What's new

96h trên đất Burma (Myanmar)

- Khi bạn ngửi thấy mùi thối, nghĩa là đã đến rất gần với sự thật - (trích phim Three Kings)​

Air Asia mới mở đường bay Bangkok – Mandalay cách đây vài tháng, mỗi ngày chỉ có duy nhất một chuyên cơ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Mandalay thả khách vào lúc 12:15pm và nửa tiếng sau đón khách đi vào lúc 12:45pm. Vậy nên hồi tôi mua vé đi ngày 2 về ngày 6 tháng 5/2013, tôi đã có 96H ở lại đất nước chùa vàng Myanmar (tên cũ là Burma) với cung đường Mandalay – Inle lake – Bagan – Mandalay theo một cái tour phượt dở hơi dở hám tôi lỡ dại đăng ký và đặt tiền cọc từ khi còn ở Việt Nam.

Nguyên nhân là từ những chuyện xảy ra trước chuyến đi:
Tôi chưa từng đi Myanmar, nên chuyện này bắt đầu từ Facebook, bạn nào quan tâm thì tự đọc, tự hiểu, tự suy luận thái độ của 3 người, cụ thể là: chị chủ status Summer Flower (chị ấy tên thường gọi là Mơ, tên thực tế là Phượng, từ rày viết tắt là SF), chị bạn tôi ZlinhThảo (viết tắt LT) và tôi Keng Link (viết tắt KL) nha!

Đến ngày 9/3, chị SF tổ chức offline lần đầu tiên và nhắn chúng tôi mang theo tiền đặt cọc cho chuyến đi, thông tin được chị post trên diễn đàn Phượt và Facebook, ban đầu không hề có một câu từ nào liên quan đến số tiền phải đóng, cho đến khi có người hỏi thì chị SF mới comment là: 100usd.

Lần offline này chị SF hẹn 18:30, đối với tôi thời gian khá tréo nghoe vì có thể chúng tôi kẹt công việc ở công ty không thể về sớm, hoặc đường xa giờ cao điểm kẹt xe, hay kẹt giờ ăn tối chẳng hạn, nên gần 19:00 tôi mới tới buổi offline tại quán café Mơ Phượt của chị ý. Chị LT vắng mặt và tôi có nghĩa vụ đến đóng tiền cọc cho cả hai.

Sau buổi offline chị SF tuyên bố đóng event trên facebook vì chị ý muốn mọi người kéo về bên Phượt, làm xôm tụ diễn đàn. Chị ý có cái lý của chị ý, song tôi thấy suy nghĩ này lẩm cẩm, mà chẳng lẽ lại nói phũ: “1. Chị ơi, em tham gia chuyến đi từ Facebook sao chị lại bắt em chạy qua Phượt theo dõi thông tin, em ghét kiểu seeder lộ liễu như vậy lắm!; 2. Cổ hủ ghia! Cái gì tương tác mạnh thì dùng, sao chả flexible tẹo nào hết, híc híc...”. (Bạn nào làm liên quan tới digital marketing thì hiểu seeder là loại gì ha!)

Ngày 01/04 tôi ghé quán chị SF gửi passport cho chị ấy xin visa ngoài Hà Nội theo nhóm. Do không theo dõi thông tin trên Phượt, tôi tưởng phí xin visa tính luôn trong tiền cọc, vì chỉ có 20usd, nhưng chị ý thu riêng 500K với lý do nhờ dịch vụ nên tôi nợ chị ý 1 triệu (visa cho 2 người). Số tiền này tôi đưa cho chị ấy ngay sau khi vừa nhận lại passport.

Ngày 25/4 chị SF nhắn tôi qua Facebook là tối ngày 26/4 nhớ đi offline và đóng nốt 230usd tiền của chuyến đi. Đến lúc này tôi bắt đầu ngạc nhiên:
1. Đi phượt sao chị SF lại thu tiền trọn gói 330usd ngay từ đầu?
2. Lịch trình tôi ghép đoàn với chị SF bên Myanmar từ 12pm ngày 2/5 đến khoảng 10am ngày 6/5 tính ra là tròn 4N4Đ chi phí những khoản nào mà 330usd?

Tôi bắt đầu mò lại thông tin chị SF post trên topic Phượt thì không tìm thấy câu viết nào về chi phí ngoại trừ chuyện thuê xe khá mập mờ theo kiểu post hình 2 loại xe lên để quảng cáo dẫn dụ và đưa ra 2 options kèm 1 quyết định rất cá nhân chị SF.

(post #45, trang 5) << Click để đọc trên diễn đàn Phượt.vn
...
1/ Xe 30 chỗ có khoang để hành lý -> chỗ ngồi rộng rãi, bật ra được,
2/ Xe 22 chỗ ko có khoang hành lý -> để trên xe -> Ngồi khá chật & 1 số ghế ko có lưng tựa
Đoàn mình sẽ có 2 đêm ngủ trên xe để tiết kiệm thời gian (hành trình 8-9hrs) vì thế mình sẽ chọn p/a thoải mái, thuận tiện nhất cho các bạn là thuê xe 30 chỗ. Chênh lệch thuê xe 30 chỗ > xe 22 chỗ = $300.

Lúc này tôi cảm thấy sự lập lờ và nói với chị LT: Chị SF kỳ ghê, sao không nêu rõ cụ thể thuê xe 22 chỗ bao nhiêu tiền, xe 30 chỗ bao nhiêu tiền mà chỉ đề cập đến số tiền chênh lệch tròn trịa 300usd? (Bạn nào làm liên quan đến sales thì hiểu việc nhập nhằng giá cả để làm gì ha!)

Nên trong buổi offline lần 2 tối ngày 26/4 tôi sẽ bỏ qua sự bực bội của bản thân khi bị một nhóm trong đoàn lôi ra giễu cợt vì kiên quyết không chịu mua bảo hiểm du lịch như những người còn lại mà chỉ kể về việc mình ngồi quan sát anh này chị nọ hồ hởi đóng tiền và ra về gần nửa mới rón rén nhỏ nhẹ hỏi chị SF: “Chị ơi, do em chưa đi với đoàn chị lần nào, nên không rõ về cách thức đi ra sao, nên chị vui lòng cho em hỏi 330usd một người chuyến đi này là mình chi cho những khoản nào vậy ạ?”. Chị ý hất mặt lên nói: “Bên đó họ báo giá tour như vậy mà em!”. Tôi ngẩn tò te mất 15 giây rồi làm mặt nghiêm trọng thể hiện quan điểm của mình: “Chị ơi, như vậy là không đúng với mục đích ban đầu của tụi em khi join chuyến đi này cùng nhóm chị là để share tiền xe rồi? Chị book tour mà không hề nói cho bọn em biết một câu, thậm chí tới giờ là đi tour mà em cũng không biết lịch trình cụ thể như thế nào?”. Chị SF lớn tiếng: “Chị post hết lên trên Phượt rồi đó em!”. Ờ thì có thể do tôi đọc không kỹ và cũng chẳng đủ năng lực tổng hợp thông tin thành một-lịch-trình-cụ-thể từ những post rời rạc chắp vá nội dung trên Phượt, nên tôi đành im lặng nghe chị SF giải thích về chuyện book tour đại loại như sau: "1. Đoàn mình đông, trên 2 chục mems; 2. Đoàn có người già, 6-7 chục tuổi; 3. Chị muốn cả đoàn được thoải mái nhất, tận hưởng những thứ tiện nghi nhất;… N. Nếu em và bạn thấy không phù hợp thì có thể rút khỏi chuyến đi này, chị không thấy có vấn đề gì hết". Tuy nhiên điều tôi căng tai ra lắng nghe là nếu tôi và bạn tách đoàn thì chị SF có trả ngay lại 200usd tiền đặt cọc cho chúng tôi (?) thì chẳng hề được nhắc đến. Tôi suy nghĩ 1 phút và rồi thấy nếu bấy giờ mình quyết định tách ra đi riêng và đòi lại 200usd thì chuyện đã xảy ra giống trò mèo quá, huống hồ hai chúng tôi đều đã trên 30 tuổi, có thể nuôi mèo, chơi với mèo, yêu thương mèo, nhưng tối kị làm những trò mèo. (E hèm, quý vị tuổi trên 18 có hiểu ý tôi không nhỉ?)

Vậy nên tôi kết lại vấn đề với chị SF: "Chuyện đã như vậy rồi nên tụi em sẽ vẫn tham gia chuyến đi, nhưng số tiền còn lại thì qua bên đó gặp chị ở sân bay em sẽ đóng". Ban đầu chị SF không đồng ý, bắt tôi đóng tiền luôn vì sợ hai đứa bỏ chuyến. Tôi phải giải thích bằng một thái độ cực kỳ khó chịu: "Chị ơi, tụi em là người lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu. Huống chi vé máy bay đã book, tụi em cũng đã đặt cọc cho chị mỗi người 100 đô rồi, có bị điên mới bỏ". Lúc ấy không phải tôi không mang theo tiền, mà chỉ thấy chị SF không còn đáng tin để trong phút chốc cả nể bỏ hết trứng vào một giỏ được. Sau đó chúng tôi ra về và phải công tác tư tưởng lẫn nhau: Tình hình là chuyến đi Myanmar của chúng ta sẽ rất chán, chỉ có chị em mình tự vui với nhau thôi à!​
 
Bắt đầu hành trình 96H TRÊN ĐẤT BURMA nha!Tới ngày 2/5 tôi và chị LT có mặt ở sân bay Don Muang Bangkok đi Mandalay. Hai chị em vào phòng chờ trước giờ lên máy bay hơn nửa tiếng và trong suốt thời gian chờ luôn thắc mắc sao không thấy bất cứ ai trong cái nhóm đi chung với mình zị ta? Cho đến khi lên xe bus trung chuyển ngồi chờ những hành khách lề mề, mới thấy láo nháo tiếng Việt Nam gọi nhau í ới. Rồi khi yên vị trên máy bay, chị SF và nhóm đi chung mới phát hiện đã rớt lại ba bốn mems. Cũng may có thêm vài thằng tây chậm chạp nên số còn lại mới được hãng máy bay chờ đợi, chứ không là ở lại Bangkok chơi rồi hỉ?

Giờ thứ 1:


Khoảng 12 rưỡi trưa (local time) nhóm check-in vào đất nước Myanmar, chờ nhau đi toilet, chờ đổi tiền.
Dịch vụ Toilet ở Mandalay đã mang đến cho tôi một cảm giác vừa quý mến vừa ái ngại. Khi tôi bước vào, người phụ nữ mặc longyi dịu dàng chạy lại đưa giấy. Khi tôi bước ra, đến bên bồn rửa tay, cô ấy lại đứng ngay cạnh chiết nước rửa tay, xong thì cầm sẵn khăn giấy lau khô tay cho tôi như một thị nữ vô cùng kính cẩn chủ nhân, khiến tôi bối rối cùng cực. Vì tôi không mang theo ví trong người và nếu có thì cũng chẳng có tờ nào thấp hơn 20$ để tips cả. Sau này tôi mới biết hóa ra tất cả những nơi được xếp vào hàng luxury ở Myanmar người ta đều thế. Nếu bạn tự đi toilet thì không sao, nhưng một khi bạn tìm đến nhân viên ở đó và hỏi về toilet, họ sẽ dẫn bạn tới tận nơi, mở cửa xả nước kiểm tra trước khi bạn vào, sau đó họ đứng chờ tới khi bạn ra thì chăm lo cho bạn nước rửa tay rồi cầm sẵn khăn thơm để lau khô tay cho bạn. Nếu bạn chỉ nói “thank you” và không tips họ vẫn cười dịu dàng.

Ra tới cửa gặp HDV là gần 1h chiều mà vài thành viên của nhóm cứ xí xọn chụp hình với hotgirl Burma trong cái không gian vừa tối vừa xấu òm khiến những người vừa đói bụng vừa không hứng thú như tôi và chị bạn LT cảm thấy khó chịu vì chờ đợi. Bọn tôi kéo hành lý ra ngoài đứng. Và vì ở ngoài nên khi HDV ra chỉ xe nào tới đón, hai bọn tôi lên xe trước và ngồi vào hàng ghế đầu. Chị SF lên xe, quét ánh mắt một lượt rồi công bố: Lát nữa gặp nhóm 1 ghép đoàn chúng ta sẽ đổi qua xe lớn hơn, chỗ ngồi sẽ được sắp xếp lại. Người già ngồi trên tiếp theo là trung niên, thanh niên ngồi cuối cùng. Tôi lẩm bẩm: Thế thanh niên mà thể chất yếu, say xe thì ngồi đâu? Nhưng chả biết chị ý có nghe thấy...
Sân bay cách trung tâm thành phố khoảng 45km, đi mất khoảng 1 tiếng, nhưng bên Myamar người ta đo đường bằng Mile nên cứ khoảng 1,6km các bạn sẽ thấy 10 cái cột mốc chỉ số dặm đường.(Ở bên Myanmar người ta không xài Lãnh tụ như các quốc gia tôi từng biết, biểu tượng chính in trên tiền là Voi và Thần thú)

Giờ thứ 3:

Bữa trưa đầu tiên của nhóm trên đất Myanmar là tại một nhà hàng Thái, lúc nghe tin tôi mắt chữ WTF, mồm chữ NO, vì tôi không ăn được cay và cũng đã ngán ngẩm hương vị Thaifood suốt mấy ngày từ Pattaya đến Bangkok trước khi vào Burma lắm lắm. Đến khi ngồi vào bàn ăn nhìn phục vụ mang lên những chén soup lềnh bềnh sắc ớt, tôi chìa bộ mặt thảm hại ra bảo: "Huu...Pls make my food not spices". Tất nhiên phục vụ nhà hàng sẽ cố gắng an ủi khẩu vị của tôi rằng: "Not truly spices!" và đặt các món không thực sự cay gần tay tôi nhất. Sau khi nếm thử vài món ăn, tôi ngồi gẩy gẩy đĩa cơm trắng và cố tình nổi cáu nói lớn: "Em đã nói em không thích đi tour vì cái kiểu này nè! Ép em ăn những thứ em không thích ăn!". Rất nhiều cái đầu quay phắt về phía tôi với ánh mắt bỡ ngỡ khó chịu bởi vì mới vài phút trước họ còn đang hào hứng tung hô nhau rằng: "Mơ thật chu đáo, nhờ có Mơ mới được ăn ở nhà hàng vừa ngon vừa đẹp như thế này...". An ủi cho tôi bữa đó là người Myanmar vốn có một tinh thần cực kỳ hiền hậu và tự giác, nên một lúc sau cậu phục vụ mang riêng ra một tô lớn soup rau củ thịt đậu đặt trước mặt tôi và nhỏ nhẹ: "For you!".

Giờ thứ 4:

Khoảng 3h chiều xe về khách sạn, sau khi nhận chìa khoá phòng tôi hỏi chị SF mấy giờ tập trung xuống sảnh đi tham quan, chị ý bảo 4h. Tôi tăng volume hỏi tiếp: "Giờ địa phương hay giờ Việt Nam vậy chị?" bởi thấy nhiều người trong đoàn lúng túng vì điện thoại của họ là stupidphone không tự động chuyển về múi giờ Yangoon như iphone của tôi. Vậy mà chị ấy trả lời với thái độ rất châm biếm: "Giờ địa phương chứ em! Qua đây rồi ai còn xài giờ Việt Nam nữa!".

Giờ thứ 5:

4h kém 3 phút hai chị em tôi bước xuống sảnh khách sạn, chỉ thấy có nhân viên khách sạn và khách nước ngoài, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một người Việt Nam nào đi chung đoàn tôi. Chúng tôi nghĩ nhóm lề mề như kiểu ở sân bay chưa chịu xuống nên hai chị em tung tăng chụp hình ở sảnh khách sạn, thậm chí vào cả trong khu vực bếp và ăn uống.


30 phút trôi qua, chúng tôi bắt đầu rơi vào nhịp điệu của bản nhạc Hoang mang style, nhưng không thể tin được là nhóm đã đi, nên tôi nhờ lễ tân khách sạn gọi dùm lên phòng chị trưởng đoàn, họ nói trong nhóm tôi thì họ chẳng biết ai ở phòng nào hết, bạn quản lý khách sạn sau khi cố gắng bấm máy giúp tôi gọi lên vài phòng mà chỉ thấy một là khách nước ngoài trả lời, hai là im lặng, thì như sắp nổi quạu bảo rằng khi đưa chìa khóa phòng cho leader của nhóm tôi là bả phát rào rào không biết ai ở phòng nào luôn nên nếu có lỡ chuyện gì xảy ra trong khách sạn là ổng cũng bó tay. Được cái ngườ Myanmar rất trách nhiệm, nên họ cố gắng liên lạc với đoàn của tôi bằng số điện thoại cá nhân của ai đó đã đăng ký trong danh sách gửi đến trước khi check-in, hoặc là gọi cho HDV. Thế là tôi nghe thấy giọng 1 anh ở đầu máy bên kia trả lời tỉnh bơ rằng: “Chờ bọn em lâu quá nên đoàn đã đi rồi. Giờ bọn anh đang tham quan ở một cái chùa, hai em chạy ra đây đi!”. Ơ đệt, dễ nổi điên không cơ chứ! Tôi rành mạch trả lời lại anh ta: “Thưa anh, thứ nhất em không biết đường mà chạy ra, thứ hai em không muốn mất thêm chi phí vào cái tour này. Nếu đoàn đã đi rồi thì không còn gì để nói, cảm ơn anh!” và dập máy. 5 phút sau anh ta gọi lại: “Bây giờ đoàn tham quan cái chùa gần xong rồi, bọn anh sẽ đi thăm cây cầu và ghé ngang khách sạn đón tụi em, chờ sẵn dưới sảnh nha!”.

Vậy là 96h mất mẹ nó hơn 1h chờ đợi vô nghĩa!

Trong lúc ngồi đợi xe quay về khách sạn rước mình, tôi update trạng thái lên facebook.

Giờ thứ 6:

Tôi lên xe với khuôn mặt chắc phải sưng hơn cái thớt, không thèm chào hỏi hay cười duyên với ai, vừa đi tôi vừa lẩm bẩm: "Mẹ, điên éo chịu được". Xe đã kín ghế, chỉ còn duy nhất băng cuối 5 chỗ là mới có một anh đang ngồi. Tôi và chị bạn đi xuống cuối xe, mông chưa chạm ghế tôi đã quay qua chất vấn: "Anh, hồi nãy xe chạy từ khách sạn lúc mấy giờ?". Anh đó trả lời: "Hình như 4 giờ 2 phút. Anh ra trễ nhất nên mới phải ngồi cuối xe nè!". Tôi bảo: "Không thể nào! Bọn em xuống sảnh trước 4 giờ!", anh đó: "Thì anh cũng không chắc, nghe mấy người trên nói là gọi điện lên phòng cho em mấy lần không thấy gì tưởng hai em đi dạo đâu đó rồi nên mới cho xe đi mà!". Tôi phát cáu, nói mà như nạt người ta: "Anh ơi! Bọn em hai người chứ không phải một người mà không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Nếu có gọi vào lúc em rời phòng thì từ lầu 2 xuống trệt thang máy cũng chẳng đi mất 1 phút mà nói chờ bọn em lâu quá nên mới phải đi!". Anh đó bối rối khiến chị bạn tôi phải chen ngang: "Anh thông cảm nha! Bạn em hơi nóng tính, còn em cũng đang nóng vì bị sốt!"

Giờ thứ 7:

Chúng tôi đón hoàng hôn trên cầu U Bein dài 1,2km, nối liền hai bờ của sông Taungthamna. Lúc đầu thì mưa giông, sau đó nắng lên và cầu vồng mọc. Hôm đó tôi mặc cái áo croptop có in chữ “Rain, a fine day after rain”. Tôi hy vọng chuyến du lịch của mình sẽ tốt đẹp lên.

Giờ thứ 8:

Điểm đến kế tiếp là chùa Mahamuni Image. Bất cứ ai muốn vào trong chùa đều phải đi chân không, nên trước cổng mọi đền chùa ở Myanmar đều có biển thông báo không tiếp: Giày dép, tất vớ, quần váy ngắn, áo dây hoặc quây. Nói chung khách viếng chùa cần phải ăn mặc kín đáo và thể hiện sự trang nghiêm bằng những dấu chân tiếp xúc trực tiếp với nền đất.Giờ thứ 9:

Bữa tối đầu tiên trên đất Myanmar, ăn món đặc trưng Burma ở nhà hàng Green Elephant. Kết thúc ngày đầu chúng tôi quay trở lại khách sạn nghỉ ngơi chuẩn bị 5h sáng hôm thức dậy ngồi xe ròng rã gần 10 tiếng để tới hồ Inle.

 
Giờ thứ 19:

Do thức dậy từ tờ mờ sáng nên tôi lên xe là ngủ. Khi mặt trời vừa lấp ló, xe dừng lại ở đâu đó trên đường có cắm cột mốc 358/0 cho một số thành viên trong đoàn xuống chụp hình. Tôi tỉnh giấc trên xe nhìn xuống đường thấy chị LT đang tiến lại phía người HDV tên là Soe hỏi gì đó. Đoán được mục đích của chị ấy nên tôi cũng xuống xe đi theo. Soe dẫn chúng tôi vào một nhà dân, hỏi thăm xong HDV Soe quay qua hỏi tôi đã có tissue chưa ? Tôi lắc đầu vậy là Soe leo ngược lên con dốc sau đó quay lại đưa cho tôi giấy vệ sinh và một gói khăn ướt. Sao người dân Myanmar cứ làm tôi cảm động thế nhỉ?


Giờ thứ 20:

Xe vẫn đang chạy, chị SF nổi hứng muốn xe rẽ ngang ghé thăm một cái hang động. Đường vào đó khoảng tiếng rưỡi, vị chi cả lượt về và ngắm nghía hang mất ít nhất 4 tiếng. Nhà xe tất nhiên là không chấp nhận chạy không, họ muốn đoàn phải trả thêm phụ phí nhiên liệu. Sau khi thỏa thuận, chị SF deal được mỗi người phải trả 10$ xăng + 5$ vé vào cổng, xong chị ấy lên đầu xe phổ biến nội dung. Một vài thành viên lớn tiếng: "Chị Mơ tự quyết định đi!", tôi quay qua nói với chị LT và anh ngồi cùng: "Trên đời này em ghét nhất việc người khác quyết định thay em". Tôi phản đối, chị LT phản đối, và một người nữa phản đối, mặc kệ mấy người trên xe nghĩ chúng tôi khó khăn, phá ngang hay gì gì đi nữa. 15$ tôi mua được tour nguyên ngày đi Hạ Long từ Hà Nội, dư cả tiền để mua tour cho 2 người đi thuyền rồng dọc sông Hương thăm tá lả đền chùa lăng mộ, hoặc dư cả gần trăm ngàn để mua tour câu cá lặn ngắm san hô trên biển Phú Quốc, tất cả đều bao ăn trưa hoành tráng nữa nhé!

Giờ thứ 22:

Xe dừng ở một quán nhỏ tồi tàn bên đường cho mọi người xuống đi vệ sinh. Lúc xe gần chạy chị LT khều khều khi tôi đang cắm tai phone nghe nhạc: “Em, bà nào ở phía trên nói ai không đi hang động thì ở lại đây ngồi chờ kìa!”. Tôi ngừng nghe nhạc hỏi lại: "Ai nói vậy ? Lớn rồi mà không biết suy nghĩ, ăn nói hàm hồ thế à?". Chị ý giễu cợt: "Em ơi ! Nhiều tuổi đâu có nghĩa là đã lớn!". Phía đầu xe xôn xao đùa giỡn, một giọng nam vang lên: "Trời ơi ! Không đi hang động ở lại đây chờ nghe đau đầu à nha!". Tôi bực bội nói lớn với chị bạn mình: "Em thì nghe đau đít nè chị!". Thiệt tình lúc đó ông bà nào hỗn hào đùa quá lố làm tôi mắc ỉa là tôi sẽ lên chửi thẳng vô mặt chứ không thèm nhịn nữa.

Giờ thứ 23:

Chúng tôi được đưa tới một thị trấn trên núi tên Kalaw, ban đầu là ghé nhà hàng Pineland đặt phần ăn, sau đó nguyên đoàn đi thăm một ngôi chùa nhỏ trên núi mà tôi quên tên rồi. Rất ngạc nhiên là ở đây các ni mặc áo hồng, quần đỏ, khăn cam. Các sư áo nâu đỏ thẫm thì hầu hết gày gò quắc thước chứ không có mỡ màng tròn trịa như các sư tôi vẫn thấy ở Việt Nam. Sau khi vãn cảnh chùa gần một tiếng, chúng tôi quay về nhà hàng dùng bữa trưa.

Giờ thứ 27:

Kế hoạch đi hang động của mấy người nhiều chuyện bị hủy bỏ. Gần 4pm chúng tôi tới một bến thuyền để đi ra khách sạn trên hồ Inle. Thuyền máy chạy khoảng tiếng rưỡi, cảnh vật, núi non và cuộc sống của cư dân ven hồ trôi tuột lại phía sau. Nhưng khác với hình dung của tôi về hồ, Inle giống đầm lầy không có cá sấu hơn.



Giờ thứ 29:

Điểm dừng là Paramount Inle Resort. Lúc này cơn mưa ủ ê trên hồ bỗng tan đi, mặt trời thoát khỏi mây và từ từ rớt về phía núi. Hoàng hôn…

Giờ thứ 32:

Bữa tối diễn ra tại resort và sau đó mọi người tùy nghi di tản nghỉ ngơi sau một ngày vật vã trên xe rồi lại vun vút trên thuyền.
 
Last edited:
Giờ thứ 43:
7am tôi được thông báo là phải ăn sáng thật nhanh để 8am khởi hành đi quanh hồ, mang theo tất cả hành lý vì sẽ không quay lại. Hôm qua thì bảo sẽ ở lại tới chiều, thậm chí còn ăn tối trên hồ để mọi người được đón hoàng hôn lần nữa, hôm nay kế hoạch lại thay đổi khiến cho một số người lôi quần áo ra giặt chưa kịp khô như tôi cảm thấy thật bất tiện. Thế là tôi quyết định lát nữa vác cả quần áo ướt lên thuyền để hong bằng nắng gió luôn cho nhanh.

Giờ thứ 48:

Suốt 5 tiếng đồng hồ chúng tôi lênh đênh trên những con kênh để ghé thăm nơi bán đồ lưu niệm của người cổ dài Karen, một cái chợ bên sông mà người dân hồn nhiên tắm nude và ngôi chùa cổ Shwe Inn Dain Pagoda. Sau đó ăn trưa tại một nhà hàng bình dân nằm ngay ngã ba sông đối diện với một ngôi chùa khác nghe đồn rất thiêng liêng trong trái tim của người dân địa phương.

Giờ thứ 52:

Không ngờ nhựa cuống sen cũng có thể se sợi dệt vải. Ở một làng nghề chúng tôi ghé thăm, người dân đã biểu diễn kỹ thuật tạo sợi silk lotus. Những cuống sen được ngắt đôi và tơ lòng vương víu của nó được kết dính vào nhau tạo nên một loại sợi xốp nhẹ màu xám.

Giờ thứ 56:

Sau khi ghé thăm thêm ngôi đền Nga Phe Chaung Monastery có rất nhiều mèo và vội vã dừng lại ở một cây cầu gỗ cho vài bạn chụp hình chúng tôi quay trở lại bến thuyền ở thị trấn lên xe đến cánh đồng hoa hướng dương. Tôi đã chán và mệt nên chẳng buồn ngó xuống xem cánh đồng đẹp đến cỡ nào trong buổi chiều tà. Nhà hàng Pineland ở Kalaw được đoàn tôi ghé lại lần nữa.

Giờ thứ 58:

Ăn tối xong chúng tôi khởi hành đi Bagan, lộ trình sẽ là ngủ trên xe cả đêm cho tới 4am mới đến được khách sạn để check-in. Cho tới lúc này hầu như chúng tôi chỉ trò chuyện với hai cha con anh Phi Hồng trong cùng đoàn. Do hôm trước tôi đã chiếm ghế gần cuối của HDV Soe để có thể ngả ra ngủ cho thoải mái nên chị bạn tôi lúc thì ngồi chung với anh Phi Hồng ở hàng ghế cuối lúc xuống ngồi chung với tôi. Chị SF có vẻ rất quý mến anh Phi Hồng nên cứ nhăm nhe xuống ngồi cùng. Nhưng đa phần bị anh ấy từ chối với lý do: "Lát nữa thằng Soe nó xuống ngồi mà". Nên lần này cũng vậy, khi thấy chị ấy ngó nghiêng hàng ghế cuối, anh ấy khều chị LT đang ngồi cạnh tôi: "Em, ngồi sẵn đi trước khi người khác xuống kìa!". Tôi quay ra đùa: "Chị xuống giữ chỗ đi, anh ấy kiu chị xuống là chứng tỏ anh ấy thích ngủ cùng chị hơn ngủ cùng mấy người kia rùi đó! Hehe". Trêu chọc xong tôi tỉnh bơ giải thích: "Anh đừng có nhột nha! Tại tính em hay giỡn giỡn suy diễn bậy bạ vậy đó!"

Giờ thứ 68:

Mọi người hẹn nhau đi ngắm bình minh ngay khi vừa đến khách sạn Kumudara, tôi không còn hứng thú nên xách đồ lên phòng ngủ. Cho đến khi chị bạn trở về, tôi mới thức dậy, xuống ăn sáng và nhận được thông báo, đoàn thương lượng được với khách sạn 1/3 phòng tới 2pm mới phải trả nên chúng tôi cần phải dồn hành lý lại và 8am xe sẽ tiếp tục đưa đoàn đi dạo chợ và thăm một số đền chùa.

Giờ thứ 73:

Cảm giác Bagan là một vùng đất bằng phẳng cằn cỗi, và tôi thì đã bội thực đền chùa trong suốt 2 ngày đã qua. Chưa bao giờ tôi mong chuyến du lịch của mình kết thúc thật nhanh, để tách khỏi cái đoàn người thì đông mà chán muốn chết này. Suốt chuyến đi là cảm giác hối hận đè nặng vì tôi đã không dứt khoát đòi lại tiền cọc để tách đoàn đi riêng cho đỡ ghét.

Giờ thứ 84:

Tiếp tục hành trình ngủ đêm trên xe để rời Bagan quay lại Mandalay. Chỉ còn hơn 10 tiếng đồng hồ nữa thôi là tôi và chị bạn sẽ có mặt ở sân bay và tách hẳn cái đoàn này, dẫu rằng cũng có vài thành viên dễ thương hoặc khôi hài chúng tôi có thể trò chuyện và cần thiết nói lời tạm biệt lúc chia tay. Còn chị trưởng đoàn và một số thành viên nòng cốt (theo cách chị ý vẫn nói khi tuyên bố quyết định điều gì đó cho cả đoàn) thì tôi không có một chút mảy may nhu cầu gặp lại.Song tôi sẽ nhớ sự tử tế của HDV Soe và vẻ xinh đẹp dễ thương của Mei, nghe nói là em gái của chủ xe.

Giờ thứ 94:

Thủ tục check-in của Air Asia ở mỗi quốc gia lại khác nhau. Ở bên Malaysia và Thailand bạn chỉ cần in boarding pass mang theo rồi đi thẳng tới hải quan và quầy kiểm tra an ninh. Sau đó vào phòng chờ tới giờ lên máy bay. Ở Mandalay thì nhiêu khê hơn nhiều, đầu tiên phải xếp hàng để qua một quầy kiểm tra an ninh hành lý, rồi xếp hàng tập 2 trước quầy check-in của hãng hàng không, boarding pass in theo bị bỏ, bạn sẽ nhận được cái mới của hãng in cho và cuối cùng là xếp hàng tập 3 trước quầy hải quan để check-out khỏi Myanmar. Phù, cuối cùng cũng đã xong.

330usd chi phí ăn ở đi lại tham quan và 10usd tips hướng dẫn viên cho đúng 4 ngày đêm ở Myanmar không bao gồm vé máy bay và phí visa đổi lại một tour phượt dở hơi thiếu sự tôn trọng. Mặc dù là một đất nước kém phát triển, đời sống của cư dân còn nghèo khổ mà chi phí như vậy tính ra còn mắc hơn tôi từng mua tour đi Trung Quốc 8N7Đ giá 17,8tr trọn gói bao gồm cả phí visa và 5 chặng bay được phục vụ ăn uống từ Sài Gòn – Quảng Châu – Bắc Kinh – Thượng Hải (Hàng Châu, Tô Châu, Vô Tích) – Quảng Châu – Sài Gòn. Biết tình hình đi như vậy tôi thà bỏ tiền ra mua tour luôn cho rồi. Đi về còn được nhân viên của công ty du lịch ân cần gọi điện hỏi han: chị có hài lòng với chuyến đi vừa rồi, điều gì chưa được thì mong chị góp ý để bên em điều chỉnh.
 
Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đây. Hai ngày sau tôi từ Bangkok về tới Việt Nam lên facebook thì thấy chị SF shared cái status bực bội tôi post ngày 2/5 và nhận được một mớ comment như vầy :

Tôi vẫn đọc và like nhưng không hề trả lời cho đến nay, bởi vì mấy tuần qua tôi chưa có rảnh.

Thứ nhất, nhắc lại, tôi không thích đi tour, dù nó nhàn thân sung sướng. Bởi như Alan Phan từng viết: "20 năm trước, tôi khó tìm ra một du khách từ Trung Quốc, Việt Nam hay Liên Xô. Hộ chiếu để xuất ngoại là một ân huệ và quyền lợi của các con ông cháu cha. Bây giờ, thì khắp thế giới, đâu cũng có dấu ấn của các công dân XHCN này. Tuy nhiên, phần lớn du khách thuộc hai loại: các tư bản đỏ với những tiêu xài hàng hiệu và khoe khoang thật “sốc” với dân địa phương và các ông bà già chắt chiu tiền tiết kiệm qua những tours rẻ tiền, bầy đàn, sợ sệt và thích phóng uế bừa bãi. Rất ít du khách là những… ta ba lô muốn đi tìm một kiến thức và kinh nghiệm về thế giới bên ngoài…". Vậy mà sau những lắt léo mập mờ của chị SF tôi bị lôi vào một cái tour phượt, do lúc đầu còn cả nể tôi đã phải làm điều tôi không thích là chịu đựng style du lịch "bầy đàn, sợ sệt" của mấy người, nhưng nên nhớ sự nhịn nào nó cũng có giới hạn nhé!

Thứ hai, ngay từ đầu chị SF đã không có sự minh bạch và thể hiện thành kiến khi tôi yêu cầu rạch ròi chuyện tiền bạc thì việc gì tôi phải tôn trọng chị và mấy người theo đuôi chị. Nói bên đó báo giá tour như vậy sao không trưng một nội dung cụ thể nào ra cho người khác thấy hay chị cần lập lờ để còn làm business. Thảo nào chị nhiệt tình tổ chức tour càng đông càng tốt và chẳng cần chọn lọc thành phần như thế! Chỉ có mấy con cừu hóa lừa mới ngoan ngoãn để người khác chăn dắt, não mà có một tý nếp nhăn thì đã biết ngẫm nghĩ và nhìn thấu vấn đề rồi.

Thứ ba, tôi không định nhắc thêm điều gì về chuyến đi, bởi nó không không đáng để xếp vào hồi ức của tôi. Điều tôi cần giữ chỉ là những hình ảnh chụp riêng mình và chị bạn trên đất nước Myanmar hiền lành là đủ. Còn những chuyện khó chịu xảy ra với đoàn đi chung và những nói ra nói vào sau này nên xả hết đi cho đỡ vướng. Song không nói thì cái bọn não mịn kia nó lại cứ tưởng nó đúng và tiếp tục có những người khác ngây ngô bị biến thành cừu, thành lừa cho kẻ ma cô chăn dắt thì tội nghiệp họ lắm. Thêm nữa, để một mình chị bạn tôi vào comment trả lời đám đông ngu dốt ấy thì thật là tôi không có tinh thần đồng đội tý nào! Vậy nên tôi có mang thêm một tý khẩu nghiệp cũng đành chịu.

Và đây là trả lời riêng một số comment của vài thành viên có nhắc trực tiếp đến tên tôi:

Summer Flower:

Lẽ ra tôi chẳng thèm nói thêm gì với chị nữa, bởi tôi coi thường cái cách chị nước mắt cá sấu, giả lả tổn thương để mưu cầu sự cảm thông từ một đám đông não không nếp gấp chỉ biết ngoe nguẩy đuôi hùa theo bàn tay nào chịu xoa đầu vuốt đít bọn nó. Ôi thật là rất chó!
Nhưng chị hoặc là rất dũng cảm hoặc cực kỳ bựa lỳ mới khẳng định 4h15 xe chạy trong khi chẳng thành viên nào trong đoàn dám comment một câu “chính xác mấy giờ xe chạy?”. Dung sai thời gian của chị quá lớn đến mức nó biến chị thành một con người dối trá thấp hèn trong mắt tôi. Chị hỏi lại thành viên Phi Hồng yêu quý của chị xem anh ấy đã nhã nhặn trả lời chúng tôi xe chạy mấy giờ khi tôi vừa lên xe đã hằm hằm quay ra hỏi với thái đội nóng giận bực bội? Thêm nữa, chị còn bịa đặt ra chuyện gọi điện thoại lên phòng tôi mấy lần không được mới cho đoàn đi? Lúc đó chị nhớ tôi ở phòng nào mới là lạ nha! Bản thân tôi không khó để chứng minh mình và bạn có mặt ở sảnh lúc mấy giờ nhưng đôi co với chị và đám lâu la tùy tùng chẳng bổ béo gì cho chúng tôi hết. (Nói riêng: Đứa nào cố chấp, nghi ngờ thì về xem lại cái máy chụp hình của chúng mày có ghi lại thông số ngày giờ chụp không (?) và vắt giò heo lên trán suy nghĩ xem khả năng cộng trừ thời gian của chúng mày có bị sai sót lú lẫn gì không (?) rồi hãy quay lại phản bác tao nhé!)
Chị Mơ à ! Chị đi chùa cho lắm vào mà không thành thật thì chẳng thần phật nào chứng cho chị đâu! Tôi viết một lời răn của Địa Tạng Vương Bồ Tát cho chị đọc nhé ! "Không nên chuyện có nói không, chuyện không nói có. Có thì nói, không thì không nói. Có nghe thì nói có nghe, có thấy thì nói có thấy. Đừng đánh giá sự việc hay người khác qua sự suy tưởng của mình, vì con người hay suy bụng mình ra bụng người. Đức này là đức thành thật". Ngoài chị ra, ai dám nói 4h15 (Yangoon) xe mới chạy nữa vậy hả đồ xảo trá?

LH Phong:

Tao éo cần biết mày bao nhiêu tuổi dù nhìn mày rất già nhưng cách mày comment khiến tao không dám sử dụng từ «anh» hoặc «chú» vì sợ những đại từ đó cảm thấy bị xúc phạm tổn thương. Tao chỉ mới ví việc làm của chúng mày dở như shit mà mày đã vội vàng gọi ngay một người là shit thì đủ hiểu cái tâm của mày thối rữa bẩn thỉu lúc nhúc dòi bọ đến mức nào rồi. Đứa nào sống trên đời chẳng ỉa ra cứt, nhưng đứa nên người biết vào nhà xí đóng cửa mà hành sự chứ không phải như loại mày vương vãi cứt lộ thiên khiến người khác đạp phải đâu nhé ! Tao vẫn nghĩ chỉ có chó mới ỉa bậy ngoài đường nhưng giờ có lẽ tao phải nghĩ lại vì có thêm mày rồi đấy!Việc tao ăn mặc đẹp đi du lịch nó làm mày ngứa con mắt bên phải đỏ con mắt bên trái hay sao mà phải nhảy dựng lên tức tối? Mày làm tao buồn cười quá! Loại người Việt Nam xấu xí đến tận tâm hồn như mày thì làm sao hiểu được niềm vui khi được vô số người nước ngoài chạy theo khen «Việt Nam - beautiful» là như thế nào? Chẳng lẽ tao phải ăn mặc nhếch nhác bụi bặm và thổi vào nhận thức của người ngoại quốc rằng «Việt Nam là cái bọn trai thì dơ dơ bẩn bẩn, gái thì xấu xí lôi thôi» thì cái lòng thối đầy cứt của mày mới nở hoa, mặt mũi mày mới rạng rỡ à? Loại đàn ông như mày thật đáng tởm quá đi!

Hung Vu:

"Phượt đíu có tour" à? Giờ thì anh căng mắt ra vào đọc cho hết đi rồi hãy ngồi đó mà gõ comment hàm hồ đầu nồi éo biết cuối nồi éo hay đi nha!

Uyen Dang:

Không rõ mức độ đọc hiểu của bạn đến đâu, nhưng bạn đọc lại đi xem mình có chửi chung cả đoàn không ? Rất rõ ràng mình viết về thái độ của mình dành cho người quản lý tour là chị Mơ, có câu nào bất kính với một người nào khác ngoài chị Mơ? Đã không hiểu chuyện thì đừng có vội vàng chụp mũ như thế bạn à!

Linh Thảo:

Không thể chống lại thế lực của bọn ngu vì chúng quá đông chị à!

Còn những đứa khác không đi chung đoàn mà nhảy vào comment như đúng rồi thì xin lỗi: Chúng mày éo đủ tư cách nói chuyện ở đây. “Có ba việc nguy hiểm nhất trên đời là đứng trước bò, sau lưng ngựa và ở cạnh người ngu”. Chúng mày chính là loại mà tao không muốn đứng gần. Cút đi và tránh xa tao ngay! Đừng đợi đến lúc tao trổ cơn đanh đá ra là tao mô tả chúng mày là một lũ quái thai mặt mọc trên chim mà chim chìm trong cứt hết thì đẹp nhá!
 
BONUS:

Sau khi viết xong bài này, tôi share lên facebook của mình cùng lời dẫn:

"Đây, một số bạn muốn tôi nói một vài lời thì giờ tôi nói một đống lời cho các bạn hài lòng nhé!
Những đứa chặt chém, ném đá tao, những ngày qua chúng mày đã đủ hỉ hả sung sướng hạnh phúc chưa? Chúng mày trước giờ vẫn nghe một chiều và thích phát ngôn vô căn cứ, bừa bãi, dốt nát như vậy à? Nhưng lần này chúng mày đụng nhầm người rồi!
Thứ nhất, miệng lưỡi chúng mày chưa chắc đã hoạt ngôn được bằng tao.
Thứ hai, tâm trí chúng mày chưa chắc đã nhớ dai được giống tao.
Thứ ba, tính cách chúng mày chưa chắc đã thẳng thắn được như tao.
Ba điều này đủ để chúng mày nhận ra bản thân chúng mày vô năng, ngu muội và dối trá chưa? Hay là chúng mày cần xếp hàng để tao tư vấn rõ ràng về nhân vị cho từng đứa một?
Chúng mày nói tao thích nổi tiếng à? Nổi với một lũ chẳng thiết đọc sách mà chỉ biết đú theo đám đông ô hợp thì nổi làm gì?
Chúng mày nói tao không hiểu gì về phượt à? Đi du lịch thì nói mẹ là đi du lịch chứ chúng mày nâng cao khái niệm Phượt lên mà có hiểu gì về nó không?
Chúng mày nói tao tiểu thư sao? Ờ riêng điều này tao duyệt cho chúng mày đúng.
Tốt nhất chúng mày về nhà đóng cửa tu luyện lại đi, khi nào cảm thấy bằng được tao thì quay lại xem đứa nào đủ tư cách làm cao thủ chặt chém ném đá nhé!"

Tôi nhận được một số comment (trích đặc biệt như sau):(Chụp màn hình ipad nên không full được hết từ đầu tới cuối, click vào hình để xem kích thước chuẩn hoặc click Vào đây để đọc các comment khác)

Riêng thằng LH Phong các bạn đủ thấy nó là loại gì chưa? Mặc dù sau khi comment và paste tùm lum trên facebook của tôi được hơn chục phút, nó đã vội vàng xóa đi. Đã thế còn vào ngụy biện cho hành vi hèn hạ của nó như vầy:

LH Phong
· Friends with Phuc Jander and 14 others
Keng link: a nể người khác nên a mới xóa commnet đi, chứ hạng làm gái rẻ tiền như e thì ko đáng chùi đít cho a chứ đừng nói là hầu hạ a nhé.
Solester Ding: Mấy e ko phải là người trong cuộc, mấy e chỉ nghe Keng Link nói 1 chiều thì ko nên phán bậy lung tung nhé.
All: Tôi chỉ nói 1 câu thôi: Keng link là loại người như thế nào mà cả đoàn 26 người mà đến 24 người ko ai dám chơi với cô ta hết thì đủ hiểu rồi nhé.

::

Nhưng tưởng muốn sửa sai mà được à? Không nghe các cụ dặn "Tứ thập nhi bất hoặc" bao giờ hay sao mà lại có cái phong cách nhổ xong liếm lại như thế? Tôi post cả phần trả lời của tôi lên đây cho đẹp cái mặt nó nhé! (Theo giang hồ cho biết: Nó là đội trưởng đội thuế quận Phú Nhuận, và nhiều cái khôi hài khác nữa, nhưng tôi sẽ không công kích vào đời sống cá nhân, mà chỉ đáp trả thái độ bậy bạ nó đã thể hiện trên facebook của tôi):

Keng Link

Ô hô, sau khi "mày - tao" xong giờ tự nhiên mày lại muốn lên chức "anh" à? Nhưng tao éo cho phép, loại mày chỉ xứng đáng là một thằng có zái tính cách ngang với con chó chạy rông ngoài đường thôi nhé.
Nói luôn với mấy đứa thắc mắc tại sao tao lôi ku ra mà chửi chúng mày: Ơ, thế từ lúc chúng mày chui khỏi cái lỗ sung sướng của mẹ chúng ra, chúng mày cứ nghĩ đàn bà nào cũng cần ku và phải sống dựa và ku à? Có thể chúng mày nhìn thấy mẹ của chúng mày, chị của chúng mày, em của chúng mày hoặc con gái của chúng mày phải sống như thế nên suy diễn từ hoàn cảnh truyền thống nhà chúng mày ra cả những người khác ở xã hội hiện đại này. Ôi, mắt chúng mày thì nhỏ, đầu chúng mày thì lú, tâm chúng mày thì đen nên mới không biết có những phụ nữ không cần đến ku và không phải sống dựa vào ku à? Vậy thì tội nghiệp chúng mày quá, hóa ra trước giờ sống mà toàn để chim điều khiển đầu chứ không phải dùng cái đầu để điều khiển chim.
Quay lại với thằng Phong mặt già ngái tâm chó zái. Tiền đứa éo nào chẳng ham nhưng mày tưởng 100$ của mày to lắm à mà lôi ra khoe khoang dị hợm? 100$ của mày tao chỉ cần tốn tý nước bọt chém gió là có. Chắc mấy chị mấy cô nái sề đứng đường vẫn lấy hữu nghị mày giá 20$ một lần nên mày mới lôi lên đây trả giá vậy à, hay có con đàn bà nào trong nhà mày nhân lúc mày đi phượt vẫn mua dâm mấy thằng thợ hồ với giá đó? Nói luôn nhé, mặc dù éo thích đàn ông nhất là những thằng bẩn bựa như mày nhưng nếu ai trả tao 100.000$ để ngủ với thợ hồ 1 đêm thì tao cũng tạm chấp nhận, còn dưới giá đó tao ném cứt vào mặt chúng mày đấy! Nghèo bẩn mà còn bày đặt đú!
Mày lao vào nhà tao comment khí thế, copy và paste từ này sang cái kia thì hẳn mày tâm đắc với những lời tục tĩu dơ dáy mày viết ra lắm, vậy mà mày phải nể con nào thằng nào mà chưa đầy 10 phút đã cong đuôi chạy vào xóa hết đi vậy? Mày hồ đồ và rảnh quá! Đáng tiếc là mày không tham khảo trước những người đã từng đi du lịch chung với tao, một là tao im không thèm nói, hai là chúng mày nhây cỡ nào thì tao nhây hơn cỡ đó đấy!

::

LH Phong

Trên đời này hạng nhây và mất dạy như thế này chỉ có thể nói là hạng làm đĩ rẻ tiền mà thôi. End

::

Keng Link

Mày đuối lý bỏ chạy rồi thì tao cũng rộng lượng tha cho. Nhưng mà tao cứ thắc mắc, mày bị thiểu năng chỗ nào mà cần đến người khác chùi đít cho vậy? Nhìn bề ngoài mày thì đâu thấy khuyết tật chỗ nào? Ô, hóa ra tao chửi nhau với một thằng trẻ ranh chưa biết tự chùi đít sao?

*
Bỏ qua việc nó xúc phạm nhân phẩm, danh dự người khác vì điều này rất vô chừng. Song nghiêm túc một chút thì tôi có thể khiến cho nó vào trại giam hoặc ít nhất phải hầu tòa vì tội môi giới mại dâm. Để nó biết đừng tưởng bạ đâu cũng cắn được. Cậy lão làng ư? Cậy tiền bạc ư? Sai thì bị phang chứ đừng ở đó mà mơ được tung hoa nhá!

Kết luận:
Bọn vô năng cứ khi đuối lý trong tranh cãi là lại gán người khác là đĩ điếm rẻ tiền để thủ dâm tinh thần chúng nó. Dĩ nhiên cái gì mua được bằng tiền vẫn đều rẻ, nhưng chúng nó không hiểu rằng có bán cả gia sản đi cũng éo đủ trả tiền cho cái rẻ của kẻ coi khinh chúng nó như rác rưởi. Đồ mạt hạng mà cứ tưởng mình cao sang á!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,168
Members
192,353
Latest member
buyverifiedwised
Back
Top