What's new

[Chia sẻ] Philippines, vào vùng bão giữa mùa giông bão…

Lại rời Sài Gòn vào một đêm mưa tháng 5 tầm tã. Một cơn mưa bình thường như những cơn mưa mùa hạ nồng nàn ở cái xứ nhiệt đới nóng ẩm mưa nhiều miền nam đất Việt này. Chẳng hiểu sao những chuyến lang thang xa nhà của tôi thường bắt đầu bằng một cơn mưa đêm. Nhưng biết làm sao được, khi Cebu Pacific chỉ có những chuyến bay đêm giá rẻ để đưa kẻ lang bạt từ Sài Gòn đến Manila xa xôi, để đi vào vùng tâm bão giữa những ngày hạ mưa bão luôn rình rập quê nghèo cũng như ở miền biển đảo Philippines của những người dân lành tội nghiệp. Quê nhà những ngày này cũng đang nhiều biến động. Những cơn "bão" giá, "bão" tình hình kinh tế chính trị, tình hình báo chí... đang vần vũ trên đất quê nghèo. Cũng thật xấu hổ không làm được gì cho quê hương đất nước. Ước gì, "như chiếc que diêm, một lần lóe lên"... Cũng đành chỉ biết “ước gì”!


P5210240.jpg

Hoàng hôn lặng lẽ trên hồ Taal, Talisay, Luzon


P5310180-1.jpg

Cánh buồm đỏ thắm ở Boracay, Caticlan, Panay xanh như ngọc


Miền biển đảo Philippines là miền đất tôi mơ ước được đặt chân đến từ lâu lắm rồi. Ước mơ được khám phá một vùng biển đảo với những nền văn hóa còn nguyên sơ nhưng đa dạng, những rừng núi hoang vu trùng điệp ngút ngàn miên man chạy dài rồi đâm toạt ra biển xanh ngăn ngắt, những núi lửa còn nghi ngút khói ngày đêm phì phò bên những cánh đồng đen cháy, những người dân quê hiền lành thân thiện với cuộc sống đơn giản hiền hòa, những bộ tộc săn đầu người vẫn còn lang thang đâu đó ở miệt rừng xanh núi đỏ âm u… và cũng là miền đất trước giờ tôi chưa hề được nhúng chân đến, còn hoàn toàn nguyên trinh đối với tôi!


P5230305.jpg

Sớm mai yên bình ở phố cổ Vigan, Unesco Heritage, North Luzon


Thời gian tôi có cho hành trình này không được nhiều vì 3 tuần là thời gian tối đa Philippines dành cho dân Asean miễn visa vào đất nước này. Hơn thế nữa, ở Philippines cũng như quốc đảo Indonesia, không thể làm visa-run bằng cách chạy tọt ra biên giới đóng cái mộc “out” rồi vài giờ sau quanh lại đóng cái mộc “in” rồi tiếp tục lơn tơn đó đây. Do vậy, dù không lên kế hoạch chi tiết nhưng tôi luôn dự tính là những chuyến xe, phà đêm sẽ nằm kín trong hành trình của mình. À, mà đây cũng là vấn đề cần cân nhắc – những chuyến phà! Khác với đất nước Indonesia gồm các đảo to lớn, các đảo của Philippines bé hơn và lại xa xôi cách trở hơn nên những chuyến phà đi nguyên đêm tuy thật thuận tiện về mặt thời gian nhưng cũng quá nhiều tiếng tăm về các tai nạn thường xuyên xảy ra. Nhưng đã là dân chơi (dù chỉ nửa mùa) sao lại sợ mưa rơi! Thế là tôi cứ đi, cứ lên những chuyến phà đêm, cứ tưng tửng từng tưng trên đó. Và sau khi đã quay về quê nhà, một trong những điều tôi nhớ nhất của hành trình đi vào vùng tâm bão này là những đêm chếnh choáng một mình trên những chuyến phà đêm lang thang miệt mài, dập dềnh trôi trên biển – giữa những ngày giông gió.


P5250303-1.jpg

Mộ treo trên vách núi ở Sagada, North Luzon


P5280023.jpg

Xác ướp ở Kabayan, North Luzon


Dù trong hành trình này có nhiều nơi tôi đã cỡi máy bay A380 xem hoa mười giờ, tôi cũng đã lướt nhanh qua nhiều vùng miền của đất nước này, đã đi dọc được bờ tây Luzon lên gần đỉnh cực bắc vùng North Luzon rồi vòng xuống vùng cao nguyên rừng xanh núi đỏ còn nhiều hoang sơ hấp dẫn của đảo lớn Luzon. Rời Luzon tôi qua Mindoro rồi Visayas, dừng lại trước Mindanao để vòng lên dọc bờ đông của miền Southeast Luzon… Tôi chỉ chưa đi được vùng Midanao và Palawan, còn tất cả các cụm đảo lớn của Philippines tôi đều có “nhúng” chân qua. Vì chỉ đi hoàn toàn bằng đường bộ và đường thủy nên tôi không có đủ thời gian để đến 2 nơi xa nhất đó. Với lại, cũng phải chừa chỗ cho những lần sau nữa chứ, đi “hết” thì lần sau còn gì hứng thú mà quay lại miền đất thiên nhiên dữ dội nhưng con người lại rất hiền hòa này.


P6060374.jpg

Đài tưởng niệm hơn 5.000 nạn nhân trong vụ đắm phà Dona Paz, Catbalogan, Samar, vào năm 1986. Số nạn nhân gấp mấy lần của Titanic nhưng ít người biết và nhớ đến chuyến phà này. Do phận nghèo?


Hành trình Philippines, tôi nhớ làm sao cái đêm đặt chân xuống Vigan lúc 12.30g đêm, ngơ ngơ ngác ngác đeo cái balo một mình lầm lũi ngang qua nghĩa trang, vào phố tối đen xa lạ, vắng tanh vắng ngắt để đi tìm nhà nghỉ, nhớ những khuya sương mù dày đặc lóng nga lóng ngóng ở bến xe cao nguyên Baguio lạnh tê tái lúc 3 giờ sáng để chờ ngày lên, những trưa Manila hừng hực nóng nực đông đúc chật chội có những người bạn Philippines thay vì chỉ cần chỉ dẫn đường đi thì đã cùng lên jeepney, dắt tôi đến tận nơi rồi mới quay lại hành trình của bạn, những đêm Cebu ngồi vỉa hè lưng tưng đến 2giờ sáng với những người bạn mới vừa quen, đêm vui rộn ràng bia đổ như suối ở bến phà Dangay, Roxas lúc chờ chuyến phà khuya 2am để sang Caticlan, Boracay, nhớ những chiều Tubigon hoàng hôn rực rỡ ùa về trên những quả đồi Chocolate nâu nâu dịu dàng, những sáng tinh khôi ở Sagada xanh mướt, Boracay ngọc ngà… Philippines trong tôi còn là cậu sinh viên James dễ mến ở Manila, chị nông dân Josephine chất phác đáng yêu ở Banaue, bạn Keneth hoạt bát nhiệt tình ở Kabayan, anh tài xế xe bồn cùng các bạn trẻ phụ xe đã nhiệt tình cho tôi quá giang, còn chạy bạt mạng giúp tôi rượt đuổi theo chiếc xe khách trên cung đường Banaue - Baguio vào lúc 1 giờ sáng… những người bạn, người dân Philippine nồng hậu mến khách… làm sao tôi có thể quên, làm sao tôi có thể không quay lại.


P6070053.jpg

Nhà thờ cháy bên núi lửa Mayon ở Legaspi, Southeast Luzon, đang phì phò thở.


Còn bây giờ, bạn cùng tôi tạm xa Sài Gòn mến yêu trong một đêm nhiều mưa nhiều gió, để đi vào vùng tâm bão, giữa những ngày giông bão nhé! Lên đường thôi!!!
 
Nồng nàn Manila – 1

@ June, bpk sẽ viết rất kỹ về phần rất hứng thú đó chứ. Bpk phải lọ mọ đi mấy lần mới đến được vùng Kabayan. Hỏi khắp các bến xe ở Baguio (4-5 bến) không ai biết xe đi Kabayan ở đâu (ngay cả ở cái bến mà sau này bpk biết là nó xuất phát ở đó, nhiều người cũng không biết là nó chạy lúc mấy giờ) làm bpk phải nhảy lên xe đi nơi khác. Sau này gặp 1 tên đi bụi, dân Phi, chỉ đúng chỗ, đúng giờ, bpk mới biết cái bến xe đó, chỉ có 1 chuyến/ngày đi đến nơi rừng xanh núi đỏ đó thôi.
…...................



Manila, đầy tràn những lời chê tiếng trách, nhưng Manila đâu chỉ có vậy. Biết rằng đây là nơi hỗn độn chật chội, xe cộ ken kín trên đường nhả đầy khói bụi, nhất là những chiếc jeepney cũ kỹ xồng xộc khắp phố phường, nơi những toilet lộ thiên nằm khắp đường phố, nơi những khu nhà ổ chuột nằm kề bên, một cách không che dấu, các khu phố hiện đại, các tòa cao ốc lộng lẫy, nơi những bạn cò vạc cứ vây chặt quanh bạn ở các điểm du lịch làm bạn mệt mỏi… nhưng Manila không chỉ có vậy, Manila còn có nhiều điểm tham quan tuyệt vời, cuộc sống dân tình náo nhiệt, xông xênh nhiều màu sắc… và nhất là khi những người bạn Philippines dễ mến đã đón chào tôi đến Manila, một cách rất chân tình.


Sài Gòn mưa, Manila cũng mưa khi tôi rời sân bay, lúc 5.45g sáng. Manila đón khách lạ bằng 1 sớm trời nhiều mây và mưa rỉ rả. Dường như cơn bão vừa bay qua vùng Luzon vẫn còn rớt rơi những âm hưởng cuối. Lúc đầu, tôi cũng không tính là về trung tâm thành phố lúc quá sớm phải chờ các nhà nghỉ mở cửa hay khách trả phòng… mới có chỗ cho mình nhưng khi vừa đặt chân ra trước cổng sân bay, thấy các hoạt động tấp nập của dân chúng, thì tôi biết đây là 1 thành phố thức sớm. Thế là lên đường luôn.


P5200100.jpg

Manila, nơi từ jeepney, xe hơi, xe đạp, xe xích lô, xe ngựa… đều hoà trong nhịp chảy cuồn cuộn của thành phố


Thay vì đi taxi, tôi leo lên chiếc jeepney rời sân bay đi về bến jeepney ở Baclaran. Jeepney là 1 loại xe rất phổ biến ở Philippines, được cải tiến từ xe jeep ngày trước vốn rất nhiều. Jeepney cũng giống xe lam của VN nhưng dài hơn và năng động hơn - đặc biệt rất tiết kiệm, nếu đi taxi từ sân bay về khu Malate mất vài trăm peso thì đi Jeepney chỉ mất khoảng 20 peso cho cả 2 chặng (42.6 peso = 1USD). Và ngay từ lúc này, tôi bắt đầu nhận được lòng tốt, sự giúp đỡ nhiệt tình của người dân Philippines.


P6080593.jpg

Phố phường lúc nào cũng đông đúc



P6080512.jpg

Manila, nơi những hàng phượng vĩ đỏ rực mùa hè, bầu trời xanh ngắt và đám dây điện giăng giăng chập chùng càng tăng thêm vẻ đẹp của ngôi nhà thờ trắng toát kiêu hãnh vươn lên trong nắng vàng.


(tbc.)
 
Nồng nàn Manila – 2

(cont.)


Lẽ ra đến 1 đất nước, 1 thành phố chưa từng đặt chân đến, tôi phải đi taxi đến nhà nghỉ đã được đặt phòng trước nhưng tôi thì không, phòng không đặt, người cứ đi lơn tơn đến nơi rồi tính. Lúc đầu cũng tính đi taxi nhưng thấy thiên hạ xuống máy bay cũng đi bằng jeepney đậu trước sân bay, thế là tôi cũng nhảy lên chiếc xe hướng về Baclaran, bến xe jeepney tỏa đi các nơi trong Manila. Đến điểm dừng đầu tiên, xe lại không dừng đúng bến xe như tôi mong đợi mà rất xa bến baclaran. Khi tôi đang nói chuyện với tài xế để hỏi đường, thì có 1 thanh niên Phi, James, vì muốn giúp tôi đến Baclaran, đã rời xe đi bộ trong mưa với tôi 1 chặng đường dài để đến điểm đón xe. Đến nơi, thay vì quay lại đi công việc của mình, James lại leo lên xe đi với tôi đến khu Adriatico, Malate và còn giành trả tiền xe cho tôi nữa.


P6080500.jpg

Manila, hoa & dù trên phố



P6080516.jpg

Manila, dù có che nổi phận nghèo


P6080555.jpg


P6080621.jpg

Những nụ cười Manila chào đón khách lạ

Chưa hết, đến khu có các nhà nghỉ, khách sạn cho dân balo, 2 tên xuống lội bộ tiếp thật lâu để kiếm nhà nghỉ theo hướng dẫn của L.P. Vì cả 2 đều không rành nên đã xuống xe ở một nơi khá xa nhà nghỉ đó nhưng khi lội bộ đến nơi thì nhà nghỉ này đã đóng cửa để sửa chữa. James đã mệt vì không quen đi bộ, còn tôi thì cũng hết sức để chịu đựng một sự giúp đỡ quá nhiệt tình như vậy. Thế là sau khi cám ơn rối rít, tôi đẩy James lên xe jeepney đi về, rồi kiếm một quán cóc ngồi nghỉ mệt, ăn sáng để tính tiếp. Trong lúc đi đường, James cũng đã cho tôi nhiều lời khuyên khi lang thang Manila: không nên hỏi thăm đường quá nhiều vì sẽ bị biết là người lạ, ví tiền nên cho vào túi trước thay vì túi sau... Dù chỉ mới gặp và không bao giờ gặp lại sau đó, sự nhiệt tình của James làm tôi rất ấm lòng, ngay buổi sáng đầu tiên đặt chân đến đất nước Philippines. Manila buổi đầu tôi gặp vậy đó!


(tbc.)
 
Em rất ngưỡng mộ và khâm phục bác. Gần như khắp mọi nẻo đường châu Á đều đã lưu dấu chân bác. Em có một thắc mắc là: trong những hành trình mà bác kể lại, bác vẫn đều đặn đi 1 mình chứ ạh?! Thiệt tình chuyện du lịch một mình kiểu này chắc bất khả thi với em, mặc dù em cũng đã đôi lần lang thang một mình...

Sorry đã làm loãng topic của bác...
 
Em cũng phục bác bpk, trong năm nay mà đi biết bao nhiêu nước Châu Á.
Phục bác hơn nữa ở khả năng viết bài của bác: mỗi ngày 1 bài, mỗi bài 1 nước, không nhầm nhọt gì cả ! (beer)
 
Nồng nàn Manila – 2

@ 2LuaMienTay, ừ, phố phường Manila dây nhợ lằng nhằng cạnh tranh với Sài Gòn chắc bất phân thắng bại luôn đó.

@ bluesky85, cảm ơn bạn. Các hành trình đó bpk chỉ đi một mình, chỉ có chuyến đi Ấn Độ là bpk có gặp các bạn, có đi chung, nhưng cũng chỉ vài ngày rồi lại tiếp tục một mình.

@ nguyenhoaibao, sáng đó máy còn nhét sâu trong balô, trời mưa lùn phùn… lo đi kiếm nhà trọ đã mệt xỉu rồi còn gì hứng thú đâu mà chụp hình. Do vậy, cũng hơi tiếc chút, nhưng chắc chắn là bpk sẽ nhớ khi gặp lại bạn ấy.

@ Realmic, cảm ơn bạn, bạn quá lời rồi, nhưng làm sao mà nhầm được ta. Mỗi nước nó khác hoắc mà!


(cont.)


Một nhược điểm của du lịch bụi Philippines là ít nhà trọ cho dân bụi và nếu có thì giá cũng rất cao so với Thailand, Laos,… Các nhà trọ khu Adriatico theo hướng dẫn của L.P cái thì bị đập để xây mới, cái thì đang sửa chữa, cái thì hết phòng… nên sau câu chuyện vui thì bây giờ là chuyện "mệt" của Manila. Tôi cõng balo đi lòng vòng hơn 2h vẫn chưa tìm ra chỗ trọ. Cuối cùng cũng tìm được 1 chỗ, với giá 690peso # 16$ mà toilet dùng chung (!?). Phòng này ở Thái hoặc Lào chỉ khoảng 2-3$ là cùng. Nhưng tôi cũng phải chấp nhận vì đã quá mệt. Báo trước để mai mốt các bạn đi Phi chuẩn bị tinh thần (đi kiếm phòng) trước và tiền nong. Thật sự là tôi rất mệt dù cái balo cũng không nặng lắm. Lý do là vật vờ cả đêm qua chờ máy bay đến trễ, lên máy bay lại không ngủ được, rồi dầm mưa sáng nay, rồi đi bộ trong cái nắng ẩm hầm hập sau mưa... Lúc đó tôi mệt và nản đến mức muốn bỏ Manila nhảy xe đi ngay một tỉnh nhỏ nào khác dễ chịu hơn!!! Vì thường là như vậy, ở tỉnh nhỏ mọi thứ đều dễ chịu hơn.


Nhưng chỉ cần quăng balo vào phòng, nghỉ ngơi một tý, tắm rửa một cái cho tỉnh táo là bắt đầu tính chuyện đi chơi. Lúc này thì lại tiếp tục gặp cái “mệt” thứ 2. Ở Manila không có dịch vụ cho thuê xe gắn máy, mà chỉ có cho thuê xe hơi, còn muốn đi xe máy, chỉ có xe tricycle do tài xế chở đi! Thế là phải tính phương án đi bằng jeepney. Việc đi bằng jeepney này rất dễ dàng đối với dân địa phương chứ đối với người lạ thì rất khó. Thứ nhất là bạn phải biết lên xe đi tuyến nào và thứ 2 là cho dù có đi đúng tuyến bạn cũng cần phải biết xuống chỗ nào nữa vì đôi lúc nơi bạn muốn thăm nó không nằm lồ lộ trên đường mà phải rẽ vào con đường khác hay băng qua 1 ngõ nhỏ nào đó... Nhưng đi bụi mà, có gì đâu mà ngại, thế là cứ ra đường thôi.


Từ Adriatico đi jeepney đến thành cổ Intramuros đi jeepney cũng không tiện lắm, vì xe sẽ rẽ ngang và bỏ bạn ở 1 quãng khá xa so với cổng vào thành. Nhưng nó sẽ tạo cho bạn 2 lựa chọn thú vị, hoặc là bạn đi bộ lang thang ngó nghiêng khu công viên xung quanh đó cũng nhiều cây cối xanh mát, hoặc là bạn leo lên 1 trong nhiều chiếc xe ngựa đang chạy lòng vòng xung quanh để được nhàn nhã ung dung ngắm phố phường và cả thành Intramuros. Dân bụi như tôi thì dĩ nhiên là chọn đi bộ, tập hiking, trekking để mai mốt còn leo Everest hoặc đi Nam cực (khi kiếm đủ tiền) chứ (!?).


Được cái là con đường và cái công viên quanh thành cổ cây cối xanh mát, do đó tôi cứ túc tắc đi và không mỏi chân mà mỏi cổ và khô răng vì phải liên tục cười và lắc đầu từ chối các bác tài xe ngựa mời chào tôi đi, dọc suốt con đường tôi đi :D :D :D.


(tbc.)
 
Nồng nàn Manila – 3

(cont.)


Thành cổ Intramuros là điểm du lịch nổi tiếng nhất Manila, với 3 cụm kiến trúc chính, cũng là là di sản văn hóa của Unesco từ rất lâu: Pháo đài Santiago Fort, Nhà thờ San Augustin Church + San Augustin Museum và Nhà thờ Manila Cathedral. Khuôn viên thành cổ rất rộng, mọi người đi bus, taxi, xe ngựa... lòng vòng, còn bpk thì cứ lang thang đi bộ một mình – làm cho nó ra vẻ dân balo.


P5200013.jpg

Chào mừng đến Intramuros


Intramuros xây dựng bởi Miguel Lopez de Lagazpi, từ 1571, còn gọi là "Wall City", từng trải qua sự tấn công xâm lấn của cướp biển Tàu, quân đội Hà Lan, Anh, Mỹ, Nhật... trong suốt nhiều thế kỷ nhưng nó vẫn còn đứng vững cho đến những năm cuối cùng của chiến tranh thế giới 2, bị tấn công dữ dội dưới những cơn mưa bom của không lực Hoa kỳ.


P5200018.jpg

Bên ngoài thành cổ​


Mang đậm dấu ấn của kiến trúc Tây Ban Nha, quốc gia đã đô hộ Philippines trong nhiều thế kỷ, thành Intramuuros, còn gọi là “Walled city” bởi bức tường dày đặc trưng của nó. Bên trong không chỉ là công sự và hào sâu… mà là 1 thành phố với đầy đủ các nhà thờ, công sở, cơ quan chính phủ, trường học, bệnh viện, tu viện… và chạy quanh là những con đường lát sỏi. Và bức tường của thành cổ ôm lấy 1 diện tích 64 hectares. Vậy làm sao đi lang thang cho hết 64ha đây.


P5200015.jpg

Vào thành đi nào


P5200017.jpg

Dù cái nhà mới cũng đẹp nhưng đứng gần nhà cũ nhìn nó xấu hoắc

Thực ra, du khách tham quan chỉ thăm viếng được 1 phần nhỏ của thành xưa còn nguyên vẹn (hay đã được phục chế tốt), nhưng chỉ cần vậy là đủ. Chỉ cần đã ngang qua cổng thành để đi vào bên trong, chịu khó tìm góc vắng, lang thang trên những con đường lát sỏi đã mòn nhẵn thời gian, bao quanh là những bức tường đã hư hại sụp đổ cỏ dại bời bời… là bạn đã có 1 cảm giác rất khác, cảm giác như đã trở về thời xưa cũ… khi xung quanh bạn vắng lặng yên ả và trong đám cỏ dại đôi lúc vẳng ra tiếng chim lảnh lót.


(tbc.)
 
Nồng nàn Manila – 4

(cont.)


P5200072.jpg

Một cổng thành còn rất nguyên vẹn


P5200073.jpg

Đường vào sâu hun hút​


Thoạt nhìn, thành cổ Intramuros chỉ có nhiêu đó, bạn sẽ mau chán và nhanh chóng tìm đường đến Nhà thờ San Augustin Church và Nhà thờ Manila Cathedral. Nhưng nếu chịu khó đi lang thang sâu vào chút nữa, lang thang lâu hơn nữa, bạn sẽ khám phá được nhiều những góc thú vị của thành cổ Intramuros.


P5200074.jpg

Lại một cổng thành khác, bằng gạch


P5200083.jpg

Thích lang thang trên thành vắng


P5200085.jpg

Thích hoa cỏ tươi non trong thành xưa già cỗi​


Thành cổ được xây từ thế kỷ 16, không chỉ bằng đá mà còn cả bằng gạch nữa và sau chừng ấy năm mà giờ đây, rất nhiều nơi còn được giữ hầu như nguyên vẹn, kể cả các phù điêu quốc huy của Tây Ban Nha ở các cổng hay trên các đoạn tường thành. Điều thú vị khi băng qua khu vực đông đúc của 2 cái nhà thờ nổi tiếng để vào sâu trong thành là sự vắng vẻ. Lang thang trên những con đường xanh um vắng vẻ thỉnh thoảng lại gặp 1 di tích này, pho tượng kia, khẩu súng nọ… cũng rất thú vị. Mà thành này cũng hay ở chỗ có nhiều ngóc ngách, nhiều những lô cốt xưa cũ chen giữa những đoạn bờ tường, nhiều cây to râm mát nên vào đây chơi "trốn tìm" hay đôi lứa tâm sự là quên ngày tháng luôn!


P5200076.jpg

Thích cái tượng anh lính đang ngắm sông này – giống bpk cũng hay ngắm sông!


P5200077.jpg

Ngắm sông từ Intramuros – giống sông Sài Gòn đoạn ở bến Bạch Đằng ghê luôn hén!


Không phải là đang viết guidebook nên tôi không liệt kê mọi thứ ra, chỉ chia sẻ thêm với các bạn vài hình ảnh về thành Intramuros trước khi đến thăm Nhà thờ San Augustin Church + San Augustin Museum và Nhà thờ Manila Cathedral.


(tbc.)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,002
Members
192,333
Latest member
Phanduchoa
Back
Top