----------------------------------
Con đường rợp bóng em có nhớ
Hàng cây trong gió vẫy hò reo
Nắng vàng thẹn thùng xuyên tán lá
Gió trời lồng lộng mát hồn ai
Khăn rằn phấp phới bay trong gió
Balo trên vai gánh nỗi niềm
Chiến mã đường xa phi nước đại
Kê Gà phía trước chẳng còn xa
Sóng vỗ rì rào vách đá dựng
Hải đăng sừng sững giữa trời xanh
Mây trôi hờ hững lưng chừng núi
Mặt trời khuất lấp chân trời xa
Thiên đường xanh ấy trong tầm mắt
Biển đảo hoang sơ thấm chữ tình
Mai này đi đâu anh vẫn nhớ
Chân trần trên cát những ngày xanh
-----------------------------------
Chuyến đi đầy ngẫu hứng này bắt đầu từ hồi ức của mình về Kê Gà cách đây 1 năm, chất xúc tác là các bài review trên phượt đã thắp bùng ngọn lửa “ xê dịch “ trong huyết quản mình. Tức thì mình pm thằng bạn trên face.
Đi phượt không ku ? – mình lóc cóc gõ.
Nó bảo “ Đi chứ, ngán gì ! ”. Mặc dù nó cũng chưa biết đi đâu.
Thế là cuộc họp bất thường đã diễn ra tại một quán café. Mình tuyệt nhiên trở thành leader bất đắc dĩ và phải lên kế hoạch thật chi tiết về chuyến đi cho các thành viên (ban đầu có tổng cộng 6 người - 4 nam 2 nữ ). Sau những đêm mò mẫm trên phuot.vn, gu gồ trang khác mình cũng đã hoàn thành lịch trình của chuyến đi và phân công nhiệm vụ cho từng người. Trong đó mình đảm nhận vai trò lo mấy con chiến mã cho các đồng đội. Khởi đầu gặp không ít trở ngại. Chuyến đi phải dời lại một tuần vì một số lý do khách quan. Tưởng chừng đã nhụt chí khi thằng bạn báo tin – có 2 người không đi vì lý do công việc. Lúc ấy mình hơi hụt hẫng vì giờ thành viên chỉ còn lại 4 mống mà mình thì đang cố gắng chuẩn bị mọi thứ cho đầy đủ, chưa kể công việc của mình lại đang dở dang. Lúc ấy nghĩ thầm “ bây giờ không đi thì chừng nào mới đi, sắp tận thế tới nơi rồi !!! ”. Thế là tự sốc lại tinh thần, phải đi cho bằng được, sống là không chờ đợi.
Mình bảo nó “ mày confirm lại xem là còn ai đi không ?”. Nó bảo “ Ừ ! để tao hỏi xem. Mà cho dù có tao với mày cũng đi luôn, quất hết !!!”. Một hồi nó reply lại bảo là “em TDr bảo đi và ku TVo cũng vậy “ Không ngờ tinh thần của các thành viên cao quá, bình thường có dăm ba mống là xìu rồi, ấy thế mà; nhất là em TD, mình nghĩ chỉ có em ấy phận nữ nhi, thân gái dặm trường, lại lạc giữa rừng gươm mà vẫn nhiệt tình trả lời một cách dứt khoát không do dự như trong hội nghị Diên Hồng khi hỏi các bô lão “nên hòa hay nên đánh ?” thì các cụ đồng thanh hô “ đánh” vậy. Lúc ấy mình không còn điều gì phải lăn tăn nữa. Mọi người bây giờ đã toàn tâm toàn ý cho chuyến đi.
Trục trặc thứ 2 là chưa kiếm được con chiến mã ưng ý để cùng ngao du trên các cung đường và chưa học cách chữa nội thương cho chiến mã; nhỡ lúc đi đường gặp phải đinh tặc hay đi giữa đồng không mông quạnh mà không có được 1 ông thầy lang thì biết làm sao. Nhưng đến sát ngày khởi hành 2 ngày thì mọi thứ lại đâu vào đấy.Mình đã mượn được con Fu và 2 đêm hì hục với con xe chuột bạch của đứa em. Kết quả là “ 1 cái cây căm đã gãy và 1 dây tim đã đứt “ nhưng đổi lại là có thể an tâm trên từng cây số
Okay. Tất cả đã chuẩn bị xong, hành lý, balo, các vật dụng cần thiết cho chuyến đi và cài đồng hồ báo thức 3h sáng
Nằm díp mắt từ 10h nhưng cứ lòng thao thức, trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành mãi đến tận 12h mới thiếp đi, phần vì lo lắng không biết có chuẩn bị thiếu thứ gì không, phần là do cứ nghĩ tới những trải nghiệm cực kỳ thú vị sắp tới .
3 A.M: ♪..♫…♪…♫ tiếng nhạc báo thức vang lên đều đặn. Theo phản xạ hàng ngày mắt mình vẫn nhắm nghiền nhưng tay thì cầm con SS bấm stop trong tích tắc … Nằm nướng được 1-2 phút thì bỗng nhiên sực nhớ hôm nay phải khởi hành từ sớm. Như một cái lò xo mình bật ra khỏi chốn thiên đường hạ giới, tạm gác lại giấc mơ với em xinh tươi bên bờ biển còn dang dở, hít hà khua tay múa chân vài cái rồi chạy xuống nhà vệ sinh cá nhân và thu xếp hành lý.
3.45 A.M: thấy trước nhà có tiếng lách cách, lòng trộm nghĩ chắc là phường gian ác đang đứng trước cửa nhà mình âm mưu cái gì đây, mới sáng sớm mà đã thế này. Tay lăm lăm cầm cái ống bơm xe, mặt hầm hầm, mình gầm hỏi : “Thằng nào đấy ? “. Có tiếng vọng lại: “Tao đây” .Thì ra là thằng bạn, là do mình hăm hở quá nên thần hồn nát thần tính đây mà. Cửa vừa mở, 3 thành viên còn lại đang đứng bên vệ đường nhìn mình cười và mình cũng đáp lại. Xin miêu tả đôi nét về các thành viên trong chuyến hành trình này.
KGa: cu cậu trong gọn gàng trong bộ xiêm y với cái áo khoác màu nhung, bên hông là bộ đồ nghề tác nghiệp chụp ảnh trông rất chi là chuyên nghiệp.
TDr: cô em gái nhỏ tuổi nhất, đại diện cho thế hệ 9x luôn tràn trề năng lượng và nhiệt huyết với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi. Trong chuyến này em ấy gánh trên vai trách nhiệm rất chi nà cao cả: thủ quỹ, y tá kiêm nội trợ.
TVo: nghe thằng bạn nói anh ý là một trong những dân chơi không sợ mưa rơi, rủ là đi, thích là nhích và là nhiếp ảnh gia thứ 2 với phong cách lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc, hứa hẹn sẽ có những tấm hình dìm hàng chính đồng đội của mình.
QS: là mình, thành phần bất hảo ngoài hoang đảo.
Ánh đèn đường buổi sớm vẫn còn chập chờn trong hơi sương, đâu đó có tiếng chổi tre xào xạc, một số nhà từ tinh mơ đã thức dậy để chuẩn bị cho một ngày mưu sinh. Mình hít lấy thật sâu không khí trong lành của buổi sớm, sự sống như đang len lỏi trong từng thớ thịt, cơ bắp, máu mình cứ sục sôi, cảm giác hưng phấn ở vỏ não cứ thôi thúc những bước chân phải chuyển động.
Bỗng nhiên thằng bạn ném cho mình cái khăn rằn vừa mới mua ở một cửa hàng tại SG. Mỗi người đều có một cái. Mình nhanh tay chộp lấy và quấn ngay vào cổ. Ôi ! Một mùi thơm nức mũi, khăn gì mà thơm thế, mình tưởng đâu nó hữu xạ tự nhiên hương ( sau này mới biết là nó xài nước xả vãi thành ra không thơm cũng uổng >”<). Cái khăn này mở đầu cho chuyến phượt đầu tiên và đồng hành với mình ở các hành trình còn lại đây. Nghĩ tới mà thấy háo hức quá !
Sau khi pose hình, kiểm tra hành lý đầy đủ, tất cả chuẩn bị xuất phát. Tiếng máy xe đã nổ, bánh bắt đầu lăn, cả bọn chúng mình lên đường để lại bao lo toan, công việc, nỗi niềm, bộn bề của công việc lại nơi đây, trong lòng khát khao được chinh phục các cung đường ven biển tuyệt đẹp, khám phá những vùng đất mới, đi chỉ để lấy bức hình và để lại những dấu chân.
Buổi sớm nay không khí se se lạnh, không nhờ cái khăn rằn giữ ấm vùng cổ thì chắc mình không còn thanh quản để chém gió rồi. Cả đoàn 4 người luôn giữ tốc độ 50-60 km/ giờ.
Đường từ Big C Đồng Nai xuống Bà Rịa buổi sáng sớm nên không có mấy anh cá vàng, xe tải thì lác đác, đường xá mới sửa chạy khá êm và ngon lành, chỉ có 1 số khúc đường tối om do anh nhà đèn cho ngắt sớm nhưng cũng chỉ làm tăng cảm giác hưng phấn của mình mà thôi. Theo lịch trình thì cả nhóm sẽ đến Long Hải để đón bình minh nhưng vì thấy trời sang sáng nên mình cũng nôn nao giục thằng bạn chạy nhanh lên kẻo không kịp.
Dừng chân một chút ở chùa Quan Âm để cầu may mắn cho suốt chuyến hành trình.
Con đường rợp bóng em có nhớ
Hàng cây trong gió vẫy hò reo
Nắng vàng thẹn thùng xuyên tán lá
Gió trời lồng lộng mát hồn ai
Khăn rằn phấp phới bay trong gió
Balo trên vai gánh nỗi niềm
Chiến mã đường xa phi nước đại
Kê Gà phía trước chẳng còn xa
Sóng vỗ rì rào vách đá dựng
Hải đăng sừng sững giữa trời xanh
Mây trôi hờ hững lưng chừng núi
Mặt trời khuất lấp chân trời xa
Thiên đường xanh ấy trong tầm mắt
Biển đảo hoang sơ thấm chữ tình
Mai này đi đâu anh vẫn nhớ
Chân trần trên cát những ngày xanh
-----------------------------------
Chuyến đi đầy ngẫu hứng này bắt đầu từ hồi ức của mình về Kê Gà cách đây 1 năm, chất xúc tác là các bài review trên phượt đã thắp bùng ngọn lửa “ xê dịch “ trong huyết quản mình. Tức thì mình pm thằng bạn trên face.
Đi phượt không ku ? – mình lóc cóc gõ.
Nó bảo “ Đi chứ, ngán gì ! ”. Mặc dù nó cũng chưa biết đi đâu.
Thế là cuộc họp bất thường đã diễn ra tại một quán café. Mình tuyệt nhiên trở thành leader bất đắc dĩ và phải lên kế hoạch thật chi tiết về chuyến đi cho các thành viên (ban đầu có tổng cộng 6 người - 4 nam 2 nữ ). Sau những đêm mò mẫm trên phuot.vn, gu gồ trang khác mình cũng đã hoàn thành lịch trình của chuyến đi và phân công nhiệm vụ cho từng người. Trong đó mình đảm nhận vai trò lo mấy con chiến mã cho các đồng đội. Khởi đầu gặp không ít trở ngại. Chuyến đi phải dời lại một tuần vì một số lý do khách quan. Tưởng chừng đã nhụt chí khi thằng bạn báo tin – có 2 người không đi vì lý do công việc. Lúc ấy mình hơi hụt hẫng vì giờ thành viên chỉ còn lại 4 mống mà mình thì đang cố gắng chuẩn bị mọi thứ cho đầy đủ, chưa kể công việc của mình lại đang dở dang. Lúc ấy nghĩ thầm “ bây giờ không đi thì chừng nào mới đi, sắp tận thế tới nơi rồi !!! ”. Thế là tự sốc lại tinh thần, phải đi cho bằng được, sống là không chờ đợi.
Mình bảo nó “ mày confirm lại xem là còn ai đi không ?”. Nó bảo “ Ừ ! để tao hỏi xem. Mà cho dù có tao với mày cũng đi luôn, quất hết !!!”. Một hồi nó reply lại bảo là “em TDr bảo đi và ku TVo cũng vậy “ Không ngờ tinh thần của các thành viên cao quá, bình thường có dăm ba mống là xìu rồi, ấy thế mà; nhất là em TD, mình nghĩ chỉ có em ấy phận nữ nhi, thân gái dặm trường, lại lạc giữa rừng gươm mà vẫn nhiệt tình trả lời một cách dứt khoát không do dự như trong hội nghị Diên Hồng khi hỏi các bô lão “nên hòa hay nên đánh ?” thì các cụ đồng thanh hô “ đánh” vậy. Lúc ấy mình không còn điều gì phải lăn tăn nữa. Mọi người bây giờ đã toàn tâm toàn ý cho chuyến đi.
Trục trặc thứ 2 là chưa kiếm được con chiến mã ưng ý để cùng ngao du trên các cung đường và chưa học cách chữa nội thương cho chiến mã; nhỡ lúc đi đường gặp phải đinh tặc hay đi giữa đồng không mông quạnh mà không có được 1 ông thầy lang thì biết làm sao. Nhưng đến sát ngày khởi hành 2 ngày thì mọi thứ lại đâu vào đấy.Mình đã mượn được con Fu và 2 đêm hì hục với con xe chuột bạch của đứa em. Kết quả là “ 1 cái cây căm đã gãy và 1 dây tim đã đứt “ nhưng đổi lại là có thể an tâm trên từng cây số
Okay. Tất cả đã chuẩn bị xong, hành lý, balo, các vật dụng cần thiết cho chuyến đi và cài đồng hồ báo thức 3h sáng
Nằm díp mắt từ 10h nhưng cứ lòng thao thức, trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành mãi đến tận 12h mới thiếp đi, phần vì lo lắng không biết có chuẩn bị thiếu thứ gì không, phần là do cứ nghĩ tới những trải nghiệm cực kỳ thú vị sắp tới .
3 A.M: ♪..♫…♪…♫ tiếng nhạc báo thức vang lên đều đặn. Theo phản xạ hàng ngày mắt mình vẫn nhắm nghiền nhưng tay thì cầm con SS bấm stop trong tích tắc … Nằm nướng được 1-2 phút thì bỗng nhiên sực nhớ hôm nay phải khởi hành từ sớm. Như một cái lò xo mình bật ra khỏi chốn thiên đường hạ giới, tạm gác lại giấc mơ với em xinh tươi bên bờ biển còn dang dở, hít hà khua tay múa chân vài cái rồi chạy xuống nhà vệ sinh cá nhân và thu xếp hành lý.
3.45 A.M: thấy trước nhà có tiếng lách cách, lòng trộm nghĩ chắc là phường gian ác đang đứng trước cửa nhà mình âm mưu cái gì đây, mới sáng sớm mà đã thế này. Tay lăm lăm cầm cái ống bơm xe, mặt hầm hầm, mình gầm hỏi : “Thằng nào đấy ? “. Có tiếng vọng lại: “Tao đây” .Thì ra là thằng bạn, là do mình hăm hở quá nên thần hồn nát thần tính đây mà. Cửa vừa mở, 3 thành viên còn lại đang đứng bên vệ đường nhìn mình cười và mình cũng đáp lại. Xin miêu tả đôi nét về các thành viên trong chuyến hành trình này.
KGa: cu cậu trong gọn gàng trong bộ xiêm y với cái áo khoác màu nhung, bên hông là bộ đồ nghề tác nghiệp chụp ảnh trông rất chi là chuyên nghiệp.
TDr: cô em gái nhỏ tuổi nhất, đại diện cho thế hệ 9x luôn tràn trề năng lượng và nhiệt huyết với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi. Trong chuyến này em ấy gánh trên vai trách nhiệm rất chi nà cao cả: thủ quỹ, y tá kiêm nội trợ.
TVo: nghe thằng bạn nói anh ý là một trong những dân chơi không sợ mưa rơi, rủ là đi, thích là nhích và là nhiếp ảnh gia thứ 2 với phong cách lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc, hứa hẹn sẽ có những tấm hình dìm hàng chính đồng đội của mình.
QS: là mình, thành phần bất hảo ngoài hoang đảo.
Ánh đèn đường buổi sớm vẫn còn chập chờn trong hơi sương, đâu đó có tiếng chổi tre xào xạc, một số nhà từ tinh mơ đã thức dậy để chuẩn bị cho một ngày mưu sinh. Mình hít lấy thật sâu không khí trong lành của buổi sớm, sự sống như đang len lỏi trong từng thớ thịt, cơ bắp, máu mình cứ sục sôi, cảm giác hưng phấn ở vỏ não cứ thôi thúc những bước chân phải chuyển động.
Bỗng nhiên thằng bạn ném cho mình cái khăn rằn vừa mới mua ở một cửa hàng tại SG. Mỗi người đều có một cái. Mình nhanh tay chộp lấy và quấn ngay vào cổ. Ôi ! Một mùi thơm nức mũi, khăn gì mà thơm thế, mình tưởng đâu nó hữu xạ tự nhiên hương ( sau này mới biết là nó xài nước xả vãi thành ra không thơm cũng uổng >”<). Cái khăn này mở đầu cho chuyến phượt đầu tiên và đồng hành với mình ở các hành trình còn lại đây. Nghĩ tới mà thấy háo hức quá !
Sau khi pose hình, kiểm tra hành lý đầy đủ, tất cả chuẩn bị xuất phát. Tiếng máy xe đã nổ, bánh bắt đầu lăn, cả bọn chúng mình lên đường để lại bao lo toan, công việc, nỗi niềm, bộn bề của công việc lại nơi đây, trong lòng khát khao được chinh phục các cung đường ven biển tuyệt đẹp, khám phá những vùng đất mới, đi chỉ để lấy bức hình và để lại những dấu chân.
Buổi sớm nay không khí se se lạnh, không nhờ cái khăn rằn giữ ấm vùng cổ thì chắc mình không còn thanh quản để chém gió rồi. Cả đoàn 4 người luôn giữ tốc độ 50-60 km/ giờ.
Đường từ Big C Đồng Nai xuống Bà Rịa buổi sáng sớm nên không có mấy anh cá vàng, xe tải thì lác đác, đường xá mới sửa chạy khá êm và ngon lành, chỉ có 1 số khúc đường tối om do anh nhà đèn cho ngắt sớm nhưng cũng chỉ làm tăng cảm giác hưng phấn của mình mà thôi. Theo lịch trình thì cả nhóm sẽ đến Long Hải để đón bình minh nhưng vì thấy trời sang sáng nên mình cũng nôn nao giục thằng bạn chạy nhanh lên kẻo không kịp.
Dừng chân một chút ở chùa Quan Âm để cầu may mắn cho suốt chuyến hành trình.
Last edited: