What's new

Những cuộc rong chơi của 2 kẻ ...thíchlang thang.

Doigiaymoi

Phượt gia
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php


Cuộc rong chơi thứ nhất:

Long xuyên-Hà tiên-Kep.

Ngày 14 tháng 12 năm 2011,chúng tôi,là một nhóm “nhiếp ảnh già” (già chứ không phải là gia nghe,xin đừng hiểu lầm) làm một chuyến hành trình từ Long Xuyên đi Hà tiên,để chụp ảnh chơi cho vui.Tất cả gồm 5 người : 2 vợ chồng tui,2 vợ chồng anh bạn già Núi Sập và một anh già solo,đèo nhau trên 3 con xe 2 bánh,khởi hành thật sớm từ thành phố Long xuyên,để kịp chộp một số ảnh ở vùng Tri Tôn trước khi chạy thẳng đi Hà Tiên.
Tri Tôn là một huyện miền núi thuộc tỉnh An Giang,nơi có dãy Thất Sơn một thời huyền bí!Chúng tôi rẻ vào đồi Tà Pạ(108m) để tranh thủ chộp một số ảnh cánh đồng lúa đẹp như tranh bên dưới thung lủng.Ảnh đồng lúa Tà Pạ đã được nhiều nhiếp ảnh gia trong nước “chiếu cố”,vài tác phẩm đã đoạt giải trong các cuộc thi ảnh địa phương và khu vực.
Sau khoảng 1 giờ chụp ảnh Tà Pạ,chúng tôi trở lại chợ Tri Tôn tìm chỗ ăn sáng,rồi tiếp tục cuộc hành trình đi Hà tiên.Khoảng 09h thì chúng tôi tới bờ kinh Tám ngàn,là ranh giới giửa 2 tỉnh An Giang-Kiên Giang.Tại đây trước kia là bến phà,nay đã xây một cây cầu thật đẹp nối liền 2 bờ,đó là cầu Vàm Rầy.
Vượt qua cầu Vàm Rầy là bước sang địa phận tỉnh Kiên Giang,từ đây về Hà Tiên còn không đầy 100 cây số.Chuyến săn ảnh Hà tiên thực sự bắt đầu.
Sau một ngày bắn tan nát từ Kiên Lương tới thị xã Hà Tiên,cả nhóm hẹn nhau hôm sau hành quân về phía Mũi Nai,Thạch Động.
 
Last edited:
(Tiếp theo)

Riêng tui và Bà xã đã dự định cùng con Daehan 120 phân khối của Hàn quốc đi bụi chụp ảnh xuyên Đông Dương nên nhân cơ hội này "đi nháp" qua Campuchia xem sao,may là tất cả thành viên trong đoàn (5 người) đều có mang theo passport.
Và thế là buổi sáng hôm sau,khi đã chộp được một số file ở Mũi Nai,cả nhóm mò tới cửa khẩu Xà Xía.
Tìm một cậu xe ôm làm hướng dẫn kiêm thông dịch(200.000đ trong khoảng 5 giờ).Xe dẫn bộ,tới trạm Biên phòng , chìa passport kèm 20.000đ tiền là dễ dàng đóng dấu qua biên giới.Phía biên phòng Campuchia cũng chẳng khó khăn gì,cứ gom hộ chiếu nộp vào trạm,một nhân viên Biên phòng phía bạn bên ngoài, nói bằng tiếng Việt yêu cầu mình làm thủ tục "đầu tiên".Vì được cậu chạy xe ôm phụ nhỉ trước nên chúng tôi móc ra mỗi người 20.000đồng nạp cho anh này,coi như là phí nhập cảnh (đồng giá với phía VN).Kể ra cũng rẻ chán.Cách nay 6 năm tui và Bà xã đi theo tour thăm Siem Reap phí cấp chiếu khán nhập cảnh Campuchia tới 25 Đô la Mỹ!Kỳ này chỉ tốn 1 Đô la,Biên phòng Miên cho phép ở lại đất nước Chùa tháp tới 1 tháng lận.Thôi tạm đi vài tiếng đồng hồ rút kinh nghiệm,hẹn năm tới sẽ...tới luôn!
Vừa rời khỏi trạm cửa khẩu Campuchia là đụng ngay mấy cái casino.Ngoại trừ cái Ha Tiên Vegas đồ sộ bên trái,còn lại đều thấp tè không có gì ấn tượng như một chốn ăn chơi,riêng bảng chử Casino thì to tổ bố,quay về phía Việt Nam.Cũng phải thôi,cứ nhìn cái cảnh nhà cửa tạm bợ của cái chợ làng vùng biên,xung quanh là đồng không mông quạnh,chắc rất ít người dân địa phương nào vô chốn đỏ đen này!Điều đó chứng tỏ khách đến đây chỉ từ phía Việt Nam ta.
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php
 
Sau khi rời khỏi biên giới một đoạn,thay vì theo con đường nhựa là quốc lộ 33 đi Kampong Trạch,chúng tôi rẻ theo 1 con đường tắt,đất đỏ,rộng thênh thang,không ổ gà,nên chạy dễ dàng với tốc độ 70km/giờ.Con đường này cuối cùng cũng gặp lại quốc lộ 33,sau khoảng 30km.Vùng này thưa dân nên chẳng thấy chợ búa nào.Có mấy ruộng muối không thấy người khai thác cạnh đó là vài cái kho tàn tạ.Đi khoảng 15km thì thấy một vụ thu hoạch lúa với máy suốt (chắc mua từ bên Hà Tiên).Nhà cửa giống bên Việt Nam,thậm chí có vẻ bắt chước lối kiến trúc "bình dân"tỉnh lẽ của ta,nên dù đã đi gần 20 km mà tui cũng không có cảm giác đã ở trên đất bạn.Khác hẳn với đoạn đường từ cửa khẩu Khánh Bình hay Vĩnh Xương (An Giang) đi Phnom Penh,vừa qua khỏi biên giới là đã thấy nhà sàn cao cẳng đặc trưng của dân tộc Khmer,trên nhà thì người ở,dưới sàn thì bò,heo.Đường đi rất ít xe,kể cả khi ra tới quốc lộ 33 nối Krongpong Trach-Kep-Kampot.
Sau khoảng 40 phút,thì tới thị trấn Dam Nac Chang,rẻ trái chừng 15 phút thì tới bờ biển,đó là Kep.Tôi hơi bất ngờ vì sự tĩnh lặng của một thành phố du lịch nổi tiếng.Đầu ngã 3 rẽ dọc theo bãi biển là một cụm nhà trệt có vẻ là cơ quan công quyền,đơn sơ mà khang trang.Rồi thì bắt đầu ,bên trái phía bờ biển là những dãy "láng"(như láng trại) hình bánh ích,lợp lá có sàn cao như cái chỏng ván,4 cột được mắc 4 chiếc võng để khách nằm nghĩ miễn phí.Xen kẻ những láng này là những cửa hàng bán nước hoặc đồ ăn (nhậu).Bên phải là hàng loạt những biệt thự sang trọng nằm trong những khu "vườn rừng" mênh mông.Đó chắc là những Hotel cao cấp dành cho du khách.
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php
attachment.php
 
Last edited:
Những cuộc rong chơi của 2 kẻ...thích lang thang

Chúng tôi chạy dọc theo con đường cặp bờ biển ,cuối cùng dừng lại tại một địa điểm mà từ đó có đường dẫn ra một tượng “mỹ nhân ngư”trắng toát.Tượng không đẹp,bắt chước kiểu phương Tây nên thiếu cái hồn nàng Apsara huyền thoại của đất nước Chùa Tháp.Nhiều xe bán hàng rong thấy khách lạ đã chạy đến mời chào một cách rất thân thiện. Bãi biển Kep kéo dài nhiều cấy số,sạch sẽ,nhưng hẹp và cát không trắng,vắng hoe.Lúc chúng tôi đến chỉ thấy vài ông Tây tắm và một bà Đầm nằm phơi nắng!Sau đó,trên đường đi đến chỗ bán hải sản thì gặp thêm 2 ông Tây đi bộ chào Bon jour.
attachment.php

attachment.php

Sau một hồi nghĩ mệt,chúng tôi đi tiếp theo sự chỉ đường của cậu “hướng dẫn viên xe ôm”.Lần này thì rẻ sang một con đường khác,gần như song song với con đường cặp biển.Đường thật vắng vẻ,chập chùng lên xuống,đi xuyên qua những khu vườn đồi xanh mát,ẩn hiện dưới tán lá,là những biệt thự sang trọng và xinh đẹp,nếu có thêm chút nắng lạnh cao nguyên,chắc chắn chúng tôi sẽ có cảm giác như đang ở một nơi nào đó thuộc Đà Lạt! Sau cùng,người dẫn đường đưa chúng tôi trở lại với bờ biển Kep,cách điểm đến ban đầu khoảng 3km.Tại đây có một chợ nhỏ và vài quán ăn hải sản.Bên cạnh là một công viên nằm phơi nắng dưới những cây dừa xanh thưa thớt.Có một tượng đài khiêm tốn của một danh nhân nào đó mà chúng tôi không biết vì không đọc được chữ Khmer trên bảng gắn ở bệ tượng.Hai “quý phu nhân” trong nhóm tách ra đi chợ mua ghẹ,ăn trưa.Ba người Nam thì chia nhau lòng vòng chụp ảnh.
attachment.php
attachment.php

Suốt mấy giờ ở đây chỉ thấy vài du khach phương Tây cùng khoảng mười mấy khách nội địa đi trên chiếc Mẹc 16 chỗ hoặc trên vài chiếc xe con tới ăn nhậu trong các quán Hải sản.Đặc biệt không nghe thấy nhạc hát ầm ĩ trong các quán như ở Việt Nam ta .Cũng không có nhiều xe cộ,2 bánh lẫn 4 bánh,chạy tới lui ồn ào máy nổ,còi vang,đinh tai nhức óc.Rất thỉnh thoảng,một chiếc mô tô vụt ngang,tiếng máy nổ vang đánh thức một vùng không gian tĩnh lặng.
Hoàn toàn tĩnh lặng,thật kỳ lạ,ngay cả khi có một chiếc ô tô nhẹ nhàng lướt ngang,cũng chỉ làm cho không khí tăng thêm phần im vắng!Không biết có một khu buôn bán với chợ búa ồn ào như ở các thành phố du lịch nước ta bên cạnh đây không,hỏi thì cậu hướng dẫn lắc đầu.Thôi chỉ với mấy giờ du hí,không thể đi xa hơn nên chắc tui chỉ mới rờ được cái đuôi voi !
attachment.php

Hồi vừa qua cửa khẩu,cậu xe ôm hỏi cần đổi tiền không.Thấy đi chơi chỉ vài giờ không ăn nhậu ,mua sắm gì,đổi tiền rồi không xài hết thì phải đổi lại tiền Việt,chịu lỗ 2 lần,nên không ai chịu đổi.Bây giờ không có tiền “ria”,nhiều khi muốn ăn uống gì cũng ngại hỏi.Nhưng khi 2 bà xã đi chợ về, mới biết tiền Việt xài thoải mái,giá ghẹ ngon chỉ 80.000đồng/kg(trong khi ở Hà Tiên giá từ 100.000 đến 120.000đ).

Bà xã tôi chộp được hình 2 Ông Bà Tây ngồi xe lôi thùng trông có vẻ thú vị lắm.Nhìn ảnh này có thể làm nhiều người cảm thấy tội nghiệp cho dân Campuchia lạc hậu,bởi bây giờ mà còn xe lôi thùng,trong khi nước bạn láng giềng ("giàu có , văn minh"!)đã cấm phương tiện vận chuyển này từ lâu vì bị ghép vào loại "xe tự chế",để nhập về cái loại “xe kéo thùng” của Tàu xì to tổ bố,từ cái mô tô phân khối lớn dềnh dàng phía trước đến cái thùng “bành ki” ở phía sau, vừa đắc tiền vừa chưa chắc có an toàn hơn các loại xe 3 ,4 bánh (xe ba gác,xe lôi)nhỏ gọn và có bề dày lịch sử khoảng nửa thế kỷ “cày xới” khắp hang cùng ngỏ hẽm miền Nam trước đây hay không ?
attachment.php

Nhân đây tôi xin bàn thêm về loại hình vận tải này.
Theo tôi nó vẫn luôn là phương tiện vận chuyển rẻ tiền,cơ động lại vừa an toàn .Trước đây,khi dự án cấm xe 3 bánh tự chế đang chờ quyết định ban hành,một bài báo trên Sài Gòn Tiếp Thị đã dẫn ra tính cơ động của loại phương tiện bình dân và phổ biến này,thậm chí ngay cả khi có một bệnh nhân cần cấp cứu,mĩa may thay,có thể là nạn nhân của một tai nạn giao thông gây ra bởi các phương tiện vận chuyển tiến bộ hơn ,thường thì xe lôi có mặt kịp thời,chở ngay đến bệnh viện .Ngoại trừ một thời gian ngắn ban đầu,xe lôi được kéo bởi các loại xe gắn máy như Sach,Goebel,Mobyllette…thì từ khoảng năm 1967 hầu hết được chuyển đổi qua loại Honda 67.Trong khoảng hơn 50 năm tồn tại chắc không thể nào thống kê hêt số bệnh nhân được vận chuyển kịp thời đến nhà thương bởi cái phương tiện thô sơ đó .Người Nhật chắc cũng không ngờ mình đã cung cấp cho dân Việt Nam một loại xe mô tô đắc dụng như thế,từ là phương tiện cá nhân đã trở thành lực kéo cho một loại vận tải cộng đồng.Cần đi những đoạn đường ngắn,khách chịu khó đứng chờ thế nào cũng có một chiếc xe lôi thùng chạy qua,leo lên ngồi giửa tràn đầy gió bụi,đến tận nơi muốn đến,thậm chí vừa bước xuống xe là tới ngay trước cửa nhà.Không trạm dừng bến đổ,thật tiện lợi trên những đoạn đường ngắn.Chỉ vài ba người cũng đủ một cuốc xe với giá cả bình dân,không phải chờ đợi lâu,đi tới đâu,tính tới đó.Đi một mình với chút đỉnh hành lý,hàng hóa hơi cồng kềnh,cứ thảy lên khoảng thùng phia sau rồi,a lê,lên đường.Về sự an toàn thì người ta chỉ nói nó không an toàn vì có lẽ thấy nó….quá thô sơ.Không một thống kê chính xác nào về những tai nạn do xe lôi gây ra.Cái đánh giá vừa thiếu khoa học,vừa đầy “cảm tính” ấy, do bởi một áp lực “kinh tế” nào đó,khiến xe lôi trở thành đối tượng phải loại bỏ một cách oan uổng ,mặc dù lúc đó nó vẫn đang còn là phương tiện sinh nhai chính của rất nhiều người lao động nghèo và vai trò quan trọng trong vận chuyển công cộng cự ly ngắn chưa hề bị lạc hậu.
Các bạn thân mến,vì thấy cái sự hay ho và hửu dụng của xe lôi trên đất bạn mà đâm ra trạnh lòng “hoài cổ”,phiếm bàn một chút để thấy đở…buồn vậy thôi!Nay xin viết tiếp.
attachment.php

Thì ra,dù là thô sơ,nhưng nó vẫn hấp dẫn khách du lịch phương Tây bởi chính sự độc đáo và có lẽ bởi chính cái sự thô sơ đó của xe lôi.Chiếc xe lôi của họ không khác gì những chiếc xe lôi thùng của ta ,thậm chí có cả thùng-giải-nhiêt xả từng giọt nước lon ton lên cái “đầu bò” của máy Honda 2 bánh,cái này thì rõ ràng là bắt chước kỷ sư Hai lúa Miền Tây rồi! Có điều kiểu dáng thì khác hơn,thiết kế đẹp hơn với 2 băng ghế ngồi đối diện được bọc nệm êm ái,rộng rãi.Nhìn Ông Tây Bà Đầm ngồi thoải mái trên chiếc xe lôi Miên,ngắm cảnh 2 bên đường,không có vẻ gì là e ngại cái “xe tự chế thô sơ” đó,rõ ràng họ chẳng “tè” trong quần vì sợ bị bỏ thây nơi đất khách,hay phải “xi cà que chống tó” về lại quê nhà,cũng vui!
 
Last edited:
Những cuộc rong chơi của 2 kẻ ...thích lang thang

Những con ghẹ đã được người bán luộc giùm,mọi người xúm nhau thưởng thức. Tui bị hơi đau răng nên không ăn mà “quằm” đở mấy cái bánh mì sừng bà xã mua ở Hà tiên.Nhìn mọi người ăn ghẹ Kep một cách thích thú tui độ chừng chắc ngon lắm.Mà hổng ngon sao được,bây giờ đã gần 13 giờ rồi,ai cũng đang đói bụng!Cái con ghẹ Kép có khác gì con ghẹ Hà Tiên đâu,có khi nó vừa may mắn sổng lưới ở Mũi Nai thì bị ngư phủ Campuchia “tóm” được ở bên này.Có khác là Ghẹ Kep rẻ hơn !
attachment.php


attachment.php

Sau khi ăn xong,chộp thêm vài file ảnh tại công viên, chúng tôi chuẩn bị ra về.Nhưng trước hêt phải tìm chỗ uống nước và nghĩ ngơi cho khỏe đã.Chạy dọc theo bờ biển trở ngược lại,chúng tôi ghé vào mấy cái láng có nhiều võng treo tòn teng,cũng là những quán nước cho khách …nằm giải khát.Võng được mắc vào những cây cột bao quanh láng ,trên một sàn gỗ cao khoảng 8 tấc,có trải chiếu,nhựa hoặc đệm lớn,khách tha hồ nằm nghĩ.Nếu đi du lịch bụi quý vị có thể ngủ nơi đây ngon lành,đở tốn tiền mà lại mát mẻ nhờ gió biển!
attachment.php

Sau khi mỗi người tự chọn cho mình một chỗ nằm,chúng tôi hỏi liệu có trả bằng tiền Việt được không?Hay quá,tiền đồng Việt Nam vẫn giao dịch dễ dàng,lon Coca ướp lạnh giá 10.000 đồng ,cà phê đá giá 5000đ ,điều này làm tui thật sự ngạc nhiên.Bởi vì ở Hà Tiên,bình dân nhất cà phê đá cũng phải 6.000đ 1 ly,đó là giá ở lề đường,nếu vào các khu du lịch thì 10.000đ hoặc hơn,lon Coca ướp lạnh chắc chắn phải 15.000đ.Tại đây,giá cả rẻ hơn mà chúng tôi lại được nghĩ lưng trên những chiếc võng không phải trả thêm một phí nào nửa!Trong khi tại Hà Tiên tiền thuê 1 tấm đệm là 50.000 đ,một ghế nằm là 10.000 đ.Còn những khu du lịch nổi tiếng như Vũng Tàu,Mũi Né thì có khi còn đắc hơn.
attachment.php

Nằm lắc lư trên võng,nhâm nhi ngụm cà phê ,nhìn những cô gái bán quán người địa phương rồi thầm so sánh giá cả với trong nước,tôi bỗng thấy vừa vui lại vừa buồn.Vui vì mình không là nạn nhân của cái sự “chặt chém” vốn là thông lệ của các khu du lịch trong nước mà buồn cũng chính bởi cái sự không “chặt chém” ấy của những cô gái bán hàng người Campuchia.Đáng lý ra đối với những người ‘nước ngoài” như chúng tôi đây , các cô gái Campuchia phải “chặt chém” thẳng tay,bởi chắc gì còn gặp lại ?
attachment.php

Quý vị nào dắt cháu đi chơi Thảo Cầm Viên Sài gòn hãy cẩn thận với những người bán cóc ổi…Tôi đã chứng kiến một chị nọ dẫn con đi chơi trong một đoàn du lịch “hành hương”(một loại hình du lịch rất bình dân của dân nghèo miền Tây Nam bộ,giá cả cũng “bình dân”một cách “dã man”,tôi sẽ viết phục vụ bạn đọc trong một kỳ khác về loại hình này),khi đứa bé đòi mua một miếng “ổi ghim” của một người bán rong trước cỗng “Sở Thú”,chị hỏi giá bao nhiêu,người bán trả lời 2 đồng (ngầm hiểu là 2000),chị đồng ý mua.Cô bán hàng ghim miếng ổi rồi đưa cho cháu bé,nó cầm lấy và đưa lên miệng cắn.Chị lần lựa móc túi tìm lấy 2000 đồng trả cho người bán;nhưng cô ta nói gọn lỏn 2 đồng “cứng”,tức là 20.000đ !Chị “tá hỏa” phân bua miếng ổi này ở quê chưa đáng 500.Một thanh niên bặm trợn,tay xâm “rồng – cọp” nói chen vào thôi trả tiền đi,muốn rẻ thì về quê mua.Tội nghiệp chị nhà quê,chỉ còn biết lặng lẽ móc thêm tiền trả cho “bọn cướp cạn”.

Trở lại mạch suy nghĩ khi tôi tòn teng trên võng.Nếu mấy cô bán hàng này lúc thu tiền nói 5000 đồng là 5000 đồng “Ria” thì chúng tôi cũng phải trả thôi,nhưng khi ấy là giá cao gấp 4 lần (1 Riel # 4 đ VN).Đây là trường hợp của Campuchia hồi năm 1985,khi tôi và bà xã đi chui qua đó chơi theo dẫn dắt của bà chị Vợ(họ dùng Phnom Penh làm chỗ tạm cư để vượt biên qua nước thứ 3,Thái Lan,rồi cuối cùng định cư ở Úc).Sau thảm họa diệt chủng bởi Khmer đỏ,dân Campuchia tại Phnom Penh còn lại rất ít,nhiều người Việt,người Tàu đã qua đây lập nghiệp.Tại chợ Orussey hay chợ Olympic,có thể dùng tiếng Việt hoặc tiếng Quảng như ở Chợ lớn thoải mái.Khi đó nhiều người Việt từ Sài gòn và miền Tây qua lập nghiệp,được dịp làm giàu nhanh chóng,bởi vì ngoài phí vận chuyển hàng hóa hơi cao do phải vượt qua biên giới thì giá bán buôn tại Nam Vang lúc đó gấp bốn lần giá tại Việt Nam,cách chỉ khoảng trăm cây số về phía Đông.Một vốn bốn lời giúp nhiều người Việt,Hoa làm giàu nhanh chóng.Trước khi đến đây,tôi vẫn dè chừng cái giá cả như thế và sẽ không một chút ngạc nhiên nào nếu nó đúng như thế.Nhưng ,kể từ lúc vừa đặt chân tới nghĩ mệt tại bóng cây ở bờ biển,khi tiếp xúc với những nụ cười hồn hậu và lời mời chào rất thân thiện của những người làm dịch vụ địa phương tôi không còn cái cảm giác lo lắng ,”thủ thế” như đã từng đến nhiều nơi vui chơi trong nước.Phải chăng cái Từ bi của Đức Phật đã ngấm sâu vào tâm hồn người dân Campuchia,điều đó đã góp phần tạo nên một bản sắc thật thà,hiền hậu mà đa số người dân họ thể hiện.

Vui vì không bị “chặt chém”,buồn cũng vì không bị “chặt chém”, cảm giác đó chỉ nhất thời trong khoảnh khắc nghĩ ngơi;nhưng nó nhắc lại một nỗi niềm khác mà nhiều người trong chúng ta chắc chắn đã cảm thấy,đó là nỗi lo âu cho sự xuống cấp của xã hội ta.Qua các phương tiện truyền thông,không ngày nào không có những vụ cướp giựt,giết người,đâm chém…mà mức độ tàn bạo cứ tăng dần.Sự vô lương ,thậm chí,đã đi vào nhiều gia đình mà thủ ác là những người cùng máu mủ.Sự vô lương không chỉ giới hạn trong tầng lớp ít học,nghèo khổ mà kinh khủng hơn nó lại nằm trong nhóm có học,giàu có và quyền lực!
Không phải ngẩu nhiên mà nhà sử học Dương Trung Quốc đã lên tiếng về sự mất gốc đang hiện hửu trong nước( …thế hệ chúng ta mất gốc hoàn toàn), cũng không phải ngẩu nhiên mà nguyên Viện Trưởng Viện Quản Lý Kinh Tế Trung Ương,Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, nói : “không nghi ngờ gì nữa, tình hình kinh tế - xã hội nước ta đang ở tình trạng xấu nhất từ năm 1991 đến nay”.
Sự suy sụp về kinh tế ,dù rất đáng lo ngại,nhưng nó là hậu quả của nhiều nguyên do,có cả nguyên do khách quan là khủng hoảng kinh tế toàn cầu,nó có thể vượt qua sau một vài năm;nhưng sự suy đồi trong xã hội ,vốn đến một cách tiệm tiến, nên muốn thay đổi cho tốt lại cũng phải đòi hỏi thời gian lâu hơn nhiều. Mà tình hình như hiện tại thì chừng nào mới trở lại cái nếp tốt đẹp xưa!?
attachment.php

Hết giờ nghĩ rồi,về thôi,ai đó lên tiếng ,ngắt đứt dòng suy nghĩ trong tôi và chúng tôi ra xe,lên đường.Bà xã ngồi phía sau,để máy ở chế độ sport,chộp thêm nhiều tấm hình thú vị.Trong đó có cả hình chụp trụ sở Công An Kep,thấy một anh (chắc là CA) từ trong chạy ra tươi cười,thân thiện. Và tôi cũng chợt thấy rằng từ sáng đến giờ ,trên đường đi,chưa thấy một CSGT nào, vậy mà cảm giác thật bình yên!
attachment.php

13 giờ 50,chúng tôi hoàn thành thủ tục nhập cảnh trở về Việt Nam,không phải tốn thêm một chi phí nào nửa,ngoại trừ phải thanh toán ngay tiền cho cậu xe ôm dẫn đường(200.000đ) với lời dặn : mấy anh khác có hỏi… cô,chú nói tiền công chỉ 100.000đ thôi nhé.
Từ cửa khẩu Xà Xía,chúng tôi chạy về tới Long xuyên thì trời sụp tối,kết thúc 2 ngày rong chơi thú vị.
 
Rất cảm ơn peccovn và các bạn đã xem.Hy vọng sẽ góp thêm những cuộc rong chơi mới với những tình tiết ngày càng hấp dẫn hơn.
Thân ái,
Doigiaymoi.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,152
Members
192,343
Latest member
77winfun
Back
Top