Phần 3: Bữa tiệc hoành tráng giữa đại ngàn
(Tôi phải thú thật rằng tôi rất không hài lòng về phần 2. Bởi đáng ra cái tôi muốn là lột tả hết những vất vả trên đường đi, kể chi tiết về những giọt mồ hôi chảy thành dòng trên lưng, trên áo. Xin lỗi những ai đã đọc! Lúc đó tôi viết vội. Tôi sẽ quay lại chỉnh sửa, sớm thôi)
Tôi đã dành nhiều dòng, nhiều câu chữ trước đây để viết về những người xung quanh, về những người hay ho tôi mới gặp, có khi chỉ là cuộc gặp trong phút chốc, thoáng qua. Nếu bạn hỏi tôi “Giếng Trời, hay những nơi tôi đã từng đặt chân đến có gì thú vị?”, tôi sẽ vẫn lặp lại câu trả lời xưa cũ: “Quan trọng không phải là bạn đi đâu. Mà là bạn đi với ai, và cảm nhận về nơi đó thế nào”.
Quay trở lại câu chuyện. Bạn đã cùng tôi đi đến đâu rồi nhỉ?
Lúc chúng tôi chính thức đặt chân lên những mỏm đá lớn ven suối, nghe thấy tiếng thác đổ, và nhìn thấy một hồ nước sâu dưới chân thác, kim đồng hồ đã qua khỏi một giờ chiều.
Ai nấy đều thấm mệt, chỉ mong đánh một giấc thật dài, quên cả bụng đang sôi lên.
Trước chúng tôi, có một đoàn vào đây bằng xe máy. Họ xí chỗ được tảng đá khá bằng phẳng gần hồ nước làm chỗ nghỉ chân. Họ dựng lều, nấu ăn, có vẻ như cùng ý định ngủ lại qua đêm giống chúng tôi. Thêm một nhóm bốn bạn sinh viên cuốc bộ, chẳng mang theo thứ gì ngoài chiếc cặp bé xíu xiu. Các bạn ấy chỉ vào tắm và chơi đùa một lát rồi cuốc bộ trở ra ngay trong chiều.
Nhìn tới nhìn lui, chúng tôi quyết định chọn nơi trú ngụ là những tảng đá nhấp nhô ngay ở khu vực chính từ dốc đổ xuống suối. Lúc đó, có lẽ mục tiêu cần một nơi nhóm bếp nấu nướng, hơn là một chỗ đủ bằng phẳng để tối ngủ.
Các bạn đã bắt đầu ngửi thấy mùi khói, mùi thực phẩm ở đây chưa? Tôi thề, từ lúc tôi có những chuyến dã ngoại qua đêm với bạn bè thế này (khi thì cắm lều ngủ trong rừng ngay gần hồ cá sấu, khi thì dựng lều trên bãi biển giữa muôn ngàn sao,...), đây là lần đầu tiên tôi thấy đoàn mang theo nhiều đồ ăn thức uống đến thế. Có vẻ như lần này, mọi người định mở tiệc kiểu Park Hyatt giữa chốn rừng sâu?
Tôi mà kể ra, bạn sẽ phát hoảng lên mất. Nào, thức uống trước nhé: chúng tôi có hai thùng bia, chúng tôi có ba chai rượu gạo, đi kèm dĩ nhiên có cá khô và mực khô nhấm nháp, thêm một ký chanh tươi, và đường để pha nước chanh uống (nếu xỉn, chắc vậy), chúng tôi còn một bịch nửa ký cafe và fin pha hẳn hoi nhé (thú vui tao nhã vào sáng sớm để nghe tiếng chim hót trong bụi mận gai). Tiếp theo là đồ ăn chính: ba con vịt làm sạch, một ký ếch, một ký thịt bò, một ký thịt heo, gạo nấu cháo, mì gói, xúc xích, sandwich và pate. Gia vị, rau củ quả đi kèm đầy đủ như nhà hàng: dưa leo, ớt chuông, hành tây, rau ngò, cải con, sa tế, dầu, mắm, muối, bột ngọt, hạt nêm, hành, tỏi, sả, ớt. Cuối cùng là mấy ký khoai lang để lùi trong đống lửa trại đêm khuya. Thế nào, chóng mặt chưa? Mười bảy người, là cho mười bảy người ăn thôi nhé. Tôi đã có thể tưởng tượng ra những cái bụng lặt lè, ăn từ chiều đến tận sáng hôm sau. Nhưng bạn có đồng ý rằng, cùng nhau nấu nướng sẽ tạo ra thứ keo kết dính giữa người với người, vô cùng tự nhiên?
Tôi yêu cái cách tất cả cùng lui cui quanh bếp lửa.
Nhanh thoăn thoắt, Thịnh và Hải mang hết vịt, ếch, thịt heo, thịt bò ra bờ suối, sửa sạch bằng muối hột và dùng rượu khử mùi. Xong xuôi, cậu kiêm luôn việc ướp hết thảy để nấu từ giờ đến chiều tối. Việc anh Dũng không tham gia đợt này khiến Thịnh mất đi niềm hy vọng sẽ được ăn no, ăn ngon. Nhưng Thịnh không biết rằng, cậu đã làm rất tốt, tốt hơn cả những gì cậu nghĩ. Cậu là người giúp anh Chương mua sắm thực phẩm và bất đắc dĩ trở thành bếp chính trong chuyến đi.
Mấy bạn nam còn lại, người kiếm đá chất thành hai bếp (một bếp nấu cháo, và một bếp làm món nướng), người chuẩn bị củi và dây để quay vịt. Tôi dùng từ "quay" không sai chút nào đâu. Tôi thấy các bạn xiên vịt nguyên con vào hai dây thép, hai đầu chặn hai tảng đá to, rồi nhóm lửa, quay quay con vịt cho chín đều. Tôi cứ tưởng mình đang tham gia chương trình Chef Cook giữa rừng ý.
Tôi cũng thấm mệt nhưng không muốn nằm lăn ra ngủ giữa khung cảnh xinh đẹp và tươi mát thế này. Khoác lên mình chiếc áo phao, tôi cùng vài bạn khác nhảy ùm xuống hồ nước phía con thác, gột sạch bụi đường, tẩy sạch những giọt mồ hôi. Người ta gọi “Giếng Trời” quả không sai. Nhìn từ xa, hồ nước hệt như một cái giếng thiên nhiên tạo, nằm giữa trời, xung quanh bao phủ bởi núi và cây như thành giếng. Có một người bạn hỏi tôi thích nhất điều gì ở đây. Tôi sẽ bảo tôi mê cảm giác được nằm ngửa giữa hồ, nhìn lên trời, nhìn mây, nhìn cây, nhìn thác đổ. Cảm giác ung dung, tự tại, sảng khoái vô cùng.
Thoải chí vẫy vùng
Học được bất cứ một kĩ năng nào là điều tuyệt vời mà chỉ người trong cuộc mới hiểu. Bơi, cũng nằm trong số đó. Tôi đã có thể tự tin hòa mình cùng nước, bơi lượn tung tăng, tự mang chai đến khu vực thác hứng nước mang về uống, nấu ăn. Một số bạn nữ nhìn tôi thèm thuồng, năn nỉ nhờ kéo ra vui đùa dưới thác. Tôi cứ có cảm giác mình là một anh hùng, đang đóng vai chính trong bộ phim Vượt thác nào đó ở Mỹ. Vui vui lạ, như kiểu đã vượt qua nỗi sợ vô hình của loài người nhỏ bé giữa thiên nhiên hùng vĩ, bao la.
Hứng nước trên thác về uống và nấu nướng
Ngâm mình dưới nước hơn cả tiếng, tôi lên bờ, chạy ù đến bếp lửa kiếm chút gì bỏ bụng. Là Sơn, đang cặm cụi cắt thịt bò thành lát mỏng. Mọi người xúm quanh nồi nước sôi, mỗi người một tô mì gói.
“Sang chảnh”, tôi cần phải dùng đến từ này. Là lần đầu tiên tôi được ăn tô mì gói có thịt bò tái, thịt bò thật chứ không phải hình minh họa như quảng cáo nha. Chưa bao giờ thấy mì gói ngọt và ngon đến thế. Bữa trưa cũng đồng nghĩa với bữa xế chiều. Giờ thì tất cả chuẩn bị cho bữa tối thôi.
\
Tô mì gói "sang chảnh"
Anh Trúc là một anh chàng “bé bự” đáng yêu. Bởi thế mà Quỳnh thích thú đặt anh biệt danh Big Hero. Tôi thì thấy anh giống chú mèo Doremon bụng bự, giọng điệu hài hước, lúc cười cứ lấy tay che miệng, trông tinh nghịch như một đứa trẻ. Big Hero đảm nhiệm nồi cháo, to y hệt....nồi cám heo. Không chỉ tôi, mà cả tất tật những người nhìn thấy chúng tôi khuân chiếc nồi này trên đường, đều nghĩ chúng tôi vào rừng nấu bánh tét.
"Nồi cám heo" của Big Hero (Hình ảnh này gợi tôi nhớ bài thơ Bếp lửa của Hoàng Việt
Big Hero “nằm vùng” ở vách đá, bên bếp lửa bập bùng, cởi phăng cả áo, cứ thi thoảng khom đầu chu mỏ thổi phù phù. Nhìn thấy nồi cháo, tôi đã có cảm giác bao tử no căng đến tận chiều hôm sau.
Hiếu được mệnh danh là “anh hùng thiêu đốt”. Bất cứ thứ gì vào tay cậu nướng đều thành than đen. Có mấy con mực khô và một vỉ ếch, mà cứ đến lượt cậu xon xen vào giúp là y như rằng, đen nhẻm nhèm nhem, khét lẹt. Được cái cậu tích cực thật, tay thì nướng mà mặt mũi cứ hóng hớt tận đẩu tận đâu, đến lúc người khác hét lên “Cháy! Cháy kìa!”, cậu mới giật mình cười xòa.
Tôi đã trót quăng bom trước khi đi rằng sẽ là bếp chính của “món ốc thần thánh”, nên hơi run, tập trung làm tốt nhiệm vụ. Ốc đá um sả ớt nhắc nhớ tôi kí ức tuổi thơ yên bình, lúc ba còn làm lâm nghiệp, cứ thỉnh thoảng bắt cả giỏ ốc to làm quà cho mấy mẹ con. Rồi mỗi mùa hè về quê ngoại, tôi và mấy đứa con dì lại lẽo đẽo theo cậu lên suối, vừa tắm vừa mò ốc để ngoại nấu cháo ốc đá rau ranh. Sau này sống ở Sài Gòn, có hàng trăm hàng ngàn loại ốc, hấp, xào, cháy tỏi đủ cả. Nhưng với tôi, mãi mãi sẽ chẳng thể nào ngon bằng món ốc tuổi thơ ngày ấy.
Hùng bắt ốc cực giỏi. Cậu chỉ quanh quẩn một vùng suối chỗ lá mục mà bắt cả túi đầy. Tân được phân công là bếp phụ cho tôi, cũng giỏi không kém. Tôi và Tuyển men theo đá, xuống tận khu vực bên dưới, kiên nhẫn tìm. Bắt được con ốc đầu tiên, tôi reo lên như vừa ghi một chiến tích vĩ đại lắm. Vì tôi không tin, tôi không tin ở thời đại nhiều thứ trong thiên nhiên bị tận diệt như thế này, tự tay tôi có thể bắt được ốc đá, món ăn từ thưở ấu thơ. Say sưa, tôi với Tuyển cứ chốc chốc ngước đầu lên nhìn nhau, cười, rồi cúi xuống mò tiếp (Xin đừng quá thông minh hoặc đen tối ở cái đoạn “mò”. Là tôi viết tắt, mò ốc, nhé. Haha).
Chiến tích của "Biệt đội diet ốc"
Đâu đó được vài ba ký, chúng tôi dừng. Tôi tiếp tục phần việc cao cả: chặt đít ốc. Khoản này tôi khá tự tin bởi tôi ăn nhiều rồi. Phải chặt một xíu phần đuôi ốc thì mới hút được. Nên người ta gọi “ốc hút” là vậy. Cần nhiều kiên nhẫn nhất là công đoạn này. Ngày xưa tôi cứ dành phần chặt đít ốc, ngoại hay chọc bảo tôi lười, cố tình trốn làm vô số việc khác. Vậy thì bạn có thể hình dung nó mất thời gian như thế nào rồi đó. Tôi phải ngồi tự kỉ hàng giờ đồng hồ, một mình một rựa, chách chách, thả ốc vào túi ni lông đang ngâm một phần dưới suối để ốc nhả bớt chất dơ. Xong xuôi rửa sạch, cho vào một túi ni lông không thủng. Vân giúp tôi ướp sả, ớt và nước mắm để ốc thấm từ từ. Tân chốc chốc hỏi thăm, có vẻ như đang mong chờ “món ốc thần thánh” của tôi lắm thì phải.
Tôi biết anh Chương quá mệt ở khâu lên lịch trước đó cả tháng, mua sắm trước đó cả tuần, và cả những lo lắng về an toàn cho đoàn trong suốt chuyến đi. Anh ngồi phịch xuống một tảng đá, đảo mắt nhìn quanh, luôn miệng chỉ bạn này làm thứ này, bạn kia làm thứ kia : “Trời tối rồi mà sao ta thấy nó tối thui rứa bây. Ăn nhanh lên rồi các bạn nam khẩn trương theo anh, vác rựa đi kiếm củi, chứ không tối khỏi nhìn thấy gì mà ăn luôn đó”. Dĩ nhiên chúng tôi có mang theo đèn, cả đèn pin. Củi cần để đốt lửa trại đêm nay thôi. Sau một hồi tìm kiếm, mớ thân cây khô được thả từ trên triền dốc xuống suối. Chúng tôi đã có lửa, để sưởi ấm cả núi rừng.
(Còn tiếp Phần 3...)