Từ hồi học đại học năm 3 khi xem ảnh Phượng Hoàng mình đã quyết định phải tới nơi này. Nhờ có thêm 2 đứa bạn hợp rơ mà quyết định kia đã thành hiện thực. 8 ngày lang thang bên đất nước được mệnh danh là nơi chân đi không hết kia, cảm nhận được sự nhiệt tình thân thiện của nước bạn, khiến mình và các bạn của mình đều cảm thấy đây là một chuyến đi vô cùng vô cùng ý nghĩa.
Về xin visa
Sau khi tham khảo giá xin visa dịch vụ thì tụi mình quyết định tự làm visa vì quá mắc (đa phần toàn trên 100$) và theo tụi mình thì bên dịch vụ vẫn kêu các bạn làm một số giấy tờ như đi làm tự túc thôi.
Giới thiệu sơ về nhóm: tụi mình đi 3 người, đều là gái miền Nam, cũng chỉ đi làm được khoảng 1 năm (phân tích vầy là để chứng mình tụi mình không có tài sản gì ngoài liều ) ).Trước tiên mấy bạn nên tham quan website của đại sứ, lãnh sự quán để tìm hiểu sơ về visa TQ. Hôm mình đi xin là 27/8/2017, lấy visa hôm 1/8/2017. Visa cấp 30 ngày, (nhập cảnh trước 31/10/2017).
Thủ tục như sau:
1. Passport bản gốc + passport photo trên giấy a4
2. Hợp đồng lao động (mang cả bản chính lẫn bản photo)
3. Đơn xin nghỉ phép có xác nhận của cơ quan
4. Chứng minh tài chính: Sao kê tài khoản tiết kiệm (trên 2000 usd)
5. Lịch trình (tiếng anh, có chữ ký của cả người đi cùng, highlight ngày tháng, nơi book phòng trên lịch trình): lịch trình ở phía đầu mình có giới thiệu tổng quan số ngày đi, thời gian lưu trú của từng địa điêm, người đi chung, số passport người đi chung để nắm tổng quan.
6. Vé máy bay , vé tàu, book khách sạn ( highlight ngày, tháng; tên người ở, số lượng người ở, tức là ví dụ bạn đặt có 1 phòng, nhưng phòng đó là phòng đôi thì nó sẽ hiên lên số lượng người tối đa ở trong phòng khi xuất giấy ý )
7. Bảo hiểm du lịch (có loại mua trước nếu không được duyệt visa vẫn trả lại tiền)
8. 2 tấm Hình 4x6 (ảnh thẻ quốc tế, nền trắng) - chụp mới
9. Đơn xin visa down trên lãnh sự quán, muốn nhanh điền trước, lên chỉ cần nộp vì người rất đông.
10. CMND bản chính và bản photo không cần công chứng.
Mình thấy nhiều bạn kêu là phải có hộ khẩu bản sao công chứng nhưng lúc mình mang thì người ta trả lại nên mình nghĩ không cần bản sao công chứng.
Ngoài ra bên mình có mình là trường hợp đặc biệt là mình đổi sang căn cước công dân nên người ta bắt phải photo luôn cmnd cũ, may sáng hôm đó nghĩ gì mà mang theo bên người. Không là tiêu rồi.
Hôm làm mình lên sớm từ 7h, lãnh sự làm việc lúc 8h30. Vì đến sớm nên tụi mình vào sớm =v= làm sớm, nói chung là rất thuận lợi.
Vì tụi mình làm nhóm nên lúc nộp cũng nộp theo nhóm (chị lãnh sự quán có hỏi là đi riêng hay đi nhóm, và kêu đi nhóm thì nộp chung để xét hs). Ngoài ra trước đó mình có đi Malay, Thái, Cam (tức passport không bị trắng)
Trên đất Trung, mỗi một ngày chúng tôi gặp mặt những người bạn và mỗi một người bạn ấy đều có ý nghĩa với chúng tôi rất nhiều.
Day 1-2: HN - Nam Ninh: Anh bạn ngồi cùng xe
Tụi mình vừa xuống sân bay Nội Bài là phải chạy vội ra khách sạn nơi xe đậu. 3 đứa con gái Việt bao 1 xe gần 50 chỗ ngồi luôn. Sau đó có thêm cỡ 5-6 người lên xe, toàn con trai, lại toàn là người Trung mới đáng sợ. Cơ mà do háo hức với lo lắng quá nên quên cả sợ luôn. Lúc đó mình đang lo với vốn tiếng trung 6 tháng mà còn nghỉ lâu rồi thì có giao tiếp nổi hay không thế nên tập trung ngồi đọc từ điển, chuẩn bị từ.
Bến xe Hữu Ái
Vé xe tụi mình đặt trước là 500k, nghe chị kia nói nếu đi sớm hơn sẽ là 600k. Mình đi chuyến cuối là 10h30. Lúc trên tàu đi Trương Gia Giới có gặp một nhóm 4 chị đi từ SG. Mấy chị đó đặt xe vé là 600k dạng limo, tốc độ chạy nhanh hơn, lái xe khi qua bên TQ dù là người Trung nhưng vẫn nói được chút tiếng việt chứ xe của mình khi qua bên cửa khẩu thì chuyển thành người Trung không biết nói tiếng việt luôn.
Xe chạy đến gần nửa ngày thì tới cửa khẩu. Khi đi vào cửa khẩu nước bạn, mọi người nhớ điền thông tin nhập cảnh nha. Lúc vô nguyên đám không biết, thấy cô kia nhắc mới lò dò ra làm. Qua bên cửa hải quan tụi mình còn phải tiếp tục soi hành lý (tức là qua bên hải quan TQ, bị soi 2 lần), rồi tới cái bàn nghe mấy người kia hỏi một số thông tin ví dụ như đi đâu, chơi hay đi học =v=. Nói chung thì bên ấy cũng rất thân thiện, trai cũng có một số người đẹp. Có anh hải quan đẹp tới nỗi mình tưởng nhầm thành con gái, nhìn tới nỗi người ta nhìn lại vẫn không biết ngượng mà nhìn đến nỗi người ta quay mặt đi luôn.
Sau khi đi qua cửa khẩu là chính thức đến nước bạn, đường đi dài hun hút, trên xe như mình nói thì chỉ có 3 đứa con gái Việt còn lại toàn trai TQ, trời cũng dần tối nữa. Đang lơ ngơ thì một anh người Trung xuống dưới chỗ bọn mình bắt chuyện. Với vốn tiếng Trung ít ỏi + khả năng nói tiếng việt ít ỏi cùng bắn tiếng anh của anh kia thì ảnh muốn tìm người ở HN dạy ảnh tiếng việt cơ mà bọn mình thì toàn gái Nam. Trong lúc giao lưu tụi mình đã tranh thủ học hỏi được từ vô cùng quan trọng khi đi TQ: WIFI MI MÀ (tức password wifi ý :v, rất hữu dụng nha, sau này thâm nhập vào đất Trung thì câu này phát huy uy lực dữ dội). Anh này cực dễ thương luôn. Lúc tới Nam Ninh, ảnh giúp tụi mình rất nhiều, nào là chỉ đường đi tới xe lửa, rồi kêu dẫn mình cùng đi ăn cơm và mua sim dùm, tuy nhiên vì sợ làm phiền mấy ảnh nên tụi mình đã từ chối.
Tụi mình chọn thuê khách sạn ở gần bến xe Hữu Ái. Mọi người chú ý chỗ này, tại tụi mình nhầm nên mất tiền taxi oan uổng. Ở Nam Ninh có 2 bến xe, tên phiên âm tiếng anh đều dùng là Liangdong bus station. Nhưng thực tế, khi nói là Liangdong, thì taxi sẽ tưởng là bến xe cách trung tâm gần 15', cái bến xe mà đi từ VN qua thì là bến xe Hữu Ái (dù tiếng phiên âm nó ghi là Liangdong station). Bến xe Hữu Ái rất tiện lợi, cách trạm xe lửa Nam Ninh chỉ 200m, kế bên có cái khách sạn 3 good, cũng khá gần với đường Trung Sơn (đi bộ tầm 15 phút), trung tâm mua sắm (đi taxi mà bật đồng hồ thì khoảng từ 10-15 tệ thôi). Sau khi thuê xong khách sạn, tụi mình đi ăn sủi cảo, mọi người chú ý nếu ai ăn ít thì khoảng 2 người ăn 1 phần là được rồi, đồ ăn bên đây rất nhiều. 1 bát sủi cảo 10 tệ khoảng 10 miếng to chà bá, tụi mình mỗi đứa một tô ăn không nổi luôn.
Tô sủi cảo thần thánh
Nam Ninh tính ra cũng là thành phố khá lớn ý, đường xá nhà cửa hiện đại nhiều khi còn hơn SG nữa. Lúc tụi mình sang hình như còn đang xây dựng đường cao tốc nữa thì phải.
Nhà cửa đường phố ở Nam Ninh
Sáng hôm sau, tụi mình quyết định mua sim. Gía sim gọi quốc tế là 200 tệ, giá này là khá mắc ý. Theo như mấy người bán sim giải thích thì vì sim này người dân TQ nếu muốn mua cũng phải dùng CMND để đăng ký, trong khi đó tụi mình không có. Thế nên tụi mình quyết định mua 2 sim thường gọi trong nước là 80 tệ 1 sim. Theo mình thì sim này cần thiết nếu mấy bạn muốn liên lạc với nhau hoặc muốn liên lạc với chủ ks nếu biết tiếng. Còn không thì dùng global wifi vậy. Đối với tụi mình việc mua sim rất vất vả, tốn gần 2 tiếng chỉ để mua sim (tụi mình không có nhiều thời gian ở Nam Ninh đâu). Chủ tiệm rất cổ gắng để hiệu tụi mình nói, kiên nhẫn giải thích cho mình hiểu cũng như dùng đủ mọi cách để câu thông với nhau. Tụi mình còn tranh thủ vào buổi sáng để đi dạo đường Trung Sơn ( theo như giới thiệu là đường ẩm thực ý) nhưng vì đi buổi sáng nên ít bán đồ ăn lắm, bù lại 2 nhỏ bạn lượn vào cửa hàng mua được 2 cái áo kiểu dáng cũng khá đẹp với giá 50k/ chiếc. Mấy chị bán hàng cũng dễ thương và nhiệt tình lắm.
Đường Trung Sơn
Về xin visa
Sau khi tham khảo giá xin visa dịch vụ thì tụi mình quyết định tự làm visa vì quá mắc (đa phần toàn trên 100$) và theo tụi mình thì bên dịch vụ vẫn kêu các bạn làm một số giấy tờ như đi làm tự túc thôi.
Giới thiệu sơ về nhóm: tụi mình đi 3 người, đều là gái miền Nam, cũng chỉ đi làm được khoảng 1 năm (phân tích vầy là để chứng mình tụi mình không có tài sản gì ngoài liều ) ).Trước tiên mấy bạn nên tham quan website của đại sứ, lãnh sự quán để tìm hiểu sơ về visa TQ. Hôm mình đi xin là 27/8/2017, lấy visa hôm 1/8/2017. Visa cấp 30 ngày, (nhập cảnh trước 31/10/2017).
Thủ tục như sau:
1. Passport bản gốc + passport photo trên giấy a4
2. Hợp đồng lao động (mang cả bản chính lẫn bản photo)
3. Đơn xin nghỉ phép có xác nhận của cơ quan
4. Chứng minh tài chính: Sao kê tài khoản tiết kiệm (trên 2000 usd)
5. Lịch trình (tiếng anh, có chữ ký của cả người đi cùng, highlight ngày tháng, nơi book phòng trên lịch trình): lịch trình ở phía đầu mình có giới thiệu tổng quan số ngày đi, thời gian lưu trú của từng địa điêm, người đi chung, số passport người đi chung để nắm tổng quan.
6. Vé máy bay , vé tàu, book khách sạn ( highlight ngày, tháng; tên người ở, số lượng người ở, tức là ví dụ bạn đặt có 1 phòng, nhưng phòng đó là phòng đôi thì nó sẽ hiên lên số lượng người tối đa ở trong phòng khi xuất giấy ý )
7. Bảo hiểm du lịch (có loại mua trước nếu không được duyệt visa vẫn trả lại tiền)
8. 2 tấm Hình 4x6 (ảnh thẻ quốc tế, nền trắng) - chụp mới
9. Đơn xin visa down trên lãnh sự quán, muốn nhanh điền trước, lên chỉ cần nộp vì người rất đông.
10. CMND bản chính và bản photo không cần công chứng.
Mình thấy nhiều bạn kêu là phải có hộ khẩu bản sao công chứng nhưng lúc mình mang thì người ta trả lại nên mình nghĩ không cần bản sao công chứng.
Ngoài ra bên mình có mình là trường hợp đặc biệt là mình đổi sang căn cước công dân nên người ta bắt phải photo luôn cmnd cũ, may sáng hôm đó nghĩ gì mà mang theo bên người. Không là tiêu rồi.
Hôm làm mình lên sớm từ 7h, lãnh sự làm việc lúc 8h30. Vì đến sớm nên tụi mình vào sớm =v= làm sớm, nói chung là rất thuận lợi.
Vì tụi mình làm nhóm nên lúc nộp cũng nộp theo nhóm (chị lãnh sự quán có hỏi là đi riêng hay đi nhóm, và kêu đi nhóm thì nộp chung để xét hs). Ngoài ra trước đó mình có đi Malay, Thái, Cam (tức passport không bị trắng)
Trên đất Trung, mỗi một ngày chúng tôi gặp mặt những người bạn và mỗi một người bạn ấy đều có ý nghĩa với chúng tôi rất nhiều.
Day 1-2: HN - Nam Ninh: Anh bạn ngồi cùng xe
Tụi mình vừa xuống sân bay Nội Bài là phải chạy vội ra khách sạn nơi xe đậu. 3 đứa con gái Việt bao 1 xe gần 50 chỗ ngồi luôn. Sau đó có thêm cỡ 5-6 người lên xe, toàn con trai, lại toàn là người Trung mới đáng sợ. Cơ mà do háo hức với lo lắng quá nên quên cả sợ luôn. Lúc đó mình đang lo với vốn tiếng trung 6 tháng mà còn nghỉ lâu rồi thì có giao tiếp nổi hay không thế nên tập trung ngồi đọc từ điển, chuẩn bị từ.
Bến xe Hữu Ái
Vé xe tụi mình đặt trước là 500k, nghe chị kia nói nếu đi sớm hơn sẽ là 600k. Mình đi chuyến cuối là 10h30. Lúc trên tàu đi Trương Gia Giới có gặp một nhóm 4 chị đi từ SG. Mấy chị đó đặt xe vé là 600k dạng limo, tốc độ chạy nhanh hơn, lái xe khi qua bên TQ dù là người Trung nhưng vẫn nói được chút tiếng việt chứ xe của mình khi qua bên cửa khẩu thì chuyển thành người Trung không biết nói tiếng việt luôn.
Xe chạy đến gần nửa ngày thì tới cửa khẩu. Khi đi vào cửa khẩu nước bạn, mọi người nhớ điền thông tin nhập cảnh nha. Lúc vô nguyên đám không biết, thấy cô kia nhắc mới lò dò ra làm. Qua bên cửa hải quan tụi mình còn phải tiếp tục soi hành lý (tức là qua bên hải quan TQ, bị soi 2 lần), rồi tới cái bàn nghe mấy người kia hỏi một số thông tin ví dụ như đi đâu, chơi hay đi học =v=. Nói chung thì bên ấy cũng rất thân thiện, trai cũng có một số người đẹp. Có anh hải quan đẹp tới nỗi mình tưởng nhầm thành con gái, nhìn tới nỗi người ta nhìn lại vẫn không biết ngượng mà nhìn đến nỗi người ta quay mặt đi luôn.
Sau khi đi qua cửa khẩu là chính thức đến nước bạn, đường đi dài hun hút, trên xe như mình nói thì chỉ có 3 đứa con gái Việt còn lại toàn trai TQ, trời cũng dần tối nữa. Đang lơ ngơ thì một anh người Trung xuống dưới chỗ bọn mình bắt chuyện. Với vốn tiếng Trung ít ỏi + khả năng nói tiếng việt ít ỏi cùng bắn tiếng anh của anh kia thì ảnh muốn tìm người ở HN dạy ảnh tiếng việt cơ mà bọn mình thì toàn gái Nam. Trong lúc giao lưu tụi mình đã tranh thủ học hỏi được từ vô cùng quan trọng khi đi TQ: WIFI MI MÀ (tức password wifi ý :v, rất hữu dụng nha, sau này thâm nhập vào đất Trung thì câu này phát huy uy lực dữ dội). Anh này cực dễ thương luôn. Lúc tới Nam Ninh, ảnh giúp tụi mình rất nhiều, nào là chỉ đường đi tới xe lửa, rồi kêu dẫn mình cùng đi ăn cơm và mua sim dùm, tuy nhiên vì sợ làm phiền mấy ảnh nên tụi mình đã từ chối.
Tụi mình chọn thuê khách sạn ở gần bến xe Hữu Ái. Mọi người chú ý chỗ này, tại tụi mình nhầm nên mất tiền taxi oan uổng. Ở Nam Ninh có 2 bến xe, tên phiên âm tiếng anh đều dùng là Liangdong bus station. Nhưng thực tế, khi nói là Liangdong, thì taxi sẽ tưởng là bến xe cách trung tâm gần 15', cái bến xe mà đi từ VN qua thì là bến xe Hữu Ái (dù tiếng phiên âm nó ghi là Liangdong station). Bến xe Hữu Ái rất tiện lợi, cách trạm xe lửa Nam Ninh chỉ 200m, kế bên có cái khách sạn 3 good, cũng khá gần với đường Trung Sơn (đi bộ tầm 15 phút), trung tâm mua sắm (đi taxi mà bật đồng hồ thì khoảng từ 10-15 tệ thôi). Sau khi thuê xong khách sạn, tụi mình đi ăn sủi cảo, mọi người chú ý nếu ai ăn ít thì khoảng 2 người ăn 1 phần là được rồi, đồ ăn bên đây rất nhiều. 1 bát sủi cảo 10 tệ khoảng 10 miếng to chà bá, tụi mình mỗi đứa một tô ăn không nổi luôn.
Tô sủi cảo thần thánh
Nam Ninh tính ra cũng là thành phố khá lớn ý, đường xá nhà cửa hiện đại nhiều khi còn hơn SG nữa. Lúc tụi mình sang hình như còn đang xây dựng đường cao tốc nữa thì phải.
Nhà cửa đường phố ở Nam Ninh
Sáng hôm sau, tụi mình quyết định mua sim. Gía sim gọi quốc tế là 200 tệ, giá này là khá mắc ý. Theo như mấy người bán sim giải thích thì vì sim này người dân TQ nếu muốn mua cũng phải dùng CMND để đăng ký, trong khi đó tụi mình không có. Thế nên tụi mình quyết định mua 2 sim thường gọi trong nước là 80 tệ 1 sim. Theo mình thì sim này cần thiết nếu mấy bạn muốn liên lạc với nhau hoặc muốn liên lạc với chủ ks nếu biết tiếng. Còn không thì dùng global wifi vậy. Đối với tụi mình việc mua sim rất vất vả, tốn gần 2 tiếng chỉ để mua sim (tụi mình không có nhiều thời gian ở Nam Ninh đâu). Chủ tiệm rất cổ gắng để hiệu tụi mình nói, kiên nhẫn giải thích cho mình hiểu cũng như dùng đủ mọi cách để câu thông với nhau. Tụi mình còn tranh thủ vào buổi sáng để đi dạo đường Trung Sơn ( theo như giới thiệu là đường ẩm thực ý) nhưng vì đi buổi sáng nên ít bán đồ ăn lắm, bù lại 2 nhỏ bạn lượn vào cửa hàng mua được 2 cái áo kiểu dáng cũng khá đẹp với giá 50k/ chiếc. Mấy chị bán hàng cũng dễ thương và nhiệt tình lắm.
Đường Trung Sơn
Last edited: