1. Air Asia: Chính cái anh hàng không này đã khiến mình quyết định book cái vé cho chuyến đi này để chào mừng đại hội sanh nhật lần thứ 23 tại Indonesia – Into the wild :help, nghe cũng ghê gớm quá bai. Kiểu sanh ziên nghèo vượt khó thích đi du lịch thì mình chỉ có thể bay với anh này thôi. Giá rất hợp lý và dịch vụ rất okie nha. Trước 60s purchase processing, mình hí hửng vô cùng rằng mình sẽ làm một cú quành tá tràng 16 ngày Đất nước vạn đảo. Sau khi rê con chuột, purchased xong, tự nhiên mình đứng hình nha (BB). Xong giật tay giật mình, ủa, mình mua vé thiệt rồi hả, mình đi Indo thiệt hả, tự nhiên nhụt chí anh hùng ngay lúc đó bai. Đi qua cái đất nước động đất như cơm bữa, núi lửa rung chuyển, đạo Hồi, bạo động đánh bơm có thể xảy ra lúc nào. Thôi, chuột click gà chết, coi như đã mua xong vé. Mà sau đó 3 tháng nữa là vụ động đất Nhật Bản xảy ra nha, tin tức dự báo tâm chấn có ảnh hưởng đến vùng đảo Indo nha. Tui sợ quéo cu [nhụt ghê bai]. Xong tới ngày cũng lên đường, ôi, chiến tranh tư tưởng. Cái thời điểm mà chẳng có mạng nào kéo qua cái Xứ vạn đảo này đi du lịch. Cho đến khi biết có chị kia bên TT mới đi về hồi tháng 2, nên tạm yên tâm xíu.
2. Việc thứ 2 tui ghĩ đến là chạy ra mua Phạm Ngũ Lão mua cuốn Lonley Planet Indonesia. Quyển này thì tuyệt đỉnh Kungfu khỏi phải chê nha, được xem như là Bible for traveller vậy á, ăn ngủ chơi bời a b c d đ … đầy đủ nha. Thật ra mà nói, tui rất muốn mua một quyển L.P real one, not fake. Trong một lúc ngồi café với bạn bè năm châu, ai cũng có trên tay 1 quyển LP Indonesia. Cũng i-chang-chang, hình, bìa, nội dung blah blah blah, có điều hàng của mình là fake. Xong mái bạn năm châu mới nói là VN mình good coppier, giày dép quần áo cái gì cũng có, I’ve been there last year and I bought one Adidas, it looks like a real one and very cheap. Tui đứng hình luôn vại hà.
3. Có điều này mình rất là tự hào vì mình dám bôn ba Indo 2 tuần một mình. Mấy bạn gặp trên đường hỏi Are you really Vietnamese ? You’re here really alone yourself ? hahaha, nhảm ghê chưa. Mình có chân mình đi được mà. Nhưng thật sự, mình thấy đi 2 người vẫn hơn một. Việc discuss sẽ đi đâu, làm gì cũng hay hơn, cảm nhận quánh giá một nơi nào đó mình vừa thăm quan muốn nói ra cũng dễ dàng hơn, share phòng share tiền ăn uống cũng đỡ chi phí hơn. Còn nữa những việc như giữ đồ, người này trông nom người kia, cùng là quốc gia nên bảo vệ nhau tốt hơn … Nói chung, Genesis 2: 18 “The Lord God said :”It not good for the man to be alone …”. hix, exactly true.
4. Người Indo không nói được tiếng Anh nhiều – chỉ trừ thủ đô Jakarta và đảo du lịch Bali. Mỗi một nơi có một ngôn ngữ riêng. Ví dụ tiếng Indo đảo Java – Javanese thì khác với tiếng Indo đảo Bali – Balinese. Người Indo nhìn cũng giống như những sắc dân Châu Á như Malay, Thái Lan, Lào, Camp … bản thân tui khi đến Indo, ai cũng tưởng tui là dân bản địa nên luôn nói tiếng Indo trước với tui. Trong trường hợp này, tui cũng tránh bớt được những lời mời mọc khách du lịch. Am I look like Indonesian ?
5. Thời tiết ở Indo cũng giống như Việt Nam không có gì khác mấy. Cũng 2 mùa mưa và mùa khô. Nhưng kiểu du lịch đi từ đồng bằng, xong leo núi, rùi xuống biển thì bạn nên mang theo đầy đủ quần áo cho các mùa. Do ảnh hưởng nhiều văn hóa của Châu Âu, đặc biệt là Nertherland & Germany, người Indo ăn sáng cũng với bánh mì nướng,trứng, các loại bơ, uống trà & café buổi sáng. Đồ ăn của Indo cũng không khó ăn mấy, nhưng thật sự rất là dỡ. Bữa ăn được chuẩn bị rất đơn giản, không nhiều gia vị và đậm đà như đồ ăn Việt Nam. Những traditional food thì cũng không có gì đặc sắc.
6. Indonesia rộng lắm. Mình đi chỉ dọc hết đảo Java và một phần đảo Bali thôi. Kể cả việc di chuyển từ một điểm này sang một điểm khác mất gần 10 – 14 tiếng. Chi phí đi lại cũng tốn khá nhiều thường là train là phổ thông nhất, ngoài ra có bus và đi bằng máy bay. Hệ thống đường xá của Indo rất là phát triển, từ thành thị cho đến nông thôn. Đối với khách du lịch, bạn sẽ bị chặt chém không thương tiết, nhưng bù lại, bạn được phục vụ từ a – z một cách rất đàng hoàng & chu đáo với sô tiền bạn bỏ ra. Khách du lịch đến Indo phần lớn là từ Châu Âu, đặc biệt là Hà Lan, và một số nước khác. Vì Indo từng là thuộc địa của họ mà. Còn ở Bali & Lombok thì gần 60% khách du lich đến từ Úc.
7. Một hôm trên đường dài di chuyển đến một thành phố khác, trên chiếc minibus là bạn bè từ khắp nơi trên thế giới. Xong bỗng dưng một bạn mở nhạc lên. Mọi người cùng hát với nhau When I were young, Stand by me, We are the world, I’m yours, Top of the world … bỗng dưng thấy đời phiên bạc hay ho gớm. Cảm thấy quí những phút “bạn bè” dù là những người dù chỉ gặp có một lần. Thấy bản thân mình ngắm trời mây mà ung dung tự toại. Không thấy vướng bận gì hết.
8. Kể với nhau mình từng du lịch những đâu những đâu. Có anh người Pháp, được cty chuyển sang Nhật làm việc, trước khi bắt đầu công việc mới, anh lòng vòng hết mấy ngưới Asia 6 tháng. Có anh kia từ South-Africa, một năm làm việc 1 tháng, 11 tháng còn lại đi chơi, đi Mỹ, đi Châu Âu, đi Úc xong về Asia, chài, việc gì mà sướng vậy hong biết. Có anh chị kia từ Switzerland, làm việc liên tục 5 năm, dành trọn một năm thứ 6 để đi du lịch vòng quanh thế giới. What a life ! Mình thích như vậy. Kiểu như ngày Sabath, làm việc, sau đó dành hẳn một năm để nghỉ ngơi. Thích nhỉ. Mấy bạn hỏi mình đi Indo, Malay, Philippines rồi mà sao chưa đi Thái Lan, Lào, Campuchia, tự nhiên mình ú ơi. ờ, sẽ đi, hì
9. Chưa bao giờ mình đi chơi 1 mình mà lâu như vậy. Có thời gian một mình, suy nghĩ. Giống như kiểu trại hè thanh niên vậy, cuối kì trại nào cũng có thời gian tĩnh tâm cho mỗi bạn. Trại huấn luyện Tôi là ai ? của SALT cũng tương tự vậy, cho mỗii người có 1 tiếng để nhìn lại mình, bản thân mình. Kì này mình có những 2 tuần để tĩnh tâm như vậy. Suy nghĩ nhiều. gậm nhấm nỗi buồn. Xong, đi rồi mới thấy nhớ. Dã thảo vô ngôn, ai chắc rằng đời phiêu bạc lại không có một bến bờ dẫu là đầu ghềnh cuối bãi. Hahaha, đọc mấy câu trong bài Giang hồ mà nhếch miệng cười.
Mở đầu tuổi 23 bằng một cuộc lang thang khám phá. Nghĩ đến mình đã đạt được mục đích Nhiều khi tôi muốn bỏ ra đi thật xa ….
2. Việc thứ 2 tui ghĩ đến là chạy ra mua Phạm Ngũ Lão mua cuốn Lonley Planet Indonesia. Quyển này thì tuyệt đỉnh Kungfu khỏi phải chê nha, được xem như là Bible for traveller vậy á, ăn ngủ chơi bời a b c d đ … đầy đủ nha. Thật ra mà nói, tui rất muốn mua một quyển L.P real one, not fake. Trong một lúc ngồi café với bạn bè năm châu, ai cũng có trên tay 1 quyển LP Indonesia. Cũng i-chang-chang, hình, bìa, nội dung blah blah blah, có điều hàng của mình là fake. Xong mái bạn năm châu mới nói là VN mình good coppier, giày dép quần áo cái gì cũng có, I’ve been there last year and I bought one Adidas, it looks like a real one and very cheap. Tui đứng hình luôn vại hà.
3. Có điều này mình rất là tự hào vì mình dám bôn ba Indo 2 tuần một mình. Mấy bạn gặp trên đường hỏi Are you really Vietnamese ? You’re here really alone yourself ? hahaha, nhảm ghê chưa. Mình có chân mình đi được mà. Nhưng thật sự, mình thấy đi 2 người vẫn hơn một. Việc discuss sẽ đi đâu, làm gì cũng hay hơn, cảm nhận quánh giá một nơi nào đó mình vừa thăm quan muốn nói ra cũng dễ dàng hơn, share phòng share tiền ăn uống cũng đỡ chi phí hơn. Còn nữa những việc như giữ đồ, người này trông nom người kia, cùng là quốc gia nên bảo vệ nhau tốt hơn … Nói chung, Genesis 2: 18 “The Lord God said :”It not good for the man to be alone …”. hix, exactly true.
4. Người Indo không nói được tiếng Anh nhiều – chỉ trừ thủ đô Jakarta và đảo du lịch Bali. Mỗi một nơi có một ngôn ngữ riêng. Ví dụ tiếng Indo đảo Java – Javanese thì khác với tiếng Indo đảo Bali – Balinese. Người Indo nhìn cũng giống như những sắc dân Châu Á như Malay, Thái Lan, Lào, Camp … bản thân tui khi đến Indo, ai cũng tưởng tui là dân bản địa nên luôn nói tiếng Indo trước với tui. Trong trường hợp này, tui cũng tránh bớt được những lời mời mọc khách du lịch. Am I look like Indonesian ?
5. Thời tiết ở Indo cũng giống như Việt Nam không có gì khác mấy. Cũng 2 mùa mưa và mùa khô. Nhưng kiểu du lịch đi từ đồng bằng, xong leo núi, rùi xuống biển thì bạn nên mang theo đầy đủ quần áo cho các mùa. Do ảnh hưởng nhiều văn hóa của Châu Âu, đặc biệt là Nertherland & Germany, người Indo ăn sáng cũng với bánh mì nướng,trứng, các loại bơ, uống trà & café buổi sáng. Đồ ăn của Indo cũng không khó ăn mấy, nhưng thật sự rất là dỡ. Bữa ăn được chuẩn bị rất đơn giản, không nhiều gia vị và đậm đà như đồ ăn Việt Nam. Những traditional food thì cũng không có gì đặc sắc.
6. Indonesia rộng lắm. Mình đi chỉ dọc hết đảo Java và một phần đảo Bali thôi. Kể cả việc di chuyển từ một điểm này sang một điểm khác mất gần 10 – 14 tiếng. Chi phí đi lại cũng tốn khá nhiều thường là train là phổ thông nhất, ngoài ra có bus và đi bằng máy bay. Hệ thống đường xá của Indo rất là phát triển, từ thành thị cho đến nông thôn. Đối với khách du lịch, bạn sẽ bị chặt chém không thương tiết, nhưng bù lại, bạn được phục vụ từ a – z một cách rất đàng hoàng & chu đáo với sô tiền bạn bỏ ra. Khách du lịch đến Indo phần lớn là từ Châu Âu, đặc biệt là Hà Lan, và một số nước khác. Vì Indo từng là thuộc địa của họ mà. Còn ở Bali & Lombok thì gần 60% khách du lich đến từ Úc.
7. Một hôm trên đường dài di chuyển đến một thành phố khác, trên chiếc minibus là bạn bè từ khắp nơi trên thế giới. Xong bỗng dưng một bạn mở nhạc lên. Mọi người cùng hát với nhau When I were young, Stand by me, We are the world, I’m yours, Top of the world … bỗng dưng thấy đời phiên bạc hay ho gớm. Cảm thấy quí những phút “bạn bè” dù là những người dù chỉ gặp có một lần. Thấy bản thân mình ngắm trời mây mà ung dung tự toại. Không thấy vướng bận gì hết.
8. Kể với nhau mình từng du lịch những đâu những đâu. Có anh người Pháp, được cty chuyển sang Nhật làm việc, trước khi bắt đầu công việc mới, anh lòng vòng hết mấy ngưới Asia 6 tháng. Có anh kia từ South-Africa, một năm làm việc 1 tháng, 11 tháng còn lại đi chơi, đi Mỹ, đi Châu Âu, đi Úc xong về Asia, chài, việc gì mà sướng vậy hong biết. Có anh chị kia từ Switzerland, làm việc liên tục 5 năm, dành trọn một năm thứ 6 để đi du lịch vòng quanh thế giới. What a life ! Mình thích như vậy. Kiểu như ngày Sabath, làm việc, sau đó dành hẳn một năm để nghỉ ngơi. Thích nhỉ. Mấy bạn hỏi mình đi Indo, Malay, Philippines rồi mà sao chưa đi Thái Lan, Lào, Campuchia, tự nhiên mình ú ơi. ờ, sẽ đi, hì
9. Chưa bao giờ mình đi chơi 1 mình mà lâu như vậy. Có thời gian một mình, suy nghĩ. Giống như kiểu trại hè thanh niên vậy, cuối kì trại nào cũng có thời gian tĩnh tâm cho mỗi bạn. Trại huấn luyện Tôi là ai ? của SALT cũng tương tự vậy, cho mỗii người có 1 tiếng để nhìn lại mình, bản thân mình. Kì này mình có những 2 tuần để tĩnh tâm như vậy. Suy nghĩ nhiều. gậm nhấm nỗi buồn. Xong, đi rồi mới thấy nhớ. Dã thảo vô ngôn, ai chắc rằng đời phiêu bạc lại không có một bến bờ dẫu là đầu ghềnh cuối bãi. Hahaha, đọc mấy câu trong bài Giang hồ mà nhếch miệng cười.
Mở đầu tuổi 23 bằng một cuộc lang thang khám phá. Nghĩ đến mình đã đạt được mục đích Nhiều khi tôi muốn bỏ ra đi thật xa ….