What's new

Một cảm giác rất...phượt (Lệ Giang-Shangri La)

Những cảm giác rất phượt. Những trải nghiệm rất phượt.

Một chút, không, chính xác là nhiều chút phiêu lưu, mạo hiểm. Lê la đủ các ngón nghề để được rẻ, để được nếm cái "khô khổ" của du lịch bụi. Tinh thần đoàn kết, gắn bó giữa những người bạn mới quen... Đã làm nên một chuyến đi khó quên.

Bắt đầu với một mớ tiếng Tàu hổ lốn, học trong một tháng, cách đây gần một năm. Vẫn biết sang Tàu với "hành trang" khiêm tốn thế này rất khó khăn, nhưng đã trót ham đi chơi thì cứ nhắm mắt mà liều. Lơ ngơ vào phuot.com để tìm bạn. Kiểu như già rồi, ế rồi phải lên mạng rao tình. Rao mãi, chẳng thấy ai trả lời. Thôi thì ngậm ngùi duyên phận mình hẩm hiu, thì phải chịu.

Đến phút cuối, ghé vào trang đăng tin tìm bạn tình (quên, bạn đường) của người khác, có hai tên để lại PM. Một tên, vội vã gặp ở cổng cơ quan (chắc là được các bạn khác cử đi check hàng xem có đạt tiệu chuẩn để gia nhập không). Đoàn của tên số 1 có 3 người và bay sang Côn Minh trước 3 ngày. Tên khác (tên số 2) để lại số điện thoại và hẹn sang Côn Minh gặp sau. Thôi thì an ủi, cuối đời Điệp đã gặp Lan. Chắc biết Lan có đi tu thật hay là tu giả.

Sáng 24/4 đang ngủ say mê vì đêm trước đi chơi quá đà, thì nhận được hai tin nhắn. Tên số 1 nhờ mua bình xịt nước muối biển. Tên số 2 nhắn tin đang làm thủ tục ở Hà Khẩu và hỏi có sang hôm nay không. Một lúc nữa tên số 2 nhắn từ số Tàu và hứa sẽ mua vé tàu giúp. Chà, thời này vẫn có người tốt thế cơ chứ. Nhỡ tớ lừa cho một phát thì tan đời.

Bay chuyến bay đúng giờ. Nhanh như bay HN-ĐN. Sang Côn Minh hơn 7pm mà trời vẫn sáng. Nhờ bảo vệ sân bay gọi xe taxi về ga tàu. May mà vẫn nhớ được câu tôi muốn đi về ga Tàu. May tiếp là có hai ga tàu nhưng hú họa đã dừng ở ga có tượng con bò (Số 2 nhắn tin bảo thế). Mua một quả sim hết 100 RM, gọi cho số 2. Xong đi lang thang ăn uống một lúc rồi vào ga. Hai "kẻ xa lạ" gặp nhau. Số 2 nhận ra mình trước, chắc do khuôn mặt ngơ ngơ của mình. May hơn nữa là số 2 nói tiếng Trung giỏi vì đã từng làm phiên dịch. May cuối cùng trong ngày thứ nhất là đã mua được vé tàu. Tàu rất ổn. Trong khi bến xe đã chuyển ra khỏi thành phố, khi đọc bài trên phuot chưa thấy cập nhật. Vé xe lại đắt hơn. Hai tên chui lên tàu làm một giấc ngon lành đến sáng.

Thôi ngủ đây. Nhớ lại giấc ngon lành trên cung đường Côn Minh-Lệ Giang lại buồn ngủ. Hẹn viết sớm.
 
Đến bây giờ, khi "ngọc thể" còn vẹn nguyên, khi đã ngồi ở nhà mới dũng cảm thú nhận về tính đa nghi vớ vẩn của mình. Chuyện là thế này, ngạc nhiên vì sự tốt bụng hiếm có của số 2. Chẳng quen biết gì cả, đã bỏ ra gần 150 RM mua vé trước. Vừa gặp đã thấy nói tiếng Tàu nhem nhẻm. Trông mặt hơi...điêu điêu như các cô mua tem phiếu ở chợ Đồng Xuân ngày xưa. Số 2 lại là thân gái dặm trường, một mình tung hoành trên Đại Lục bao la. Vì vậy không thể loại trừ khả năng số 2 là mẹ mìn. Biết đâu thấy mình trai tơ hơ hớ thế này, đem bán thì sao. Buồn ngủ díu hết cả mắt, cũng phải he hé xem số 2 đã ngủ chưa. Đến khi không cưỡng lại được nữa mới dám ngủ. Nửa đêm thức dậy chẳng thấy số 2 đâu cả. Hơi hoảng. Sờ lại ngọc thể thấy còn nguyên vẹn. Đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn. Chắc là ra thảo luận với ai rồi đây. Nhìn đồng hồ cũng đã sang ngày khác rồi. Một lúc thấy số 2 đi vào, leo lên giường. Buồn ngủ quá, lại ngủ tiếp.

7am tàu đến Lệ Giang. Đi cùng số 2 ra bãi taxi. Lại thấy cô nàng tung hoành tiếng Tàu liến thoắng. Nhục lắm cơ, đợt này Bố về học tiếng Tàu. Có muốn bán Bố cũng không dễ đâu. Hình như là đang mặc cả. 20MR về khách sạn gần phố cổ. Đi ra cổng chị tài xế cho thêm 2 cô nữa lên, vẫn không giảm giá. Bực mìn, lấy ba lô nhảy xuống. Đón xe khác, đã thấy một anh Tàu beo béo dễ thương ngồi phía trước. Anh ấy chịu cho hai đứa lên mà vẫn trả 20RM, hai tên chỉ trả thêm 15RM. Đường nào cũng được 5RM.

Anh chàng cùng xe được việc phết. Điện thoại định vị được ví trí khách sạn, nên xe đỗ rất gần đấy. Xia xịa cả chị lái xe và anh bạn cùng xe vui tính và lang thang vào khách sạn. Chỉ mấy bước, nhưng nếu không có số 2 không biết khi nào mình tìm được. Phố be bé giống nhau, mấy chị lao công cũng chẳng biết chỉ đường làm sao. Cuối cùng rồi cũng đến được khách sạn. Gọi điện cho số 3, he he he (Số 1 đi cùng vợ và thêm một đồng chí nữa, gọi luôn là số 3 và số 4 cho dễ nhớ). Đoàn này cứ quần quật vất vả đi chơi từ sáng sớm. Đơn giản là giờ đấy không có người, mới cảm được phố cổ. 10 phút sau mới thấy số 3 thở dốc vì vội vả chạy từ quảng trường về. Khổ thân số 3, làm một vòng chạy thể dục buổi sáng. Số 3 dẫn lên phòng đã book trước, cất đồ. Cùng nhau ra quảng trường giao ban lần đâu để bàn kế hoạch đi chơi...Ngày bắt đầu khá ổn. Ổn nhất là không bị số 2 bán.
 
Nếu tính tớ là số cuối cùng, là số 5, thì số 5 là số dở ẹc nhất đoàn. Chẳng biết làm cái gì cả. Số 1 chụp ảnh, số 2 phiên dịch, số 3 làm thủ quỹ và luôn đóng vai trò ác độc để mặc cả, số 4 thì quá chu đáo vì chuẩn bị từ những việc nhỏ nhất, đến cả đường lối chính sách cho đoàn. Mình thì ai bảo đi đâu thì đi. Mà đi đâu, cũng chẳng biết đi đâu nữa. Sáng vừa đến, bảo thuê xe đạp đạp đi mấy cái làng cổ chơi. OK con gà đen. Leo lên xe đạp về hướng Ngọc Long công chúa, để vào Baisha gì đấy. Tình cờ rẻ nhầm đường, qua một cái làng khác. Thấy cò vạc đứng chờ đầy đường, bảo đưa 10 tệ/em thay vì 50 tệ, để vào cổng. Sướng như vừa được làm gì xong. Chui đường tắt, hiên ngan vào cửa. Chụp ảnh điên đảo, riêng mình thì shopping điên đảo, vì Vân Nam nổi tiếng làm đồ da. Chơi một lúc, đạp qua Baisha, tìm mãi không biết đường, may thế, có số 2 luôn luôn kêu mỏi chân nên 1, 3, 4 cho về. Đục nước béo cò, số 5 như mở cờ trong bụng vì mỏi chân và buồn ngủ.

Thế mà về đồng bọn độc ác của mình bắt đi thuê xe mai đi Sangri La, rồi mua vé Lệ Giang-Côn Minh để mình và số 2 về trước. Lẽo đẽo theo. May quá, là mọi việc ổn. Số 4 không cần ác vẫn mặc cả giá xe ổn 400 RM/ngày x 3 ngày. Vé tàu cũng đã mua được. Trong khi đội kia về nhà, mình chạy theo số 2 đi massage. Nó dồn mình và số 2 vào một phòng, làm mình o thoát y được để masage, nên cứ phải xin xỏ đổi phòng. Chết tiệt, nó tưởng mình đổi phòng để làm chuyện kia, nên cử một em mắt xanh mỏ đỏ, hùng hục đi vào đòi thoát y toàn bộ (mặc dù nguyện vọng ban đâu, bán thoát y). Nói tiếng Anh Tàu với mình, kiểu như "I love u, u love I, OK, OK". May mà ngôn ngữ giường chiếu có thể là không lời nên cô bé hiểu là mình mỏi chân thực sự và đổi người khác vào. Đến khi xong xuôi, số 2 cứ gặng hỏi vì nghi ngờ chỗ này. Mình cứ nhởn nhơ như o biết gì, và bảo "tớ thấy gì đâu".

Tối số 2 ngủ. Sư phụ của mình, duy nhất chiếm vị trí độc tôn là ngủ của mình. Vậy là cùng 1, 3, 4 đi lang thang phố. Trung thực thì Lệ Giang bị lôi xuống mức trung bình cho một khu du lịch vì con người. Ồn không thể ồn hơn. Cổ mà đấy nhạc xập xèng. Người như đang ở bến xe, bến tàu, đông ơi là đông. Chính vì lý do đấy mà 1, 3, 4 luôn phải quần quật đi chơi từ sáng sớm. Cảm nhận về Lệ Giang không có gì đặc biệt, nếu không quá đáng là thua Hội An nhà mình. May mà còn có một lũ bạn mới độc ác.

Sáng sớm hôm sau chuyển lên Sangri La. Trên đường sẽ ghé một số chỗ. Chẳng biết Sangri La là gì, chẳng biết các điểm tiếp theo là gì. Nhưng cái bụng cứ vui vui là, vì cười đùa thỏa thích, vô duyên thoải mái. Đã bắt đầu như là người một nhà.
 
Ghét thế, có đứa bảo mình đánh nhầm số, chắc là mình ngủ nhiều quá ấy mà. Thôi thì gọi luôn cả tên, nhưng có một tên trông đoàn sợ bị lô vì trốn mẹ cha, bạn bè đi chơi. Xin lỗi số 1 trước, cơ sự không phải từ tớ nhé.

Định sửa lại bài trên một tí, nhưng thôi đường nào cũng mang tiếng là vô duyên trong đoàn rồi, nên đính chính ở đây cũng được. Vả lại đính chính là nghề của mình. Ngày tiếp theo lại đi loăng quăng xung quanh Lệ Giang,chứ chưa lên Sangri La.

Nói chung là phải ra khỏi Lệ Giang, chứ ở trong Lệ Giang vài hôm nữa chắc về mình viết bài "phản động" vì sẽ chê rất nhiều. Nhờ ơn trên của số 1, nay gọi là phe Đồng Xuân, vì luôn kêu mỏi chân, nên cả đoàn quyết định thuê xe. Số 4, trông mặt hiền lành nhưng lại trả giá xe rất ác. Xe rẻ thôi rồi. Mọi người gọi là Tươi, vì cứ thơn thớt nói cười, mà trả giá ác không khác số 3 là bao nhiêu.

Mọi người bảo sang đây rồi mà không đi Ngọc Long Công Chúa, xem như mất nửa hành trình. Điểm đầu tiên vì thế là leo lên công chúa. Nghe bảo vé cáp treo đắt lòi, mà vào đấy phải xuất trình thêm vé vào phố cổ. Mọi người quyết định leo ngựa. Ở nhà ngày trước, có lần vô Sầm Sơn định trèo lên ngựa nhưng sợ dân đấy nó lừa nên không dám. Vậy lần này chính thức đời trai trên lưng ngựa. Tươi và phe Đồng Xuân sợ cưỡi ngựa nên ở lại ve vãn bác tài. Mình cũng vợ chồng Ngọc ác lên núi. Í a, khớp con ngựa, ngựa ô. Trời thì mưa và rét. Ngựa leo trên con đường bé tí tẹo đầy đá to. Cheo leo, hiểm trở. Cảm giác rất phượt chính là ở đây. Thương mấy con ngựa quá. Leo nặng nhọc. Chính xác là lê từng bước một.

Ngựa leo lên đến độ cao 3,700m. Mình hỏi mọi người đã cao hơn Fan chưa. Ha ha ha, cao hơn rồi. Sướng lắm. Bọn ở nhà leo Fan về cứ tinh vi với mình. Anh mày leo lên cao hơn rồi nhá. Trên cao, mây núi ở trên cao. Một cảm giác hả hê, rất phượt. Nhiều khi cái hạnh phúc nó giản đơn như ra ngõ ăn một bát phở vậy. Trên đấy chỉ có một cái hồ. Cái hồ của Phó Đức Phương, trên núi (sai toét, nhưng vì cứ ông ổng hát bài này, nên cho nó vào đây luôn). Trời lạnh, nhưng mưa và mù nên chẳng thấy núi tuyết ở nơi nảo, nơi nào. Lên rồi, ắt phải xuống. Thêm hơn 1h rạp mình trên lưng ngựa hoang để xuống núi (Kiểu như Evis Phương và ngựa hoang của thập niên 80).

Tươi và phe Đồng Xuân tranh thủ tán bác tài và cũng đã thăm được quả hồ tiểu muội. (Nghe Phe dịch, hay bốc phét lắm,nhưng cả đoàn không ai biết tiếng, nên cứ biết thế, nhiều khi cái hồ có tên khác cơ, chứ chẳng văn hoa thế này đâu).

Hôm qua chưa đi được Baisha, nên hôm nay quyết định đến xem nó là cái gì. Bé hơn cái làng hôm qua. Có cái nhà gì có tranh trên tường nhưng phải trả tiền nhiều nên không vào. Loăng quăng mua bán đồ lưu niệm. Rồi vào ăn cái quán âu âu gì đấy, đắt một tí mà Ngọc ác bảo về viết ngay cho bon phuot nó đừng vào đây. He he he.

Lên xe để đi một chỗ nào đấy. Nói chung là ngoài Lệ Giang, bảo đi đâu thì mình leo lên xe đi đấy chứ chẳng biết chỗ nào. May mà Phe không bán, chứ không giờ đã tèo đời zai rồi. Lên xe lại lăn ra ngủ. Bảo xuống xe là xuống. Bảo diễn điên đảo để chụp ảnh, là diễn. Tiếp theo là vào cái nhà trưng bày gì đấy về phật giáo tạng truyền (nghe Phe dịch thế, thì biết thế). Cũng may là vào đây biết thêm được vài thứ. Dẫu sao cũng cám ơn phe. Ngoài việc không bán tớ, đã giúp khai hóa tớ được bao nhiêu.
 
Í a viết hay, túc tiệp đi zai, dưng mà cũng chỉ hảo ngữ công phu mà không có ảnh à ;) Lại nhớ đến chuyện cưỡi ngựa lên NLTS trong mưa và tuyết, lúc lên còn phê chứ lúc xuống cứ như đang chơi cầu trượt trên cổ ngựa ấy, hi hi...đường trơn ngựa lại còn trượt chân lao từ đầu dốc xuống gần mép vực nữa chữ...sợ vãi hết cả linh hồn :))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,344
Bài viết
1,175,298
Members
192,061
Latest member
sunwinrepublican
Back
Top