Tôi có một giấc mơ về Huế. Huế của những ngày xa xưa, Huế kiêu kỳ, Huế cổ kính. Huế đượm buồn và Huế của những cơn mưa...
Những giấc mơ về Huế màu xám bạc của xa xưa và con đường đượm những hạt mưa dưới hàng long não mà Trịnh đã từng nhắc đến. Yêu Huế có lẽ là vì Trịnh và những bản nhạc của ông. Chỉ những nét chấm nhẹ trong từng câu hát mà sao thấy Huế rõ ràng đến thế.
Đến Huế mùa ấy không phải là đẹp nhất. Huế ngày ấy mưa nhiều và buồn ảm đạm. Đôi chút thất vọng, đôi chút hẫng hụt. Nhưng Huế thế mới là Huế. Huế không long lanh. Huế chân thật...
Huế không hiền lành như tôi từng tưởng tượng. Người Huế có chút đài các lẫn vào với nét kiêu sa vua chúa. Người Huế cũng chộp giật và đanh đá. Nhưng có lẽ bởi tôi đòi hỏi một Huế quá hòan hảo mà quên rằng ta không thể bắt một thứ đứng yên mãi mãi. Huế của ngày hôm nay không phải Huế trong lòng " Diễm của ngày xưa", không phải Huế trong giấc mơ tôi thường thấy.
Huế sẽ thiêú những nét đặc trưng nếu ko có sông Hương thơ mộng. Sông Hương thiếu đi nhiều nếu không có cầu Trường Tiền kiêu sa.
" Cầu TrườngTiền 6 vài 12 nhịp. Thương nhau rồi biết phải làm sao"
Cái giọg Huế nghe trong trong và êm tai gắn vào với cái câu ngâm nghe cứ muốn nghe mãi. Thích nhất ở Huế là được đi thuyền thả trôi theo dòng sông Hương lặng-tĩnh và yên bình. Những bản nhã nhạc, những câu hò, những câu hát đối,... nếu có cho tôi thêm tiền mà bảo " Mua đĩa về mà nghe" chắc tôi cũng chả hưng phấn gì. Ấy thế mà giữa dòng sông Hương, bên cầu Tràng Tiền, mới thấy hết cái vị của Ca Huế ngọt ngào. Thú vị...thú vị lắm. Cảm giác hưng phấn vô cùng.
Tôi thích thả đèn giữa dòng sông Hương. Những chiếc đèn giấy nhỏ xinh đủ màu sắc/ Chỉ là tượng trưng thôi nhưng nhuốm màu cổ tích. Con gái mà...Ai cũng thích chút gì lãng mạn. Thích lắm.Thuyền trôi, trôi đúng nghĩa ấy, nước trôi, đèn trôi, cảm giác mọi thứ cũng trôi lại phía sau. Bình yên...Huế lúc này sao mà dịu dàng.
Chỉ một dòng Sông Hương, chỉ một cầu Tràng Tiền, sao thấy cứ có gì khang khác.
Bên này cầu là khách sạn, là nhà hàng, là đèn xanh, đèn đỏ, là Bar Tây, là tour du lịch, là hàng quán. Mọi người bảo...bên này là trung tâm. Hờ. Không thích. Nhưng kể ra buổi tối, đi bộ quanh đấy ngắm nhìnj qua qua cũng thấy tàm tạm. Thật ra là không có gì hứng thú bởi nó như thể một khu cổ nào đó của Hà Nội. Chỉ khác hơn, là những quán cafe nơi đây tạo cảm giác người nước ngòai không có khỏang khác biệt như Hà Nội. Nếu nơi nào ở Hà Nôị nhiều Tây một tý, nghĩa là nơi ấy Việt chào hoặc chí ít là do Việt dẫn vào. Nhưng ở Huế, cũng giống Hội An, những quán cafe trông thân thiện và dễ dàng hơn, một ly cafe Capuchino và những khỏanh khắc bình yên vài ba câu trò chuyện...Có lẽ do Huế cũng nhỏ hơn Hà Nội nhiều... Có lẽ do mình đang đóng vai trò khách du lịch....Maybe.
Bên kia sông Hương dường như khác hơn. Một khỏang lặng, một chút gì rêu phong. Hoàng Cung lặng lẽ đứng trong cơn mưa bùi bụi của Huế. Đã bao triều đại qua đi ở nơi chốn này. Thấy chút gì đó nghiêm trang, thấy cái gì đấy háo hức, thấy chút gì đó nể phục. Dấu ấn của những ngày hoàng kim, cái xót xa của những người luôn sẵn lòng hòai cổ. Có lẽ...nếu còn ai đó trong dòng giống gia tộc kia, họ sẽ ngẩng đầu nhìn về phía Ngọ Môn, chắp tay và thở dài tiêng tiếc...cũng có thể...chỉ là giấc mơ tôi. Huế dường như cứ phải buồn mới đẹp.
Trong giấc mơ tôi còn có những chiếc xích lô màu đỏ. Những chiếc xích lô khiền tầm nhìn như khác đi một tý. Không phải cái nhìn thẳng ngay ngắn, nó là cái nhìn liếc nhẹ sang ngang...Nhưng rồi, cảm giác xon xót khi thấy người ta gò lưng đạp ngược gió, cảm giác không thỏai mái khi nghe tiếng thở gấp mệt mỏi...Có lẽ đa cảm. Nhưng rồi, lại là cảm giác khó chịu vì những tiếng kèo nhèo khó chịu. Có lẽ ai cũng vì cuộc sống... Có lẽ cần phải cảm thông. Giấc mơ tôi sứt mẻ một tý...
Thật ra tôi thích đi bộ bên Đại Nội của Huế. Những con đường dài vuông góc, những hàng cây đều đặn bên hè. Tôi thích nhìn không gian mênh mang của Huế. Trải dài ngút tầm mắt, mãi không thôi. Huế của những ngày xưa. Tôi yêu màu cổ kính.
Ở Huế bắt gặp rất nhiều sự cầu kỳ mà tôi cho là đáng kính. Từ những cột nhà, từ cả những cái cửa hay cánh cổng. Tôi thấy trong đó sự tỉ mỉ, tôi nhận ra cái trau chuốt có lẽ là bởi đất kinh kỳ cố đô.
Huế có chợ Đông Ba nổi tiếng vì đồ rẻ, tôi chẳng thấy gì rẻ hơn bao nhiêu. Có vải áo dài thì nhiều và rẻ thật. Bao nhiêu màu sắc, bao nhiêu kiểu. Đẹp và rẻ hơn ngòai Bắc rất nhiều. Lục cả chợ Đông Ba để tìm chú tiểu bằng thạch cao để đốt hương trầm. Trông hay hay là lạ. Chợ Đông Bao nhiều Mè xửng, nhiều tôm chua, mắm ruốc. Nhưng thấy cô bạn người Huế bảo " Mua Tôm chua, đồ đặc sản thì qua Huỳnh Thúc Kháng, phía cuối con đừong cái cửa tiệm mà mua.
Huỳnh Thúc Kháng là con đường bên này một bờ sông với hàng cây với những cành lá nhỏ. Bên kia là Vĩ Dạ. Giờ không biết nó có còn được gọi là " Thôn" nữa hay không. Nhưng nhìn từ bên này sang thấy Vĩ Dạ đẹp lắm. Những cánh cổng nhà cổ cổ, những cây si, cây xanh già trông đẹp đẹp. Chắc tại tôi hay thậm xưng.
Huế có nhiều thứ bánh. Một đĩa nhỏ xếp đủ 7-8 loại bánh. Mỗi thứ chỉ ít thôi, nhưng nhìn bắt mắt...bánh nậm, bánh ít, bánh bèo, bánh bột lọc đậu xanh...
Huế có cơm hến, bún hến, những con hến li ti như hến xào ở Hội An. Lại là vị của rau răm, vị của xả và gia vị, vị của ớt. Nhưng thêm vào đấy là nước hến, thơm thơm, nhàn nhạt nhẹ nhàng. Cái gì ở Huế cũng cay cay, người miền Trung ăn cay giỏi thật.
Huế còn có Chè hẻm. Tôi thấy chè hẻm cũng chẳng khác gì những loại chè ngòai Hà Nội cũng có, nhưng rẻ rẻ, chỉ có 2500 đ một cốc. Chỉ thấy có chè bột lọc bọc dừa là ngon, và chè heo quay là lạ miệng. Còn lại thì...ngọt không phải sở trường. Hik
Không thể quên bánh Canh và bánh Khoái.
Có thổ dân dẫn đi ăn bánh Canh ở chỗ xa xa, cách Huế tới 4-5 km. Một qúan chuyên bánh Canh và chắc phải có nguời quen mới biết. Kiểu như dân thổ địa Hà Nội dẫn khách đi ăn bún đậu hay chả cá Lã Vọng vậy. Hì. Bánh canh có sợi như Cao Lầu, nhưng cái nước có vị tôm rất ngọt. Có tôm và giò sống hình như cũng từ thịt tôm chứ không phải thịt lợn. Mọi người thường ăn kèm với chứng cút.
Bánh Khóai thì phía bên Đinh Tiên Hoàng-Đại Nội hình như ngon. Lớp vỏ bánh thơm mùi trứng và trông đẹp mắt. Tôi cũng thinh thích món nem lụi ăn kèm, nhưng ăn nhiều thì ngán. Chị chủ quán thì ghê ghê, ngồi ăn mà cứ cảm giác như ăn " Cháo Chửi" phố Nhà Chung ở Hà Nội. Ngồ ngộ... He.
Thực ra đồ ăn ở Huế tôi không khóai lắm, chỉ là ăn để thưởng thức. Nhưng tôi nhớ bát bún riêu ở cửa khách sạn trước khi lên xe. Bún riêu thơm dậy mùi. Cái cảnh những tà áo dài Huế đổ ra từ hai bên đường, sà vào hàng bún cũng hay hay.
Ờ phải. Ở Huế rất nhiều bóng áo dài, áo dài thật chứ không phải hình tượng. Áo dài tím, áo dài truyền thống, không cách điệu từ bên bàn lễ tân khách sạn, từ trên đường phố, từ bên những nhà trưng bày, từ những khu lăng mộ hay bên Đại Nội. Tôi thích áo dài.
Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa
Trịnh viết thế.
Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn cứ phải quên.
Huế còn nhiều thứ lắm. Những khu lăng mộ đẹp trầm trồ, hay đẹp đầy thán phục, cũng có khi chỉ là tấm tắc. Chùa Thiên Mụ uy nghiêm trên gò đất bên dòng sông hay những khỏang lặng trên những con đường. Tất cả. Mọi thứ đều là không thể kể hết. Những thứ ai cũng biết, ai cũng hay nhưng chỉ ai đến và phiêu một chút mới có thể cảm nhận....
Topic đã được gơi đăng bởi BBO, 12/12/2012
Những giấc mơ về Huế màu xám bạc của xa xưa và con đường đượm những hạt mưa dưới hàng long não mà Trịnh đã từng nhắc đến. Yêu Huế có lẽ là vì Trịnh và những bản nhạc của ông. Chỉ những nét chấm nhẹ trong từng câu hát mà sao thấy Huế rõ ràng đến thế.
Đến Huế mùa ấy không phải là đẹp nhất. Huế ngày ấy mưa nhiều và buồn ảm đạm. Đôi chút thất vọng, đôi chút hẫng hụt. Nhưng Huế thế mới là Huế. Huế không long lanh. Huế chân thật...
Huế không hiền lành như tôi từng tưởng tượng. Người Huế có chút đài các lẫn vào với nét kiêu sa vua chúa. Người Huế cũng chộp giật và đanh đá. Nhưng có lẽ bởi tôi đòi hỏi một Huế quá hòan hảo mà quên rằng ta không thể bắt một thứ đứng yên mãi mãi. Huế của ngày hôm nay không phải Huế trong lòng " Diễm của ngày xưa", không phải Huế trong giấc mơ tôi thường thấy.
Huế sẽ thiêú những nét đặc trưng nếu ko có sông Hương thơ mộng. Sông Hương thiếu đi nhiều nếu không có cầu Trường Tiền kiêu sa.
" Cầu TrườngTiền 6 vài 12 nhịp. Thương nhau rồi biết phải làm sao"
Cái giọg Huế nghe trong trong và êm tai gắn vào với cái câu ngâm nghe cứ muốn nghe mãi. Thích nhất ở Huế là được đi thuyền thả trôi theo dòng sông Hương lặng-tĩnh và yên bình. Những bản nhã nhạc, những câu hò, những câu hát đối,... nếu có cho tôi thêm tiền mà bảo " Mua đĩa về mà nghe" chắc tôi cũng chả hưng phấn gì. Ấy thế mà giữa dòng sông Hương, bên cầu Tràng Tiền, mới thấy hết cái vị của Ca Huế ngọt ngào. Thú vị...thú vị lắm. Cảm giác hưng phấn vô cùng.
Tôi thích thả đèn giữa dòng sông Hương. Những chiếc đèn giấy nhỏ xinh đủ màu sắc/ Chỉ là tượng trưng thôi nhưng nhuốm màu cổ tích. Con gái mà...Ai cũng thích chút gì lãng mạn. Thích lắm.Thuyền trôi, trôi đúng nghĩa ấy, nước trôi, đèn trôi, cảm giác mọi thứ cũng trôi lại phía sau. Bình yên...Huế lúc này sao mà dịu dàng.
Chỉ một dòng Sông Hương, chỉ một cầu Tràng Tiền, sao thấy cứ có gì khang khác.
Bên này cầu là khách sạn, là nhà hàng, là đèn xanh, đèn đỏ, là Bar Tây, là tour du lịch, là hàng quán. Mọi người bảo...bên này là trung tâm. Hờ. Không thích. Nhưng kể ra buổi tối, đi bộ quanh đấy ngắm nhìnj qua qua cũng thấy tàm tạm. Thật ra là không có gì hứng thú bởi nó như thể một khu cổ nào đó của Hà Nội. Chỉ khác hơn, là những quán cafe nơi đây tạo cảm giác người nước ngòai không có khỏang khác biệt như Hà Nội. Nếu nơi nào ở Hà Nôị nhiều Tây một tý, nghĩa là nơi ấy Việt chào hoặc chí ít là do Việt dẫn vào. Nhưng ở Huế, cũng giống Hội An, những quán cafe trông thân thiện và dễ dàng hơn, một ly cafe Capuchino và những khỏanh khắc bình yên vài ba câu trò chuyện...Có lẽ do Huế cũng nhỏ hơn Hà Nội nhiều... Có lẽ do mình đang đóng vai trò khách du lịch....Maybe.
Bên kia sông Hương dường như khác hơn. Một khỏang lặng, một chút gì rêu phong. Hoàng Cung lặng lẽ đứng trong cơn mưa bùi bụi của Huế. Đã bao triều đại qua đi ở nơi chốn này. Thấy chút gì đó nghiêm trang, thấy cái gì đấy háo hức, thấy chút gì đó nể phục. Dấu ấn của những ngày hoàng kim, cái xót xa của những người luôn sẵn lòng hòai cổ. Có lẽ...nếu còn ai đó trong dòng giống gia tộc kia, họ sẽ ngẩng đầu nhìn về phía Ngọ Môn, chắp tay và thở dài tiêng tiếc...cũng có thể...chỉ là giấc mơ tôi. Huế dường như cứ phải buồn mới đẹp.
Trong giấc mơ tôi còn có những chiếc xích lô màu đỏ. Những chiếc xích lô khiền tầm nhìn như khác đi một tý. Không phải cái nhìn thẳng ngay ngắn, nó là cái nhìn liếc nhẹ sang ngang...Nhưng rồi, cảm giác xon xót khi thấy người ta gò lưng đạp ngược gió, cảm giác không thỏai mái khi nghe tiếng thở gấp mệt mỏi...Có lẽ đa cảm. Nhưng rồi, lại là cảm giác khó chịu vì những tiếng kèo nhèo khó chịu. Có lẽ ai cũng vì cuộc sống... Có lẽ cần phải cảm thông. Giấc mơ tôi sứt mẻ một tý...
Thật ra tôi thích đi bộ bên Đại Nội của Huế. Những con đường dài vuông góc, những hàng cây đều đặn bên hè. Tôi thích nhìn không gian mênh mang của Huế. Trải dài ngút tầm mắt, mãi không thôi. Huế của những ngày xưa. Tôi yêu màu cổ kính.
Ở Huế bắt gặp rất nhiều sự cầu kỳ mà tôi cho là đáng kính. Từ những cột nhà, từ cả những cái cửa hay cánh cổng. Tôi thấy trong đó sự tỉ mỉ, tôi nhận ra cái trau chuốt có lẽ là bởi đất kinh kỳ cố đô.
Huế có chợ Đông Ba nổi tiếng vì đồ rẻ, tôi chẳng thấy gì rẻ hơn bao nhiêu. Có vải áo dài thì nhiều và rẻ thật. Bao nhiêu màu sắc, bao nhiêu kiểu. Đẹp và rẻ hơn ngòai Bắc rất nhiều. Lục cả chợ Đông Ba để tìm chú tiểu bằng thạch cao để đốt hương trầm. Trông hay hay là lạ. Chợ Đông Bao nhiều Mè xửng, nhiều tôm chua, mắm ruốc. Nhưng thấy cô bạn người Huế bảo " Mua Tôm chua, đồ đặc sản thì qua Huỳnh Thúc Kháng, phía cuối con đừong cái cửa tiệm mà mua.
Huỳnh Thúc Kháng là con đường bên này một bờ sông với hàng cây với những cành lá nhỏ. Bên kia là Vĩ Dạ. Giờ không biết nó có còn được gọi là " Thôn" nữa hay không. Nhưng nhìn từ bên này sang thấy Vĩ Dạ đẹp lắm. Những cánh cổng nhà cổ cổ, những cây si, cây xanh già trông đẹp đẹp. Chắc tại tôi hay thậm xưng.
Huế có nhiều thứ bánh. Một đĩa nhỏ xếp đủ 7-8 loại bánh. Mỗi thứ chỉ ít thôi, nhưng nhìn bắt mắt...bánh nậm, bánh ít, bánh bèo, bánh bột lọc đậu xanh...
Huế có cơm hến, bún hến, những con hến li ti như hến xào ở Hội An. Lại là vị của rau răm, vị của xả và gia vị, vị của ớt. Nhưng thêm vào đấy là nước hến, thơm thơm, nhàn nhạt nhẹ nhàng. Cái gì ở Huế cũng cay cay, người miền Trung ăn cay giỏi thật.
Huế còn có Chè hẻm. Tôi thấy chè hẻm cũng chẳng khác gì những loại chè ngòai Hà Nội cũng có, nhưng rẻ rẻ, chỉ có 2500 đ một cốc. Chỉ thấy có chè bột lọc bọc dừa là ngon, và chè heo quay là lạ miệng. Còn lại thì...ngọt không phải sở trường. Hik
Không thể quên bánh Canh và bánh Khoái.
Có thổ dân dẫn đi ăn bánh Canh ở chỗ xa xa, cách Huế tới 4-5 km. Một qúan chuyên bánh Canh và chắc phải có nguời quen mới biết. Kiểu như dân thổ địa Hà Nội dẫn khách đi ăn bún đậu hay chả cá Lã Vọng vậy. Hì. Bánh canh có sợi như Cao Lầu, nhưng cái nước có vị tôm rất ngọt. Có tôm và giò sống hình như cũng từ thịt tôm chứ không phải thịt lợn. Mọi người thường ăn kèm với chứng cút.
Bánh Khóai thì phía bên Đinh Tiên Hoàng-Đại Nội hình như ngon. Lớp vỏ bánh thơm mùi trứng và trông đẹp mắt. Tôi cũng thinh thích món nem lụi ăn kèm, nhưng ăn nhiều thì ngán. Chị chủ quán thì ghê ghê, ngồi ăn mà cứ cảm giác như ăn " Cháo Chửi" phố Nhà Chung ở Hà Nội. Ngồ ngộ... He.
Thực ra đồ ăn ở Huế tôi không khóai lắm, chỉ là ăn để thưởng thức. Nhưng tôi nhớ bát bún riêu ở cửa khách sạn trước khi lên xe. Bún riêu thơm dậy mùi. Cái cảnh những tà áo dài Huế đổ ra từ hai bên đường, sà vào hàng bún cũng hay hay.
Ờ phải. Ở Huế rất nhiều bóng áo dài, áo dài thật chứ không phải hình tượng. Áo dài tím, áo dài truyền thống, không cách điệu từ bên bàn lễ tân khách sạn, từ trên đường phố, từ bên những nhà trưng bày, từ những khu lăng mộ hay bên Đại Nội. Tôi thích áo dài.
Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa
Trịnh viết thế.
Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn cứ phải quên.
Huế còn nhiều thứ lắm. Những khu lăng mộ đẹp trầm trồ, hay đẹp đầy thán phục, cũng có khi chỉ là tấm tắc. Chùa Thiên Mụ uy nghiêm trên gò đất bên dòng sông hay những khỏang lặng trên những con đường. Tất cả. Mọi thứ đều là không thể kể hết. Những thứ ai cũng biết, ai cũng hay nhưng chỉ ai đến và phiêu một chút mới có thể cảm nhận....
Topic đã được gơi đăng bởi BBO, 12/12/2012
Last edited by a moderator: