- Dak Lak:
Vào đến Dak Lak thì đã hoàng hôn…nặng lắm rồi. Dù trời tối thui lại mưa lất phất nhưng cũng phải ghé thác Dray sap tí chứ, tắm táp cho tươi tỉnh lại để chuẩn bị tiến quân vào BMT. Mình nghe loáng thoáng các bạn hứa với anh DocHanh “em chưa biết thác này, vào tí đi nhe anh, em chụp vài pô là ra ngay, không sợ trời tối đâu”, nghe thế sao không động lòng, coi như anh DocHanh trúng kế mỹ nhân
. 11 model tràn xuống thác, dù trời đất tối sầm, mưa dầm rả rích mà vẫn tươi cười tạo dáng đủ kiểu, máy ảnh vẫn rẹt rẹt hết pô này đến pô khác, đến nỗi khi trở ra thì chẳng còn thấy mặt người. Mình vốn sợ ma, buổi tối mà lạc trong thác thì chết trước khi bị ma nhát, nên phải chạy theo cho kịp mọi người. Lúc đó đi cuối đoàn chỉ còn có 4 người: DaiPhong thì chân dài nên đi nhanh, anh Palani thì đi quá khỏe, còn Milu ú ù thì đi như chạy. Thế nên mình phải nhảy choi choi trên mấy hòn đá trơn ướt sau cơn mưa y như làm xiếc để theo kịp mọi người, mà dưới chân là đôi dép chỉ có 1 tấc chứ mấy. Ra đến cổng rồi mới vừa đi vừa tự khen mình, nhảy như thế mà không trợt té “què chân” mới tài.
Không biết là do “cầu được ước thấy” hay là xế của mình có tài đọc được suy nghĩ của người khác, mà trên đường tiến quân vào BMT thì DaiPhong lại ghé vào Buôn Đôn trước. “Rầm” cả xế lẫn ôm nằm gọn dưới 1 cái “ổ voi” đầy nước - BMT đã welcome mình như thế đó. Và đó cũng là món quà đầu tiên xế tặng ôm sau 1 ngày đường, cám ơn nhé “mình thích bạn rồi đó DaiPhong” =)) (lên BMT thì phải nói theo cách của chị Siu chứ).
Sau 15 giờ đồng hồ vật vã với núi rừng Tây nguyên thì đúng 19g ngày 27/04/13 nhìn thấy ngã 6 Ban Mê. Mừng, vui, mệt, đói, khát, dơ, tắm…tự nhiên ở đâu nó bừng lên biểu tình cùng lúc. Thế nhưng cái gì cũng phải giải quyết cho nó khoa học, ưu tiên cho bao tử trước. Sau khi chạy lòng vòng thử thách mới đến được một quán ăn thơ mộng trữ tình. Đồ ăn thức uống, rượu thịt ê hề, ai nấy hả hê, nhưng mình thì chẳng ăn được món nào, cuối cùng cũng kiếm ra được 1 món rất “núi rừng TN” và rất khoái khẩu của mình là: cơm lam. Gọi riêng 1 cây cơm lam chẹp chẹp mấy cái là coi như xong bữa, rất dễ nuôi không đòi hỏi gì cả, lúc đó thấy anh Palani nhìn quá trời chắc cũng muốn chẹp chẹp nhưng mình không cho, ai bảo anh đánh vào cái chân đau của em. 10g đêm mới được hạ cánh, sau khi xếp hàng tắm xong thì cái giường là cả 1 thiên đường mơ ước. Vì bị anh DocHanh bắt thức dậy từ 2g30 sáng nên đêm đầu tiên mình có một giấc ngủ ngon chưa từng thấy trong đời.