What's new

Myanmar có gì mà đi: hành trình 8 ngày trên cung đường huyền thoại

20170502_080246 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Đất nước của những ngôi chùa và đền: tất cả đều “No shoes”, “No short pant”, bao gồm cả vớ, quần jeans rách, quần tất và legging.
Đất nước dát vàng 20cm lên chùa và tượng Phật nhưng làm nhà chủ yếu bằng tre nứa và gỗ.
Đất nước của những người đàn ông mặc váy và miệng nhai trầu cười như mùa thu tỏa nắng.
Ai đó đã tìm thấy một người tình Bagan, một em trai Mandalay và một em gái Inle, một chàng trai vườn nho trong truyền thuyết.
Ở đó người ta trót phải lòng một sáng bình minh giữa Bagan cổ kính, trót đắm say men rượu vang chếnh choáng một chiều hè trên đồi nho đỏ.
2017_04_29_IMG_4900 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Phần 1: Yangon nhạt nhòa
Phần 2: Người tình Bagan
Phần 3: Quần nát Mandalay
Phần 4: An dưỡng ở Inle

Mình chọn Myanmar (Burma) làm điểm đến đầu tiên ngoài lãnh thổ chữ S vì rất nhiều lí do nhưng ảnh hưởng nhiều nhất chắc là từ ông bạn già mà ai cũng biết và Đinh Hằng. Ông bạn bảo Burma rất dễ thương, do đất nước này mở cửa du lịch chưa lâu sau khi thoát khỏi chế độ độc tài quân sự, du lịch chi phí thấp, và hơn nữa là cái lịch trình 8 ngày sẵn sàng đến từng đường đi nước bước và tôi chỉ việc xách đít lên đi. Còn Đinh Hằng, cuốn sách Chân đi không mỏi của chị làm tôi ấn tượng nhiều, cả những bức hình chụp nữa, và lời nhận xét của chị về Burma “Đất nước dễ thương nhất tôi từng biết”. Tôi note vào trang mở đầu rằng “Mua sách đọc để kiếm tiền đi hết Đông Nam Á”, cuối cùng cũng đi được đất nước đầu tiên. Lần đi đầu tiên, phải lầy lội 1 tuần cho ngầu.

Quay lại cái tựa đề bài viết, bạn bè, đồng nghiệp và bố mẹ đều có chung một câu hỏi “Ủa Myanmar có gì mà đi?”. Thế nếu ai đó hỏi bạn “Uả thằng đó/ nhỏ đó có gì mà yêu?” bạn có rảnh mà đi giải thích từng ưu điểm của người đó không? Mình thì không. Thế nên chỉ nhe răng cười bảo, vì mình thích thì mình đi thôi.

Trước ngày đi 1 tháng thì lịch trình tận răng được dâng tận email. Hôm sau mình đi thì hôm trước ở công ty cứ như trực tiếp chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly, mấy ông dặn dò bảo nhớ online thường xuyên, mang theo thẻ Visa, thiếu tiền thì nhắn 1 phát là có tiền gửi qua cứu về, rồi dắt đi mua thuốc hầm bà lằng. Anh Vinh còn kêu chuyến này nhỏ này đi hành hương về lại đất tổ. Chẳng ai dặn đòi quà gì, chỉ nói 2 đứa đi giữ trinh tiết, giữ an toàn, coi chừng này nọ. Không ai có ý nghĩ 2 đứa mình mới là người sẽ làm hại người khác.

Chúng tôi đi theo lộ trình kinh điển như mọi người biết: Yangon – Bagan – Mandalay – Inle trong 8 ngày 7 đêm.
 
Re: Myanmar có gì mà đi: hành trình 8 ngày trên cung đường huyền thoại

YANGON NHẠT NHÒA
Chúng tôi đáp chuyến bay VJ lúc 12h30 ở Myanmar. Thời gian bay từ SGN sang Yangon chỉ mất 1 tiếng 30 phút, trên máy bay sẽ được phát tờ khai nhập cảnh, điền vào là xong. Myanmar nhập cảnh đơn giản, có mấy thông tin tôi bỏ qua không điền cũng không ai nói gì.

2017_04_27_IMG_4087 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Yangon chào đón chúng tôi bằng cái nóng 40 độ và cảm nhận rất rõ ràng khi chân vừa chạm đất. Dù sao thì cũng đã được cảnh báo trước, sống ở Sài Gòn 7 năm cũng chẳng bất ngờ gì nhiều.

Đến quầy đổi tiền, chúng tôi đứng một hồi so sánh tỉ giá để đổi. Thực ra cũng chẳng cần so sánh nhiều, quầy đông người nhất chính là quầy tỉ giá cao nhất và chảnh chọe nhất. Đối với Burma, bạn chỉ cần đổi tiền USD ở Việt Nam, rồi sau đó đổi sang tiền Kyat (đọc là chạt) ở sân bay. Tỷ giá ngày 27/4/2017:1USD = 1350ks. Nhưng hãy lưu ý giữ cho những tờ tiền USD của các bạn thẳng băng, không bị nhàu các cạnh và nếp gấp ở giữa.
2017_04_27_IMG_4086 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Tôi không hiểu sao các ngân hàng ở sân bay đều không chấp nhận đổi tiền có nếp gấp trong khi họ đổi lại cho bọn tôi đống tiền phải nâng niu như trứng mỏng vì nó đã quá cũ rồi. Chúng tôi bị 1 tờ tiền mệnh giá 100USD như thế, không quầy nào chịu đổi, trong khi vẫn sử dụng thanh toán vé tham quan, vé xe bình thường khi vào Myanmar. Với chuyến đi như chúng tôi, bạn đổi 300usd là dư giả ăn uống phủ phê.


Đổi tiền xong thì ra ngoài cổng nhà ga mua sim 3g. Có 1 quầy bán sim duy nhất ở đây nên nhiều khi có thể chờ hơi lâu. Sim Oderoo nghe đồn là chi nhánh của ông chú tôi mở bên này. Chọn mua gói 7000ks tức khoảng 100k ông cụ, chúng tôi thỏa sức online tám chuyện up hình, livestream vì wifi ở Burma coi vậy chứ còn cùi hơn cọng cáp quang năm đứt chục lần ở nhà mình.

Có sim, có tiền, xõa thôi anh em!!!

Chúng tôi bắt taxi để ra bến xe mua vé, sau đó sẽ về chùa vàng. Taxi ở Yangon nói riêng và Burma nói chung không có đồng hồ tính tiền, đều là xe của nhà trồng được, buồn buồn mang đi chở khách. Nên hên thì gặp em đẹp như uber, xui thì gặp cái xe mở cửa toang hoang bụi mù mịt. Cũng vì vậy mà suốt ngày phải đi mặc cả taxi thật mệt mỏi. Nhưng bù lại thì giá taxi ở Burma rẻ hơn so với Việt Nam. Bạn có thể bao một chiếc taxi đi chơi nội thành cả ngày cho 4 người chỉ mất khoảng 45ks tức là khoảng 700k. Ông bạn tôi dặn cứ trả giá nhiệt tình, nếu thấy cao hơn giá bên VN tức là bị mắc.

Mua được 4 vé xe đi Bagan buổi tối, chúng tôi yên tâm chơi bời. Như nhiều bạn review và mình cũng đi qua, thì hãng xe Elite Express đúng là xịn nhất của đất nước này. Nên cứ bảo taxi chạy thẳng tới nhà xe mua vé. Bạn cũng có thể đặt trước qua website, mình cũng đặt trước, nhưng chẳng hiểu vì sao ra tới nơi các bạn ấy lại cho chọn mua lại.

Yangon chỉ để lại trong mình chút ấn tượng mờ nhạt về một cựu thủ đô vẫn được nhắc đến trong các cuộc thi kể tên thủ đô 11 nước Đông Nam Á mà khi nào mình cũng thắng. Bây giờ có lẽ nhiều người vẫn quen với việc Yangon là thủ đô chứ không phải cái tên Naypyidaw xa lạ mà cái bản đồ maps.me thông minh phiên âm là Nây pi tô. Đến Yangon rồi mới biết nó nhạt nhòa thiệt, ngoại trừ vụ đường phố hầu như toàn ô tô, chủ yếu là xe tàng tàng, nhưng che nắng che mưa tốt. Thi thoảng gặp vài người đi xe máy hay cong mông đạp xe đạp, không nón mũ chi cả, nón bảo hiểm cũng không, nắng mùa hè mà như nắng mùa đông vậy mấy ba? Còn xe bus nội thành thì khỏi chê rồi, xưa giờ toàn nhìn thấy mấy cái xe trong phim miền Tây xưa xưa, hay xe trong chuyến xe bão táp phim Thái rồi nghĩ chắc tụi nó tuyệt chủng rồi, sai quá sai.
Đường phố Burma một đoạn vắng vẻ dễ thương nhiều cây
20170427_165751 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Shwegadon là ngôi chùa như thế nào bạn có thể đọc trên mạng. Còn với chúng tôi, nó hẳn là ngôi chùa chỉ cần há miệng cạp một phát có thể dát được đầy một hàm răng vàng. Vô đây cứ thoải mái đi hết 1 vòng tròn xung quanh chùa. Có rất nhiều tượng phật bạn có thể múc nước tắm phật, hay lấy gậy đánh những quả chuông treo xung quanh chùa 3 phát để cầu may.
2017_04_27_IMG_4113 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
2017_04_27_IMG_4121 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Chớ có dại mà tin mấy ông chú lảng vảng đi theo hay chỉ trỏ cho mình cái này cái kia, chụp hình giúp. Lát nữa chú ấy sẽ xòe tay đòi tiền ngay. Mà đòi hẳn 30.000ks cho khoảng 30ph tán hươu tán vượn. Mình bảo không có đâu chú ơi, có 5000ks đây, chú có lấy thì lấy. Chắc nhìn mặt mình ngây thơ dễ tin người nên chú mới chém thế. Thôi xin chừa!

Giữa trưa nắng bỏng rát thế mà người ở đây, vẫn chân trần tỉnh bơ đi trên nền gạch hay quỳ rạp hành lễ trước tượng phật. 4 con sen chúng mình còn lạ lẫm khi phải bỏ vớ bỏ giày chân đi nhón nhón trên nền gạch nóng, mặt méo xẹo cả đi.
20170427_154729 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Burma có nhiều nhất chính là xoài, và chuối. Nên chẳng mấy ngày mà chúng tôi không mua xoài lắc ăn. Thấy món ăn vỉa hè nào cũng nhào vô nếm thử, dù đa phần không hợp khẩu vị lắm. Burma nằm bao vây giữa China và Thailand, gần gần với Nepal, Tây Tạng nên có thể nói ẩm thực của đất nước này là một sự lai tạp vô cùng tận. Nhưng tại sao không lai hoàn toàn Thái Lan đi cho thiên hạ nhờ thì có trời biết được.
Một món ăn làm từ măng, ăn với súp, hơi cay
20170427_170255 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20170427_170413 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
Re: Myanmar có gì mà đi: hành trình 8 ngày trên cung đường huyền thoại

Chiều, chúng tôi ghé một cái Supermarket nhỏ nằm đối diện chùa và cảm ơn trời vì nó có điều hòa và nhà vệ sinh sạch còn hơn ở chỗ làm thủ tục hải quan sân bay. Thứ nước chúng tôi uống nhiều nhất trong 1 tuần lễ ở đất nước này là bia Myanmar (tất nhiên rồi), và Soda các thể loại, ngon nhất là Soda chanh và kiwi. Còn về đồ ăn thì, hên xui, thật sự là vậy. Nhưng với các bạn Việt Nam thì cứ lật thẳng menu đến trang Chinafoods mà gọi, cụ thể nữa thì cứ cái gì thuộc họ hàng nhà Fried rice with…egg or pork or chicken thì bạn biết bạn chắc chắn sẽ ăn được. Đồ nướng nếu có cũng dễ ăn, và rau xào thì cứ mạnh dạn gọi 1 đĩa.

Đồ ăn ở Burma mặt bằng chung gần như chỉ có 1 giá, và cứ chỗ nào bán đồ ăn thì đều để biển restaurant. Nên ta nói ngại lắm, bữa nào cũng đi ăn restaurant mà hết mỗi đứa chừng 70k tiền Việt. Cái quán ăn ở Supermarket vắng tanh, xin lỗi không thể dùng vắng như chùa, vì chùa ở Burma cái nào cũng đông. Ông chủ nhìn thấy chiếc nón lá của tôi là cười toe “You come from VietNam?”, tiếc là em nón lá xinh tươi Việt Nam đi đến Bagan thì bị chó cắn, chuyện này kể sau.


Ăn xong vẫn còn sớm để ra cái bến xe bụi mịt mờ như có cả bầy ngựa của Thành Cát Tư Hãn kéo qua, chúng tôi bắt taxi ra Chinatown gần đó. Khắp Đông Nam Á nước nào hình như cũng có 1 cái Chinatown. Thì Chinatown của Yangon nó như Bùi Viện nhà mình thôi, nhưng bên này chú trọng ăn chứ không phải uống bia ngắm gái rồi tán phét với nhạc xập xình như nhà mình. Mình gọi 1 ly Tequila đắng nghét rồi uống ké bia Myanmar của chị Bee.
20170427_190659 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20170427_191406 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Nói về nhạc xập xình thì những ngày đi Burma còn bị thích nghe mấy bài nhạc kiểu Pop ballad của bên này mới ghê. Đi taxi mấy bác hay mở nghe dễ chịu lắm. Lên taxi ngồi chả có gì làm nghe radio bọn mình lồng tiếng kiểu VOV giao thông, quà tặng âm nhạc các kiểu rồi tự hát cho nhau nghe mấy bài của Sơn Tùng.

Tối đó sau khi hái hoa đuổi bướm ở Chinatown thì bị quả hú hồn chim én. Bác taxi gật gù khi nghe Elite bus station, cuối cùng quăng bọn mình ở một trạm chờ, như kiểu phòng vé Phương Trang, chứ không phải cái office mua vé ban sáng. Bọn mình lắc đầu quầy quậy lôi cái vé ra bác mới bàng hoàng kiểu Ơreca rồi đạp hết ga hết số lướt đi trong đêm hè.

Và trong một phút dừng lại chờ tàu cắt ngang đường bộ, mình tưởng mình đang coi phim hoạt hình Totoro. Đoàn tàu lướt qua, dường như mọi cánh cửa sổ đều mở toang như mấy cái xe bus cũ kĩ nát tươm đậu trên phố, nhìn rõ ánh sáng trên tàu, và những gương mặt trên đó. Ô cửa tàu không chấn song, không kính, mà rộng rinh y như lúc con Totoro chở mấy đứa nhỏ đi băng qua mấy quả đồi trong phim. Ảo diệu!

Vâng và nhờ ơn bác tài luồn lách, bọn mình kịp đáp chuyến xe đi Bagan. Và câu chuyện li kì đến tận hồi kết khi bị bánh bèo ở office của Elite hãm hại ghi sai biển số xe. Làm mình trong lúc sửa soạn váy áo cử ông Sơn ra tìm xe, ông vào bảo với mình không thấy chiếc nào như vậy, chắc xe chưa về. Ngồi thêm 5 phút, thấy linh ảm sai sai, mình cầm cái vé ra hỏi đại 1 anh đẹp trai nhất trong số các anh phụ xe, thì y kì anh chỉ vào chiếc xe biển số lạ hoắc đậu kế bên và bảo lên đi. Bánh bèo muôn đời đáng chết, ông bạn mình sẽ nói như vậy đấy. Lên chiếc xe ghế rộng rinh thơm tho trắng trẻo, có màn hình chơi game nghe nhạc, có chăn ấm, có hệ thống máy lạnh tốt ngang ngửa đường sắt Việt Nam, có thể ủ đông cả một đại dương cá, có anh phụ xe kute phát nước tăng lực và một túi bánh to như ông già Noel phát quà. Qùa đó bọn mình hông dám ăn, cất vô balo mang về cho mấy ông trong công ty;))) Bọn mình lăn ra ngủ sau một ngày di chuyển phờ râu, để rồi bị dựng dậy lúc 2h sáng chả để làm gì, đành phải rủ nhau đi mua sắm 30 phút ở một cái ministop nghèo nàn. Thế rồi lại lên xe, cố vỗ về một giấc ngủ, chỉ sáng mai thôi là Bagan – người tình trong mộng của mình xuất hiện rồi.

2017_04_29_IMG_4846 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
Re: Myanmar có gì mà đi: hành trình 8 ngày trên cung đường huyền thoại

Mình thức giấc giữa Bagan lúc 5h30 sáng, trên chiếc tủ đông lạnh di động. Kì lạ vậy đó, cứ đi chơi là bật chế độ auto dậy sớm. Hai bên cửa kính xe là những cây thốt nốt, cây bụi gai xen lẫn đồng cỏ – khung cảnh đúng sách địa lý mô tả về Châu Phi rồi mà. Uả mình đi Bagan thôi mà. Nhìn mặt trời lấp ló bên ngoài, biết Elite đã làm lỡ của chúng tôi một buổi sáng ngắm bình minh sớm. Thôi đành chờ sáng mai vậy.

Vác đồ xuống xe thì các chú các bác taxi chờ sẵn. Ngái ngủ sau chuyến đi dài, mình vớ đại một bác chìa địa chỉ khách sạn đã book trước và hỏi “How much?”, bác bảo 7usd. Mình nhớ rõ ràng đã hỏi “for 4 person”. Thế quái nào xe lăn bánh được một đoạn thì bác tài giở chứng thế nào quay xuống hỏi bọn mình là nãy bác nói 7usd là “one person”. Mình, chè đậu, bác giở quẻ à. Thế là mình kêu stop here cho cháu, cùng lắm kéo vali vác balo đi bộ chứ nghĩ sao mở maps.me ra đo cũng chỉ 6km về khu New Bagan. Mình bảo bác giờ thế này, 2usd/pax, được thì triển. Bác bảo no no no no búa lua xua. Trả qua trả lại cuối cùng thì 3.5usd/pax. Tuy vẫn ức chế nhưng mà thực ra dừng ở chỗ đồng không mông quanh này không biết nào taxi mới mò tới, thôi đi cho xong chuyện. Người tình Bagan của mềnh chợ búa quá đi!

Bọn mình book khách sạn ở khu New Bagan, cách Old Bagan khoảng 4km, đường thẳng, rất dễ đi lại. Cũng chẳng nhộn nhịp hơn bao nhiêu, chỉ là chọn cái hotel được chấm điểm khá cao trên Agoda và cho thanh toán sau. Như các bạn đều đánh giá chung, thì khách sạn ở đất nước Burma này mặt bằng đều mắc. Trong khi đa số toàn kiểu như motel bên mình thôi. Nhưng các bạn lễ tân ở Shwe Poe Eain 2 rất dễ thương, cũng vì hiểu được lịch xe chạy đều là tới Bagan lúc 5h sáng nên khi bọn mình đến, phòng ốc sẵn sàng, các bạn cho check in sớm luôn.

Ông bạn mình bảo ở Bagan chỉ cần 1 cái xe đạp rồi đạp đi khắp nơi, thích chỗ nào thì ghé vô, khỏi cần bản đồ cũng được.
20170428_095612 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Các anh em hay khen mình nhớ đường giỏi. Cái này chắc do ông trời lấy mất phần trí tuệ toán học nên bù lại cho khả năng ghi nhớ hình ảnh. Bất kể đường gì, chỉ cần đi qua một lần thể nào mình cũng nhớ, lần sau đi lại cứ như đường về nhà mình, không cần mở bản đồ. Bởi vậy, có lần đã từng nói, đi với mấy bạn nam, bạn nào quên đường thì mình hông thích. Kì vậy đó !

Quay lại chuyện đi chơi đi ha. Sáng đó lỡ mất bữa sáng mặt trời rồi nên bọn mình 4 đứa 3 chiếc xe đạp điện chạy lặng quăng qua Old Bagan. Một chiếc xe đạp điện thuê nguyên ngày giá 7 ngàn kyat, chạy hoài không hết điện. Gặp bất cứ con đường hàng cây, ngôi đền nào thấy có đặc điểm nghệ thuật thì đều tấp vào diễn nhiệt tình.
2017_04_28_IMG_4257 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Một con đường màu xanh
20170429_085731 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Cái này có gọi là cây cô đơn không?
20170428_100854 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Diễn sâu
20170428_100846 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Ở Bagan có đến 3000 ngôi đền, và chỉ cần vào vài cái là bạn phát ngán cả lên. Nhưng mà cứ đi đi, đạp xe dưới cái nắng Bagan, cảm giác len lỏi vô mấy con đường « lạ lạ » không biết trước lối ra, phát hiện ra mấy điều lạ lùng sẽ làm bạn thích thú.

20170428_083122 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
Re: Myanmar có gì mà đi: hành trình 8 ngày trên cung đường huyền thoại

Một khu bán đồ tập trung
20170428_092719 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Một con đường nên thơ
20170428_085906 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Sáng đó, bọn mình chạy vô một con đường và gặp một quán vẽ thathu, lúc đầu đứa nào cũng tính vẽ, để chụp hình cho ngầu. Nhưng mà quán nhỏ tí, có 1 em trai dễ thương vẽ thôi, nó hơi lâu nên cử chị Bee đại diện. Theo lời em trai thì hình này để được cả tuần, cơ mà đến tối đó chị Bee nghịch nghịch bóc ra nham nhở rồi xóa hết luôn.
2017_04_28_IMG_4383 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Em trai vẽ thathu nè

2017_04_28_IMG_4378 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Những tán cây bụi
2017_04_28_IMG_4398 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Thành quả của bọn mình những ngày ở Bagan là tìm được ngôi nhà của Mị chi nhánh Bagan. Ngôi nhà gỗ kì lạ xen giữa những ngôi đền, mà không có ai ở. Vì đam mê chụp hình mà lúc quay ra thấy em nón lá xinh tươi Việt Nam bị 2 con cẩu tặc gặm nham nhở, ôi điên hết cả người.

20170428_162536 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Bọn mình cũng ghé thăm Bảo tàng ở Bagan, rộng mênh mông bát ngát mà trưng đồ có mấy món nghèo nàn, trò vui nhất là mình với ông Sơn rủ nhau trèo lên tầng thương của bảo tàng giữa trưa nắng muốn bong lớp da chân, không có gì và không một ai.

Bảo tàng Bagan, vô mất vé, mà quên là bao nhiêu rồi
20170428_104115 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

20170428_104740 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
Re: Myanmar có gì mà đi: hành trình 8 ngày trên cung đường huyền thoại

Buổi chiều, bọn mình leo lên Shwesandaw thật sớm để xí chỗ ngắm hoàng hôn.
2017_04_28_IMG_4698 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Shwesandaw là ngôi đền màu trắng gần như cao nhất ở Bagan. Bạn sẽ không thể leo lên tầng cao nhất vì bị rào chắn lại rồi, nhưng ở tầng cuối cùng mà bạn có thể lên, cả 4 mặt sẽ là Bagan ảo diệu và mênh mông. Buổi chiều, nắng rải vàng ươm trên từng ngọn cây bụi cỏ và những nóc đền. Ngồi ở đây, chẳng cần làm gì, cứ phóng tầm mắt nhìn càng xa càng tốt. Nhìn cả một Bagan bụi cuốn mịt mù, xe ngựa lẫn với xe ô tô. Tưởng mình lạc trôi được mấy trăm năm về quá khứ.
Đền đài vàng ươm nắng chiều
20170428_172705 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

20170428_173030 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

20170428_172836 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Diễn các kiểu
2017_04_28_IMG_4652 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

2017_04_28_IMG_4578 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Ở Bagan nắng tắt muộn, 6h30 mặt trời mới khuất hẳn. Mọi người lục tục leo bậc cầu thang dốc đứng trở về, tạm biệt giấc ngủ của đền đài. Chiều đó bọn mình gặp một em gái ngoại quốc tóc 3 màu cực ngầu, nhìn phát thích luôn. Em đi một mình, sống mũi cao, da trắng, đội cái nón nghịch nghịch, 3 đứa ngồi nhìn ngẩn ngơ luôn.

2017_04_28_IMG_4689 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Nói về những bữa ăn ở Bagan, chắc là ngon nhất hành trình. Trưa bọn mình ghé đại một restaurant món Thái gần hotel. Quán mở quạt công suất lớn nhưng ruồi vẫn lảng vảng. Burma nói chung đều nhiều ruồi, chỗ nào cũng vậy. Thấy bọn mình vừa ăn vừa khổ sở đuổi con ruồi, quán cử hẳn 1 anh phục vụ ra đứng cạnh đuổi ruồi. Ngại gì đâu. Cũng tại đây bọn mình nảy ra ý định truyền bá ẩm thực Việt Nam cho các đầu bếp, chị Bee đòi ăn thịt gà luộc chấm muối. Bà khua tay múa chân một hồi, search hình minh họa, cuối cùng quán bưng ra 1 địa ức gà xào nhạt với rau củ. Mình với cả chị Hoa cười méo miệng ! Nghĩ mãi cũng không hiểu ở Burma cánh gà, đùi gà tẩu táng đi đâu, trong khi món nào có liên quan đến Chicken đều chỉ có phần ức toàn thịt nạc, phần mình ghét nhất được chế biến.

Món "thịt gà luộc chấm muối tiêu" được hiểu là như thế này:
2017_04_28_IMG_4503 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
Re: Myanmar có gì mà đi: hành trình 8 ngày trên cung đường huyền thoại

Bữa tối ở Bagan mới thật sự là hết hồn chim én. Ông bạn dặn tối nhớ đi ăn ở Queen, còn đưa địa chỉ đàng hoàng, bảo là lãng mạn và ngon. Thế mà đến đúng địa chỉ, chỉ thấy 1 khoảng sân tối om. Chuyện gì đã xảy ra ? Không lẽ mới 1 năm mà quán dẹp tiệm rồi à ? Chị Bee bảo « Để chị gọi điện cho chú chị ». Thôi bớt đi chế, nãy đi qua con đường kia em nhìn thấy mấy cái bảng restaurant, mình ghé đại một cái đi.

Và bọn mình chọn đại 1 cái bự nhất đám, có cái hồ bao quanh, đèn giăng lấp lánh như nhà hàng tiệc cưới. Trên sân khấu có biểu diễn ca múa nhạc truyền thống của Burma. Và đặc biệt là, bọn mình là 4 vị khách đầu tiên và duy nhất bước vào quán.
20170428_192810 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20170428_200357 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Trước khi mình vào không hề có một ai, nhưng những người trên sân khấu vẫn diễn, khán giả là mấy bạn nhân viên. Xem qua menu mới thấy không mắc như cái cái cách quán decor, mới nhìn còn sợ không đủ tiền phân vân không bước vô. 4 đứa vừa gọi nước vừa gọi đồ ăn phủ phê mà lúc tính tiền có 30 ngàn hà.

Trải nghiệm cảm giác ngồi ăn một bàn duy nhất giữa một không gian rộng lớn lung linh đèn mờ lãng mạn, có cung tần mĩ nữa biểu diễn, có phục vụ lịch lãm nó khó tả lắm. Giả như có dắt bồ vô đó rồi bốc phét là anh bao nguyên quán này cho em, chắc con bồ cũng tin là thiệt. Ôi chỉ có thể là Bagan ! Nhân tiện, bọn mình có « ông chú » mới mở nhà hàng bên Bagan, quán không ở mặt tiền nên vắng khách, các bạn ghé ủng hộ chú vì quán dễ thương và lãng mạn, đồ ăn ngon tuyệt nhé : Pyinsa Thikha Culture & Restaurant.

Nhưng nói gì thì nói, tất cả bọn mình đều nhận xét các quán ăn ở Burma dễ thương và tử tế với khách, dù họ biết mình là khách nước ngoài, nhưng giá cả hay phục vụ đều chân thành. Thật quý vì điều đó !

Tối đó ông bạn nhắn không biết bao nhiêu lần rằng không biết phải làm gì để sáng mai tụi bây thức dậy sớm đi ngắm mặt trời đây. Không đi sẽ tiếc cả đời đó, phí công đến Bagan đó. Rồi ông bảo, mị hứa đi, nếu sáng mai tụi kia ham ngủ lười dậy, mị cũng phải mạnh mẽ một mình lấy xe chạy đi ngắm bình minh. Mình bảo ừ mị nhất định sẽ mạnh mẽ.
Ừ, đi xa nếu không mạnh mẽ chắc chết lâu rồi. Một lần nữa cảm ơn những chuyến đi đã giúp mị như ngày hôm nay, có thể giao tiếp bằng một ngôn ngữa khác, có thể thoải mái ngủ ngon lành, chạy xe bay bay ở nước bạn, hay chui vô đường mòn thám hiểm như đi Tây Bắc nhà mình.

Trở về khách sạn khi trời đã tối
2017_04_28_IMG_4719 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Và ơn trời, sáng hôm sau, ¾ đứa cũng kéo đi ngắm bình minh lúc 5h sáng, tức là phải lóc cóc dậy từ 4h30 vì « nhà xa ». Chúng tôi quay trở lại Shwesandaw bằng em xe đạp điện quen thuộc. Trời vẫn còn nhá nhem khi chúng tôi trèo những bậc thang dốc đứng lên đỉnh ngôi đền. Và lúc này người cũng còn ít.
2017_04_29_IMG_4726 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Cây cối và đền đài chìm trong một lớp sương mỏng huyền ảo
2017_04_29_IMG_4740 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Lựa được vị trí đẹp nhất hướng mặt trời mọc, chúng tôi đóng đô tại đó, ngồi đồng chờ mặt trời lên. Đó là một sáng cuối tháng 4, đầu mùa hè. Và mặt trời bị delay tới mức tụi tôi nghĩ nó « lạc trôi » luôn rồi. Chân trời đã ửng hồng từ lâu, mà cục tròn tròn đỏ đỏ như tưởng tượng và như trong muôn vàn bức ảnh chụp Bagan trước đó, vẫn chưa hề xuất hiện.
Những vị khách chờ đón bình minh như chúng tôi
2017_04_29_IMG_4733 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Thế rồi, mặt trời xuất hiện lộng lẫy, đúng thứ chúng tôi mong chờ. Chỉ tiếc không có kinh khí cầu, bạn tôi bảo là do mùa này gió không thuận, người ta không thả. Chúng tôi ngồi nhìn nắng vàng bắt đầu len lỏi vào màn sương mờ và những rặng cổ thụ xa tít chân trời. Mảnh đất trước mặt như rộng ra, huyễn hoặc và kì ảo.
20170429_063440 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
2017_04_29_IMG_4843 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
2017_04_29_IMG_4846 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Những tấm hình tôi chụp sáng đó, khi đưa về nhà, mấy ông bạn bảo, mày muốn có khinh khí cầu, tụi tao photoshop cho nhiêu cái không được. Nói thì nói vậy, chứ vẫn luyến tiếc điều gì đó ở Bagan, không trọn một cuộc tình, nhưng âu cũng trọn một lời hứa hẹn : sẽ tiễn hoàng hôn và ngắm bình minh.
2017_04_29_IMG_4849 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
Re: Myanmar có gì mà đi: hành trình 8 ngày trên cung đường huyền thoại

Buổi sáng còn lại ở đây, bọn mình đạp xe tròn một vòng từ Old Bagan về New Bagan xuyên qua một con đường mòn bé tí, đi đến ngôi chùa xa nhất là chùa Shwezigon, đến một ngôi chùa nhỏ nhìn ra dòng sông Irrawaddy mênh mông, rồi lại lướt qua những cánh đồng thưa.
Dòng sông Irrawaddy
2017_04_29_IMG_4992 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Ngôi chùa Shwezigon nơi đang diễn ra lễ xuất gia cho những em bé
20170429_080733 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

20170429_080420 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Em ý cười với mình kìa
20170429_080236 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Nếu mỗi lần nhắm mắt hồi tưởng, Bagan trong mình vẫn là những con đường nắng đổ trên đầu nhưng bạt ngàn cây xanh và cả ngày chỉ cần mang theo một cái chai, nước free có sẵn ở khắp mọi nơi, mát lạnh trong những chiếc bình gốm.

Bạt ngàn cây xanh:
2017_04_29_IMG_4939 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Những bình nước miễn phí khắp nơi
20170428_090040 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Những buổi trưa đổ nắng
20170428_102034 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20170428_100917 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Mỗi lần nhắm mắt sẽ nhớ đến buổi chiều nắng tắt trên Shwesandaw cao chót vót, mượn vai ông Sơn chụp vài tấm hình mà cứ nói với lòng mình « Nhất định phải tìm được một người kề vai chia sẻ cùng mình những khoảnh khắc như thế này, chứ không phải mượn vai bạn sống ảo nữa ». Còn bạn, nếu có thể, hãy cùng nhau tựa vai ngắm hoàng hôn và bình minh ở Bagan một lần trong đời.

« Ta nhớ người ngồi sau ta khi chiều qua
Trên con đường ngày không mưa ta đội nắng đến mặt trời
Kìa gió kia ngược lối
Còn em đang mỉm cười
Mình có nhau giữa mùa thảnh thơi… »
Chúng tôi chia tay người tình Bagan giữa trưa hè oi ả, lên một chiếc xe pick up nhỏ bé như xe lam để ra bến xe tiến về Mandalay. Mấy bạn nhân viên khách sạn bê đồ ra xe giúp vẫy tay, miệng cười nói tạm biệt thật ấm lòng. Phía sau xe, Bagan cũ kĩ và yên bình của tôi vụt trôi qua, và chắc là không bao giờ gặp lại, dù vẫn luôn nhớ về nhau như một người tình cũ. Những điều cũ kĩ, nên là như vậy, gặp một lần, rồi thôi.
20170428_163202 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
2017_04_29_IMG_4900 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,063
Members
192,338
Latest member
senrilamaha74com
Back
Top