What's new

Lại là Fansipan ấy mà

Em tham gia diễn đàn đã lâu, đi phượt cũng đã nhiều, kinh nghiệm cũng là lên Phượt lượm lặt về mà thành công cả, hôm nay hứng chí xin mạn phép chia sẻ câu chuyện leo Fan của bản thân, cuộc hành trình bão táp mà một con bé 22 tuổi đã cả gan đứng ra làm trưởng đoàn cho 14 con người không quen nhau.

Hi vọng có thể làm bùng lên niềm tự hào của những ai đã đặt chân lên đỉnh núi ấy và thổi thêm động lực cho những ai còn đang ấp ủ kế hoạch ;)

Được sống và kể lại_Nhật kí leo Fansipan
Tập 1: Háo hức và hồi hộp
531459_3197951143205_1807248776_n.jpg


1/3/2012

Một ngày như bao ngày ngồi trên tầng 12 và nhìn ra con phố Nguyễn Chí Thanh tấp nập ồn ào. Ánh nắng phản chiếu trên những nóc nhà, những téc nước chói mắt và dự báo một sự oi ả sắp tới. Con đường ồn ào, con đường tấp nập, nhưng vẫn chỉ là một con đường, BẰNG PHẲNG. Bỗng nhiên khao khát điều gì đó gập ghềnh. Và thế là t bỗng muốn leo lên Fansipan.

24/4/2012

Gần một tháng gọi điện ròng rã cho Tour, Hướng dẫn viên, tàu, xe, đại lý các loại... Giá trên trời cho tour, giá trên trời cho tàu hỏa, giá trên trời cho oto, người đi người không đi. Cuối cùng một chuyến đi cũng thực sự hình thành. Toàn đoàn tập hợp. 15 con người lần đầu gặp nhau (thật ra cũng không đủ 15 =,=”), tay bắt mặt mừng (vụ này cũng không có mà thêm vào cho nhiều chuyện để kể), hò hẹn ngày lên đường mừng mừng tủi tủi (cái này lại càng điêu :]])

27/4/2012

8pm đại đội leo Fan có mặt tại bến xe Mỹ Đình sau khi nháo nhác nhận tin đổi giờ khởi hành sớm hơn 30 phút. Một đồng chí còn có chuyện phải hủy tour đột ngột khiến sỹ số tụt xuống còn 14. Thôi thì xuất phát sớm thì tới nơi sớm. Thế mà bọn dở hơi Hưng Thành bus nằm ì ra ngắm các xe hãng khác ì ạch từng chuyến rời khỏi bến. Anh em la ó làm đứa đứng ra tổ chức là mềnh có chút bối rối và tức tối >”

Đến 10pm hơn một chút xíu xe cũng bắt đầu xuất bến, anh em thở phảo, mỗi người tìm cho mình một góc yên vị. Mít ngấm thuốc say xe nằm im lĩm tội nghiệp 1 góc. Quân sung sướng bịt tai bịt mắt lăn ra giường không hiểu là ngủ hay tưởng tượng bậy bạ. Mss.Trang lôi bộ bài Tarrot ra thực hành trên hai con cừu non Nhung và Tuấn, Mr.Tuấn Lê ngồi ngoài cười nham hiểm. Các đồng chí bên hiệp hội các anh giai cao to lập hội bài bạc chém gió cùng Mr.Bằng rung cả một góc xe. Chặng đường dài 12 tiếng cứ thế đều đặn và chậm chậm trôi qua. Hi vọng rằng vạn sự khởi đầu nan!

28/4/2012

8am. 14 con người thiếu ngủ tập 1 đứng ngơ ngác ở bến xe đợi Mr. Má A Chơ – Hướng dẫn viên của đoàn. Ngơ ngác mãi rồi anh cũng xuất hiện. Cẩn thận gọi cho đứa bạn hỏi chi phí đưa HDV trước hay sau, nó chắc nịch bảo đưa sau. Ấy thế mà anh HDV bảo phải ứng trước 1 nửa để chuản bị đồ ăn. Con bé trưởng đoàn ngây thơ là mềnh đang loay hoay đếm một số tiền to thì chàng trai luống tuổi A Bằng xuất hiện như trong các bộ phim vẫn thế, cất giọng "anh vui lòng cho tôi kiểm tra CMT, giấy tờ tùy thân" =)) anh HDV có vẻ ngơ ngác không kém gì mình, rút CMT giao lại cho nhân vật vừa xuất hiện và "anh đi chuẩn bị đồ nhé, 9h anh đón đoàn". Sau một hồi nháo nhác đánh răng, ăn sáng chia đồ, chúng tôi yên vị tại một quán trà đá, đắm mình vào cái nắng hanh hao và se lạnh của một buổi sáng Sapa. Bộ bài Tarrot và thầy bói Mạc Trang lần nữa phát huy tác dụng giết thời gian. Cả đoàn chăm chú theo dõi mỗi tình tay 3 đầy éo le của Mr.Lê Tiến và cười ầm mĩ trước tình cảnh “sẽ xuất hiện một ngời phụ nữ trung niên làm thay đổi đời anh” của Mr.Bằng. Mỗi người một cảm xúc. Có ai háo hức rất rất như mình đang đây không?

9:30 am. Mr.Má A Chơ came back. Cả đoàn leo lên oto lên trạm 1800m. Con đường ngoằn ngoèo không có gì xa lạ với hơn nửa số thành viên trong đoàn nhưng vẫn đủ để 14 cái cổ họng đồng thanh gào rú đầy hứng khởi những đoạn oto giao nhau, những đoạn cua gấp mấp mô sỏi đá. Một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực cũng dựng ngược. Nắng trải dài vàng vọt trên từng ngọn đồi gập ghềnh ruộng bậc thang. Những khe suối ẻo lả thiếu nước vì nắng nóng vắt hờ trên sườn núi. Chúng tôi đã thực sự bắt đầu cuộc hành trình!

(tobe continue)
 
Tập 2: Hành trình gian nan
536599_3197980423937_588116218_n.jpg


28/4/2012

10am. Chúng tôi đã có mặt trên độ cao 1800m. 5 anh Porter mặt mũi dửng dưng, vì những công việc đều đặn và dường như nhàm chán ấy là vác đồ, đang ngồi cũng rất dửng dưng đợi chúng tôi với một núi gạo, rau, thịt, cá các loại, gương mặt không quên cười cười hàm ý “nhiều đồ lắm rồi đấy, không vác hộ thêm hành lý đâu nhá”. Một đoàn leo núi không có lấy 1cm kinh nghiệm nào, khiến chúng tôi có cơ man nào là đồ. Bài toán mang theo gì và bỏ lại gì bỗng trở nên thật phức tạp. Sau một hồi đánh vật với cân đo đong đếm, hành lý cũng được buộc vào người đầy chuyên nghiệp. Chúng tôi bắt đầu đi chinh phục độ cao 3143m.

Chặng đầu tiên chúng tôi phải vượt qua là từ độ cao 1800m lên đến 2200m. 6km là quãng đường leo bộ cho 400m chiều cao. Đầu óc ngu độn của t lúc đấy đã nghĩ đơn giản rẳng có 1 ngọn núi tên là Hoàng Liên Sơn hình một cái nón, và chúng tôi đang đi vòng quanh cái nón đấy để leo dần lên. Mà Không hề hay biết quanh cái nón cao nhất là những cái nón xinh xinh khác. Khoảng hơn 20 cái. Và chúng tôi sẽ phải lên xuống trên những cái nón xinh người ta gọi là đồi ấy để mà xâm lược vào khu vực trung tâm là đỉnh Fansipan.

Khi nghiên cứu các tuyến đường leo Fansipan, các forum đã dạy tôi rằng tuyến “đi Trạm Tôn về Trạm Tôn” là tuyến dễ nhất quả đất, dân văn phòng ì ạch ngồi quanh năm cũng có thể vượt qua được. Ảnh dân tình post lên mạng toàn là ảnh đoàn lúc xuất phát và ảnh cười phớ lớ ai cũng hớn hở tay bắt mặt mừng trên đỉnh Fan. Điều này khiến một lần nữa đầu óc ngu độn của t hình dung ra con đường tôi sắp đi, hoặc là trải đầy cỏ cây bằng phảng, không thì cũng trải đầy những bậc thang hay đá được gọt hình bậc thang.

Và thế là thực tế phũ phàng đã quả quyết rằng t rất ngu độn khi cứ liên tiếp phơi ra trước mắt chúng tôi, hết vách đá này đến vách đá khác. Không biết là do một đêm trên xe mất ngủ, hay do vẫn chưa hết bàng hoàng trước thực tế mà cái con người khỏe mạnh vùng đồng bằng trong t biến đâu mất. Tôi hiện nguyên hình một cô gái văn phòng, quanh năm suốt tháng chỉ biết ngồi và ngồi. T vừa đi vừa thở hổn hển, mắt mờ cả đi từ những km đầu tiên. Đi 5 phút nghỉ 5 phút. Được cái, các loại kẹo bánh và nước chuyên dụng được t chuẩn bị khá chu đáo, chúng bắt đầu phát huy tác dụng. Sau 3km đầu t cũng bắt được nhịp của một vận động viên…đi bộ trên núi. Những vách đá cũng được xen kẽ bằng những đoạn đường rừng hoang sơ bí hiểm mát lạnh hoặc những thung lũng dịu dàng nắng. Thực đơn vitamin được bổ sung thêm dâu rừng đỏ mọng bé xinh hai bên đường. Sự háo hức lại trỗi dậy. Cố lên chỉ…vài chục quả đồi xinh xinh nữa thôi ấy mà =))

12:40pm. Chúng tôi lê lết đến trạm đầu tiên, trạm 2200m. Những mệt mỏi do chưa quen leo núi cũng dần tan biến theo mùi hương thịt nướng đang bủa vây toàn trạm. Cả đoàn, đúng từ là chui vào một cái lều bé bé và tối om. Giờ nhìn quanh mới thấy sao mà nhiều người leo Fan đến thế. Người hiếu kì đứng xung quanh hiệp hội thịt gà quay. Người lãng mạn đứng chênh vênh trên những vách núi ngắm độ cao mình vừa chinh phục. Người bận rộn chạy quanh vẫy điện thoại kiếm tìm chút sóng lạc. Và đa số những người rất người như mình đây, nằm vật lên cái phản to trong lều, chờ cơm tới.

Nào thì tranh thủ chờ cơm bàn tán một chút về anh hướng dẫn viên cảu chúng tôi: Mr.Má A Chơ. Tôi biết đến anh qua rỉ tai của vài đứa bạn đã từng hì hục trải bước chân lên ngọn núi này. Trên các diễn đàn leo Fan, ảnh của anh cũng đầy rẫy với biệt danh “con ma trên đỉnh Fansipan”. Dáng vóc cao to, đôi mắt sáng, nụ cười hiền rạng rỡ cũng bộ quân phục, trông anh ngoài đời không khác mấy so với vài bức ảnh ngợi ca trên forum. Anh nói tiếng Kinh không sõi, giọng cao chới với ở đuôi câu như đang hát, nhìn anh tôi thấy một cảm giác yên tâm. Khi chúng tôi đang lụi hụi sắp đồ đem lên, anh còn đang tất bật chuẩn bị đồ ăn cho cả đoàn. Mọi người nói đi với anh Chơ không bao giờ sợ đói, quả nhiên đồ ăn anh chuẩn bị cho chúng tôi rất chu đáo. Cũng chẳng sợ mệt, quả nhiên anh lặng lẽ đi sau chúng tôi, luôn sẵn sàng chờ đợi những cô gái đồng bằng yếu đuối nhất. Không giục giã và không có đến cả một cái cau mày, chỉ cười hiền và giọng nói như hát “cố lên em, sắp tới rồi”. Lại nói về chuyện a đang tất bật chuẩn bị đồ ăn nên người dẫn chúng tôi lên trạm 2200m không ai khác là con trai anh, Mr.Bình. A Bình kém tôi 1 tuổi theo A Chơ dẫn đoàn thế này cũng lâu lắm rồi. A Bình khuôn mặt hiền đáng yêu đến không chịu nổi, đôi mắt nhỏ nhưng luôn quan sát tất cả mọi người và nụ cười bẽn lẽn dễ thương tệ. May là cả đoàn chỉ có 4 cô gái, trong đó 3 cô đi cùng người yêu, một cô không hứng thú nhiều với giai dân tộc hiền lành. không thì gương mặt đẹp hệt như trai Hàn Quốc của A Bình cũn gây sóng gió ít nhiều.

Bàn vậy vậy thôi vì cơm trưa lên rồi. Nhưng bất chợt một tin vui đổ xuống làm cả đoàn háo hức lại sức hơn cả ăn cơm. Ấy là một chị trung niên Hải Phòng bất chợt xuất hiện trong cuộc đời Mr.Bằng đúng như quẻ bói. Cả đoàn rôm rả tiên đoán và dự báo cho chàng trai luống tuổi A Bằng. Mệt mỏi tiêu tan. Cơm trên núi sao mà ngon thế!

(Tobe Continue)
 
Tập 3: Bão táp và chinh phục
560704_3184658610900_2024831853_n.jpg


Khoảng 2pm chúng tôi tiếp tục lên đường hướng về trạm 2800m. Nói là đã quen chân, nói là đã quen không khí trên cao nhưng cái điệu bộ đi 5 phút nghỉ 5 phút vẫn tiếp diễn đều đều. Cả đoàn không đi được thành khối 14 người mà rời rạc thành từng nhóm. Tôi đi cùng hai tình yêu Mèo Mít và 10 xu. Chúng tôi chỉ thỉnh thoảng hội ngộ mọi người bên những chặng nghỉ chân. Khi là một mảng rừng tĩnh lặng, khi là một mỏm đá nhìn ra cả một vùng trời xanh tít tắp. Nắng trên núi rất lạ. Vụt sáng rồi vụt tối. Y hệt như bạn đang bật tắt một cái đèn. Mọi người bảo ấy là vì mây bay nhanh quá.

Chúng tôi cần mẫn và lần lượt leo qua từng ngọn đồi. Nghe cái từ đồi có vẻ thơ mộng quá nhỉ? Trên một chặng dừng chân nào đó, cả đoàn đã phải thở hắt ra nhìn nhau với nụ cười méo xệch rằng “cái này gọi là đồi vì đem ra so với Fansipan thui, chứ đem so với mấy quả đồi loanh quanh đồng bằng, cái đồi này cũng phải xứng tầm một đại ca núi”.

Quãng đường từ 2200m đến 2800m dài hơn 5km, ngoằn ngoèo uốn qua 7 quả đồi (cái loại đồi như đã chú thích bên trên =]] ). Đợt nghỉ lễ này, người leo Fan nhiều lắm, nhưng lạ thay chúng tôi chẳng gặp nhiều suốt chặng, cứ như thể quy luật rừng núi thì pahir vắng vẻ thế mới đúng điệu. Vài ba khách nước ngoài, và ba người bạn trẻ, chúng tôi cùng nhìn nhau cười động viên, hỏi han nhau “mấy tiếng nữa đến trạm tiếp theo đằng ấy nhỉ”, rồi cùng nhau cười phá lên vì cái điệp khúc “thấy bảo còn 10 phút nữa từ nửa tiếng trước đằng ấy ạ” =]]. Cứ thế chúng tôi lướt qua họ. Đoạn đường này cũng bắt đầu cheo leo hơn và tĩnh mịch hơn bởi sự bao phủ của cây cối hai bên. Không khí cũng loãng dần. Trong tiếng bước chân đi lạo xạo là những tiếng thở thấm đẫm mồ hôi nóng ấm và sương lạnh giá.

6:30pm chúng tôi đặt chân lên trạm 2800m. Nhìn nhau cười sung sướng vì lại sắp được ăn và ngủ. Nụ cười nhòe đi mở ảo, không phải vì mệt quá mà vì bao quanh chúng tôi lúc này là một màn sương dày đặc. Cả đoàn toàn người trên 20 tuổi mà vài người vẫn háo hức chạy qua chạy lại hà hơi để thấy một lớp khói trắng xóa phả ra từ miệng một cách rất sành điệu =]]. Giai Hàn Quốc A Bình, vẫn khuôn mặt ấy và nụ cười hiền chết người ấy xuất hiện trước một cái lều to vật vã, tự hào chỉ trỏ “lều của chúng mình”.

Chỗ trú ngụ của cả đoàn được dựng trên một bãi đất cao và khá bằng phẳng, trông có vẻ hiên ngang lừng lẫy hơn hẳn các lều xung quanh. Lều được dừng từ một thứ vải bạt mịn, căng thẳng 4 góc với đủ loại dây, cột, tre sắt đủ cả, bên trên phủ thêm một lớp bạt chống mưa, bên dưới còn được trải bạt và rất nhiều lớp mút êm. Túi ngủ đã được chuẩn bị sẵn, dày và ấm. Cả đoàn nhanh chóng chui vào xí chỗ. Bao nhiêu kế hoạch đi dạo quanh quanh trạm 2800m hay chơi trò chơi tập thể trước khi ngủ đều bay biến, toàn bộ căn lều tối om bị bao trùm bơi không khí buồn ngủ. Ai về nhà nấy, chui vào túi ngủ và mường tượng về bữa cơm tối nay.

A Chơ không để mọi người đợi lâu, cơm tới! Vẫn nhiều như mọi khi và bổ sung thêm vitamin rượu táo mèo. Đoàn 14 nhân vật, 4 nữ 10 nam, ghép thêm 5 nhân vật đoàn bạn lại thêm xúc tác táo mèo tạo thành một buổi xôm tụ chưa từng thấy. Ánh đèn pin treo bấp bênh trên đỉnh lều lập lòe. Các bạn giai với màn thưởng phạt ầm mĩ. Mr Bằng hết cười đến giận dỗi vì vụ chợt nhớ tên anh đầy khó khăn của Mr.Chơ. Hết chai rượu nọ đến chai rượu kia được chinh phục. Cả lều ầm mĩ âm thanh “I..a..b..hàu…maru” @@.

Mấy giờ cũng không nhở nữa, chỉ biết tối lắm và lạnh lắm, Mr.Chơ cũng chịu rời khỏi lều, trả lại bình yên cho mọi người. Bao nhiêu là dầu gội, dầu tắm, thuốc đánh răng, sữa rửa mặt thể hiện sự vô dụng của chúng trên vùng rừng rú núi cao này, kệ răng bẩn căn lều chìm lại vào bóng tối và yên tĩnh.
Thế rồi một tiếng động đều đặn vang lên từ phía anh Bằng. A ấy ngáy. Rất đều đặn, rất trầm ấm, rất âm vang. Các cuộc hội thoại giao tiếp toàn đoàn bắt đầu rôm rả

“ê, ai nằm cạnh huých phát đê”

“không ăn thua rồi”

“thế thì bịt mũi vào”

“thôi sợ lắm”

“hay là khênh đáp ra ngoài lán nhở”

“khênh xuống lán với A Chơ, đảm bảo 10 năm nữa A Chơ không quên A BẰng, cho thỏa lòng mong ước”

Lầu rung ầm ầm, vì tiếng cười. Rồi lại lắng xuống, nhường chỗ cho giọng ca nam chính. Vẫn đều đặn, trầm ấm và âm vang.

“ê, đây là giọng nam cao hay nam trầm nhở”

“ê t thấy a ấy đổi giọng rồi, hình như có 36 điệu ngáy thần thông đấy”

“ôi giời ôi, hội thi Fansipan idol à”

“kể chuyện cười đi, thế này làm sao mà ngủ được”

….

Các câu chuyện cười chưa dứt thì một tiếng ngáy khác vang dội không kém cũng cất lên (em không nhớ của ai, mọi ng bổ sung cho em với)

“ôi giời ôi cặp đôi hoàn hảo à”

“Quả này t về, chia sẻ trên diễn đàn leo Fan, bên cạnh việc test sức khỏe, quan trọng hơn cả là test ngủ chung”

Cả đoàn tán thưởng ẩm mỹ, cười rung lều mà hai tiếng ngáy vẫn đều đặn thi thố. HƠn cả thế người thứ 3 cũng bắt đầu nhập cuộc.

“ôi giời ơi, Fansipan Got Talent…”

….

Cuối cùng do thấm mệt, mọi ng cũng miến cưỡng chìm vào những giấc ngủ chập chờn.

“Ôi giời ơi” thằng Quân hét thất thanh.

Lạy chúa, hôm nay là ngày của ối giời ôi à.

“Lều sập mọi người ơi”

Cả nhà nháo nhác, hóa ra một cây cột vừa bị gió bứt nghiêng, làm trũng một bên lều. Lụi cụi dựng dựng chèn chèn, lụi cụi đi ngủ tiếp. Ba tiếng ngáy vẫn đều đặn lên bổng cuống trầm.

T đã hi vọng rằng vạn sự khởi đầu nan, nhưng xem ra, chuyến đi này vẫn chưa hết phán mở đầu.

Bão.

Mưa to ầm mĩ, gió tốc lều như muốn bay đi. 2 3 người ôm một cái cột. Gió mạnh tới nỗi tưởng có thể theo cột bay một phát lên đỉnh Fansipan. Hoảng sợ và lo lắng. A Bằng vẫn đang ngủ say sưa. Quân xông pha mặc áo mưa lao ra giữa trời mưa. Mọi ng nín thở, rú lên theo từng cơn gió muốn giật tung lều.

“A Chơ ơi, A Bình ơi”

Ở đâu đó vang lên tiếng A Chơ chưa tỉnh rượu “ơi”. Trời tối và bất lực. Quân cứu viện đến. Chằng chằng buộc buộc. Toàn bộ giày dép được huy động nhét xuống 4 xung quanh bạt trải nền chống nước mưa tràn vào lều.

Phờ phạc và hoang mang, mọi người lăn xuống hi vọng ngủ tiếp.

Lại bão, lại mưa và lại gió. Đoàn 5 người lục tục xếp đồ bỏ xuống lán ngồi cho yên tâm. Đoàn mình lại la hét gọi cứu viện. Mấy cô gái chán nản và mệt mỏi nằm ỳ ra nghĩ bụng “bay mất lều thì thôi, mưa thì kệ, mệt lắm rồi =,=” May sao sau một hồi chằng buộc, cả nhà cũng có thể ngủ yên một lát.



29/4/2012

5.30am A Chơ đúng hẹn hơn cả mặt trời, mọc lên trước cửa lều, khua cả đoàn dậy

Không một ai nhúc nhích. Cả đoàn mệt lử. A hô cứ hô, chúng em ngủ cứ ngủ ^^

6am Dù có không muốn cũng phải dậy. Thú thực trong đầu mình lúc ấy có ít nhen nhóm bỏ cuộc

Mì tôm bò trứng, quả là nhiều đạm siêu cấp. Sương mờ mù mịt. Một hai nhân vật đoàn khác uể oải bỏ dở cuộc hành trình. Thú thực phát nữa là cơ thể mình lúc đấy kêu gào, và mình có tí ước ao giá mình dũng cảm như họ, dũng cảm leo đến tận đây rồi còn bỏ cuộc =]]

A Chơ thông báo trước cho cả đoàn chuẩn bị tinh thần, hành trình từ 2800m lên đỉnh sẽ là đoạn khó nhất, vách đá dựng ngược. Cả đoàn dửng dưng. Không biết do đêm ôm cột nghe sấm sét hòa cũng tiếng ngáy âm vang đêm qua đã bá đạo về sự bão táp và gian khổ hay là vì mệt quá không còn sức biểu cảm lên mặt nữa.

Cả đoàn xuất phát. Im ắng hơn, lầm lũi hơn =]]

[ôi tôi viết đến đoạn này tôi cũng thấy mệt quá =]] ]

Chặng đường vẫn thế. Vẫn đi 5 phút nghỉ 5 phút. Vẫn thở ra bằng nhiều đường có thể thở. Vẫn điệp khúc hỏi người đi trước

“Sắp đến chưa”

“Sắp rồi cố lên, 10 phút nữa thôi”

“Ớ 10 phút lần thứ 1 tỷ rồi”

*Cười*

Vài nhân vật dã man hận đời còn nhăn nhó

“bạn ơi lên đấy chả có cái gì đâu, có mỗi cái mỏm đá thoai.”

Ô hay thế còn cần gì nữa. Cốt là lên đến đỉnh, vượt qua chính mình thôi mà.

Cả đoàn cần mẫm đi tiếp. Các anh giai Cường, Sang…đi phăm phăm đầu đoàn. Đôi Trang-Tuấn lầm lũi chốt đoàn, không còn nhoay nhoáy chớp ảnh như hôm qua.

Mấy giờ nhỉ, chả biết mấy giờ nữa. Mà biết mấy giờ để làm gì. Cái quan trọng ấy là…

Aaaaaaaaaaaaa đỉnh núi đỉnh núi

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Có những cảm xúc chả biết diễn tả bằng từ gì. Nó choáng ngợp đến mức chính mình cũng không nhận thức được nên có giây phút còn nghĩ “ôi sao chả có cảm xúc gì thế này”. Hóa ra là tại cục cảm xúc ấy to quá, to quá ấy mà =]]

Bao nhiêu bão táp mệt nhọc, bao nhiêu cái phút suy nghĩ muốn bỏ cuộc, muốn dừng lại, muốn quay lại, bây giờ mới thấy khâm phục mình thế.

Muốn hét lên, đã hét lên và xung quanh tất cả đều đang hét lên.

Cứ nghĩ sẽ chụp thật nhiều ảnh, để khoe. Nhưng cuối cùng, cũng không nhiều hứng thú. Cứ đứng đấy. Nhìn ngắm mọi người. Mọi người cười. Mọi người ôm nhau. Mọi người sung sướng mọi người la hét.

Mình giật mình. Mình cũng đang cười, ôm nhau, sung sướng và la hét.

Cứ cười mãi. Gió gì mà lạnh thế. Nhưng vẫn phải bỏ áo khoác ra để mà cái sắc đỏ cờ Việt Nam phấp phới trong gió. Nhưng không phải để chụp ảnh hay khoe đâu nhé. Vì chẳng cần khoe. Chiến tích lớn nhất đã và đang nhảy nhót trong lòng. Vâng, mình phục mình thế

Dìu dắt nhau, cả tinh thần lẫn thể xác, chúng tôi đã lên đến đỉnh!
534901_3196877276359_1574027166_n.jpg

28/4/2012
Hoàn.
 
Sắp nối tiếp truyền thống của bạn.
1 thằng Sài Gòn 22 tuổi tổ chức chuyến phượt tây bắc 7 ngày + leo Fan cung Sín Chải cùng dân Hà Nội, đang run khi không ai trong nhóm nhận chức leader đây :help
 
Sắp nối tiếp truyền thống của bạn.
1 thằng Sài Gòn 22 tuổi tổ chức chuyến phượt tây bắc 7 ngày + leo Fan cung Sín Chải cùng dân Hà Nội, đang run khi không ai trong nhóm nhận chức leader đây :help

Thử làm một lần cũng khoái lắm bạn ạ, mặc dù hơi cực và gặp chuyện gì không như ý là ăn năn ghê lắm ^^
 
Mình post thêm hình cho những ai chưa đi Fan hãy quyết tâm ching phục nhé, mệt nhọc nhưng rất đáng cuộc đời đó

Đoạn khoải đầu sẽ an nhàn như này thôi, có thể nhìn thấy rất nhiều quả đồi trước mặt, leo lên leo xuống hết 20 quả đồi là tới đỉnh ^^
403401_3198885086553_495553752_n.jpg


Các porter sẽ gùi đồ dùm mình, nhưng họ gùi rất nhiều đồ ăn nên tốt nhất mình hạn chế gửi thêm đồ cho họ, đoạn đường qua khá là nhiều suối nên tất ni long là thứ không thế thiếu nhé
543328_3198887166605_1144726388_n.jpg


Trên đường được vặt dâu rừng ăn rất thích thú ^^
577684_3198885886573_1007262553_n.jpg


Trên trạm 2200m sẽ có lán trại và nhiều đồ ăn thức uống hoang dã ^^
575009_3198908527139_271060995_n.jpg


Đường lên đỉnh núi thường xuyên bắt gặp cảnh nắng đẹp như này (bên ngoài đẹp mà chụp vào bị tối quá)
560730_3184658290892_1427314473_n.jpg


Thi thoảng có đoạn dựng sẵn bậc thang hoặc dựng sẵn tay vịn
533373_3184657330868_1377355055_n.jpg


Còn đâu hầu hết là tự trườn bò các loại
576304_3184659050911_875651787_n.jpg


Đây là cái lều của bọn mình sau đêm báo táp, lúc đầu nó rõ là kiên cố đẹp tuyệt vời cơ :(
557783_3198931167705_1976049531_n.jpg


Lên đến trạm 2800m trở lên là rất lạnh (mình đi tháng 4), nên mọi ng nhớ chuẩn bị áo ấm

36567_3184669371169_142016707_n.jpg


Nhìn chung là thế đó, mỗi lần nhớ lại chuyến đi là lại hạnh phúc vô cùng ^^
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,325
Bài viết
1,175,227
Members
192,048
Latest member
ussolution12
Back
Top