Những cuộc rong chơi của 2 kẻ ...thích lang thang
Những con ghẹ đã được người bán luộc giùm,mọi người xúm nhau thưởng thức. Tui bị hơi đau răng nên không ăn mà “quằm” đở mấy cái bánh mì sừng bà xã mua ở Hà tiên.Nhìn mọi người ăn ghẹ Kep một cách thích thú tui độ chừng chắc ngon lắm.Mà hổng ngon sao được,bây giờ đã gần 13 giờ rồi,ai cũng đang đói bụng!Cái con ghẹ Kép có khác gì con ghẹ Hà Tiên đâu,có khi nó vừa may mắn sổng lưới ở Mũi Nai thì bị ngư phủ Campuchia “tóm” được ở bên này.Có khác là Ghẹ Kep rẻ hơn !
Sau khi ăn xong,chộp thêm vài file ảnh tại công viên, chúng tôi chuẩn bị ra về.Nhưng trước hêt phải tìm chỗ uống nước và nghĩ ngơi cho khỏe đã.Chạy dọc theo bờ biển trở ngược lại,chúng tôi ghé vào mấy cái láng có nhiều võng treo tòn teng,cũng là những quán nước cho khách …nằm giải khát.Võng được mắc vào những cây cột bao quanh láng ,trên một sàn gỗ cao khoảng 8 tấc,có trải chiếu,nhựa hoặc đệm lớn,khách tha hồ nằm nghĩ.Nếu đi du lịch bụi quý vị có thể ngủ nơi đây ngon lành,đở tốn tiền mà lại mát mẻ nhờ gió biển!
Sau khi mỗi người tự chọn cho mình một chỗ nằm,chúng tôi hỏi liệu có trả bằng tiền Việt được không?Hay quá,tiền đồng Việt Nam vẫn giao dịch dễ dàng,lon Coca ướp lạnh giá 10.000 đồng ,cà phê đá giá 5000đ ,điều này làm tui thật sự ngạc nhiên.Bởi vì ở Hà Tiên,bình dân nhất cà phê đá cũng phải 6.000đ 1 ly,đó là giá ở lề đường,nếu vào các khu du lịch thì 10.000đ hoặc hơn,lon Coca ướp lạnh chắc chắn phải 15.000đ.Tại đây,giá cả rẻ hơn mà chúng tôi lại được nghĩ lưng trên những chiếc võng không phải trả thêm một phí nào nửa!Trong khi tại Hà Tiên tiền thuê 1 tấm đệm là 50.000 đ,một ghế nằm là 10.000 đ.Còn những khu du lịch nổi tiếng như Vũng Tàu,Mũi Né thì có khi còn đắc hơn.
Nằm lắc lư trên võng,nhâm nhi ngụm cà phê ,nhìn những cô gái bán quán người địa phương rồi thầm so sánh giá cả với trong nước,tôi bỗng thấy vừa vui lại vừa buồn.Vui vì mình không là nạn nhân của cái sự “chặt chém” vốn là thông lệ của các khu du lịch trong nước mà buồn cũng chính bởi cái sự không “chặt chém” ấy của những cô gái bán hàng người Campuchia.Đáng lý ra đối với những người ‘nước ngoài” như chúng tôi đây , các cô gái Campuchia phải “chặt chém” thẳng tay,bởi chắc gì còn gặp lại ?
Quý vị nào dắt cháu đi chơi Thảo Cầm Viên Sài gòn hãy cẩn thận với những người bán cóc ổi…Tôi đã chứng kiến một chị nọ dẫn con đi chơi trong một đoàn du lịch “hành hương”(một loại hình du lịch rất bình dân của dân nghèo miền Tây Nam bộ,giá cả cũng “bình dân”một cách “dã man”,tôi sẽ viết phục vụ bạn đọc trong một kỳ khác về loại hình này),khi đứa bé đòi mua một miếng “ổi ghim” của một người bán rong trước cỗng “Sở Thú”,chị hỏi giá bao nhiêu,người bán trả lời 2 đồng (ngầm hiểu là 2000),chị đồng ý mua.Cô bán hàng ghim miếng ổi rồi đưa cho cháu bé,nó cầm lấy và đưa lên miệng cắn.Chị lần lựa móc túi tìm lấy 2000 đồng trả cho người bán;nhưng cô ta nói gọn lỏn 2 đồng “cứng”,tức là 20.000đ !Chị “tá hỏa” phân bua miếng ổi này ở quê chưa đáng 500.Một thanh niên bặm trợn,tay xâm “rồng – cọp” nói chen vào thôi trả tiền đi,muốn rẻ thì về quê mua.Tội nghiệp chị nhà quê,chỉ còn biết lặng lẽ móc thêm tiền trả cho “bọn cướp cạn”.
Trở lại mạch suy nghĩ khi tôi tòn teng trên võng.Nếu mấy cô bán hàng này lúc thu tiền nói 5000 đồng là 5000 đồng “Ria” thì chúng tôi cũng phải trả thôi,nhưng khi ấy là giá cao gấp 4 lần (1 Riel # 4 đ VN).Đây là trường hợp của Campuchia hồi năm 1985,khi tôi và bà xã đi chui qua đó chơi theo dẫn dắt của bà chị Vợ(họ dùng Phnom Penh làm chỗ tạm cư để vượt biên qua nước thứ 3,Thái Lan,rồi cuối cùng định cư ở Úc).Sau thảm họa diệt chủng bởi Khmer đỏ,dân Campuchia tại Phnom Penh còn lại rất ít,nhiều người Việt,người Tàu đã qua đây lập nghiệp.Tại chợ Orussey hay chợ Olympic,có thể dùng tiếng Việt hoặc tiếng Quảng như ở Chợ lớn thoải mái.Khi đó nhiều người Việt từ Sài gòn và miền Tây qua lập nghiệp,được dịp làm giàu nhanh chóng,bởi vì ngoài phí vận chuyển hàng hóa hơi cao do phải vượt qua biên giới thì giá bán buôn tại Nam Vang lúc đó gấp bốn lần giá tại Việt Nam,cách chỉ khoảng trăm cây số về phía Đông.Một vốn bốn lời giúp nhiều người Việt,Hoa làm giàu nhanh chóng.Trước khi đến đây,tôi vẫn dè chừng cái giá cả như thế và sẽ không một chút ngạc nhiên nào nếu nó đúng như thế.Nhưng ,kể từ lúc vừa đặt chân tới nghĩ mệt tại bóng cây ở bờ biển,khi tiếp xúc với những nụ cười hồn hậu và lời mời chào rất thân thiện của những người làm dịch vụ địa phương tôi không còn cái cảm giác lo lắng ,”thủ thế” như đã từng đến nhiều nơi vui chơi trong nước.Phải chăng cái Từ bi của Đức Phật đã ngấm sâu vào tâm hồn người dân Campuchia,điều đó đã góp phần tạo nên một bản sắc thật thà,hiền hậu mà đa số người dân họ thể hiện.
Vui vì không bị “chặt chém”,buồn cũng vì không bị “chặt chém”, cảm giác đó chỉ nhất thời trong khoảnh khắc nghĩ ngơi;nhưng nó nhắc lại một nỗi niềm khác mà nhiều người trong chúng ta chắc chắn đã cảm thấy,đó là nỗi lo âu cho sự xuống cấp của xã hội ta.Qua các phương tiện truyền thông,không ngày nào không có những vụ cướp giựt,giết người,đâm chém…mà mức độ tàn bạo cứ tăng dần.Sự vô lương ,thậm chí,đã đi vào nhiều gia đình mà thủ ác là những người cùng máu mủ.Sự vô lương không chỉ giới hạn trong tầng lớp ít học,nghèo khổ mà kinh khủng hơn nó lại nằm trong nhóm có học,giàu có và quyền lực!
Không phải ngẩu nhiên mà nhà sử học Dương Trung Quốc đã lên tiếng về sự mất gốc đang hiện hửu trong nước( …thế hệ chúng ta mất gốc hoàn toàn), cũng không phải ngẩu nhiên mà nguyên Viện Trưởng Viện Quản Lý Kinh Tế Trung Ương,Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, nói : “không nghi ngờ gì nữa, tình hình kinh tế - xã hội nước ta đang ở tình trạng xấu nhất từ năm 1991 đến nay”.
Sự suy sụp về kinh tế ,dù rất đáng lo ngại,nhưng nó là hậu quả của nhiều nguyên do,có cả nguyên do khách quan là khủng hoảng kinh tế toàn cầu,nó có thể vượt qua sau một vài năm;nhưng sự suy đồi trong xã hội ,vốn đến một cách tiệm tiến, nên muốn thay đổi cho tốt lại cũng phải đòi hỏi thời gian lâu hơn nhiều. Mà tình hình như hiện tại thì chừng nào mới trở lại cái nếp tốt đẹp xưa!?
Hết giờ nghĩ rồi,về thôi,ai đó lên tiếng ,ngắt đứt dòng suy nghĩ trong tôi và chúng tôi ra xe,lên đường.Bà xã ngồi phía sau,để máy ở chế độ sport,chộp thêm nhiều tấm hình thú vị.Trong đó có cả hình chụp trụ sở Công An Kep,thấy một anh (chắc là CA) từ trong chạy ra tươi cười,thân thiện. Và tôi cũng chợt thấy rằng từ sáng đến giờ ,trên đường đi,chưa thấy một CSGT nào, vậy mà cảm giác thật bình yên!
13 giờ 50,chúng tôi hoàn thành thủ tục nhập cảnh trở về Việt Nam,không phải tốn thêm một chi phí nào nửa,ngoại trừ phải thanh toán ngay tiền cho cậu xe ôm dẫn đường(200.000đ) với lời dặn : mấy anh khác có hỏi… cô,chú nói tiền công chỉ 100.000đ thôi nhé.
Từ cửa khẩu Xà Xía,chúng tôi chạy về tới Long xuyên thì trời sụp tối,kết thúc 2 ngày rong chơi thú vị.