Xin chào mọi người, tuy tham gia diễn đàn chưa lâu nhưng tôi cũng xin phép chia sẻ một phần chuyến đi Hà Giang mới đây của mình.
Một vài điểm tôi muốn nói trước khi bắt đầu, chuyến đi này theo cá nhân tôi nghĩ thì không phải là phượt, mà đơn giản là cuộc đi chơi du ngoạn, cắm trại thì đúng hơn. Và bản thân tôi cũng không phải là 1 phượt thủ, mà là 1 người đam mê chụp phong cảnh, và đây cũng là lý do chính để tôi tham gia chuyến đi (và nhiều chuyến đi khác nữa) cùng với những người bạn của mình.
Giờ thì bắt đầu thôi, chúng tôi lên kế hoạch cho chuyến đi này cũng khá lâu rồi, ban đầu dự kiến là có 4 người, 3 lái 1 bám càng (là tôi), nhưng 1 thành viên do nhiều lý do chủ quan và khách quan nên đã rút lui. Còn có 3 người, kệ, 2 lái cũng được, cứ có thời gian là lên đường. Vậy là sau vài buổi họp lên kế hoạch chi tiết, chúng tôi quyết định đi.
Ngày 1: HN - Việt VInh, Bắc Quang - Chiêu Lầu Thi
6h sáng, xe bắt đầu lăn bánh, chúng tôi chầm chậm ra khỏi HN, hướng về Hà Giang trên con đường quốc lộ. Xe không quá đông, đường rộng thênh thang, thời tiết ủng hộ, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến thành phố Tuyên Quang. Tạm dừng chân xuống chợ nhặt 2 cái cốc sứ vì có ai đó hẹn mang cốc tráng men mà quên, nhân tiện chúng tôi cũng nhặt thêm ít đồ lặt vặt cho chuyến đi. Mua bán xong xuôi, trèo lên xe tiếp tục cuộc hành trình.
Chỉ vừa mới ra khỏi thành phố được mấy chục km, sự cố xảy ra (ông nào gở mồm vừa nói lần nào đi cũng thủng lốp là y như rằng), xe chúng tôi cán phải đinh. Sau cuộc hội ý chớp nhoáng, chúng tôi quyết định tiếp tục đi đến Bắc Quang, và nếu ở đó không có hàng sửa xe thì hôm sau đến tp. Hà Giang kiểu gì cũng có. Toàn mấy ông văn phòng bụng phệ đầu to mắt cận nhưng lại có sở thích xe cộ (trừ tôi ra) nên nhoáng cái, chiếc lốp xịt đã được tháo ra để lắp lốp dự phòng. Lại ngon, lại trèo lên ghế đạp mát ga, yên tâm lốp dự phòng này đi thoải mái, OK. Trên đường chúng tôi ghé vào 1 hàng sửa xe ven đường, phải thay lốp rồi anh ạ. Tất cả vẫn đúng như kế hoạch, đi tiếp thôi.
Đúng 12h trưa (hoặc không, tôi cũng ang áng thế thôi), chúng tôi đến Bắc Quang. Ông bà phù hộ nên sau khi đi qua ngã ba Việt Vinh, Bắc Quang, chúng tôi tìm thấy 1 hàng sửa xe khá bề thế. Mon men vào hỏi thì cửa hàng có lốp thay. Lốp ở đây cũng thuộc loại tốt và giá hợp lý, 3 củ rưỡi cho đôi lốp (ông xế bảo thế chứ tôi có biết răng với mô gì đâu), cả 3 xòe ví ra xem có đủ tiền cho cả hành trình không. Vẫn đủ, gật đầu cho bạn thợ tiến hành. Trong khi đó, chúng tôi tản bộ lên 1 quán cơm bình dân gần đó. Bát cơm rang dưa bò kèm 1 quả trứng chiên 30 nghìn, ăn khá ổn, bảo sao quán này đông thế, lúc chúng tôi vào còn phải đứng chờ gần 10 phút. Xong xuôi, về đến tiệm thì xe đã thay xong, lốp lại căng, điện nước đầy đủ, chúng tôi lên xe hướng đến mục tiêu chính, nhà xe Hoằng Thương.
Đi từ ngã ba Việt Vinh đến nhà xe Hoằng Thương cũng khá gần, nhà xe nằm ngay ven đường và có biển báo rõ ràng nên rất dễ tìm. (Tiện ghi cái info ra đây cho ai cần: nhà xe Hoằng Thương 0836 399 888 / 0398 399 888 Cửa hàng cho thuê xe máy tại km54 Dốc tối xã Việt Vinh Huyện Bắc Quang). Nhà có sân tương đối rộng, có thể dễ dàng đậu vài ba chiếc oto. Tiếp đón chúng tôi là vợ chồng và con gái chú chủ nhà. Xe máy ở đây có Wave và Win, giá thuê 200k/xe/ngày. Xe còn mới và được bảo dưỡng thường xuyên, theo lời của cô em gái tay vừa viết hợp đồng vừa trò chuyện với chúng tôi. Đoàn chúng tôi 3 người, thuê 2 xe cho 2 ngày, sau khi đặt cọc và nhận giấy tờ xong xuôi, lại tiếp tục ôm xế lên đỉnh.
Đường từ đây lên Chiêu Lầu Thi cũng không có gì phức tạp, cứ mở bản đồ rồi cắm đầu mà chạy thôi. Khoảng 40-50km đầu ĐT177 đường vẫn còn tốt, chúng tôi vượt qua quãng này khá nhanh. Khi bắt đầu vào đến Hồ Thầu, tốc độ di chuyển cũng chậm lại. Vùng này qua con mắt quan sát của tôi, còn khá nghèo, dân cư thưa thớt, chủ yếu tập trung ở các thị xã. Người dân ở đây gồm có người Dao, Thái, Kinh, trong đó chủ yếu là người Dao. Các dịch vụ du lịch cũng chỉ là một số nhà nghỉ, homestay nằm dọc theo con đường lên đỉnh núi. Các tình yêu nào ưa thích náo nhiệt, hay đầy đủ tiện nghi khi đến đây có lẽ sẽ hơi thất vọng chút xíu. Ấy là tôi nghĩ thế thôi, chứ chúng tôi ăn bờ ngủ bụi chớ có chui vào mấy tòa to đâu nên cũng không dám khẳng định. Với lại, đã dấn thân đến đây thì chắc cũng không có mấy người muốn chui vào phòng khách sạn chăn ấm đệm êm điều hòa nước nóng bật cả ngày. Ở đây cũng có khá nhiều hàng quán ven đường, chúng tôi có dừng chân mua mấy chai nước lọc, giá cũng rất mềm 5 nghìn/chai, còn rẻ hơn mấy nhà nghỉ 70 nghìn/giờ ở thủ đô.
Bắt đầu đến đoạn đường núi dốc (cách đỉnh khoảng 12km), lúc này thì cuộc vui mới bắt đầu. Đoạn đường này lúc chúng tôi đi qua đang được đổ bêtông, chỉ thi thoảng đôi chỗ vẫn đang dở dang, còn lại khá thuận tiện cho việc di chuyển. Nói vậy chứ đây là cung đường núi, tuy cắm biển 10% nhưng tôi áng nhiều đoạn có lẽ dốc hơn, và có rất nhiều góc cong cua con rắn hay tay áo nối tiếp nhau. Ai tay lái yếu thì tôi khuyên nên từ từ mà đi, chậm hay nhanh thì đâu cũng lên đến đỉnh cả thôi, tính mạng vẫn là quan trọng hơn.
Xác định như vậy nên chúng tôi cũng không quá vội vã, vừa đi vừa ngắm cảnh, thi thoảng lại dừng xe tạt nước cho đỡ nóng máy. Cái cảm giác trèo dốc cong cua, tay ôm xế mắt nhìn cảnh, ngứa mồm lại ngoạc ra “đù móa cảnh đẹp vl, nhìn kìa” bất chấp ông lái đang ôm cua mới thú vị làm sao. Một bên là dốc núi, một bên là vực, núi kề núi liên tiếp nhau, mây mù quấn quanh từng dải, cuộn lên như từng cơn sóng trắng muốt, cứ thế mà ngút ngàn đến hết tầm mắt, nhìn không biết chán.
Một vài điểm tôi muốn nói trước khi bắt đầu, chuyến đi này theo cá nhân tôi nghĩ thì không phải là phượt, mà đơn giản là cuộc đi chơi du ngoạn, cắm trại thì đúng hơn. Và bản thân tôi cũng không phải là 1 phượt thủ, mà là 1 người đam mê chụp phong cảnh, và đây cũng là lý do chính để tôi tham gia chuyến đi (và nhiều chuyến đi khác nữa) cùng với những người bạn của mình.
roadtrip2020 2 by Tung Pham, on Flickr
Giờ thì bắt đầu thôi, chúng tôi lên kế hoạch cho chuyến đi này cũng khá lâu rồi, ban đầu dự kiến là có 4 người, 3 lái 1 bám càng (là tôi), nhưng 1 thành viên do nhiều lý do chủ quan và khách quan nên đã rút lui. Còn có 3 người, kệ, 2 lái cũng được, cứ có thời gian là lên đường. Vậy là sau vài buổi họp lên kế hoạch chi tiết, chúng tôi quyết định đi.
Ngày 1: HN - Việt VInh, Bắc Quang - Chiêu Lầu Thi
6h sáng, xe bắt đầu lăn bánh, chúng tôi chầm chậm ra khỏi HN, hướng về Hà Giang trên con đường quốc lộ. Xe không quá đông, đường rộng thênh thang, thời tiết ủng hộ, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến thành phố Tuyên Quang. Tạm dừng chân xuống chợ nhặt 2 cái cốc sứ vì có ai đó hẹn mang cốc tráng men mà quên, nhân tiện chúng tôi cũng nhặt thêm ít đồ lặt vặt cho chuyến đi. Mua bán xong xuôi, trèo lên xe tiếp tục cuộc hành trình.
Chỉ vừa mới ra khỏi thành phố được mấy chục km, sự cố xảy ra (ông nào gở mồm vừa nói lần nào đi cũng thủng lốp là y như rằng), xe chúng tôi cán phải đinh. Sau cuộc hội ý chớp nhoáng, chúng tôi quyết định tiếp tục đi đến Bắc Quang, và nếu ở đó không có hàng sửa xe thì hôm sau đến tp. Hà Giang kiểu gì cũng có. Toàn mấy ông văn phòng bụng phệ đầu to mắt cận nhưng lại có sở thích xe cộ (trừ tôi ra) nên nhoáng cái, chiếc lốp xịt đã được tháo ra để lắp lốp dự phòng. Lại ngon, lại trèo lên ghế đạp mát ga, yên tâm lốp dự phòng này đi thoải mái, OK. Trên đường chúng tôi ghé vào 1 hàng sửa xe ven đường, phải thay lốp rồi anh ạ. Tất cả vẫn đúng như kế hoạch, đi tiếp thôi.
Đúng 12h trưa (hoặc không, tôi cũng ang áng thế thôi), chúng tôi đến Bắc Quang. Ông bà phù hộ nên sau khi đi qua ngã ba Việt Vinh, Bắc Quang, chúng tôi tìm thấy 1 hàng sửa xe khá bề thế. Mon men vào hỏi thì cửa hàng có lốp thay. Lốp ở đây cũng thuộc loại tốt và giá hợp lý, 3 củ rưỡi cho đôi lốp (ông xế bảo thế chứ tôi có biết răng với mô gì đâu), cả 3 xòe ví ra xem có đủ tiền cho cả hành trình không. Vẫn đủ, gật đầu cho bạn thợ tiến hành. Trong khi đó, chúng tôi tản bộ lên 1 quán cơm bình dân gần đó. Bát cơm rang dưa bò kèm 1 quả trứng chiên 30 nghìn, ăn khá ổn, bảo sao quán này đông thế, lúc chúng tôi vào còn phải đứng chờ gần 10 phút. Xong xuôi, về đến tiệm thì xe đã thay xong, lốp lại căng, điện nước đầy đủ, chúng tôi lên xe hướng đến mục tiêu chính, nhà xe Hoằng Thương.
Đi từ ngã ba Việt Vinh đến nhà xe Hoằng Thương cũng khá gần, nhà xe nằm ngay ven đường và có biển báo rõ ràng nên rất dễ tìm. (Tiện ghi cái info ra đây cho ai cần: nhà xe Hoằng Thương 0836 399 888 / 0398 399 888 Cửa hàng cho thuê xe máy tại km54 Dốc tối xã Việt Vinh Huyện Bắc Quang). Nhà có sân tương đối rộng, có thể dễ dàng đậu vài ba chiếc oto. Tiếp đón chúng tôi là vợ chồng và con gái chú chủ nhà. Xe máy ở đây có Wave và Win, giá thuê 200k/xe/ngày. Xe còn mới và được bảo dưỡng thường xuyên, theo lời của cô em gái tay vừa viết hợp đồng vừa trò chuyện với chúng tôi. Đoàn chúng tôi 3 người, thuê 2 xe cho 2 ngày, sau khi đặt cọc và nhận giấy tờ xong xuôi, lại tiếp tục ôm xế lên đỉnh.
Đường từ đây lên Chiêu Lầu Thi cũng không có gì phức tạp, cứ mở bản đồ rồi cắm đầu mà chạy thôi. Khoảng 40-50km đầu ĐT177 đường vẫn còn tốt, chúng tôi vượt qua quãng này khá nhanh. Khi bắt đầu vào đến Hồ Thầu, tốc độ di chuyển cũng chậm lại. Vùng này qua con mắt quan sát của tôi, còn khá nghèo, dân cư thưa thớt, chủ yếu tập trung ở các thị xã. Người dân ở đây gồm có người Dao, Thái, Kinh, trong đó chủ yếu là người Dao. Các dịch vụ du lịch cũng chỉ là một số nhà nghỉ, homestay nằm dọc theo con đường lên đỉnh núi. Các tình yêu nào ưa thích náo nhiệt, hay đầy đủ tiện nghi khi đến đây có lẽ sẽ hơi thất vọng chút xíu. Ấy là tôi nghĩ thế thôi, chứ chúng tôi ăn bờ ngủ bụi chớ có chui vào mấy tòa to đâu nên cũng không dám khẳng định. Với lại, đã dấn thân đến đây thì chắc cũng không có mấy người muốn chui vào phòng khách sạn chăn ấm đệm êm điều hòa nước nóng bật cả ngày. Ở đây cũng có khá nhiều hàng quán ven đường, chúng tôi có dừng chân mua mấy chai nước lọc, giá cũng rất mềm 5 nghìn/chai, còn rẻ hơn mấy nhà nghỉ 70 nghìn/giờ ở thủ đô.
Bắt đầu đến đoạn đường núi dốc (cách đỉnh khoảng 12km), lúc này thì cuộc vui mới bắt đầu. Đoạn đường này lúc chúng tôi đi qua đang được đổ bêtông, chỉ thi thoảng đôi chỗ vẫn đang dở dang, còn lại khá thuận tiện cho việc di chuyển. Nói vậy chứ đây là cung đường núi, tuy cắm biển 10% nhưng tôi áng nhiều đoạn có lẽ dốc hơn, và có rất nhiều góc cong cua con rắn hay tay áo nối tiếp nhau. Ai tay lái yếu thì tôi khuyên nên từ từ mà đi, chậm hay nhanh thì đâu cũng lên đến đỉnh cả thôi, tính mạng vẫn là quan trọng hơn.
Xác định như vậy nên chúng tôi cũng không quá vội vã, vừa đi vừa ngắm cảnh, thi thoảng lại dừng xe tạt nước cho đỡ nóng máy. Cái cảm giác trèo dốc cong cua, tay ôm xế mắt nhìn cảnh, ngứa mồm lại ngoạc ra “đù móa cảnh đẹp vl, nhìn kìa” bất chấp ông lái đang ôm cua mới thú vị làm sao. Một bên là dốc núi, một bên là vực, núi kề núi liên tiếp nhau, mây mù quấn quanh từng dải, cuộn lên như từng cơn sóng trắng muốt, cứ thế mà ngút ngàn đến hết tầm mắt, nhìn không biết chán.
roadtrip2020 0 by Tung Pham, on Flickr
Lên đến homestay chú Phú, lúc này cũng đã quá 5 giờ chiều, vào chào cô chú, nhận phòng và cất tạm đồ đạc, chúng tôi phi xe thêm 1 quãng để thăm dò đường cho buổi sáng sớm mai. Mặt trời hối hả chui xuống dưới những đụn mây, để lại từng quầng ráng chiều đỏ tím, từng quầng sáng lại lách qua đỉnh núi mà tắt dần, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Mặc dù gió to khá rét nhưng chúng tôi đều không nỡ rời khỏi nơi này, đến tận tối mịt không còn nhìn thấy gì nữa mới chịu mò xuống khu nhà nghỉ.
roadtrip2020 1 by Tung Pham, on Flickr
Về đến nơi thì đã tối muộn, chúng tôi tranh thủ rửa chân tay rồi nhanh chóng chui vào bếp để cùng ăn tối với cô chú Phú. Cô chú là người Dao, lên đây làm trang trại từ đầu những năm 200x (tôi cũng không nhớ cụ thể là từ năm nào). Khu homestay này cũng là chú Phú mở ra để làm nơi ăn nghỉ cho khách phương xa muốn lên ngắm mây trên đỉnh Chiêu Lầu Thi. Còn gì tuyệt hơn sau một ngày ê mông trên xe, vất vả trèo núi (tôi ôm xế nên đoạn này chém thôi chứ không biết mệt đến đâu), trong cái rét se se và gió lùa từng đợt ngoài sân, chúng tôi ngồi quây quần bên bếp lửa hồng, cùng uống những chén rượu ngâm thảo quả và thưởng thức những món ăn dân dã. Đến khoảng 7h hơn thì có thêm 1 đồng chí nữa cũng mò lên đến nơi, và anh bạn Bắc Ninh này cũng nhanh chóng nhập bàn trò chuyện.
Sau bữa tối no nê, chúng tôi tiếp tục câu chuyện với những chén trà nóng hổi, cùng kể cho nhau những thăng trầm của cuộc đời, cùng chia sẻ những trải nghiệm của các chuyến đi, cùng nghe tiếng củi lách tách trong căn bếp ấm cúng. Chẳng mấy chốc đã đến gần 9 giờ, chúng tôi tranh thủ đi nghỉ sớm để dành sức cho ngày hôm sau.
Lên đến homestay chú Phú, lúc này cũng đã quá 5 giờ chiều, vào chào cô chú, nhận phòng và cất tạm đồ đạc, chúng tôi phi xe thêm 1 quãng để thăm dò đường cho buổi sáng sớm mai. Mặt trời hối hả chui xuống dưới những đụn mây, để lại từng quầng ráng chiều đỏ tím, từng quầng sáng lại lách qua đỉnh núi mà tắt dần, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Mặc dù gió to khá rét nhưng chúng tôi đều không nỡ rời khỏi nơi này, đến tận tối mịt không còn nhìn thấy gì nữa mới chịu mò xuống khu nhà nghỉ.
roadtrip2020 1 by Tung Pham, on Flickr
Về đến nơi thì đã tối muộn, chúng tôi tranh thủ rửa chân tay rồi nhanh chóng chui vào bếp để cùng ăn tối với cô chú Phú. Cô chú là người Dao, lên đây làm trang trại từ đầu những năm 200x (tôi cũng không nhớ cụ thể là từ năm nào). Khu homestay này cũng là chú Phú mở ra để làm nơi ăn nghỉ cho khách phương xa muốn lên ngắm mây trên đỉnh Chiêu Lầu Thi. Còn gì tuyệt hơn sau một ngày ê mông trên xe, vất vả trèo núi (tôi ôm xế nên đoạn này chém thôi chứ không biết mệt đến đâu), trong cái rét se se và gió lùa từng đợt ngoài sân, chúng tôi ngồi quây quần bên bếp lửa hồng, cùng uống những chén rượu ngâm thảo quả và thưởng thức những món ăn dân dã. Đến khoảng 7h hơn thì có thêm 1 đồng chí nữa cũng mò lên đến nơi, và anh bạn Bắc Ninh này cũng nhanh chóng nhập bàn trò chuyện.
Sau bữa tối no nê, chúng tôi tiếp tục câu chuyện với những chén trà nóng hổi, cùng kể cho nhau những thăng trầm của cuộc đời, cùng chia sẻ những trải nghiệm của các chuyến đi, cùng nghe tiếng củi lách tách trong căn bếp ấm cúng. Chẳng mấy chốc đã đến gần 9 giờ, chúng tôi tranh thủ đi nghỉ sớm để dành sức cho ngày hôm sau.