Băng Rừng, Vượt Đèo - Nam Cát Tiên - Khánh Sơn - Gợi Nhớ Một Cung Đường
Khi mùa nước nổi đã qua đi, khi những cơn mưa cuối mùa ào ạt trút xuống, tôi lại nhớ về những cánh rừng thưa, những đồi núi trơ trọi, những dòng thác ì ầm quanh năm đổ, những cung đường uốn lượn, những chiếc lá xanh trên cành tỏa bóng mát khắp các tàng cây…; tôi lại nhớ, nhớ rất nhiều về cung đường đã một lần qua!
30/4. Một ngày đã là dĩ vãng. Tuy không xa tít mù khơi nhưng cũng đủ để quên đi nhiều thứ, cũng đủ để bao cảm xúc lắng đọng. Nhưng sao tôi quên được cái cảm giác giữa đất trời mênh mông, giữa những cánh rừng vắng lặng; cái cảm giác lâng lâng khó tả khi nắng trườn, nắng đuổi theo đoàn người hớn hở; nắng xuyên kẻ lá, nắng chiếu rọi làm vạn vật thêm lung linh huyền ảo. Rồi gió. Những làn gió cao nguyên cứ mơn man, mơn man quyện với mùi hương hoa đồng cỏ nội. Những mái nhà tranh thay cho những tòa cao ốc. Và mưa. Cơn mưa cao nguyên ào ào trút xuống. Mưa níu bước chân, mưa làm những kẻ lữ khách lòng dạ xốn xang! Rồi thì… màn đêm… màn đêm dần buông. Vạn vật chìm trong bóng tối. Trong bóng đêm, trên con đường xa lạ, hun hút chỉ còn lại chúng tôi, những con người đã từng rất xa lạ, nhưng trái tim đã gắn kết trái tim, vẫn vui vẽ, vẫn đều bước, vẫn tận hưởng từng giây phút hạnh phúc bên nhau.
Vẫn còn đó trong tôi
Con đường xuyên đại ngàn
Con đường dẫn đến một chân trời mới
Là đồi núi chập chùng
Là lãng đãng chút sương khói sau cơn mưa nhiều
Là trời xanh, mây trắng bồng bềnh
Là suối reo, thác đổ
Là những người bạn lần đầu gặp, xa lạ nhưng dễ dàng thân thiết đến không ngờ!
Khi mùa nước nổi đã qua đi, khi những cơn mưa cuối mùa ào ạt trút xuống, tôi lại nhớ về những cánh rừng thưa, những đồi núi trơ trọi, những dòng thác ì ầm quanh năm đổ, những cung đường uốn lượn, những chiếc lá xanh trên cành tỏa bóng mát khắp các tàng cây…; tôi lại nhớ, nhớ rất nhiều về cung đường đã một lần qua!
30/4. Một ngày đã là dĩ vãng. Tuy không xa tít mù khơi nhưng cũng đủ để quên đi nhiều thứ, cũng đủ để bao cảm xúc lắng đọng. Nhưng sao tôi quên được cái cảm giác giữa đất trời mênh mông, giữa những cánh rừng vắng lặng; cái cảm giác lâng lâng khó tả khi nắng trườn, nắng đuổi theo đoàn người hớn hở; nắng xuyên kẻ lá, nắng chiếu rọi làm vạn vật thêm lung linh huyền ảo. Rồi gió. Những làn gió cao nguyên cứ mơn man, mơn man quyện với mùi hương hoa đồng cỏ nội. Những mái nhà tranh thay cho những tòa cao ốc. Và mưa. Cơn mưa cao nguyên ào ào trút xuống. Mưa níu bước chân, mưa làm những kẻ lữ khách lòng dạ xốn xang! Rồi thì… màn đêm… màn đêm dần buông. Vạn vật chìm trong bóng tối. Trong bóng đêm, trên con đường xa lạ, hun hút chỉ còn lại chúng tôi, những con người đã từng rất xa lạ, nhưng trái tim đã gắn kết trái tim, vẫn vui vẽ, vẫn đều bước, vẫn tận hưởng từng giây phút hạnh phúc bên nhau.
Vẫn còn đó trong tôi
Con đường xuyên đại ngàn
Con đường dẫn đến một chân trời mới
Là đồi núi chập chùng
Là lãng đãng chút sương khói sau cơn mưa nhiều
Là trời xanh, mây trắng bồng bềnh
Là suối reo, thác đổ
Là những người bạn lần đầu gặp, xa lạ nhưng dễ dàng thân thiết đến không ngờ!
Last edited: