What's new

Chúng tôi đã "phải lòng" Lệ Giang như thế đấy...

Vậy là đã gần 2 năm kể từ ngày chúng tôi lần đầu tiên đặt chân lên miền đất Vân Nam đầy nắng và gió, hình ảnh về những con đường, những cây cầu đá, tiếng suối chảy róc rách vào mỗi sáng tinh mơ vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí chúng tôi.
Vào một buổi chiều rảnh rỗi, tôi ngồi lật lại những tấm ảnh về Lệ Giang, nỗi nhớ và sự thèm khát muốn quay trở lại nơi đó vẫn chưa khi nào thôi day dứt, tôi nghĩ, mình phải làm một việc gì đó để lưu giữ lại những ký ức về mảnh đất và con người nơi đây để mỗi khi niềm nhớ dâng trào, chúng tôi còn có cái mà xoa dịu.


Tôi dựa trên phần text “Ký sự Lệ Giang” của một đoàn viên trong đoàn (Hằng bé) và phần ảnh của những thành viên còn lại để hoàn thiện bài viết.

PHẦN 1
Mỗi chuyến đi đều có ý nghĩa riêng của nó nhưng lần này, Lệ Giang là một đích đến mà tôi hi vọng có thể giúp mình tìm ra câu trả lời từ những con người xa lạ trên một mảnh đất rất đỗi xa xôi. Kiểu như một thứ kinh nghiệm mỗi lần đi chơi xa, tôi nhận thấy mình thi thoảng bị rơi vào cảm giác lạc lõng, bơ vơ giữa một thế giới xa lạ. Khi đó tôi sẽ thấy mình cần gì nhất, mong muốn gì nhất, cảm thấy nhớ ai nhất. Tôi không dám chắc có thể trả lời được câu hỏi của mình sau chuyến đi này hay không nhưng đã sẵn sàng chờ xem điều gì đang ở phía trước.
Những dòng dưới đây được tôi ghi lại bằng em HTC của mình và hầu hết được ghi lại ở trên tàu xe. Vì vậy qua ký sự tốn khá nhiều giấy mực của tôi, hành trình dường như trở nên rất dài trước khi đến được với Lệ Giang (quả thực thì nó cũng dài đến 1300km, tốn 8 chặng bao gồm tàu hỏa, xe khách, taxi, xe điện đủ kiểu trong suốt hơn 1 ngày 2 đêm trước khi đặt chân tới khách sạn). Khi đã đến nơi thiên đường rồi, thời gian dành cho việc viết lách trở nên ít hẳn vì có quá nhiều thứ để cảm nhận. Khi thiên đường đã chính thức không còn (bắt đầu từ lúc xếp hàng đợi tàu Lào Cai về Hà Nội bị trễ do đông khách dịp lễ 30/4), tôi sẽ chỉ còn có thể nhớ và ngắm lại Lệ Giang qua hàng ngàn bức ảnh được nhét chật cứng trong mấy cái thẻ nhớ của những tay bắn không biết mệt mỏi trong đoàn.
Chuyến đi lần này có thể coi là một thử thách thật sự dành cho sức khỏe lẫn tinh thần của cả đoàn. Nhưng khi đã trở về nhà một cách an toàn và nhìn lại cả chuyến đi, chúng tôi đã có những thời gian tuyệt vời, thưởng ngoạn những cảnh sắc tuyệt vời và có những người bạn đồng hành tuyệt vời không kém. Cảm ơn nhé, tất cả những gì tuyệt vời mà chúng tôi đã nhận được trong suốt cuộc hành trình này.

Cảm ơn chị Nga, người chị cả đáng yêu, mama tổng quản và là người giàu tính thương người nhất trong đoàn hehe. Sẽ không quên sự nhiệt tình của chị từ lúc còn chuẩn bị (ngày nào chị cũng điểm danh đếm ngược chị nhỉ), còn cả điệu cười hờ hờ của chị mỗi khi Hằng Ú mắng mỏ người mà ai cũng biết là ai đấy. Nhưng nhớ nhất là dáng vẻ tung tăng của chị ôm chiếc máy ảnh Nikon nặng trĩu (chưa kể cái túi xách nặng không kém đeo trên vai) luôn sẵn sàng tác nghiệp mọi nơi mọi lúc, kể cả khi sắp ngất vì không thở được khi đạp xe hay trên đỉnh Ngọc Long Tuyết Sơn.

attachment.php

(Trên đường đi Thúc Hà)


Cảm ơn chị Liễu – người được ví là ngôi sao yên lặng của cả đoàn. Với phong thái nói ít làm nhiều, dù biết chị còn bị mệt do hậu quả của vụ ngộ độc trước khi đi nhưng chưa bao giờ thấy chị kêu ca một câu. Chị lúc nào cũng giành xách đồ giúp tôi và không quên “cảm ơn gái” mỗi khi tôi xách cái túi bé tí hộ chị. Khi nhắc đến chị, tất cả chúng tôi đều đồng ý chị đã hoàn thành vai trò thủ quỹ một cách xuất sắc mà tin chắc rằng không ai có thể làm tốt và có trách nhiệm đến thế. Luôn dẫn đầu trong tất cả các hoàn cảnh phải dùng đến tiền với câu cửa miệng “Tuẩy xảo chéng” (Bao nhiêu tiền), cách chị lấy di động bấm tiền để trả giá khi bán hàng cũng khiến tôi không thể nào quên.

attachment.php

(Hồ Bluemoon dưới chân Ngọc Long Tuyết Sơn)


Cảm ơn Hằng Ú – người đã không quản bao công sức tìm kiếm thông tin, xây dựng một kế hoạch chi tiết đến vậy cho đoàn (từ đi lại cho đến chỗ ăn chỗ ngủ chỗ chơi). Mọi người cứ thương em vì lúc nào cũng phải nghe bác mắng nhưng em toàn bị mắng đúng mà. Sau này mà có mẹ chồng mắng nhiều như vậy nhưng lo đủ thứ từ áo ấm, vali đựng đồ, cất hộ chiếu, cất vé tàu, cất tiền hộ em như thế thì cũng mừng. (công nhận độ lười biếng, lơ đãng, cẩu thả của mình cao thật hik hik; chỉ cần có ai rước cục nợ này giỏi bằng một nửa như Hằng Ú là đủ). Cho em đang ký làm người mẫu độc quyền của bác dài dài nữa nhé (tuy hơi rởm 1 tí hihi).

attachment.php

(Quảng trường ở Lijiang Old Town)


Cảm ơn Tâm – vệ sĩ kiêm bốc vác cho cả đoàn. Dù biết rằng mày mà đi theo con đường khác thì đã thành hot girl rồi nhưng tao vẫn thích mày như bây giờ hơn. Thích kiểu chém gió tơi bời khiến tao cứ ố á, thế á; tao cũng đành lòng “thích thú” làm vật thí mạng trong các câu chuyện “chém gió” đậm chất dìm hàng của mày để góp vui cho cả đoàn (đấy, bên cạnh việc vét sạch đồ ăn thì trọng trách này của tao cũng cao cả ra phết). Tao còn ấn tượng với cái bệnh nghề nghiệp của mày, đi đến đâu cũng một câu “đây là kiểu kiến trúc điển hình của Trung Quốc với tường rào lợp mái”, hay “tạo hình lân của Trung Quốc là không giống với Việt Nam đâu nhá” hay “cấu trúc mái nhà ở Lệ Giang chứng tỏ vùng này mưa không thể nào nhiều được đâu” bla bla bla. Chắc là toàn chém :p

attachment.php

(Làng Bạch Sa)


Cảm ơn Linh – cảm ơn mày, nhờ khả năng tiếng Anh khá tự tin “nói hay không bằng hay nói” của mày mà đòan đã có chuyên gia quan hệ và diễn viên đóng thế khá ổn (nhớ mấy vụ với mommy và daddy không cả nhà?). Chúc mừng mày vì trong chuyến đi này, mày đã “lên đời” và vượt mặt cái Tâm (giống như tao vậy) cho nó hết tinh vi. Mà phải công nhận, thấy mày trong chuyến đi này xinh nhất và cá tính nhất từ trước đến nay. Đến là phải xem lại có nên đăng ký hộ khẩu ở Lệ Giang không mày ạ. Tao thấy mày thích hoa điên cuồng, chúc cho giấc mơ về ngôi nhà nhỏ trồng đầy hoa của mày sớm thành hiện thực để thi thoảng tao qua hái trộm nhé.

attachment.php

(Trên Ngọc Long Tuyết Sơn)


Cảm ơn chị An - Nhờ có đoàn của chị mà chuyến đi đã thêm phần trọn vẹn

attachment.php

(Trên Ngọc Long Tuyết Sơn)


Cảm ơn tôi (Hằng bé)– người mà ai cũng biết là ai đấy (nguy hiểm tí). Cảm ơn chính mình vì đã “trâu bò” đến thế, đã không thành gánh nặng cho, chưa đến nỗi gây ra tội lỗi gì đáng kể hehe.

attachment.php

(Bánh xe nước tại quảng trường ở Lijiang Old Town)


Sơ sơ 6 thành viên đoàn tôi là như thế, một người đã lấy chồng, một người sắp cưới (cả 2 đều không muốn đi chơi cùng nửa kia của mình mới lạ), còn lại hơn một nửa là dân FA chính hiệu. Mỗi người một dáng vẻ, một tính cách nhưng gặp nhau trong thú vui rong ruổi, đồng điệu trong tình yêu thiên nhiên và sở thích chụp ảnh (dù trình độ khá chênh lệch :”>). Chúng tôi đã lập thành một đội ăn ý và hẹn nhau sẽ còn gặp lại trong những hành trình phía trước.

(Còn tiếp)
 
Last edited:
PHẦN 2: NHỮNG NGÀY TÀU XE RONG RUỔI

Chặng 1: Hà Nội – Lào Cai
Chúng tôi đi tàu SP7, xuất phát lúc 8h35 tối 26/4/2013 từ ga Trần Quý Cáp. May mà có chị Nga nhờ người quen mua vé tàu từ trước nên đoàn 6 người chúng tôi được ở cùng một khoang giường nằm thuộc toa số 11, toa ở gần cuối khá sạch sẽ và thoải mái, nhưng ko thể nào bằng các bạn tây ngồi toa số 4, cực VIP với cả đèn bàn rất xinh và điệu, lấp lánh lãng mạn hơn khoang của chúng tôi nhiều (có chút gato tí). Tàu xuất phát chuẩn giờ, cả nhóm an vị ngồi trong khoang sắp xếp đồ đạc, chém gió chờ đến 10h để đi ngủ. Chủ đề chính là phải làm gì để đối phó với các tình huống bất trắc. Mỗi người được phát một lọ xịt Nivea (công dụng nguyên bản của nó thì chắc ai cũng biết rồi đấy), có điều chúng tôi dùng để tặng cho các bạn khách không mời chứ không dùng cho mình. Nhưng mà thật ra chờ đến khi các bạn ấy mà đến thì cũng phải mất một thời gian chán chê mới có thể tìm thấy lọ xịt trong một mớ đồ lỉnh kỉnh, thế mới biết cần phải học thêm 1 câu tiếng Trung khác nữa là “Đợi một chút” để câu giờ (chủ đề này về sau đã trở nên hết sức thừa thãi và hầu như không được nhắc đến lần nào nữa)
Lúc đi qua cầu Long Biên, ngắm nhìn Chương Dương phía bên kia rực rỡ ánh đèn và long lanh dưới dòng sông Hồng, có một cảm giác thích thú, một chút bâng khuâng, rằng chúng tôi đang tạm rời xa cuộc sống với những điều đã quá quen thuộc và chờ đón những trải nghiệm mới mẻ phía trước.
Dù xác định chuyến này đi rất vất vả nhưng đợt này không ai đạt phong độ sức khỏe tốt nhất. Tâm kêu vừa đi Cần Thơ và bị gí một đống viêc. Cuối tháng Linh cũng bộn bề nỗi lo của dân kế toán. Hằng Ú vẫn đều đặn đi làm từ sáng sớm đến tối mịt. Mình thì vừa trải qua giai đoạn làm việc cực điểm từ 7h sáng hôm trước đến 2h sáng hôm sau gần như liên tục. Chị Liễu vừa qua cơn ngộ độc, mặt mũi phờ phạc hẳn đi. Chị Nga cũng mệt mỏi vì cái ngày mà ai cũng biết là ngày gì rồi đấy. Chúng tôi lúc này hẳn không còn đủ tự tin cho kế hoạch đạp xe ba chục cây số thăm làng Bạch Sa như lúc vượt qua thử thách 1 vòng hồ Tây mấy tuần trước nữa.
Chúng tôi bước vào giấc ngủ trong tiếng rung lắc ngày càng mạnh, tiếng người nhí nhéo, ánh đèn qua khung cửa kính vẫn loang loáng sáng phố và nhà cửa ven đường. Chăn nhà tàu cũng không đến nỗi, mọi người vẫn dùng để đắp đến bụng (bạn nào thích sạch sẽ thì nên mang theo chăn mỏng, kiểu chăn trên máy bay vì tàu đi đêm rất lạnh, đã dán băng dính bịt một phần quạt thông gió rồi mà vẫn rét). Hẹn nhau thức dậy vào sáng Lào Cai một ngày thứ 7 sẽ không được ngủ nướng như mọi khi.
Chúng tôi ngủ chập chờn và thường bị tỉnh giấc mỗi khi tàu dừng, thế mà ở mấy góc tàu bên ngoài có rất nhiều người trùm chăn ngủ ngon lành (hoặc là do tôi tưởng tượng thế). Đêm qua nhanh chưa đủ nổi giấc mơ, chúng tôi đến ga Lào Cai lúc 5h hơn, cảm nhận một chút không khí miền núi, không bị ngột ngạt như Hà Nội mặc dù ở bến tàu xe (cứ nghĩ tới ga Giáp Bát là đủ rùng mình). Kết thúc bữa sáng tại một restaurant phía bên phải cửa ra bằng tô phở bò 30 nghìn (ngon hơn phở ăn liền 1 chút, hoặc là do chưa đánh răng nên ăn ngon hơn chăng), cả đoàn bắt xe điện ra cửa khẩu cách đó 3km. Hết có 70 nghìn cho 6 người và một lô lốc hành lý mà lại được dạo 1 góc thành phố ven sông, hít thở không khí man mát của buổi sớm đầu hè vô cùng dễ chịu.

(Còn tiếp)
 
Last edited:
Chặng 2: Hà Khẩu – Côn Minh
Theo lịch thì 7h cửa khẩu mới bắt đầu làm việc nhưng lúc 6h hơn đến nơi đã thấy một đoàn các cô các chị chủ yếu là người dân tộc xếp hàng rất đông, họ nói tiếng dân tộc ko thể hiểu được (giá có nói tiếng Kinh thì cũng chả sao nghe nổi), chỉ thấy ồn ào nháo nhác như ong vỡ tổ (theo lời miêu tả đầy tính cảm thụ văn học của Tâm, cũng không quên chém gió là để tranh nhau mối làm ăn bên kia biên giới, đại loại thế). Đúng là ở đâu cuộc sống cũng thế thôi, vẫn là những bộn bề lo toan thường nhật; những vất vả hằn trên ánh mắt trũng sâu, trong dáng đi tất tả vội vàng của những tiểu thương vùng biên.
Chúng tôi xếp hàng làm thủ tục xuất cảnh trong bộ dạng bịt kín khẩu trang y tế (bộ dạng đồng phục mà chúng tôi xuất hiện tại các nơi công cộng như bến xe, cửa khẩu để tỏ ra chút nguy hiểm trước một đống các loại virus H gì N mấy đang khá nổi tiếng). Chỉ vài bước chân nữa thôi là chúng tôi sẽ đến với nước bạn và gần hơn với đích đến Lệ Giang (nói thế chứ đã đi được 1/3 hành trình đâu). Tại cửa khẩu, chúng tôt gặp đoàn chị An đi cùng chị Thúy (chị đã học tiếng Trung 2 năm từ cách đây 7 năm) và chị Hạnh (chị đã có chồng và con rồi đấy, thấy ghê không?). Ba chị là bạn học đều sinh năm 83 – dân Ngoại thương nhá (tự hào thế), vừa quyết đi Lệ Giang trước có 2 ngày (chả bù cho chúng tôi, ít cũng nửa năm lên kế hoạch rồi đấy).

attachment.php

(Chân dung đoàn chị Thúy)

Chúng tôi làm thủ tục xuất cảnh rất nhanh và không hề phải kiểm tra hành lý. Lũ lượt vali túi xách cả đoàn hùng hổ tiến qua cây cầu (tôi có search trên mạng thì là cầu Hồ Kiều, bắc qua sông Nậm Thi) đến khu vực nhập cảnh bên phía Trung Quốc.

attachment.php

(Cửa khẩu Lào Cai - Việt Nam)

Tuy thủ tục nước bạn có cầu kỳ hơn (tất nhiên là không có màn ghi chép thủ công bằng tay như ở Việt Nam), chúng tôi điền tờ khai và kiểm tra an ninh hành lý nhưng cũng mất không nhiều thời gian cho lắm. Chị Thúy biết tiếng Trung đã nhanh chóng gọi đủ 3 taxi (mỗi xe giá 10 tệ) đưa chúng tôi ra bến xe Hà Khẩu cách đó khoảng 5km. Đúng là vừa sang đất Trung Quốc, cảnh quan đã trở nên khác hẳn, không còn dấu vết gì của Việt Nam ngoại trừ 1 vài biển hiệu song ngữ. Khác hẳn với địa phận Việt Nam phía bên kia sông, nhà cửa phố xá bên này đậm chất Trung Quốc, rất giống phong cách những thành phố mà chúng tôi có dịp đã đi qua trước đây hoặc nhìn thấy trên tivi. Đi được một đoạn đến chỗ ngã ba, bác lái xe dừng lại nói năng xì xồ, lấy máy tính bấm bấm, lại còn có bà chị cầm tấm biển 2 chữ tiếng trung ngoài cửa xe (chả biết nghĩa là gì, từ nay chúng tôi bắt đầu thành mù chữ, nếu không muốn nói thêm cả bệnh câm điếc). Lờ mờ hiểu là mời chúng tôi đi Côn Minh với giá 1050 tệ (sợ quá, khéo bị bán lại Việt Nam thì bỏ xừ). Lúc đấy chả hiểu gì, Hằng Ú liên tục nói wua pu tủng (tôi ko biết) và lục tục lôi tờ giấy dịch câu “Tôi muốn ra bến xe đi Côn Minh” cho bác tài. Sau một hồi thì bác ấy mới tiếp tục lăn bánh đến bến xe, gặp lại 2 đứa Tâm, Linh đang lơ ngơ đứng ở cửa chờ các chị đã vào bên trong mua vé mà tôi mừng hết biết.
Với khả năng ngôn ngữ của chị Thúy thì việc mua vé xe khá dễ dàng, thế mới thấy đi cùng người biết tiếng trung lợi thế nào, đỡ phải động tay chân, giơ giấy tờ diễn giải mất thời gian. Chắc không biết tiếng trung cũng xoay xở được thôi nhưng mà phải bình tĩnh, nhanh ý, chuẩn bị thật đầy đủ kỹ càng, chỉ tội sẽ mất thời gian hơn chút thôi.
Đến bến xe lúc 9h (đã chỉnh theo giờ Trung Quốc, lúc này ở VN là 8h sáng), chúng tôi không kịp bắt chuyến xe sớm hơn đi Côn Minh lúc 8h45 mà phải đợi đến 10h50 mới xuất phát, tầm 6h tối sẽ tới nơi. Đúng là không thể nào kịp chuyến sớm nhất vì thủ tục xuất nhập cảnh làm khá nhanh, không tài nào mà rút ngắn hơn được nữa. Thôi, đằng nào vẫn kịp giờ tàu Côn Minh - Lệ Giang, chúng tôi ra mghỉ ngơi ở quán ăn phía ngoài chờ xe chạy. Giá cả ở bến xe khá mềm, kem trong cửa hàng tầm 2-3 tệ, ăn vó vẻ ngọt hơn và không ngon bằng VN (Tôi chả thích ăn kem, ngồi bẻ ốc quế cho chú chó nhỏ ăn cùng).

attachment.php

(Tại nhà chờ bán vé xe bus đi Côn Minh)

Đoàn chị An chưa kịp ăn sáng (các chị đi ôtô từ Hà Nội nên đến muộn hơn chúng tôi) nên gọi một suất cơm rang, mỳ xào và mỳ nước đều có giá 8 tệ, nói chung khá nhiều dầu mỡ và khó ăn, đáng lẽ các chị ấy nên gọi sủi cảo thì hơn. Nhân tiện, WC công cộng có giá 1 tệ cho 2 lượt, lại còn có cả tiếng việt, mỗi tội sai chính tả thành “Nhà xệ xinh” thui.

attachment.php


Nhìn ngó xung quanh thấy bến xe khá vắng vẻ, không thấy dân du lịch mấy, mãi sau mới thấy đoàn có 5 anh và 1 chị đi từ HN tàu SP1 lúc 10h đêm qua. Các anh chị phải đi chuyến xe sau nhưng đã kịp hẹn nhau gặp lai trên cùng chuyến tàu Côn Minh - Lệ Giang tối nay. Vậy là tất thảy sáng nay có 3 đoàn, 6 người đoàn chúng tôi với 3 người đoàn chị An sẽ chỉ đi Lệ Giang đến mùng 1/5 còn đoàn các anh chị kia sẽ đi cả Shangrila đến mùng 4.
Xe khách khởi hành đúng giờ, xe to và khá sạch sẽ, tương tự xe đường dài ở VN.

attachment.php


Xe chạy trên đường núi, xung quanh là cây cối đồi núi lau sậy, khá giống cảmh đi Sapa hay Mộc Châu, có điều đường đẹp với 2 làn rộng rãi hơn nhiều. Biển chỉ dẫn cũng nhiều, thậm chí in trên cả mặt đường. Xe chạy một đoạn khỏi bến xe thì dừng lại tại 1 trại kiểm soát, nhân viên an ninh lên tận nơi thu chứng minh thư của người bản địa và hộ chiếu của khách nước ngoài (thì cũng chỉ có mỗi 9 người chúng tôi). Tầm 10ph thì nhà xe đem trả lại giấy tờ cho từng người. Phụ xe là bác trung niên, rất giống với những diễn viên trong phim Trung Quốc hay chiếu, bác khá nhiệt tình, trả lời thắc mắc, hướng dẫn riêng cho chúng tôi lên xe và cất hành lý.
Ngoài trời lúc này bắt đầu nắng to, trời xanh mây trắng trên đỉnh những dãy núi chào đón chúng tôi trên cuộc hành trình dài. Xe liên tục đi qua những đường hầm xuyên núi tím than. Tôi gọi đó là những rặng núi tím than vì chúng gần giống với đồi trọc ở VN, chỉ khác là cao hơn và đc phủ 1 lượt những cây bụi rất thấp mà xa xa có màu tím than khi mà bình minh chưa đủ chiếu sáng. Thoáng chốc, bên đường đã thấy những rặng cây lá kim, cây atiso, cây phượng tím (tôi biết vì có dịp đi Đà Lạt trước đây) hứa hẹn sẽ dẫn chúng tôi đến gần hơn với phuơng bắc.

attachment.php

(Tuyến đường đi Côn Minh)

Nói đến tuyến xe khách Côn Minh - Lệ Giang, có lẽ ấn tượng sâu đậm nhất phải kể đến điểm dừng chân cho khách ăn nghỉ. Ngoài cái việc quán ăn đó nằm bên đường, khá gần với rặng núi tím than thì nghĩ tới vẫn còn hãi. Suất cơm toàn rau trộn mỡ với ớt như của tôi ở đây có giá 21 tệ trong khi chỉ ăn đc nửa chén cơm chan canh cải với mấy miếng rau. Chưa kể đến cơn ác mộng kinh hoàng của cái toa lét thời tiền sử mà có cơ hội được nhắc lại vẫn chưa hết rùng mình. Đúng là một nhà vệ sinh tiêu biểu của đất nước Trung Hoa vốn đã trở thành huyền thoại trong lời kể của dân du lịch bụi. Thôi thì cũng là một trải nghiệm nhớ đời ặc ặc.

(Còn tiếp)
 
Chặng 3: Côn Minh – Lệ Giang
Xe đến bến Côn Minh đúng 6h, đoàn chia nhau ra trông đồ và đi mua vé chiều về rồi tìm xe bắt ra bến tàu đi Lệ Giang. Cả đoàn 9 người lên 1 chiếc xe minivan 7 chỗ để tránh lạc nhau, hết 90 tệ. Đường ra ga khá đông, thỉnh thoảng có chỗ bị tắc vì đang giờ tan tầm, thấy xe máy leo lên vỉa hè, chiếm đường ngược chiều ko khác VN là mấy. Anh em láng giềng phong cách giống nhau cũng phải. Thậm chí anh hai Trung Quốc còn hoành tráng hơn, toàn thấy chở 3 và chẳng mấy người đội mũ bảo hiểm gì cả.
Đến bến xe chúng tôi lại tách ra trông đồ và đi mua vé (vẫn là tôi, Tâm và Linh lãnh trách nhiệm nhàn hạ hơn là trông đồ). Đoàn chị An phải xếp hàng mua vé còn đoàn tôi đi tìm chỗ đổi vé online (chả là Hằng Ú nhờ được một em học ở Trung Quốc đặt vé tàu Côn Minh – Lệ Giang từ trước). Đội ở lại trông đồ tranh thủ chụp choẹt cảnh nhà ga với con bò vàng (giống con bò ở phố Wall) phía quảng trường bên dưới (mình gọi là quảng trường thế thôi chư chắc chỉ là cái sân bên họ). Chưa kể rằng nhà ga CM có lối kiến trúc tương tự sân bay Nội Bài của mình, taxi chở khách đi lên tầng 2, xếp hàng mua vé thì phải đi thang cuốn từ dưới tầng 1 nên dù rất đông nhưng vẫn trật tự chứ không bị chen lấn. Đồ đạc ở nhà ga nào của Trung Quốc cũng đều được kiểm tra an ninh cẩn thận ko khác gì ở sân bay.

attachment.php


attachment.php


attachment.php

(Tại nhà ga Côn Minh đi Lệ Giang)

Đoàn tôi đã đổi xong vé mà đoàn chị An vẫn ko mua được vé, phải tìm cách mua lại của dân phe vé. Thế mới thấy có sự chuẩn bị vẫn hơn. Tưởng có tận 4 tiếng sẽ được thảnh thơi thế mà hì hụi 1 lúc đã đến 8 rưỡi tối, tất nhiên là vẫn chưa được bỏ thêm gì vào bụng. Kỳ lạ là ở Côn Minh tuy đã 7,8h tối nhưng trời vẫn sáng rõ như 5,6h ở VN vậy. Vậy là chả mơ đến món lẩu nấm Côn Minh tuyệt hảo mà cái Tâm giới thiệu, chúng tôi vào ngay hàng Dico (quán ăn nhanh giống kiểu KFC nhà mình) ở dưới tầng 1 để chén tạm và xài ké nhà vệ sinh cho sạch sẽ.
Chúng tôi vội vàng gặm mấy cái đùi và cánh gà Dico rất ngon, uống với sữa đậu nành thơm nức, còn lại 2 suất cơm gà mang lên tàu để có cái lót dạ rồi tất tả đi ngay cho kịp giờ. Đến lúc này chúng tôi đã biết vận dụng đủ thứ ngôn ngữ Tây Tàu lẫn lộn, cộng thêm ngôn ngữ cơ thể, thậm chí tiếng Việt để hỏi đường ra tàu. Trung Quốc không hổ danh là đất nước tỷ dân, khu đợi tàu rộng thế mà vẫn chật ních người đi, sân ga thì rộng thênh thang và luôn có người hướng dẫn dứng dọc 2 bên. Chúng tôi có lẽ là những người đặt vé sớm nhất nên khoa 1, đoàn chị An may mắn đã kiếm được vé ở toa 12. Đoàn a kiến trúc sư cũng đã có mặt ở trên tàu, tất cả đều liên lạc bằng đthoại đã roaming.

attachment.php

(Ga tàu đi Lệ Giang)

Tàu Trung Quốc không có cửa đóng thành từng khoang kín như tàu VN mà để hở hành lang cho người ngồi và giá để hành lý phía trên. Chị Liễu bị tách đoàn (5 người ở khoang 21,22 còn chị ở khoang 12) nhưng cũng kịp đổi chỗ với 1 bạn nam rất dễ thương. Đổi chỗ xong mà chị em trong đoàn cứ tiếc hùi hụi. Tính ra khả năng giao tiếp của chúng tôi đã tiến bộ đáng kể (tất nhiên là tiếng trung vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào). Bằng chứng là ng soát vé tàu vào kiểm tra, chúng tôi gần như đã hiểu ý của ông, chị Liễu còn tự tin dịch câu cuối của bác ấy là "6 người đi Lệ Giang cùng 1 khoang phải khôno?". Quá chuẩn rồi còn gì.
Có mỗi tôi ăn được nửa suất cơm gà (giờ tôi đã nổi tiếng là làm ít mà ăn nhiều nhất đoàn, thêm cả hậu đậu vụng về nữa chứ) còn lại không ai ăn uống thêm gì đều lo đánh răng đi ngủ. Tàu chạy êm hơn hẳn tàu VN, chúng tôi lướt đi trên đường, phía trên đầu là ánh trăng soi bóng rừng cây. Trăng đuổi theo tàu, tiễn chúng tôi lên đường tới tận Lệ Giang, bỏ lại sau lưng cả chặng đường 1300km chưa làm nản lòng người.
Tàu êm ru đưa chúng tôi đến với Lệ Giang một ngày nắng đẹp, giấc ngủ ngon lành giúp cả đoàn hồi sức phấn chấn hẳn lên. Chúng tôi gần như không bị tỉnh giấc lần nào, cũng may vì tàu sắt đi Lệ Giang quá an toàn, nhân viên ga đi trực thường xuyên chứ không có vác cả lũ vứt xuống đường cũng chả biết chứ nói gì đến đồ đạc.
Chúng tôi vẫn luôn là những vị khách cuối cùng rời khỏi tàu. Vừa bước chân xuống sân ga, hình ảnh đầu tiên chào đón chúng tôi là ngọn núi Ngọc Long Tuyết Sơn lừng lẫy bấy lâu. Khéo khen cho thiết kế của ga Lệ Giang, nơi cập bến có tầm nhìn rất tốt, có thể ngắm toàn cảnh Ngọc Long Tuyết Sơn một buổi sáng sớm. Còn lời chào nào tuyệt vời hơn dành cho những người khách phương xa hơn thế nữa cơ chứ.

attachment.php


attachment.php

(Sân ga Lệ Giang)

Không chỉ nhận được lời chào của tráng sĩ khổng lồ Ngọc Long, chúng tôi khi vừa bước ra khỏi sân ga đã gặp ngay anh chàng lái xe với tấm biển Hang Cao trên tay chờ sẵn từ lúc nào. Chả là chúng tôi đặt phòng khách sạn qua mạng, nhưng do khách sạn đang phải sửa chữa nên được bù đắp chuyển sang 1 khách sạn mới có giá cao hơn, đồng thời còn được sắp xếp xe đến đón ở ga tàu. Trước hôm đi đã gửi mail giờ tàu đến Lệ Giang, nay còn đang lo lắng chưa biết phải liên hệ thế nào với Micheal (tên chủ khách sạn mà Hằng Ú liên hệ) thì đã thấy có người ra đón sẵn rồi. Mừng hết biết luôn.

attachment.php


attachment.php


(Còn tiếp)
 
PHẦN 3: TÌM LẠI KÝ ỨC NƠI THIÊN ĐƯỜNG

(Phải chú thích là phần này được tôi hồi tưởng lại sau hơn 1 năm kể từ chuyến đi Lệ Giang đầy ấn tượng ngày ấy, hoàn cảnh bây giờ đã thay đổi khá nhiều: em HTC của tôi đã nằm lại Bangkok, tôi giờ đang thất nghiệp nên rảnh rổi sinh nhiều nông nổi, chị Nga hơn một năm rồi vẫn để status “Falling in love with Lijiang” và vẫn tích cực vi vu, vân vân và vân vân. Còn chưa kể là nỗ lực liên lạc với mama papa của Hằng Ú sau bao ngày chần chừ cuối cùng đã bất thành huhu)

Vậy là cuối cùng đã đặt chân lên thiên đường. Một không khí quá tuyệt vời khiến ai cũng phải ô a vỡ òa vì sung sướng. Thời tiết không còn gì tuyệt vời hơn, nắng ấm lung linh cười tươi với làn gió mát se se vô cùng sạch sẽ.
Xe đón chúng tôi là loại minivan 7 chỗ giống hàng loạt các xe khác ở khu đậu xe, đây là dạng xe kiểu đồng phục, chuyên phục vụ khách du lịch được sơn màu xanh da trời, còn rất mới và đẹp. Xe đưa chúng tôi vào khu phố cổ Lệ Giang, đường đi trải đầy cây xanh và hoa tươi, ai cũng phải trầm trồ về 1 thành phố nhiều cây và hoa đến vậy. Nhà nghỉ của chúng tôi mất khá nhiều thời gian (phải tầm 15phút) đi bộ từ chỗ đậu xe vì nó nằm sâu trong khu phố cổ, phải đi dọc bờ kênh phủ liễu với lối đi lát đá trên đường, có tên là Water Front Inn.

attachment.php


Chưa bao giờ mà việc đi bộ lại tỏ ra hấp dẫn với chúng tôi như vậy. Tôi nhớ mình đã đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần mà lần nào cũng thấy hấp dẫn lôi cuốn. Từ hôm mới đến đầu tiên con kênh rộng chỉ là dòng nước nhỏ đến lúc bất ngờ dòng nước mát trong từ tận Ngọc Long tuyết tan tràn về đầy ắp con kênh. Con đường lấp loáng ban sáng hay lóng lánh ban đêm với tiếng róc rách nước chảy, với những căn nhà mái ngói nghiêng nghiêng, với những chậu hoa nhỏ xinh bên khung cửa những ngôi nhà cổ và những chú cún xinh đẹp; ai ai trong đoàn cũng bình chọn khu nhà nghỉ của chúng tôi là đẹp nhất (không biết có phải tự sướng hay không hehe).

attachment.php

(Những ngôi nhà cổ dọc 2 lối đi dẫn vào nhà nghỉ của chúng tôi)

attachment.php


attachment.php


attachment.php

(Lối dẫn vào Water Front Inn Guest House)

attachment.php


Anh quản lý tên là Simon, có một cô con gái rất đáng yêu và nhí nhảnh. Anh là người khá điềm đạm, anh nói tiếng anh rất tốt và cực kỳ tốt bụng. Anh cho chúng tôi check in từ 8h sáng, lại còn cho thêm 1 người nữa được ở phòng 3 mà không mất thêm đồng nào. Nói về sự nhiệt tình của anh, tôi nhớ anh đã đích thân trèo lên cây cherry trong vườn, bứt cho chúng tôi những chùm quả mọng và đỏ nhất và bảo chúng tôi cứ thoải mái hái ăn. Cả lũ mê tít vì cherry ngon lành, mà chả bao giờ được ăn thoải mái chán chê như ở đây (tôi vote cho đây là loại welcome food tuyệt vời nhất hehe). Anh thuê hộ chúng tôi xe minivan với giá 150 tệ cho 2 chiều để đi Ngọc Long Tuyết Sơn, a còn sẵn sàng cho chúng tôi mượn sim điện thoại của a để chúng tôi liên lạc khi ở Trung Quốc. Chúng tôi thấy như vậy khá bất tiện cho a nên chỉ nhờ a dặn tài xế đưa chúng tôi qua cửa hàng sim thẻ là được. Simon làm tôi nhớ đến Lục Tiểu Linh Đồng, vừa nhỏ nhắn vừa nhanh nhẹn, nhưng lại có tấm lòng tốt bụng như Đường Tăng vậy.

attachment.php

(Guest House của chúng tôi)

attachment.php


attachment.php

(Anh quản lý Simon)

(Còn tiếp)
 
Nhà nghỉ của chúng tôi cũng giống với vô số nhà nghỉ khác ở Lệ Giang, khá nhỏ nhắn với chỉ tầm chục phòng. Mỗi phòng được đặt tên theo các địa danh nổi tiếng ở Lệ Giang như Bluemoon, Jade Dragon Mountain… Phòng của 4 người ở trên tầng 2, toàn bộ phía trc là cửa kính, tôi rất thích cảm giác ngồi sôfa ngắm những mái nhà trong khu phố hàng xóm, ngắm chậu hoa vàng nở rực dưới nắng sớm, ngắm chú chó nhỏ chạy lăng xăng dưới sân, cái Tâm còn bảo được ngắm chú chim sẻ nhỏ đậu ở bên hiên. Không khí của Water Front Inn rất ấm cúng, chiều chiều tiếng trẻ con nô đùa ríu rít (là con gái a Simon và 1 nhóc con một gia đình khách thuê). Mọi người trong đoàn khoan khoái ngồi trên cái xích đu ngắm nhìn khoảnh sân chung xinh xắn với những chiếc bàn nhỏ, giá sách gọn gàng, bàn cờ và nhiều vật dụng nho nhỏ khác mà tôi không thể nhớ hết được; thư thái thưởng thức những bát cherry đỏ mọng cứ liên tục được mama chúng tôi leo lên cây hái xuống.

attachment.php


attachment.php


Phòng của 4 đứa chúng tôi rất rộng nên có khá nhiều đồ, tôi rảnh rỗi đã đếm được tất thảy có tới 7 cái bàn, 5 cái ghế, 2 cái giường, 1 cái tủ, 1 cái rương, 7 cái lọ, gần chục cái đèn lồng các kiểu. Chưa bao giờ trong 1 căn phòng nghỉ nào mà tôi thấy được đầu tư trang trí nhiều đồ đạc đến vậy, tất nhiên là đồ đạc đều rất nhỏ nhắn và tinh xảo, hầu hết đều là đồ giả cổ làm tăng lên nét đặt trưng của một căn phòng theo dáng dấp Trung Hoa cũ. Phòng chị Nga và chị Liễu thậm chí còn mang dáng dấp cổ xưa hơn cả phòng chúng tôi, làm tôi liên tưởng tới phòng ốc của các vua quan từ thời phong kiến xa lắc xa lơ. Tôi vẫn nhớ phải bước đi hết sức rón rén mà vẫn rung rung sàn nhà tầng hai, còn cả tiếng ting ting vui tai mỗi khi chạm vào bồn nước rửa mặt có hoạ tiết có hình hoa hồng chùm.

attachment.php


attachment.php


attachment.php


(Còn tiếp)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,682
Bài viết
1,135,152
Members
192,382
Latest member
new88markets
Back
Top