What's new

[Chia sẻ] Lý Sơn, những ngày lộng gió và ngập tràn ánh nắng.

Kiểm tra lại mọi thứ lần cuối, nó chần chừ trước gói White Horse. Hai tám tuổi, gần mười năm hút thuốc, nó có hai lần quyết định bỏ thứ này. Lần thứ nhất cách đây chừng ba năm và mới đây nhất chỉ nhỉnh hơn ba tuần. Thực ra hút thuốc cũng không hẳn là xấu, chí ít đối với người hay lang thang, phiêu bạt.


Chưa bao giờ nó chuẩn bị hành lý đơn sơ qua loa như chuyến Lý Sơn này. Dăm ba bộ quần áo, vài vật dụng cá nhân cần thiết, hai cái điện thoại, một máy ảnh, hai ống kính, cây viết và một cuốn sổ nhỏ. Nhìn căn nhà nóng nực lần cuối trước khi kéo rầm cánh cửa nặng trịch, hoen rỉ. Nó còn phải đi đón một người bạn.

M. – người đã vượt gần tám trăm cây số và sẽ cùng nó chạy một quãng dài gần hai trăm cây nữa để khám phá một nơi được mệnh danh “vương quốc tỏi”.


Sông Trà mùa cạn nước​

Highland , quán cà phê sang trọng trên đường Bạch Đằng xinh đẹp, thơ mộng. Nó không hiểu sao bạn mình lại chọn cái quán này. Bởi dân phượt lủi như nó thật sự không thích những không gian quá kiểu cách, và những người khách rất chỉnh chu, sang trọng hoặc đang cố để tỏ ra điều đó. Dừng xe xa quán một chút nhưng đủ gần để ra dấu làm hiệu. Nó không thích gây chú ý bởi con rim già dính đầy bùn đất, phía sau lủng lẳng một cái ba lô kiểu lính cùng một kẻ quần jean, áo sơ mi và dép cao su mòn vẹt.

Từ xa nó quan sát người bạn đồng hành của mình. M diện quần thụng, kiểu quần vải mềm ống rộng. Áo thun hở vai, khoác ba lô hai màu đen – đỏ, ngăn ngoài cùng có in hàng chữ “The Morth Face”, màu trắng. Dễ dãi về chuyện ăn mặc của bản thân, hình như chưa bao giờ nó chủ động đi mua sắm áo quần cho mình, trừ trường hợp không còn gì để mặc. Nhưng nó lại hơi chú ý, xét nét về gu thẩm mỹ thời trang của người khác. Tất nhiên, chỉ theo cảm nhận của riêng mình. Lần đầu tiên gặp, M thật không mấy ấn tượng. Nếu trong một hoàn cảnh khác, chẳng hạn picnic, có khi nó lại không cảm thấy như vậy.

Chạy ra khỏi trung tâm không xa, nó tấp xe vào một quán nhỏ ven đường. Nó có hẹn với Đê Hát Tê, người đồng hành thứ hai của mình.


Những con thuyền neo cạn​

Hai giờ chiều, trời nắng gắt, cuộc hành trình không mấy dễ chịu. Nhưng bù lại, cảnh vật hai bên đường thật đẹp và yên bình. Những đồng ruộng nối tiếp nhau, người nông dân đang hối hả chuẩn bị cho vụ mới. Xa xa những con trâu lầm lũi kéo bừa, thỉnh thoảng bắt gặp vài chiếc máy kéo nổ giòn tan, nhả từng cuộn khói lên bầu trời trong xanh.

Dọc đường đi bắt gặp vô số những cây cầu lớn nhỏ khác nhau. Chúng có nhiều tên ngộ nghĩnh, mắc cười: cầu bà bầu, cầu bà rén, cầu ông bộ… Ở Nam Phước có một dòng sông nhỏ lọt thỏm giữa rừng tre trải dài dọc hai bên bờ. Vài ba chiếc xuồng máy bành bạch ngược xuôi.

Hơn năm giờ chiều,đứng trên cầu nhìn dòng Trà Khúc mùa cạn như con kênh nhỏ, vài ba chiếc ghe neo đậu, lặng lẽ điểm chấm lên bức tranh buổi chiều rạng nắng.

Bỏ lại sau lưng những bụi bặm, nắng rát, mồ hôi nhễ nhại, mệt mỏi, nó háo hức với chuyến dạo chơi đêm ở thành phố Quảng Ngãi xinh đẹp …
 
Gần 10 năm, nó mới quay lại Quảng Ngãi. Đã có nhiều sự thay đổi, đường sá rộng rãi hơn, cây xanh hoa cỏ chăm chút tươi đẹp hơn, vài khu chung cư mới được xây dựng, khang trang và quy củ.

Cầu Trà Khúc có thêm một người anh em. Tuy nhiên cây cầu cũ vẫn đông người qua lại. Mạn cầu phía Bắc, cây đa cổ thụ tán xòe rộng rợp cả một đoạn đường dài.



Mạn cầu phía Nam là khu chợ đêm sông Trà. Hàng quán được tổ chức bài bản, ngăn nắp, sạch sẽ. Những ô dù đồng màu, đồng cỡ được dựng lên, trải dài dọc theo bờ đê trông bắt mắt.


Một chợ chim di động nhỏ hình thành. Vài ba người xúm xít, ngắm ngó, bình phẩm, trả giá… Tiếng còi xe của ai đó vội vã trở về nhà sau một ngày làm việc.






Nó lãng đãng chạy dọc theo dòng sông Trà cạn khô, lộng gió chiều. Khung cảnh thật nên thơ. Bọn trẻ con háo hức nô đùa cùng những cánh diều sặc sỡ sắc màu. Hình như ở quê nó, Đà Nẵng, trẻ con rất ít chơi thả diều.


Trời xế tối, nó đi gặp những người bạn. Gần 10 năm mới hội ngộ, không tránh khỏi giây phút bỡ ngỡ lúc ban đầu. Nhưng chỉ thoáng thôi, tiếng cười nói, những câu chuyện cũ ôn lại, tâm sự về cuộc sống hiện tại, và cả những nỗi buồn cố giấu đi nhưng nó vẫn cảm nhận thấy trong ánh mắt một vài người.
Văn hóa mỗi nơi mỗi khác, giữa nó và bạn, nhiều lúc chênh nhau về quan điểm, về nhận thức đối với cuộc sống hiện tại. Mơ hồ, nó cảm thấy bạn hơi nặng về người làm quan. Nó chỉ mỉm cười khi rơi vào những trạng thái như vậy.


Góc nhỏ, nơi đường vắng, nó ăn vội tô bún khuya lót dạ.

Đêm Quảng Ngãi yên ắng lạ kỳ ru nó vào giấc ngủ say. Hình như, nó mơ, 1 giấc mơ không đầu không cuối.
 
Nó ra bến cảng Sa Kỳ khi trời còn chưa sáng hẳn. Một phần bởi niềm háo hức khám phá Cù Lao Ré, phần nữa sợ lỡ chuyến tàu.


Cảng Sa Kỳ tương đối đông đúc, nhộn nhịp. Nhiều hàng ăn quán nước hơn hẳn cảng Kỳ Hà mà tháng trước nó ra chơi xã đảo Tam Hải. Những chiếc thuyền nổ máy rềnh vang, cảnh mua bán nhộn nhịp, tiếng mời gọi í ới.






Nó nhanh chân lấy phiếu đặt chỗ để mua vé. Cảnh chen chúc, giành giựt làm nó liên tưởng đến thời bao cấp được xem đâu đó trong những cuốn phim đen trắng đặc sệt tiếng Bắc. Cái phiếu đặt chỗ vẻn vẹn có mấy chữ nhưng cũng sai chính tả. Nó thầm cười cho cách làm ăn của cơ quan quản lý nơi đây.


Khi vào mua vé nó càng ngạc nhiên hơn. Bởi, ngoài tiền vé tàu, nó còn phải mua thêm cái vé để đến gần cái tàu ấy. Chỉ mười lăm nghìn nhưng cảm thấy rất khó chịu. Cứ như thể đi xem hài kịch, phải mua thêm cái vé để lại gần cái rạp vậy.

Tàu An Vĩnh đưa nó ra Lý Sơn. Đây là loại nhỏ nhất trong ba chiếc siêu tốc ở đây. Sóng tương đối lớn, nhiều người mệt nhoài, nằm ngả nghiêng. Nó cũng hơi mệt, vì một đêm mất ngủ trước đó.




Gần một tiếng thì tàu cập bến cảng lớn ở Lý Sơn. Nó háo hức lao ra ban công tàu để ngắm cho đã con mắt cái nơi đã nhiều lần dự định đến thăm nhưng giờ mới thực hiện được. Nước ở đây một màu xanh ngắt, trong đến lạ kỳ, nhìn rõ cả đáy.

Đoàn người ùn ùn kéo lên cảng, nhưng rất lạ, những người dân ở đây vẫn không hề chú ý. Họ vẫn mãi mê đan lưới, ướp cá cơm và làm các công việc linh tinh khác. Có lẽ người ta quá quen với cảnh đến rồi đi ở nơi bến cảng này rồi.
 
Nó có hai sự lựa chọn chỗ trú ngụ cho những ngày ở đây. Một là ở đồn biên phòng, từ đêm hôm trước, một đồng chí trung úy đã điện thoại liên hệ. Hai là ở với người dân. Với bản tính lang bạt, thích tìm hiểu văn hóa đời sống, tất nhiên phương án hai luôn là sự lựa chọn hàng đầu. Và sự lựa chọn này quả là một niềm may mắn tuyệt vời dành cho nó.






Nó ở nhà vợ chồng cô chú Sinh – Thu. Chú Sinh, người dong dỏng cao, nói giọng đặc sệt, là một thầy giáo lâu năm trên đảo. Cô Thu người gốc Hải Phòng, vui tính, dễ gần. Ngôi nhà cô chú nằm sâu tít trong một con hẻm nhỏ xinh đẹp. Cách chợ Lý Sơn chỉ vài trăm mét.
 
Sau khi tắm rửa, ăn uống, nghỉ ngơi, hai giờ chiều nó bắt đầu hành trình khám phá hòn đảo tiền tiêu thơ mộng này.












Điểm đến đầu tiên là chùa Hang, tên chữ là Thiên Khổng Thạch Tự, tức chùa đá trời sinh. Một ngôi chùa nằm sâu trong hang động. Chùa không có trụ trì, chỉ có một bà lão ngày ngày dọn dẹp quét dọn không công vậy thôi. Trước chùa có nhiều cây bàng vuông và là lần đầu tiên nó thấy loại cây mang ý nghĩa thiên liêng ở Trường Sa thân yêu. Thật may mắn khi chụp được những bông hoa đầy màu sắc.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,146
Bài viết
1,173,964
Members
191,969
Latest member
kingfunplay
Back
Top