Tết vừa rồi mọi thứ đều đã sẵn sàng cho chuyến đi này, nhưng rồi vì công việc mà đổ bệnh nên ngày cuối cùng quyết định bỏ, ở nhà. Tưởng là đã hết duyên với miền đất này rồi nhưng mấy tuần lễ sau lại thấy có vé giá rẻ, rồi mấy người bạn đường đi về kể nữa làm chân cẳng lại thôi thúc bước trên những con đường mới, thế là thôi kệ, cứ sống vui cái đã, tui lại lên đường, vẫn cái ba-lô và con BlackBerry quen thuộc làm bạn đường...
Nay coi lại mấy tấm hình lại chợt nhớ tới nụ cười hiền hậu sau câu chào Mingalaba, nhớ cái ngượng nghịu của cậu nhỏ mặc longyi ở đền Shwesandaw. Thế nên thôi kể, kể bâng quơ những gì tui còn đọng lại sau mấy trăm ngày trở về từ miền đất ấy.
---
Đi Taxi
Vừa bước xuống phi trường Yangon ra ngoài đường là sốc liền, Sài Gòn lúc đó cũng đã vào mùa nóng mà qua đây còn nóng hơn, nhớ là hình như cũng tròm trèm gần 40 độ. Thế là thôi, bỏ ý định đi bộ loanh quanh luôn, mua cái SIM điện thoại với đổi tiền xong kiếm taxi cho gọn.
Đổi tiền trong sân bay cứ ngó nghiên lựa quầy nào có tỷ giá tốt nhất mà xáp vô thôi, không nhớ lộn thì mỗi Passport chỉ đổi được trăm đô, nên mang theo USD mới cứng và có mệnh giá càng lớn càng tốt, vì càng xấu thì càng bị rớt giá và đôi khi nếu bị rách chút nhỏ hoặc nếp gấp rõ quá thì cũng khó lòng mà xài được. Nghe đồn là Telenor phủ sóng rộng khắp Myanmar nên tui tốn hết 12 Mỹ kim cho một cái SIM có sẵn ít tiền trong đó kèm theo lời hù dọa của anh chàng bán hàng "not sure for Internet on BlackBerry" nhưng tui tặc lưỡi đường trong miệng nên chắc không cần bản đồ online mấy, kết quả thì tất nhiên Internet chập chờn không nói, một số khu vực ở Bagan còn mất luôn sóng điện thoại
Đứng lớ ngớ như nhà quê mới lên tỉnh thì cũng có anh taxi kia tới mời, mừng húm giữa trời nắng tui lao tới đòi bao nguyên cái xe bảy chỗ luôn, trình bày múa may một hơi chả ai hiểu ai, may sao có cô kia xách cặp đi tới, nhìn cũng giống dân công sở nên tui mới dùng mớ Vilish của tui trình bày với cổ, nhờ cổ xí xa xí xồ với lão taxi, vậy là xong.
Taxi bên này hầu như không có đồng hồ, đi thì cứ trả giá vừa bụng là chạy, nhiều chiếc không có máy lạnh nên toàn phải mở cửa mới chịu thấu.
Leo lên xe mới biết hóa ra lão cũng biết tiếng Tây, chứ cũng không phải dốt đặc cán mai, nhưng mà tui với lão hình như cùng nói tiếng Tây mà không thằng nào xài English hết nên phải nói mấy bận kèm với body language rồi mới oh, okay được. Cũng vui, nhờ thế mà tui nhờ lão dạy tui thêm được chữ cám ơn nói sao Lão hỏi tui đi đâu, lúc đó mệt với khát nước quá nên tui kêu lão ghé cái hồ Inya hóng gió, rồi sẵn xuống down town luôn.
Thấy tui "how much" là ông chủ quán phang ngay 400 chạt (kyats), lão nghe vậy cũng lò dò theo trả giá phụ tui, tiết kiệm được trăm chạt. Viết tới đây tự dưng nhớ lão quá trời, tính lôi điện thoại ra nhắn mấy câu hỏi thăm lão bị vì hôm hổm hứa quay về sẽ kêu lão mà cuối cùng lội bộ vòng vòng rồi sợ trễ giờ bắt tàu bay nên tót vô sân bay mất!
Kế hoạch nửa ngày ở Yangon của tui là ghé hai cái hồ, một cái chùa bự, rồi tạt ngang dòm luôn chi nhánh mới mở của cty cho biết mặt mũi thế nào nhưng mà với đặc sản kẹt xe mới du nhập gần đây từ Bangkok Thailand và một phần cũng do tui ham chơi thì chỉ thực hiện được 2/3 kế hoạch mà còn trễ luôn giờ bắt xe bus đi Taunggyi.
Ngoài đường nè, không hề có bóng dáng xe gắn máy nhưng xe trên hai bánh thì nhiều vô số kế, đủ hạng cả, từ xe lam siêu cổ giờ cao điểm có hàng tá người đu sau đít cho tới siêu xe chả kém cạnh gì mấy xứ giàu có. Đèn đỏ ở đây đợi 5 phút là chuyện thường nên ngồi xe hơi cũng đỡ chứ với cái nắng nóng này thì kể ra đi xe máy cũng hơi mệt
Và trong lúc chờ đèn đỏ thì cảnh tài xế mở cửa xe nhổ bã trầu đánh toẹt một phát hay thậm chí lững thững lội ra mua thêm trầu cũng tự nhiên như các bác tài nhà mình dọc đường ghé vào làm bao thuốc lá vậy!
Nay coi lại mấy tấm hình lại chợt nhớ tới nụ cười hiền hậu sau câu chào Mingalaba, nhớ cái ngượng nghịu của cậu nhỏ mặc longyi ở đền Shwesandaw. Thế nên thôi kể, kể bâng quơ những gì tui còn đọng lại sau mấy trăm ngày trở về từ miền đất ấy.
---
Đi Taxi
Vừa bước xuống phi trường Yangon ra ngoài đường là sốc liền, Sài Gòn lúc đó cũng đã vào mùa nóng mà qua đây còn nóng hơn, nhớ là hình như cũng tròm trèm gần 40 độ. Thế là thôi, bỏ ý định đi bộ loanh quanh luôn, mua cái SIM điện thoại với đổi tiền xong kiếm taxi cho gọn.
Đổi tiền trong sân bay cứ ngó nghiên lựa quầy nào có tỷ giá tốt nhất mà xáp vô thôi, không nhớ lộn thì mỗi Passport chỉ đổi được trăm đô, nên mang theo USD mới cứng và có mệnh giá càng lớn càng tốt, vì càng xấu thì càng bị rớt giá và đôi khi nếu bị rách chút nhỏ hoặc nếp gấp rõ quá thì cũng khó lòng mà xài được. Nghe đồn là Telenor phủ sóng rộng khắp Myanmar nên tui tốn hết 12 Mỹ kim cho một cái SIM có sẵn ít tiền trong đó kèm theo lời hù dọa của anh chàng bán hàng "not sure for Internet on BlackBerry" nhưng tui tặc lưỡi đường trong miệng nên chắc không cần bản đồ online mấy, kết quả thì tất nhiên Internet chập chờn không nói, một số khu vực ở Bagan còn mất luôn sóng điện thoại
Đứng lớ ngớ như nhà quê mới lên tỉnh thì cũng có anh taxi kia tới mời, mừng húm giữa trời nắng tui lao tới đòi bao nguyên cái xe bảy chỗ luôn, trình bày múa may một hơi chả ai hiểu ai, may sao có cô kia xách cặp đi tới, nhìn cũng giống dân công sở nên tui mới dùng mớ Vilish của tui trình bày với cổ, nhờ cổ xí xa xí xồ với lão taxi, vậy là xong.
Taxi bên này hầu như không có đồng hồ, đi thì cứ trả giá vừa bụng là chạy, nhiều chiếc không có máy lạnh nên toàn phải mở cửa mới chịu thấu.
Leo lên xe mới biết hóa ra lão cũng biết tiếng Tây, chứ cũng không phải dốt đặc cán mai, nhưng mà tui với lão hình như cùng nói tiếng Tây mà không thằng nào xài English hết nên phải nói mấy bận kèm với body language rồi mới oh, okay được. Cũng vui, nhờ thế mà tui nhờ lão dạy tui thêm được chữ cám ơn nói sao Lão hỏi tui đi đâu, lúc đó mệt với khát nước quá nên tui kêu lão ghé cái hồ Inya hóng gió, rồi sẵn xuống down town luôn.
Thấy tui "how much" là ông chủ quán phang ngay 400 chạt (kyats), lão nghe vậy cũng lò dò theo trả giá phụ tui, tiết kiệm được trăm chạt. Viết tới đây tự dưng nhớ lão quá trời, tính lôi điện thoại ra nhắn mấy câu hỏi thăm lão bị vì hôm hổm hứa quay về sẽ kêu lão mà cuối cùng lội bộ vòng vòng rồi sợ trễ giờ bắt tàu bay nên tót vô sân bay mất!
Kế hoạch nửa ngày ở Yangon của tui là ghé hai cái hồ, một cái chùa bự, rồi tạt ngang dòm luôn chi nhánh mới mở của cty cho biết mặt mũi thế nào nhưng mà với đặc sản kẹt xe mới du nhập gần đây từ Bangkok Thailand và một phần cũng do tui ham chơi thì chỉ thực hiện được 2/3 kế hoạch mà còn trễ luôn giờ bắt xe bus đi Taunggyi.
Ngoài đường nè, không hề có bóng dáng xe gắn máy nhưng xe trên hai bánh thì nhiều vô số kế, đủ hạng cả, từ xe lam siêu cổ giờ cao điểm có hàng tá người đu sau đít cho tới siêu xe chả kém cạnh gì mấy xứ giàu có. Đèn đỏ ở đây đợi 5 phút là chuyện thường nên ngồi xe hơi cũng đỡ chứ với cái nắng nóng này thì kể ra đi xe máy cũng hơi mệt
Và trong lúc chờ đèn đỏ thì cảnh tài xế mở cửa xe nhổ bã trầu đánh toẹt một phát hay thậm chí lững thững lội ra mua thêm trầu cũng tự nhiên như các bác tài nhà mình dọc đường ghé vào làm bao thuốc lá vậy!