Phong cảnh nước Nga trong văn học nhé:
"...
Một tháng trước, dường như vùng đất phương bắc này đối với Viktorov hãy còn rất xa lạ. Sự sống trong các khu rừng, dòng sông trẻ trung uyển chuyển chảy giữa những ngọn đồi dốc, mùi hương của rễ cây và nấm rừng, tiếng rì rào của các ngọn cây – tất cả đều làm anh bối rối bất kể là ban ngày hay ban đêm.
Trong khi bay, dường như mùi hơi đất xông lên vào tận bên trong buồng lái. Khu rừng và cái hồ đó đang thở hít sức sống của nước Nga cổ đại mà hồi trước chiến tranh Viktorov từng đọc tới. Nơi đây, những con đường cổ xưa uốn lượn đan xen giữa những hồ nước, những căn nhà và nhà thờ được ghép bằng những thân cây to thẳng, thường dùng để làm cột buồm cho tàu biển. Truyện cổ tích được thai nghén và âm thầm lớn lên trong thời kỳ mà Sói Xám chạy lang thang trong rừng và Alenushka ngồi khóc bên đầm nước, tại nơi giờ đây Viktorov đang dạo bước tới nhà ăn đơn vị. Anh cảm thấy trong những truyện cổ này có gì đó thật ngây thơ, giản dị, tươi trẻ - không chỉ những cô gái sống trong ngọn tháp cao, mà cả những người lái buôn có bộ râu quai nón bạc xám, các viên trợ tế và trưởng lão cũng vẫn trẻ hơn đến hàng ngàn năm tuổi so với những con người khôn ngoan thời đại ngày nay – các phi công của cái thế giới sản sinh ra máy bay tốc độ cao, súng tiểu liên, động cơ diesel, rạp chiếu bóng và máy radio, được đưa đến chốn rừng rú này cùng với trung đoàn không quân của thiếu tá Zakabluka. Ký ức về dĩ vãng của các thanh niên này là dòng Volga cuộn nhanh, mảnh mai, là bờ sông dốc đứng màu sắc rực rỡ, là các khu rừng xanh tươi, là những đốm váy hoa xanh đỏ…
Có biết bao những người như họ - các cấp úy, các hạ sĩ quan và cả những chiến sĩ thường chưa có cấp bậc - đang bước đi trên những nẻo đường chiến tranh. Họ hút vô số những điếu thuốc cấp theo tiêu chuẩn, gõ thìa thiếc vào vành nồi sắt tây tráng men, chơi bài trên toa tàu hỏa, thưởng thức những que kem bán trong thành phố, uống khẩu phần 100 gram vodka của mình và ho sặc, viết những bức thư theo số lượng cho phép, la hét vào ống máy điện thoại dã chiến, ra trận chiến đấu - người thì nã đạn bằng súng trường cỡ nhỏ, người thì kéo cò khẩu pháo cỡ lớn, người thì nhấn ga chiếc xe tăng T-34 và la hét gì đó nghe không rõ…
Mặt đất dưới gót ủng kêu cót két và nảy lên như một tấm nệm cũ – nhờ các lớp lá rụng, trên cùng là những chiếc khô giòn, rỗng xốp và rời nhau, ở dưới là những chiếc lá đã rụng được hàng năm trời, dính với nhau thành một khối giòn rạn màu nâu, tựa như khối tro tàn của cái sự sống có thời đã từng nảy ra từ chồi non, xào xạc trong bão tố và lấp lánh dưới ánh mặt trời sau cơn mưa. Những chiếc lá khô mủn, gần như nhẹ bỗng, vỡ vụn ra dưới gót chân. Những tia sáng lặng lẽ xuyên xuống dưới mặt đất rừng, được phân tán, rải ra bởi chiếc tán đèn phù du. Không khí trong khu rừng thật đậm đặc, đặc biệt thú vị với các phi công tiêm kích đã quen với bầu trời có nhiều khoảng hạ áp bất lường. Những thân cây hấp nắng nóng sực, ẩm ướt, bốc mùi tựa như những súc gỗ tươi mới xẻ, nhưng thoáng chốc mùi của những thân cây và bụi cây chết vẫn đánh bạt mùi của nhựa cây sống. Một vài cây thông trong rừng đang chảy nhựa ròng ròng từ những vết xước sâu qua lớp vỏ. Mấy bụi liễu gai tỏa ra một mùi ngọt ngào giả tạo, còn thân cây thông alder bốc mùi chua chua. Khu rừng tồn tại cách biệt đối với thế giới còn lại - Viktorov cảm thấy giống như anh vừa bước vào một căn nhà, nơi mọi thứ đều khác biệt so với đường phố bên ngoài: mùi vị, ánh sáng xuyên qua các tấm rèm thả xuống, đến âm thanh sau khi đi qua những bức tường nghe cũng khác hẳn, và tới khi nào bạn vẫn còn ở trong khu rừng, tất cả cảm nhận của bạn đều không bình thường như của người khác. Như thể đứng từ dưới đáy nước, ta nhìn lên xuyên qua bầu không khí cao vọi và đậm đặc của khu rừng, thấy vài đốm lá đang vẫy loáng thoáng, và dường như mấy sợi tơ nhện vương vào ngôi sao trên chiếc mũ ca lô của anh chính là những cọng rong tảo đang trôi lơ lửng giữa mặt nước và đáy giếng. Như con ruồi đang lao nhanh giữa bầy thiêu thân lười nhác, một con gà gô đập cánh bay lượn giữa những cành lá đu đưa nhè nhẹ; nó không bao giờ bay vượt quá lên trên ngọn cây, cũng như con cá không bao giờ ngoi lên quá mặt nước; và nếu họa may có lần nó bay lên cao hơn chỏm cây, lập tức nó lại nhào xuống dưới đám cành lá - giống như con cá phía xa xa lấp lóe nắng một bên lườn vảy trắng rồi lại rơi tõm xuống nước. Còn rêu ở đây nom thật kỳ lạ - tựa như những giọt sương xanh lam và xanh lục, chúng tan dần đi trong bóng tối của đáy khu rừng.
Thật tuyệt khi từ trong khung cảnh tranh tối tranh sáng và tĩnh lặng ấy chui ra một trảng trống quang đãng, mọi thứ lập tức đổi khác - mặt đất ấm nắng, mùi hương cây bách được hâm nóng bởi ánh mặt trời, không khí lưu động thoáng đãng, mấy chùm hoa chuông to rũ xuống, trông như vừa tóe ra từ một mẻ kim loại màu tím, những bông cẩm chướng dại xòe ra từ cuống hoa dính đầy nhựa trong. Tâm hồn ta trở nên vô tư lự - trảng trống tựa như một ngày hạnh phúc giữa dòng đời nghèo khổ. Dường như những cánh bướm màu vàng chanh, vài con cánh cam màu xanh đen, bầy kiến, con rắn cỏ đang trườn sột soạt trong đám cỏ - không phải chúng chỉ lăng xăng quanh ta, mà tất cả đều đang cùng nhau làm một công việc chung. Những cành thông đang rắc lên mặt ta mấy sợi lá nhỏ; con châu chấu nhảy bật lên rồi đậu xuống mình ta tựa như đậu xuống một thân cây, nó bám vào thắt lưng ta, từ tốn co đôi càng màu xanh rồi cứ đậu mãi như thế, cặp mắt to tròn trên khuôn mặt tựa như khuôn mặt cừu. Hơi ấm vương trên những bông hoa dâu dại cuối mùa, hơi nóng mặt trời đọng lại trên nút áo và cái khóa thắt lưng. Có lẽ, chưa một máy bay Ju-88 hay một chiếc Heinkel chuyên bay đêm nào từng bay qua trên trảng trống này.
..."