What's new

Về chuyến đi Côn Đảo của bạn Vân.

[Bài này mình đã đăng trên facebook cách đây hơi hơi lâu rồi, mà khi đó facebook vắng vẻ nên chẳng mấy ai vào xem. Nay đăng lại nơi đây, như bao thành viên khác, cũng muốn chia sẻ về chuyến đi của mình :D]

Gạch Ngói

[Link gốc: http://www.facebook.com/note.php?note_id=231463756894938 ]



o0o​

Trước khi đi Côn Đảo là ở Huế. Một tuần Huế vui vẻ vô cùng. Đi ké với mẹ trong chuyến công tác, nhưng may mắn cho bạn là có được một chị hướng dẫn viên rất đáng yêu và nhiệt tình. Chị Ngân, dẫn bạn đi quanh Huế, ngắm nhìn Huế, ăn những món ăn của Huế ngon tuyệt vời, mua quà Huế, gặp người Huế, nghe giọng nói người Huế sao mà dễ thương…. Một chuyến đi hoàn hảo và trọn vẹn.

Bạn đã nghĩ ở Côn Đảo cũng sẽ như thế. Khi mẹ thực hiện công việc của mẹ thì bạn sẽ có được một người bản địa dễ mến và thân thiện để mình được gần Côn Đảo, được thưởng thức trọn Côn Đảo. Ừ, đã đến Côn Đảo với niềm phấn khởi và hi vọng như thế đó.

~

Sáng. Cảm thấy thật là dở hơi khi đến một chốn mới mà co giò trong khách sạn, nên ban tung tăng đi lòng vòng. Vừa dọc theo đường phố Côn Đảo vừa nghĩ trong bụng, ‘ôi giời, cần quái gì ai đó đi cùng, tự mình thôi cũng có thể khám phá Côn Đảo, một mình mình cũng có thể tận hưởng những phút giây ở Côn Đảo xinh đẹp của mình.’ Đến bảo tàng, hỏi chị bán vé ở đó là mình một mình thì chị tư vấn cho đi đâu, chị trợn mắt nhìn, phải có ai chở em đi chứ, mình em đi thì chị có chỉ em cũng biết đường đâu mà đi.

Bạn vừa tin chắc là bạn có thể làm được. Và giờ đây thì bạn được biết rằng bạn sẽ không thể nào hoàn thành. Tự dưng, bạn nghe trong mình có tiếng răng rắc, hình như tình cảm của bạn dành cho Côn Đảo vừa bị bẻ gãy một mẩu nhỏ.

Rời bảo tàng, xuống bãi biển mà tối hôm qua bạn cũng đã dành trọn thời gian ở đó. Biển Côn Đảo rất hiền, biển cạn, đi mãi không thấy ngập đầu, nước trong veo, và dưới lòng bàn chân mềm mại rong rêu. Nhưng sáng đó bị mất trí, lại để điện thoại và máy chụp hình trong túi quần, vào nước, chúng thành hai thỏi sắt nóng hổi rát tay, nằm im chết queo.

Trước mắt bạn không chỉ là hai đồ dùng điện tử bị hỏng, mà bạn thấy cả chuyến đi Côn Đảo của bạn hỏng bét hết, hỏng bét hết. Bạn thấy nực cười cho Côn Đảo trong sự trông đợi của bạn lúc ban đầu, bạn thấy vụn vỡ xấu xí Côn Đảo trong lòng bạn ở hiện tại. Bạn nghe mắt bạn ngân nga bài ca hai chữ “tan hoang tan hoang í a tan hoang”, giọng ca thườn thượt hiu hắt như tiếng chiếc tù và bạn mua ở ngoài chợ ban sáng, giọng ca chua chát tát vào hai bên má bạn ướt mèm.

~

Lẽ ra thì bạn phải có một hướng dẫn viên bản địa. Bạn hướng dẫn viên hụt của bạn là con một người bạn của ba mẹ bạn, đẹp trai, vui vẻ, nhiệt tình, dễ thương (theo lời mẹ bạn nói), ba mẹ bạn đã tính làm xui với nhà bạn đó từ hồi bạn đó một tháng tuổi (mẹ bạn kể vậy). Bạn vẫy tay cười chào bạn đó được một lần, bạn đó chở bạn tới Bãi Sỏi lụm được mấy viên đá cuội, trong đó có một viên bự bự có thể dùng đập nước đá. Vậy là xong, coi như bạn đó hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn khách đến tham quan (mà mẹ bạn đó giao, bạn nghĩ vậy). Bạn đó chở bạn, bạn ngồi im ỉm trên xe ngắm nghía Côn Đảo, làng Cỏ Ống hai bên đường um tùm cây, bạn cho phép mình bỏ qua nguyên tắc phải giao lưu làm quen kết bạn. Bạn đó gợi ý vô miếu, thăm quan các bảo tàng di tích, bạn đồng ý thì bạn đó trợn mắt hỏi “bộ thích đi vô mấy chỗ đó thiệt hả trời?.” Bạn đó nghĩ trong đầu, đứa trẻ này thật chán òm, mẹ thiệt là, tự dưng bắt mình dẫn nó đi, lại không đưa tiền đổ xăng. Bạn đó kêu bạn đó sắp đi thi lấy bằng lái xe, thực hành thì không sợ rồi mà lí thuyết học bù đầu bù cổ. Để mà bạn thấy ngại đừng nhờ bạn đó hướng dẫn tham quan Côn Đảo, mắc công rớt cái bằng. Sau đó mấy ngày thì hóa ra là bạn đó chẳng bận bịu học hành gì cả, có một chị lớp phấn thì dầy mà lớp áo quần thì mỏng là con của ông nào đó cùng đoàn công tác với mẹ tới, nghe mấy cô trong đoàn nói “hai đứa nhỏ dắt nhau đi café tới khuya lắc mới về”. (chị đó mạnh dạn, dễ thương, cá tính, ấn tượng, đập liền vô mắt, rất khó quên. nếu bạn là một thằng con trai lố nhố bạn cũng đeo theo chị đó liền, chứ bạn không hề có ý định gọi chị đó là “tiểu thư”, nhắc tới chị đó là cười hố hố hố rồi thầm thì với người kế bên “Cha mẹ gì đâu mà chiều con quá nhỉ?” như các cô, các chị trong đoàn đâu.)

~
 
Last edited:
Côn Đảo của bạn đẹp, hiền, bình yên. Nghe đâu trước bữa bạn tới trời mưa ầm ì, biển động liên tục, nhưng tuần bạn ở Côn Đảo thì trời nắng chang chang, sóng vỗ dập dờn nhẹ nhàng. Bãi biển đó bạn cầm hai chiếc dép lào, vừa vung vẩy giữa biển cỡ 10 giờ đêm vừa hát “một con vịt xòe ra hai cái cánh”. Bờ kè đó một tay cầm bong bóng bạn nằm ngủ, nghe sóng vỗ gió xô. Những đường phố nhỏ, bình lặng, đi một hồi là về chỗ cũ, không sợ lạc. Đường Tôn Đức Thắng hàng cây cổ thụ sừng sững. Trước quán café Côn Sơn một cái xích đu trắng treo toòng teng trên cành cây, mà bạn thích đứng lên đó đung đưa, kế bên là tiếng sóng và tiếng nhạc Trịnh (một điều hay ho ở Côn Đảo của bạn, các quán café mà bạn vô nếu mở nhạc thì toàn mở nhạc Trịnh, có gì liên hệ giữa “Côn Sơn” và “Công Sơn”?). Trước các dãy nhà xe máy để dài, không sợ trộm. Ở đây có nhiều dịch vụ cho thuê xe máy tặng kèm nón bảo hiểm, 100 tới 120 ngàn một ngày. Nghĩa trang Hàng Dương, bạn gửi cô Sáu cái bong bóng đã làm bạn với bạn suốt buổi chiều ngày hôm đó, thể nào cô Sáu cũng sẽ rất thích vì thời cô có lẽ cô chưa thấy những trái bong bóng nhiều màu, có in hình con này con kia; bạn đi khắp nghĩa trang, thắp nhang cho những nấm mộ ở xa mộ cô Sáu - nơi ít người lui tới, thầm thì “ấm lòng, các cô chú, các bác nghen…”

Những người bạn Côn Đảo của bạn thì dễ thương vô cùng.

Chị Bé, chủ nhà hàng Phương Hạnh, thuở nhỏ ba vẫn thường chở bạn tới nhà chị chơi. Chị đón tiếp bạn nồng hậu, kể chuyện lớp chị, chuyện ma cho bạn nghe, đãi bạn một dĩa ốc Vú Nàng bự “bành ki” (từ chị hay xài), tặng bạn một chiếc vỏ ốc bự, mà giờ thì hiếm lắm, ngoài chợ toàn bán ốc nhỏ nhỏ thôi. Vỏ ốc bự nhất của chị, một ông trong đoàn chọc chị hỏi mua, chị nhăn mặt, “tiếc lắm chú, con kiếm lắm mới được đó”. Khi biết bạn tắm biển giữa khuya, chị cốc đầu, “Tao sợ mày rồi đó Vân ơi.”

Hai bạn nhỏ kế khách sạn bạn ở, hái lá non thổi, nghe “huýt huýt” cũng rất vui tai. Bạn lại hỏi cách thổi thì một bạn hái cho bạn một cái lá, đưa vô miệng ngậm thổi ngon lành rồi lấy ra đưa bạn, chẳng ngại ngần là nước miếng bạn ấy còn vương quanh đầu lá. Và bạn cũng vô tư đón chiếc kèn lá bé tí ngậm thổi, mà thổi hoài hổng nghe ra tiếng gì. Bạn còn làm quen với một bạn gái nhỏ tên ở nhà là “Cô Ba”, bạn nhỏ khoe nhà bạn nhỏ có tận hai cái máy lạnh, bạn nhỏ hỏi bạn có đi tắm biển không, bạn trả lời có thì bạn nhỏ kêu “sướng quá, lâu lắm rồi em không tắm biển”, mình hỏi bạn đi nhà tù Côn Đảo bao giờ chưa thì bạn nói chưa, “có ai dẫn em đi đâu mà đi”. (Đó, người ta ở Côn Đảo bao nhiêu năm rồi mà vẫn đưa thăm di tích nổi tiếng ở Côn Đảo, bạn đến đảo có mấy bữa thôi mà bạn lại đòi đi hết Côn Đảo là sao?). Vào cái buổi sáng mà bạn cầm hai thỏi sắt chết thất thểu mò về khách sạn, có hai bạn ngồi vắt vẻo trên cành nhãn hỏi với theo “Bạn ơi ăn nhãn không bạn ơi?”. Bạn chìa tay lấy nhãn, thấy hai bạn nhìn nhau cười rồi một bạn hỏi số điện thoại bạn, bạn chỉ cái điện thoại kêu hư rồi đây nè, nhưng vẫn đưa số. Nhãn Côn Đảo cơm mỏng lét, không ngọt lành gì, nhưng câu mời “Bạn ơi ăn nhãn không bạn ơi?” thì đối với bạn rất dễ thương, và là điều bạn sẽ nhớ tới khi nghĩ về Côn Đảo.

Dân đảo gọi nơi bạn ở là “đất”, “Chị ở trong đất mới ra hả?”, “Chừng nào con về lại đất?”. Tiếng “đất” cất lên từ những con người quanh năm gắn bó với miền đảo này, muốn tới “đất” phải đi máy bay tốn mấy triệu bạc, hoặc đi tàu lênh đênh trên biển gần một ngày. Mình sống trên đất mà có biết ở những nơi này người ta gọi “đất” thật thân thương mà cũng nghe xa lắc.

~

Buổi sáng đó Côn Đảo khiến bạn thấy trống trải. Nhưng có lẽ đó là sự trống trải man mác của miền đảo, một sự trống trải rất đặc trưng ở nơi bốn bề là biển. Có lẽ là, cô bán bong bóng hôm bữa vào thứ bảy chủ nhật, những ngày trường mầm non đóng cửa, đạp xe bong bóng quanh các đường vắng, thưa thớt xe cộ, cũng thấy một sự trống trải như vậy. Và biết đâu chừng, bác tài xế chiếc xe 12 chỗ khi đợi khách ăn trong nhà hàng cũng nhìn đường phố tắt đèn, nhớ tới vợ con ở nhà không biết giờ đã ăn tối chưa, cũng lờ mờ cảm thấy sự trống trải đang bủa vây. Nỗi trống trải đó, ai từ nơi khác tới đảo (mà lại đi bộ lang thang) thì sẽ thấy buồn hiu, buồn dễ sợ, buồn thấy ghê, buồn khủng khiếp, buồn muốn khóc. Nhưng đối với người dân đã gắn bó với đảo thì sự trống trải này trở nên thanh bình, quen thuộc, gần gũi. Như chú kiểm lâm dẫn đoàn đi tàu đáy kính ngắm san hô và xem vích nói, “hồi tới đây em chỉ định làm để lấy kinh nghiệm rồi về đất làm việc thôi, nhưng ở đây riết thì yêu Côn Đảo mất rồi, mấy anh em ở đây cũng thế. giờ mà tới chỗ nào phải cất khóa xe cẩn thận, đi ra đường phải đeo khẩu trang thì chết mất.”

Buổi sáng đó Côn Đảo khiến bạn thấy bực bội, mình chưa đi đâu được ở Côn Đảo cả, bao nhiêu di tích lịch sử, bao nhiêu vườn bảo tồn thiên nhiên, bao nhiêu loài sinh vật lạ chỉ Côn Đảo mới có của mình đâu? Tới ngày mà cả đoàn của mẹ đi tham quan, tất cả ngồi trên chiếc xe hơi 12 chỗ, lướt vùn vụt trên đường, chỗ này ghé một lát chỗ kia ghé một lát, đứng chụp tách tách hoặc đứng làm duyên làm dáng chụp hình. Có chị kia đứng ở sân nhà tù nhe răng cười chụp hình (trời ơi, tới địa ngục trần gian, đoàn kế bên có ông cụ la lên “người mà tụi ác ôn nó đối xử như thú!” rồi nước mắt rơi lã chã, mà người ta cười được hả trời?!). Tới một bãi biển là bãi biển đẹp nhất Côn Đảo (mà bạn quên tên rồi), có một người trong đoàn mừng rỡ kêu “Biển ở Côn Đảo đẹp quá. Đẹp y chang biển bên nước ngoài vậy đó!” (trời ơi, tới biển Côn Đảo mà hổng thấy biển Côn Đảo đẹp như biển Côn Đảo thì tới làm chi?!). Rõ ràng là bạn muốn đi cùng khắp Côn Đảo, nhưng mỗi địa điểm xe dừng lại quá ngắn ngủi, có những nơi bạn chưa kịp ngắm nhìn kĩ, chưa kịp ghi nhận lại khung cảnh nơi đó (máy chụp hình rớt nước hư rồi). Giờ biểu bạn liệt kê những nơi đã đi ở Côn Đảo trong hai buổi sáng đi với đoàn, thể nào bạn cũng kể sót vài nơi.

Buổi sáng đó ở Côn Đảo khiến bạn tưởng như chuyến đi này của bạn là công cốc, nhưng giờ thì bạn biết là bạn được nhiều hơn bãi cát, bến cảng, những con vích con múa máy bốn chân dễ thương, đỉnh núi tình yêu (mà bạn nhìn muốn chết mới ra hai người đang ôm nhau), bạn mang về nhà nhiều hơn chiếc tù và, mấy viên sỏi, vỏ ốc, mấy vết trầy trụa trên tay,… Khi bạn ở mãi một nơi, ngày qua ngày cũng làm từng đó công việc, thể hiện từng đó con người mình, bạn băn khoăn không biết con người này của bạn có phải chăng là do ngoại cảnh, không gian này hình thành, chừng nào bạn đổi không gian thì con người bạn cũng sẽ tự động thay đổi theo? Nhưng trải qua những ngày ở Côn Đảo, gặp gỡ những con người mới, bạn mới nhìn rõ mình, thấy mình như vậy như vậy như vậy. Đó là những nếp nghĩ, nếp hoạt động, cách cư xử,… theo ngày đã trở thành những thói quen, định hình thành tính cách rõ ràng ở bạn. Bạn có đi đâu thì bạn vẫn rất con nít, vẫn cà tưng cà tưng (từ mẹ gọi), vẫn không thể được gọi là người dễ-gần, vẫn không được hòa nhập lắm với mấy người cỡ tuổi (cô L trong đoàn nói vậy), nhìn bạn thế nào đó không biết mà vẫn có người kêu bạn “tự kỉ thấy ghê” (con cô L nói vậy). Nhưng dù thói quen thì không dễ sửa đổi, nhưng sau chuyến đi này, bạn nghĩ rằng bạn nên có vài điều chỉnh cho riêng mình. Và bây giờ thì bạn đã nắm được quy tắc của sự thay đổi: thay đổi là phải bắt đầu từ bản thân con người ta chứ không phải đợi hoàn cảnh khách quan. “Đời thay đổi khi ta thay đổi”, bạn đã từng nghe ai đó nói vậy chỉ là lúc đó bạn chưa hiểu hết.

~

Chuyến đi Côn Đảo là một trong những lần đi xa đầu tiên của bạn, bạn non nớt, bỡ ngỡ, thiếu kinh nghiệm. Bạn thực sự đã không hiểu thế nào là đến một miền mới: là phải hít thở không khí ở nơi đó, tập cảm nhận như người ở đó, chứ không phải chỉ là đi quanh hết địa điểm này tới địa điểm khác rồi réo lên ầm ĩ “Đẹp ghê. Đẹp ghê.”. Bạn cũng đã không biết tí nào về cách mà người ta vẫn thường làm khi đến một nơi mới và gặp người mới: kết bạn rồi trò chuyện thân mật, không phải chỉ trong bữa đầu mà còn kéo dài tới các bữa sau nữa và thậm chí là giữ số điện thoại để liên lạc sau này. Nhưng giờ thì bạn đã phần nào thấy được, thế thì chuyến đi Côn Đảo có ích biết bao.

Được đến Huế và Côn Đảo trong mùa hè này, là hai trải nghiệm thật khác biệt nhưng đều rất thú vị đối với bạn. Có ai hỏi “Đi Huế vui không?”, “Đi Côn Đảo vui không?” thì bạn chỉ biết trả lời là “Vui”. Nhưng chắc chắn rằng Huế thương và Côn Đảo thương còn đọng lại trong bạn nhiều hơn thế….
 
[Bài này mình đã đăng trên facebook cách đây hơi hơi lâu rồi, mà khi đó facebook vắng vẻ nên chẳng mấy ai vào xem. Nay đăng lại nơi đây, như bao thành viên khác, cũng muốn chia sẻ về chuyến đi của mình :D]

~ Gạch Ngói






[Link gốc: http://www.facebook.com/note.php?note_id=231463756894938 ]

Đã mở Hồi ức để chia sẻ, bạn vui lòng viết trong đây với những cảm xúc cùng hình ảnh để mọi người cùng theo dõi, facebook không phải ai cũng sử dụng.
 
Ôi! bạn đang khắc hoạ Côn đảo như một bức tranh theo trường phái ấn tượng mà không phải ai cũng hiểu được?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,684
Bài viết
1,135,193
Members
192,394
Latest member
natyazhnye_rhKa
Back
Top