sontaytang
Phượt thủ
Vào cuối năm 1975, trở về nhà sau 2 tuần cùng với một người bạn sống chung trong một gia đình người Thổ ở vùng rừng núi ở Tùng Nghĩa thuộc Lâm Đồng, tôi biết cuộc đời mình đã sang trang mới.
Từ đó, mỗi khi có dịp tôi lại ra đi vừa để thoát khỏi cuộc sống tù túng và đơn điệu của đất Sài Gòn, vừa để thõa mãn cơn khao khát khám phá thế giới bên ngoài vốn đã ấp ủ từ thời niên thiếu khi còn tham gia phong trào hướng đạo sinh. Theo thời gian, con đường du hành của tôi ngày càng xa, vì vậy càng khó kiếm bạn đồng hành, nhưng chẳng vì vậy mà lửa cuồng trong tôi bị suy giảm, ngược lại, sau nhưng chuyến đi đầu tiên đến Trung Quốc với biết bao trải nghiệm và cảm “giác cực kì khó tả”. ngọn lửa khám phá trong tôi lại càng nóng hơn bao giờ hết. Và cũng từ đây, sau vài chuyến không bạn đường, tôi cũng quen dần với cảm giác đơn độc và nỗi sợ của kẻ cô thế với ý nghĩ: “nếu gặp điều không may, chắc gia đình thân yêu sẽ chẳng bao giờ biết được mình đã nằm xuống ở nơi nào”. Rồi cảm giác độc hành đã dần thấm vào tâm can của tôi như một chất gây nghiện nặng đô. Một trong những nơi có thể đáp ứng được cơn nghiện cảm giác cô độc của tôi chính là Tây Tạng, là nơi mà tôi chẳng mấy khi giao tiếp được với ai, vì ngoài việc không biết tiếng Tây Tạng thì bộ dạng của tôi cũng chẳng khiến người khác muốn tiếp cận. Như vậy hóa ra lại hay, đỡ biết bao phiền toái. Thường thì đến đêm cảm giác cô độc mới thực sự tràn đến, những lúc ấy, tôi cứ việc thong thả gặm nhấm nỗi cô đơn như một con chuột gặm nhấm miếng pho mát hảo hạn trong tổ ấm của riêng mình vậy. Và trong sự cô độc sâu lắng nhất lại là lúc tôi tìm được chính bản ngã của mình, mà thường ngày trong một xã hội hối hả tranh sống, tôi và mọi người hầu như đã đánh mất để đổi lấy những thứ phù du hư ảo. Khi đọc đến đây hẳn không ít bạn sẽ cho tôi là “hâm”, là không biết hưởng thụ tình bạn, là không biết giá trị tinh thần của sự vui đùa .v.v... Nhưng dù sao đi nữa thì tôi vần thích lối độc hành hơn, vì ngoài điều tôi vừa kể ở trên, thì đi xa một mình còn cho tôi sự tự do gần như tuyệt đối vì không còn trách nhiệm phải quan tâm lo lắng cho bạn đồng hành nữa, đồng thời cũng tránh được những bất đồng mà hầu như tập thể nào cũng gặp phải và nhờ vậy, thu hoạch trong mỗi chuyến đi cũng phù hợp với nhu cầu của mình hơn.
Kim Sơn
Cửa hàng Đồ Xưa Tây Tạng Trung Quốc
http://chodientu.vn/doxua_taytangtrungquoc
Từ đó, mỗi khi có dịp tôi lại ra đi vừa để thoát khỏi cuộc sống tù túng và đơn điệu của đất Sài Gòn, vừa để thõa mãn cơn khao khát khám phá thế giới bên ngoài vốn đã ấp ủ từ thời niên thiếu khi còn tham gia phong trào hướng đạo sinh. Theo thời gian, con đường du hành của tôi ngày càng xa, vì vậy càng khó kiếm bạn đồng hành, nhưng chẳng vì vậy mà lửa cuồng trong tôi bị suy giảm, ngược lại, sau nhưng chuyến đi đầu tiên đến Trung Quốc với biết bao trải nghiệm và cảm “giác cực kì khó tả”. ngọn lửa khám phá trong tôi lại càng nóng hơn bao giờ hết. Và cũng từ đây, sau vài chuyến không bạn đường, tôi cũng quen dần với cảm giác đơn độc và nỗi sợ của kẻ cô thế với ý nghĩ: “nếu gặp điều không may, chắc gia đình thân yêu sẽ chẳng bao giờ biết được mình đã nằm xuống ở nơi nào”. Rồi cảm giác độc hành đã dần thấm vào tâm can của tôi như một chất gây nghiện nặng đô. Một trong những nơi có thể đáp ứng được cơn nghiện cảm giác cô độc của tôi chính là Tây Tạng, là nơi mà tôi chẳng mấy khi giao tiếp được với ai, vì ngoài việc không biết tiếng Tây Tạng thì bộ dạng của tôi cũng chẳng khiến người khác muốn tiếp cận. Như vậy hóa ra lại hay, đỡ biết bao phiền toái. Thường thì đến đêm cảm giác cô độc mới thực sự tràn đến, những lúc ấy, tôi cứ việc thong thả gặm nhấm nỗi cô đơn như một con chuột gặm nhấm miếng pho mát hảo hạn trong tổ ấm của riêng mình vậy. Và trong sự cô độc sâu lắng nhất lại là lúc tôi tìm được chính bản ngã của mình, mà thường ngày trong một xã hội hối hả tranh sống, tôi và mọi người hầu như đã đánh mất để đổi lấy những thứ phù du hư ảo. Khi đọc đến đây hẳn không ít bạn sẽ cho tôi là “hâm”, là không biết hưởng thụ tình bạn, là không biết giá trị tinh thần của sự vui đùa .v.v... Nhưng dù sao đi nữa thì tôi vần thích lối độc hành hơn, vì ngoài điều tôi vừa kể ở trên, thì đi xa một mình còn cho tôi sự tự do gần như tuyệt đối vì không còn trách nhiệm phải quan tâm lo lắng cho bạn đồng hành nữa, đồng thời cũng tránh được những bất đồng mà hầu như tập thể nào cũng gặp phải và nhờ vậy, thu hoạch trong mỗi chuyến đi cũng phù hợp với nhu cầu của mình hơn.
Kim Sơn
Cửa hàng Đồ Xưa Tây Tạng Trung Quốc
http://chodientu.vn/doxua_taytangtrungquoc