẩm chân tay, nói gì đi đường đèo núi??? Em chẳng còn cách nào khác! Em cũng mong có phép màu nào đó, để em không phải lái xe. Nhưng mong manh lắm. Nhưng em vẫn tin – niềm tin vô hình!

Đấu tranh tư tưởng khá nhiều. Em mới lấy bằng lái xe thôi. Sợ độ cao, sợ tốc độ. Duy nhất 1 lần làm xế đoạn Mèo Vạc – Yên Minh và Yên Minh đến đầu Du Già. Chính điều duy nhất đó đã khích lệ tinh thần em độc hành chuyến đi này.
Em là cô gái bướng bỉnh, cá tính. Những gì nam giới làm được, em đều muốn làm được. Em đã sẵn sàng cho chuyến đi độc hành: tự xế mình!

………….

Chờ đợi thêm 1 tuần, em như phát sốt khi cậu leader đi công tác. Trước ngày chạy 1 ngày, điện cho cậu ta thì cậu ta mới bắt đầu fix quân số. Cả trưa thứ 6 (trước giờ đi) còn tranh cãi, mắng cậu leader về việc đi hay ở, và xế - ôm như thế nào. 15h cùng ngày, em đã có được câu trả lời của hắn: đi (vì thời tiết HN lúc bấy giờ mưa nhiều, gió to)

Xe chẳng kịp chăm sóc. Ba lô to uỵch vứt lên xe. Anh Đăng già đi hộ tống. Anh bảo: đường dễ đi lắm, cô chạy ngon. Hic, em cười: “Em biết rồi!”.

Nhập xe vào đoàn, ai cũng ngạc nhiên. “ Uh, chị đi 1 mình!”.
Chờ đợi quân số 1 hồi thì Hoàng không đi nữa, em lại thành xế của 1 ôm còi. Hức,

………………….

Hà Nội – Thu Cúc hơn 100km.

Đoàn đi băng băng trong đêm mưa. Tốc độ duy trì 40 -60km không thể hơn được nữa. Căng mắt nhìn….Cứ đi mải miết. Có những lúc bị đoàn bỏ rơi, 2 chị em lụi hụi phía sau, cũng ghê. Đồi núi tối tăm, đường nhỏ xíu….Em lại phải cái yếu bóng vía, cũng may có cô bé ngồi sau nên át đỡ vía. Hức…..

Băng qua nhiều ổ gà, ổ trâu, thấy khiếp. Chả nhìn thấy gì cả. Có những đoạn, cứ tưởng ổ trâu, xe vút qua với trạng thái nhắm nghiền mắt. Trong lòng sợ mà không dám nói. Hức,….

Chỉ đến khi ở MCC về, đi qua đoạn đường tối hôm trước đi, em mới thấy phục mình quá. Sao em có thể đi được từng ấy đoạn đường trong đêm mưa nhỉ??? Đoạn đường đi qua rồi mà ngỡ như đường mới, đi vun vút, chả biết đâu với đâu.

Tới nhà nghỉ Thu Cúc lúc 22h30.

Gọi là nhà nghỉ, nhưng nó như nhà trọ bình dân vậy. Cũng chả có nhu cầu cao lắm, có chỗ êm, ấm ngủ là tốt rồi. Đêm nằm ngủ, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, vui tai và là lạ với âm thanh dân dã…………..

Giấc mơ chập chờn với bầu trời xanh, mây trắng và cánh đồng lúa chín mượt mà………………..

(Còn nữa........)​
 
Thu Cúc – Mù Cang Chải………………..

7h30 ngày 7/10, sau khi ăn sáng ở Thu Cúc xong. Đoàn quân lại lên đường, hướng đi Nghĩa Lộ. Biết thân biết phận, em kéo cô em đi trước, cứ theo hướng biển chỉ đường mà đi.
DSC09188.jpg

Sáng sớm, mưa vẫn rơi đều từng hạt. Đường lang láng nước. Biết em mệt nên bé Thủy cầm lái. Cô gái nhỏ nhắn xứ cảng trông thế mà cầm lái chắc phết! Đi đoạn dài không thấy đoàn đâu, nghi hoặc không biết mình đi đúng đường hay sai nữa…… Con Sirius cứ từ từ lăn bánh, ngồi sau xe, tranh thủ làm phó nháy. Không khí buổi sáng vùng núi thật tuyệt. Trong lành xiết bao. Bình yên! Đèo Khế trải dài êm ả. Chỉ muốn dang tay ôm ai đó …..
DSC09185.jpg

Thoắt cái, mấy xe đi sau đã vượt lên trước, xe lại lầm lũi bò trên đèo……
DSC09221.jpg

Nghĩa Lộ - trong suy nghĩ của em, đó là huyện vùng xa của Yên Bái. Nghe nói, cũng khó khăn lắm! Trung tâm Nghĩa Lộ sầm uất chẳng như em nghĩ. :D

Lộ trình từ Nghĩa Lộ - Tú Lệ - Mù Cang Chải rất dễ đi. Chẳng mấy đã đi tới Tú Lệ.

12h có mặt ở Tú Lệ.

Tú Lệ - cái tên thật đẹp. Khi còn ở nhà, Tú Lệ trong tưởng tượng của em thật khác. Là một vùng toàn lúa với ruộng bậc thang. Có cái gì đó lãng mạn, phiêu du như chính con người em vậy. Nhưng không, Tú Lệ bình dị lắm. Giản đơn như mọi vùng khác thôi. Xôi nếp – thịt gà giờ đây dường như không còn đặc trưng của Tú Lệ nữa. Hạt cơm nếp không có gì đặc biệt. (phải thế không anh Hùng?) Không có mùi thơm như tiếng đồn gần xa…… Chỉ món cốm Tú Lệ là thơm ngào ngạt. Xanh ngát một màu với hương thơm quyến rũ!

13h30 tiếp tục cuộc hành trình về Mù Cang Chải. Tiếp tục đổ đèo Khau Phạ. Dọc đường, lúa vàng óng ả khắp bản. Hai chị em có vẻ hợp gu nên cung đường không còn thấy cô đơn, ngay cả khi bị….rớt sau cùng.
DSC09297.jpg


Em thường cười bảo với bé Thủy: Hai chị em mình rất đểu. Mọi người đợi mình, mình đến rồi lại đi, bỏ mặc họ phía sau! Hoặc đoàn ngồi nghỉ thì mình…cong đuôi chạy trước. Tếu táo thế thôi vì ai cũng biết hai chị em đi chậm nên phải xuất phát trước để tránh đoàn đợi lâu.

Bệnh nghề nghiệp xuất hiện mỗi khi rong chơi vùng cao: quan sát, chụp ảnh trường học của bọn trẻ. Lướt qua những ngôi trường ven đường, thấy cũng an tâm phần nào với cơ sở khang trang. Kể cả là điểm trường cũng được đầu tư rất nhiều
293452_10150327768409597_564674596_8248157_1067293495_n.jpg

DSC09293.jpg
 
Last edited:
Chúc mừng cem đã vượt qua cdduwowcj chính bản thân mình, hoàn thành chuyến đi tốt đẹp.
Hóng kết quả của chuyến đi!
 
Chúc mừng cem đã vượt qua cdduwowcj chính bản thân mình, hoàn thành chuyến đi tốt đẹp.
Hóng kết quả của chuyến đi!
Lúc ở MCC, em định điện cho anh, nhưng.....sợ mình nhí nhố trẻ con quá nên thôi hihi.........
Lên đó, nắng vàng lấp lánh giữa biển vàng, em bị say nắng anh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii...... Hihi đang ngồi nhớ ....:p(wait)
 
Thung lũng lúa Lìm Mông bát ngát: vàng, xanh lẫn lộn. Xen kẽ từng mảng vàng óng ấy là những mái nhà. Từ trên đèo cao, chỉ muốn bay vút xuống bản để bơi trong biển vàng ấy. (c)
DSC09358.jpg

Cứ đến chỗ nào đẹp là hai chị em lại tự sướng với nhau với chiếc máy ảnh còi!
DSC09356.jpg

DSC09349.jpg


Có 3 bé, hễ thấy xe nào dừng chân chụp ảnh là các em lại chạy ra. Con gái học lớp 3 mà nhỏ xíu ý. Mặt thanh, mỏng. Nom đến là duyên!
DSC09361.jpg

295708_10150327763909597_564674596_8248131_523832545_n.jpg

Bé trai ở giữa kém tuổi con gái chút thôi, nói tiếng Kinh rất chuẩn. Khi cho các con kẹo, em mắng yêu: “Thế các con không xin cô à?” . Thằng bé nhanh nhảu: “Con xin cô ạ!”. Bé gái lớn cũng “con xin cô”. Ôi, nghe ấm lòng xiết bao bởi tiếng con trẻ! Nhìn yêu quá, xin các con một tấm ảnh luôn. Và không quên, cho các em nghía mình trong máy ảnh! :L
(Nhìn các con, lại nhớ đến các con ở Tá Miếu. Chẳng biết các con làm mẫu cho bao thợ ảnh, các con đã được lưu giữ tấm ảnh nào cho riêng mình chưa? Đã có ai gửi tặng con ảnh chưa?.......)

Khoác ba lô, tiếp tục thong dong. Chiều thứ 7, thời tiết nắng cốm, nắng ráo và mát lành…….. Đèo Khâu Phạ đường dễ đi, nhiều cua, lên – xuống dốc liên tục chẳng làm hai gái ái ngại.
...................
 
Hai đứa cứ thong dong thế, có lúc vượt lên dẫn đoàn, có lúc bị rớt phía sau. Ung dung tự tại đi với vận tốc mình muốn. Vì em có cả chiều thoải mái chụp ảnh, rong chơi ở Mù Cang Chải.

Chẳng bù cho Hà Nội mưa dầm dề. Mù Cang Chải nắng ráo, nhìn từng bông lúa càng lung linh hơn. Cả biển vàng khoe sắc. Ngắm nghía không đã mắt….. Trời nhạt nắng, gió thu mơn trớn….. Lại ước, thêm cốc café ngắm lúa chín thì thú vị biết bao. Đi vội quá, chẳng mang đồ nghề gì đi. Thôi thì, thu vào tầm mắt để trọn vẹn được cảnh sắc này!
DSC09450.jpg


Bước tới gần MCC hơn, choáng ngợp bởi màu vàng óng ả…..Thêm nàng gió thu êm đềm càng khiến lòng người lữ khách vu vơ…..Không kìm được lòng mình, em hét vang lên vì thích, vì…đã thực hiện được ước mơ của mình trong 1 năm qua. Nếu như có ai đó xế em, chắc chắn, em sẽ ôm người đó rất chặt. Cảm nhận sự bình an, sự lãng mạn và…có cái gì đó thật lạ mà em chẳng gọi được tên nó.

Nghĩ ngay đến thằng bạn. Em gọi cho nó, khoe đang ở MCC – đẹp lắm! Bạn cười, đi chơi vui nhé. (hôm nay là ngày ăn hỏi của hắn. Ngày hắn vui, em cũng vui. Mặc dù niềm vui ấy mỗi người mỗi khác). Muốn gọi cho anh Hùng ở phuot.com, nhưng lại ngại. Chỉ muốn nói với anh rằng: Em đã thực hiện được chuyến đi này. Muốn gọi cho ai đó trong niềm vui rất con trẻ nhưng chẳng biết gọi đi đâu. Muốn ôm ai đó, nhưng chỉ là khoảng không vô định….

Xe chạy chậm, thả hồn lơ lửng trên từng ruộng bậc thang, trong từng sắc vàng. Cứ hỏi lòng mình, có điều gì phiền muộn không? Có điều gì lấn cấn không? Tịnh một chữ không! Sao lòng em trống tênh đến thế! Sao lại nhẹ nhàng đến thế????


Cái cảm giác đi qua những muộn phiền, đau thương thật không dễ. Nhưng đã đi qua rồi, thấy lòng mình nhẹ lắm. Thanh thản, nhẹ nhõm vô cùng! Ngắm nhìn bầu trời xanh thật đã mắt…….

Dịu dàng, yêu thương và sống mạnh mẽ…………

…………..

…………

16h30. Hai chị em lang thang trong bản quanh thị trấn MCC. Vớ được đống rơm, thế là nằm dài lên đó. Thư giãn. Cảm giác thật tuyệt vời! Nhắn tin khoe với Rùa già, cu cậu cũng phải ghen tị! Nằm dài ngắm trời xanh, mây trắng, gió đồng nội, mùi rơm ngai ngái, thơm thơm…..Miền quê bình yên lạ kỳ!
DSC09459.jpg

DSC09464.jpg


……………

Với ai đó, có lẽ cung đường này cũng bình thường, nhưng với em – em thấy tự hào vì mình đã làm được điều em muốn. Tay lái em chẳng đủ cứng, xử lý tình huống kém, nhưng ít nhất cũng không có sự va chạm nào. An toàn cho xe và người. Thấy hai chị em xế nhau, ai cũng ngạc nhiên, tròn mắt không tin. Có sao đâu nhỉ?

Cảm xúc cho lần đầu thật đáng nhớ. Như Red_skin bảo: Lần đầu khó quên lắm! Bé Thủy cũng chưa bao giờ làm xế, nhất là đi xa như thế này. Vậy mà 2 chị em đã làm được, đã “thắng” được đoàn khi về đích đầu tiên ^^

DSC09486.jpg
 
Phụ lục:.............(làm việc đã hihi)
Về tới nhà, chả còn cảm xúc viết gì nữa. Chai sạn bởi đống công việc bộn bề.....
..................
 
Em có cảm nhận rất tốt. Thực ra sôi nếp Tú Lệ giờ cũng không còn như xưa, cách đây khoảng 10 năm lần đầu đi công tác qua đây anh đã ăn xôi gà thật ngon mà đến giờ vẫn không thể quên được hương vị của nó. Còn giờ khả năng người ta đã đưa những giống khác có năng suất hơn nên chất lượng không còn như xưa nữa nhưng một số đồ ăn ở đây vẫn còn giữ được chất lượng so với những nơi thành thị.
Bài viết của em thật giàu cảm xúc mà không phải ai cũng có được. Trải qua bao đắn đo, đấu tranh và vất vả cuối cùng thành quả em đạt được nhiều đấy chứ. Chúc em tiếp tục khám phá phong cảnh, văn hoá các vùng miền và đặc biệt khám phá bản thân mình nhiều nữa.(c)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,675
Bài viết
1,171,167
Members
192,350
Latest member
buyhotmail1947
Back
Top