Chưa bắt đầu đi, chưa leo nên chưa có gì để hồi ức. Chỉ là tối nay cảm thấy trái tim mình đau quá, triệu chứng “ngày thứ 7” nên ngồi đây gõ gõ bàn phím. Hy vọng Admin và Mods không xóa, sẽ có hồi ức sau khi leo Fan về, giờ để dành đất ở đây trước.
Lời mở đầu
Là thành viên của ttvnol rất lâu, nhưng chẳng bao giờ viết gì, vì đã trút cạn tâm tư, tình cảm của mình vào trang web của nhóm bạn cựu học sinh. Đọc bài của phượt cũng nhiều và lâu, nhưng chưa bao giờ đăng ký làm thành viên. Xưa giờ vẫn hay đi đây đi đó, thường đi một mình với công ty du lịch, giống như cưỡi ngựa xem hoa, không bằng các anh chị em trên đây, nên chỉ ngưỡng mộ từ xa, dòm ké chưa dám tham gia lần nào.
Rồi một ngày, tất cả cảm xúc của nó cô đặc, ứ nghẹn, không thể và cũng không muốn nói với bạn bè thân quen. Nó lang thang từ trang web này sang trang web khác, nhìn yahoo, face book, rồi bỗng thấy mình lạc lối. Nó sợ sự thương hại, nhất là sự thương hại của những người thân quen mình. Nó sợ những người bạn nhìn nó bằng ánh mắt nhìn con chim bị trúng tên độc khi gặp nó ngòai đời.
Nó quyết định đăng ký làm thành viên phượt, nơi chẳng ai biết nó là ai, nơi toàn những người bận rộn ngao du khắp chốn chẳng rảnh để tội nghiệp hay thương hại nó, và chắc sẽ hào phóng, rộng lượng cho nó một mảnh đất con con, để có chốn dung thân lúc này. Vậy mà hai tuần rồi, nó vẫn không dám xin miếng đất con con nào cả, nó chưa từng chia sẻ cảm xúc với người lạ.
Nó chưa làm được gì cho phượt, nhưng khi cần lại chạy vào phượt núp bóng. Mọi người nương tay, nó sẽ tìm dịp đền bù món nợ đất đai này cho phượt sau vậy. Giờ thì gom hết can đảm để bắt đầu.
Lời mở đầu
Là thành viên của ttvnol rất lâu, nhưng chẳng bao giờ viết gì, vì đã trút cạn tâm tư, tình cảm của mình vào trang web của nhóm bạn cựu học sinh. Đọc bài của phượt cũng nhiều và lâu, nhưng chưa bao giờ đăng ký làm thành viên. Xưa giờ vẫn hay đi đây đi đó, thường đi một mình với công ty du lịch, giống như cưỡi ngựa xem hoa, không bằng các anh chị em trên đây, nên chỉ ngưỡng mộ từ xa, dòm ké chưa dám tham gia lần nào.
Rồi một ngày, tất cả cảm xúc của nó cô đặc, ứ nghẹn, không thể và cũng không muốn nói với bạn bè thân quen. Nó lang thang từ trang web này sang trang web khác, nhìn yahoo, face book, rồi bỗng thấy mình lạc lối. Nó sợ sự thương hại, nhất là sự thương hại của những người thân quen mình. Nó sợ những người bạn nhìn nó bằng ánh mắt nhìn con chim bị trúng tên độc khi gặp nó ngòai đời.
Nó quyết định đăng ký làm thành viên phượt, nơi chẳng ai biết nó là ai, nơi toàn những người bận rộn ngao du khắp chốn chẳng rảnh để tội nghiệp hay thương hại nó, và chắc sẽ hào phóng, rộng lượng cho nó một mảnh đất con con, để có chốn dung thân lúc này. Vậy mà hai tuần rồi, nó vẫn không dám xin miếng đất con con nào cả, nó chưa từng chia sẻ cảm xúc với người lạ.
Nó chưa làm được gì cho phượt, nhưng khi cần lại chạy vào phượt núp bóng. Mọi người nương tay, nó sẽ tìm dịp đền bù món nợ đất đai này cho phượt sau vậy. Giờ thì gom hết can đảm để bắt đầu.
Last edited by a moderator: