Chu Chu
Phượt quái
Làng Tre SOS ngày 12 tháng 01 năm 2014,
WSG cùng nhiều hội nhóm xe đạp.
Sau 2 ngày thì mình bắt đầu kể chuyện đây. Dạo này mình siêng viết tay nhật kí nên rất lười type những dòng kể lể thế này. Sau những chuyến đi, bao giờ cũng có nhiều điều đọng lại. Có khi chả muốn nhắc dù cho hoành tráng cỡ nào, vì cần nhiều yếu tố: tâm trạng, thời gian, điều kiện và “áp lực” (cứ như công việc ấy được giao ấy mà).
Và hôm đó là một chuyến đi vừa ý nghĩa vừa được “bắn tỉa”. Vẫn là bắt đầu từ lúc trước khi quyết định tham gia: haiz, do dự quá đi thôi, từng đi về cung SG-Vũng Tàu 200km cùng VVSG rồi, nhưng mấy anh MTB Bình Dương thì chạy như điện (dạ có dấu nặng đàng hoàng). Lỡ mà mình yếu sức, dí không kịp đã đành mà để người ta chờ lâu quá cũng ngại lắm! Nhưng anh Hoàng Vivu vẫn rất nhiệt tình chiêu dụ, nên thôi làm liều luôn, mình rất hào hứng với những phong trào từ thiện dù lớn dù nhỏ, tinh thần này luôn được phát huy, quan trọng là tấm lòng. Anh Tintin Minh Quang cũng rứa, ảnh sợ “bán cá đuối” giống mình nên cũng ngại tham gia. Thôi thì cuối cùng 2 đứa cứ dũng cảm mà join luôn. Không quên dụ thêm 1 vài nhân từ VVSG để có đồng bọn nó bán cá đuối hay bán chuối chung cũng được, haha…
Kết quả, VVSG có 2 nhân đưa tiễn là anh Duy và “đệ tử” cute chị Hà, còn 1 nhân cũ mèm, cũ xì, cũ lắm… là anh Foolish sẽ đi hết chuyến. Ôi, có từ 2 trở lên đã là số nhiều rồi. Mừng như đôla xuống giá mà hốt trúng hủ vàng, há há…
Để có 1 chuyến đạp xe khủng cuối tuần, bạn bé Chu luôn phải “nghỉ dưỡng” nguyên tuần. Nghĩa là không chạy bộ, không bóng chuyền, không cầu lông…. Túm tụm là không vận động gì hết. Nói chứ lo cho cái Let’s Go Shop cũng muốn die rồi còn làm gì được. Chờ cuối tuần xõa bằng xe đạp cho nó máu, sau khi về là húp cháo luôn!
Đến giờ rồi, 4h30’ dậy thôi, tờ mờ vẫn còn tối, sợ cướp quá. Em phải băng xe máy từ Bình Tân lên Q3, rồi vào công ty đổi xe đạp, bon bon lên chỗ tập trung là Ngã 4 Hàng Xanh. 5h30’ đến nơi thấy nhiều anh nhóm hội khác đang ngồi café, chưa nhận diện ra gương mặt quen nào nhiều, ngại quá đi thôi.
Dần dần cũng tương đối đông đủ thành viên tham gia lẫn đưa tiễn xuất hiện. Mình có dịp gặp gương mặt mới ấn tượng đầu tiên là… dạ xin lỗi, là bè phái VVSG nhà em, bà xã của anh Duy, chị Hà. Chị bé bé, đạp chiếc xe Daihon cũng nhỏ nhỏ, trông cute phết. Chị và mình mần quen nhau thú vị, kể về những chuyến đi và hành trình đến với xe đạp của mình. Kể nhiều lần rồi, mà mỗi lần kể nó đều có thú vị riêng vì phản ứng của người đối diện lúc nào cũng khác. Cái vui của xe đạp song hành, là câu chuyện càng hào hứng, thì quãng đường có cảm giác càng ngắn lại, và nỗi mệt nhọc cũng vơi đi. Mình rất cảm ơn cuộc đời còn cho mình đủ sức khỏe và niềm tin để enjoy xe đạp đến vậy. Muốn truyền động lực đúng đắn cho những bạn cùng niềm yêu thích hơn, không phải là trào lưu, không phải là đua đòi, mà là sự hứng thú lẫn vui thích thật sự. Khó mà dễ, dễ mà khó.
Đoạn, tám với chị Hà dữ quá, đến bến phà Cát Lái hồi nào không hay. Đúng ra bên này phà là về được rồi, chắc chị và a.Duy luyến tiếc chưa kịp chụp chung tấm nào với cả đoàn xe đạp đông đúc nên suy nghĩ thoáng rồi vù vù lao vào phà để kịp “chuyến đò cuối”, tội nghiệp a trưởng ban hôm nay, a Hiếu Trần, xém nữa là ở lại luôn do phải thanh toán tiền vé, đếm người… Oài, mình bị cảnh này hoài nên hiểu mừh!
Nhí nhố trên phà.
Xuống phà, lao đi ăn sáng.
Vừa ăn vừa “hù” một chị bạn mới quen, nữ thứ 2 cùng đoàn sẽ đi hết chuyến, chị Phương. Mình warning chị phải thường xuyên “núp gió” và phải me chọn ai núp dễ nhất, mấy anh chạy MTB cho chắc…bla bla bla…
Xong thì chụp hình lưu niệm trước khi chia tay đoàn đưa tiễn.
Bỗng dưng cái bảng hiệu mang chữ Lê Hoàng Diệp được tụi mình Pr quá trời, hehe.
Sáng khởi hành còn mệt, giờ đông vui, mình đã tự tin hơn nhiều cho sức khỏe rồi đó. Nhưng chắc cũng phải cố gắng nhiều, thấy toàn đội “quái dzật” không àh! Rầu. Thôi, chia tay sớm bớt đau khổ, hẹn chị Hà dịp đạp cùng VVSG sau này. Giờ e phải đu đeo MTB Bình Dương, Sunday Bike Ride… để tạo nên 1 chuyến đi ý nghĩa đây, hihi.
(to be cont...)
WSG cùng nhiều hội nhóm xe đạp.
Sau 2 ngày thì mình bắt đầu kể chuyện đây. Dạo này mình siêng viết tay nhật kí nên rất lười type những dòng kể lể thế này. Sau những chuyến đi, bao giờ cũng có nhiều điều đọng lại. Có khi chả muốn nhắc dù cho hoành tráng cỡ nào, vì cần nhiều yếu tố: tâm trạng, thời gian, điều kiện và “áp lực” (cứ như công việc ấy được giao ấy mà).
Và hôm đó là một chuyến đi vừa ý nghĩa vừa được “bắn tỉa”. Vẫn là bắt đầu từ lúc trước khi quyết định tham gia: haiz, do dự quá đi thôi, từng đi về cung SG-Vũng Tàu 200km cùng VVSG rồi, nhưng mấy anh MTB Bình Dương thì chạy như điện (dạ có dấu nặng đàng hoàng). Lỡ mà mình yếu sức, dí không kịp đã đành mà để người ta chờ lâu quá cũng ngại lắm! Nhưng anh Hoàng Vivu vẫn rất nhiệt tình chiêu dụ, nên thôi làm liều luôn, mình rất hào hứng với những phong trào từ thiện dù lớn dù nhỏ, tinh thần này luôn được phát huy, quan trọng là tấm lòng. Anh Tintin Minh Quang cũng rứa, ảnh sợ “bán cá đuối” giống mình nên cũng ngại tham gia. Thôi thì cuối cùng 2 đứa cứ dũng cảm mà join luôn. Không quên dụ thêm 1 vài nhân từ VVSG để có đồng bọn nó bán cá đuối hay bán chuối chung cũng được, haha…
Kết quả, VVSG có 2 nhân đưa tiễn là anh Duy và “đệ tử” cute chị Hà, còn 1 nhân cũ mèm, cũ xì, cũ lắm… là anh Foolish sẽ đi hết chuyến. Ôi, có từ 2 trở lên đã là số nhiều rồi. Mừng như đôla xuống giá mà hốt trúng hủ vàng, há há…
Để có 1 chuyến đạp xe khủng cuối tuần, bạn bé Chu luôn phải “nghỉ dưỡng” nguyên tuần. Nghĩa là không chạy bộ, không bóng chuyền, không cầu lông…. Túm tụm là không vận động gì hết. Nói chứ lo cho cái Let’s Go Shop cũng muốn die rồi còn làm gì được. Chờ cuối tuần xõa bằng xe đạp cho nó máu, sau khi về là húp cháo luôn!
Đến giờ rồi, 4h30’ dậy thôi, tờ mờ vẫn còn tối, sợ cướp quá. Em phải băng xe máy từ Bình Tân lên Q3, rồi vào công ty đổi xe đạp, bon bon lên chỗ tập trung là Ngã 4 Hàng Xanh. 5h30’ đến nơi thấy nhiều anh nhóm hội khác đang ngồi café, chưa nhận diện ra gương mặt quen nào nhiều, ngại quá đi thôi.
Dần dần cũng tương đối đông đủ thành viên tham gia lẫn đưa tiễn xuất hiện. Mình có dịp gặp gương mặt mới ấn tượng đầu tiên là… dạ xin lỗi, là bè phái VVSG nhà em, bà xã của anh Duy, chị Hà. Chị bé bé, đạp chiếc xe Daihon cũng nhỏ nhỏ, trông cute phết. Chị và mình mần quen nhau thú vị, kể về những chuyến đi và hành trình đến với xe đạp của mình. Kể nhiều lần rồi, mà mỗi lần kể nó đều có thú vị riêng vì phản ứng của người đối diện lúc nào cũng khác. Cái vui của xe đạp song hành, là câu chuyện càng hào hứng, thì quãng đường có cảm giác càng ngắn lại, và nỗi mệt nhọc cũng vơi đi. Mình rất cảm ơn cuộc đời còn cho mình đủ sức khỏe và niềm tin để enjoy xe đạp đến vậy. Muốn truyền động lực đúng đắn cho những bạn cùng niềm yêu thích hơn, không phải là trào lưu, không phải là đua đòi, mà là sự hứng thú lẫn vui thích thật sự. Khó mà dễ, dễ mà khó.
Đoạn, tám với chị Hà dữ quá, đến bến phà Cát Lái hồi nào không hay. Đúng ra bên này phà là về được rồi, chắc chị và a.Duy luyến tiếc chưa kịp chụp chung tấm nào với cả đoàn xe đạp đông đúc nên suy nghĩ thoáng rồi vù vù lao vào phà để kịp “chuyến đò cuối”, tội nghiệp a trưởng ban hôm nay, a Hiếu Trần, xém nữa là ở lại luôn do phải thanh toán tiền vé, đếm người… Oài, mình bị cảnh này hoài nên hiểu mừh!
Nhí nhố trên phà.
Xuống phà, lao đi ăn sáng.
Vừa ăn vừa “hù” một chị bạn mới quen, nữ thứ 2 cùng đoàn sẽ đi hết chuyến, chị Phương. Mình warning chị phải thường xuyên “núp gió” và phải me chọn ai núp dễ nhất, mấy anh chạy MTB cho chắc…bla bla bla…
Xong thì chụp hình lưu niệm trước khi chia tay đoàn đưa tiễn.
Bỗng dưng cái bảng hiệu mang chữ Lê Hoàng Diệp được tụi mình Pr quá trời, hehe.
Sáng khởi hành còn mệt, giờ đông vui, mình đã tự tin hơn nhiều cho sức khỏe rồi đó. Nhưng chắc cũng phải cố gắng nhiều, thấy toàn đội “quái dzật” không àh! Rầu. Thôi, chia tay sớm bớt đau khổ, hẹn chị Hà dịp đạp cùng VVSG sau này. Giờ e phải đu đeo MTB Bình Dương, Sunday Bike Ride… để tạo nên 1 chuyến đi ý nghĩa đây, hihi.
(to be cont...)