Ấp ủ làm một chuyến ra đảo từ hơn một tháng trước, long vòng rủ rê bạn bè ngay từ những ngày đầu tiên, cuối cùng chỉ có 2 nữ quái rảnh rang và chịu chơi chuyến này cùng tôi. Mà 3 đã là số nhiều, cũng thành một nhóm ngon lành đấy chứ.
Rạo rực chuẩn bị từ tối thứ Sáu đến quá nửa đêm để chiều thứ 7 khởi hành (do tôi còn đi làm sáng thứ 7). Chả biết trời “thương” thế nào mà ngay từ lúc khởi hành đã mưa tầm tã, mưa từ đầu đến chân. Người ta nói “ăn chơi không sợ mưa rơi”, thôi thì mình lỡ theo “anh phượt” rồi thì cứ thế mà đi. Cũng may chặng này chỉ chạy từ HCM-Lagi, dừng chân tại nhà một thành viên để nghỉ ngơi, sáng hôm sau đi tiếp.
8:00pm chúng tôi có mặt tại Lagi, lúc này nước mưa đã ngấm vào từng tế bào cơ thể, run cầm cập, đến nỗi cứ nhe răng mà cười (không thể khép miệng lại được). Chúng tôi đùa với nhau rằng ngày xưa còn bé tí, cần tắm mưa cứ chạy ù ra ngoài sân là tắm thoải mái, giờ lớn rồi tắm mưa cũng phải lấy xe máy, chạy 170km tắm nó mới sướng đúng là “pro” thiệt (mà là “prồ” dại chứ chẳng chơi). Cứ tình hình mưa bão như thế này thì ngày mai chỉ có nước ở nhà đắp chăn mà ngủ.
Bên ngoài cứ rả rích mưa, bên trong nhà có 3 đứa nằm cầu nguyện cho trời yên biển lặng, mai chị em chúng con còn ra “đung đưa” Cù Lao Câu….
Mở mắt ra đã thấy trời mưa. Thế này thì trời “bắt ép” 3 chúng tôi quá. Thôi thì “Trời mưa thì mặc trời mưa, nhưng trời mưa quá, ta mang raincoat”. Cù Lao Câu thẳng tiến, bất chấp trời mưa gió, bất chấp thủng lốp xe, bất chấp không biết rõ đường…3 chúng tôi cũng đến được ngã 3 Cầu Đại Hoà để quẹo vào xã Phước Thể. Chạy ra được cảng cá Phước Thể đã hơn 2 giờ chiều, ngoài khơi trời mưa mịt mùng, xám xịt một màu. Nguy cơ chuyến đi thất bại lên đến 90%...
Lúc nào cũng chùm áo mưa kín mít như thế này đây
Mặc dù không ra được Cù Lao Câu trong ngày, nhưng khi pose hình cười tươi hơn bông
Chúng tôi tìm người hỏi thăm tàu ra đảo thì được biết hôm nay trời mưa, không tàu nào ra đó cả, hơn nữa ngày rằm các tàu đánh cá nghỉ ngơi, không ra khơi. Vậy vẫn chưa hết chuyện, hỏi ra mới biết cả tháng nay vùng này chẳng có cơn mưa nào, hôm qua vẫn còn nắng ráo, đùng đùng hôm nay cả ngày mưa, chắc có áp thấp nhiệt đới. Thôi rồi, nếu đúng như vậy cũng phải 2-3 ngày áp thấp mới tan. Chỉ còn biết ngậm ngùi đứng nhìn Cù Lao Câu từ xa, thưởng thức bắp nướng và học cách cào chem chép. Ít ra thì tối nay cũng cần có “mồi” để nhậu…
Cùng người dân làng chài đi cào chem chép
Bắp nướng thơm phức, vừa thổi vừa ăn đây
Món bắp nướng mỡ hành trở thành món cứu đói tuyệt vời trong ngày mưa bão
Ngày mưa bão bãi biển cũng vẫn quyến rũ như thế này đây
Được lời khuyên từ một bô lão trong làng, chúng tôi quay về thị trấn Liên Hương (cách đó khoảng 2km) tìm nhà nghỉ, đợi tới sang mai may ra trời nắng (hy vọng mong manh) có thể thăm đảo. Chúng tôi cũng không quên ghé qua khu tắm bùn Vĩnh Hảo, định rửa bụi bặm, refesh lại tinh thần nhưng được chị nhân viên bán vé bảo rằng “Tắm bùn hôm nay lạnh lắm, giờ cũng muộn rồi, 7h sáng mai mấy em quay lại tắm được không?” Nghe cũng có lý. Để mai tính vậy…
Rạo rực chuẩn bị từ tối thứ Sáu đến quá nửa đêm để chiều thứ 7 khởi hành (do tôi còn đi làm sáng thứ 7). Chả biết trời “thương” thế nào mà ngay từ lúc khởi hành đã mưa tầm tã, mưa từ đầu đến chân. Người ta nói “ăn chơi không sợ mưa rơi”, thôi thì mình lỡ theo “anh phượt” rồi thì cứ thế mà đi. Cũng may chặng này chỉ chạy từ HCM-Lagi, dừng chân tại nhà một thành viên để nghỉ ngơi, sáng hôm sau đi tiếp.
8:00pm chúng tôi có mặt tại Lagi, lúc này nước mưa đã ngấm vào từng tế bào cơ thể, run cầm cập, đến nỗi cứ nhe răng mà cười (không thể khép miệng lại được). Chúng tôi đùa với nhau rằng ngày xưa còn bé tí, cần tắm mưa cứ chạy ù ra ngoài sân là tắm thoải mái, giờ lớn rồi tắm mưa cũng phải lấy xe máy, chạy 170km tắm nó mới sướng đúng là “pro” thiệt (mà là “prồ” dại chứ chẳng chơi). Cứ tình hình mưa bão như thế này thì ngày mai chỉ có nước ở nhà đắp chăn mà ngủ.
Bên ngoài cứ rả rích mưa, bên trong nhà có 3 đứa nằm cầu nguyện cho trời yên biển lặng, mai chị em chúng con còn ra “đung đưa” Cù Lao Câu….
Mở mắt ra đã thấy trời mưa. Thế này thì trời “bắt ép” 3 chúng tôi quá. Thôi thì “Trời mưa thì mặc trời mưa, nhưng trời mưa quá, ta mang raincoat”. Cù Lao Câu thẳng tiến, bất chấp trời mưa gió, bất chấp thủng lốp xe, bất chấp không biết rõ đường…3 chúng tôi cũng đến được ngã 3 Cầu Đại Hoà để quẹo vào xã Phước Thể. Chạy ra được cảng cá Phước Thể đã hơn 2 giờ chiều, ngoài khơi trời mưa mịt mùng, xám xịt một màu. Nguy cơ chuyến đi thất bại lên đến 90%...
Lúc nào cũng chùm áo mưa kín mít như thế này đây
Mặc dù không ra được Cù Lao Câu trong ngày, nhưng khi pose hình cười tươi hơn bông
Chúng tôi tìm người hỏi thăm tàu ra đảo thì được biết hôm nay trời mưa, không tàu nào ra đó cả, hơn nữa ngày rằm các tàu đánh cá nghỉ ngơi, không ra khơi. Vậy vẫn chưa hết chuyện, hỏi ra mới biết cả tháng nay vùng này chẳng có cơn mưa nào, hôm qua vẫn còn nắng ráo, đùng đùng hôm nay cả ngày mưa, chắc có áp thấp nhiệt đới. Thôi rồi, nếu đúng như vậy cũng phải 2-3 ngày áp thấp mới tan. Chỉ còn biết ngậm ngùi đứng nhìn Cù Lao Câu từ xa, thưởng thức bắp nướng và học cách cào chem chép. Ít ra thì tối nay cũng cần có “mồi” để nhậu…
Cùng người dân làng chài đi cào chem chép
Bắp nướng thơm phức, vừa thổi vừa ăn đây
Món bắp nướng mỡ hành trở thành món cứu đói tuyệt vời trong ngày mưa bão
Ngày mưa bão bãi biển cũng vẫn quyến rũ như thế này đây
Được lời khuyên từ một bô lão trong làng, chúng tôi quay về thị trấn Liên Hương (cách đó khoảng 2km) tìm nhà nghỉ, đợi tới sang mai may ra trời nắng (hy vọng mong manh) có thể thăm đảo. Chúng tôi cũng không quên ghé qua khu tắm bùn Vĩnh Hảo, định rửa bụi bặm, refesh lại tinh thần nhưng được chị nhân viên bán vé bảo rằng “Tắm bùn hôm nay lạnh lắm, giờ cũng muộn rồi, 7h sáng mai mấy em quay lại tắm được không?” Nghe cũng có lý. Để mai tính vậy…
Last edited: