Từ KL đi Malacca mình di chuyển bằng xe mini bus! Ở bên đấy minibus rất hiện đại, chất lượng cao, bán vé tự động và bật máy điều hòa suốt cả hành trình! Nếu chọn bus làm phương tiện di chuyển chính khi đến Malay, hãy nhớ mang theo áo khoác, phòng hờ thôi, đỡ phải sụt sùi vì lạnh! Mình thì hay cười, trong bụng đánh bò cạp, môi run run nhưng hở bạn đồng hỏi lạnh hay không thì toàn bấm bụng nói không, tui ok mờ! Giá vé xe bus thì chấp nhận được, so với vé giá rẻ ở bên mình thì so sánh mà làm gì, vì xe của người ta là xe đời mới, và nếu so sánh với những phương tiện công cộng khác, thì vé xe bus là ổn.
Mất máy ảnh rồi nên những gì lục túi còn sót lại về chuyến đi rong của mình, bây giờ chỉ còn là mấy đồng cắc lẻ được cái chị người Việt Nam cho ở LCCT, và một nùi vé xe bus! Mình trân trọng giữ làm kỷ niệm, lâu lâu bưng ra nhớ, vẽ lại cuộc hành trình! (Có ai như mình không? Kỷ niệm hổng phải là thức ăn, nên lưu trữ được không được lâu, năm dài tháng rộng sẽ rơi rụng, mà không giữ thì không được, nên níu kéo, tới đâu hay tới đó!)
5. Đêm không ngủ ở Port Dickson - break fasting
Bạn đồng hành có hẹn! Sau này thì mình mới biết là đã một năm rồi họ mới gặp nhau, bạn thân lắm, cũng sống chung dưới một bầu trời mà lâu thiệt lâu mới gặp lại! Tháng Ramadan vì vậy cũng là dịp để cho bạn bè gặp nhau, không đến nỗi là bù khú, nhưng vui vẻ hết mình trong những giấc chạng vạng, ở những bữa tiệc mà dân bản địa gọi là break fasting (mình thì gọi là tiệc xuống núi - mừng cả ngày phải hom hem đói khát vì Ramadan!).
Đó là một bữa tiệc nướng ngoài bãi biển, với thịt gà, các loại bánh tart nhỏ nhỏ truyền thống của người đạo Hồi (các bạn có nói tên, nhưng trời ơi, chắc thêm vài mùa Ramadan nữa mình mới nhớ hết được - nếu còn có cơ hội được nếm thử lần nữa!). Họ không uống bia, rượu, giải bằng nước hoa quả (nước xoài ép) và nước suối mang theo. Một bữa hội ngộ bạn bè trong sáng! Họ không có đờn, chỉ mang theo ipad, và bật những bài hát tiếng anh có, tiếng Malay có luôn. Tính tính tang tang cười muốn lộn cả ruột!
Bắt đầu rời Malacca lúc sáu giờ chiều, múi giờ của đất bạn đi trước nước mình khoảng một tiếng, cũng đủ để khi mặt trời Malay ngả về Tây, vẫn còn sáng trưng dòm rõ mặt người. Sợ trễ, nên thay về bắt minibus từ trung tâm phố cổ ra ngoài bến xe của bang như quận đi, mình và Kay bắt taxi. Những chiếc taxi ở Malay nhiều và màu sắc không sặc sỡ như ở nước mình hay Thái! Những các bác tài xế đa phần là dân da đen, cao to nhìn bặm trợn, sợ! Do bạn đồng hành là người bản địa, nên mình cũng không quá lo lắng, mất hết 20 RM cho một quãng đường ngắn cũn trị giá 1RM nếu di chuyển bằng minibus. Tiền nào thì của nấy thôi, taxi thì nhanh thôi rồi!
Mới đầu mình hăng hái tham gia đi BBC với bạn lắm, tới lúc bắt đầu đi thì mới sợ. Theo cái kiểu, trời ơi cái thằng bạn này của mình, mình mới gặp nó được một ngày, nó dắt mình đi rong ruổi một buổi (nó dắt mình vô bưu điện, gửi bưu phẩm, trước đó vào buổi sáng, nó viết thư, mình tò mò vô tình dòm dòm, nó che che nói cái này thuộc dạng cá nhân riêng tư không đọc được!). Nó chở mình bằng xe máy, ôm cua điệu nghệ vượt qua quá chừng những khúc cua nghẹo ngọ. Nó mua vé xe bus và mình trả tiền. Nó dắt mình đi Malacca, ở đó nó chụp cho mình mấy tấm ảnh (giờ mình cũng hổng còn nhớ, chụp ở đâu, hình ảnh như thế nào!). Tình cảm chưa kịp gắn bó, bây giờ nó dắt mình đi đến một nơi lạ quơ lạ quắc, gặp đám bạn của nó nữa! Rồi liệu nó có đem bán mình đi hay không? Những ý nghĩ vu vơ, ơ hờ trong áng chiều nhập nhoạng, ở một nơi xa lạ, cũng đủ gợi lên trong đầu mình biết bao nhiêu là chuyện mờ ám, sởn hết cả gai óc.
Thì đi, phải đi thôi chớ biết làm sao! Mình cũng khoái BBC mà! Kay bảo bọn họ sẽ ăn uống ca hát nhảy múa ở biển Port Dickson. Mình lờ mờ láng máng nhớ ra hình như đã từng đọc thông tin về bãi biển này, nhưng không nổi tiếng lắm, ít người Việt qua mà ghé thăm nơi này! Nỗi sợ cố gắng lấn áp xuống bằng những giấc ngủ chập chờn. Bạn rải lời nói rằng từ Malacca đi PD khoảng chừng một giờ xe chạy, cũng gần, ngủ được thì hãy ngủ đi! Đã hết giờ ăn chay, Kay móc từ trong ba lô ra mấy cái bánh, giống bánh thuẩn và hộp sữa, mời mình ăn thử coi bánh truyền thống của quê người ta ra sao! Mình cũng ăn, phải ăn chớ, trải nghiệm những cái gì thuộc về quê quê xa ngái, là sở thích, là cái bản năng tự tìm về của mình mà! Bánh cứng ngắc, không xốp và mịn như mấy cái bánh thuẫn ở quê nhà, nhưng đói, vẫn còn đói, nên ăn thấy cũng ngon! Kay cũng thuộc mẫu người quê quê cù lần y chang mình đấy, nên anh tâm sự rằng bánh này anh ăn hoài hổng thấy ngán, loại bánh bình dân rẻ rề bán ê hề ngoài chợ. Mà ngon nhất là được làm theo kiểu ngày xưa, các bà các mạ làm tay, nấu bằng những cái khuôn đất, trên những bếp lửa lùng bùng khói, bánh cháy xém xém khét khét đen đen mà thơm lựng. Cũng loại bánh này nếu ăn trong những cửa hàng đèn điện sáng choang, Kay nói, thấy bay mất tiêu cái vị ngon của xứ sở quê nha!
Bus chạy qua những ngọn đồi, Kay chỉ, hỏi cây này cây gì, mình thấy giống cây thốt nốt, mà hổng biết nói tiếng Mỹ thì thốt nốt là cái gì, nên chuyển qua cây dừa, cho nó dễ. Thì ra nó là cây cọ, chúng mọc thành rừng, trải dài qua hết ngọn đồi này đến ngọn đồi kia, từ Malacca đến PD lúc nào không biết. Nói vậy chớ mất cũng gần hai giờ mới tới trạm, cái trạm lúc tám giờ tối hết xe, im re nằm đen thui, mấy ngọn đẹn đường tỏa ánh sáng tù mù giúp soi rõ mặt người. Mình đi toilet, phải leo lên cầu thang tối, chỉ sợ có bóng ma nào tự nhiên bay ra, chắc xỏn ra quần luôn quá (bữa ở Việt Nam mới coi ma Nak, Mak gì gì nên cũng sợ!). Kay gọi điện cho bạn, biểu bạn chạy ra đón! PD về đêm êm ả như một thị trấn tỉnh lẻ, ít xe cộ ít người đi đường ít cả tiếng côn trùng mèo chó réo gọi trong đêm! Được cái, biển cũng rì rào, không có mùi mặn mòi của khô cá nhưng chỉ tiếng sóng thôi cũng khiến con người ta hăng hái tinh thần!
Chờ thêm khoảng nửa tiếng thì bạn Kay mới tới đón. Ngồi xe ô tô êm êm chạy thẳng ra biển! Ở đó người ta ăn uống no say hết ráo rồi! Họ bưng ra một đống đồ nướng (giờ thì đã nguội), trái cây và nhiều loại bánh tart! Mình thử mỗi thứ một miếng, bắt tay từng người và nói xin chào, tôi là Tồn Phan, tôi đến từ Việt Nam! Mọi người cũng hỏi chuyện, ờ ờ thì mày đi du lịch một mình à? Mày đang làm cái gì? Mày bao nhiêu tuổi? Mày nhỏ nhất ở đây đa, mày cứ tự nhiên nhen, muốn ăn gì cứ ăn, mà ăn đi, ngại cái gì, không có gì ngại hết! Tất cả gồm có chín người, tính luôn cả mình! Họ cũng trẻ, người lớn nhất chắc là Kay, ba mươi hai tuổi, và một hai người bạn của anh nữa. Còn lại là bạn của bạn, của bạn! Mình không nhớ tên nỗi, vì những cái tên dài ngằng cứ này Zim này Aey này Xon blah blah blah cứ loạn lên hết!
Những câu chuyện chắp nối! Tất cả đều nói được tiếng Mỹ, nhưng thỉnh thoảng họ bay sang nói tiếng Malay, mình ngậm hột thị, dòm dòm rồi cười! Bạn hỏi có buồn hay không? Mình nói cứ vui hết mình đi, mình biết cách tự tìm vui cho mình mà! Chỉ việc nghe tiếng các bạn nói, nghe cách các bạn cười, là đã thấy hồn hậu và vui vẻ rồi! Một bữa BBC không có thịt lợn, chỉ thịt gà, bánh trái nước quả các loại, mà no căng bụng! Nến cháy hết, gió biển thổi lên mướt rượt, sương xuống lạnh! Cả bọn dọn đồ, bưng hết ra xe, chạy lọt tọt về!
Lúc này mình đã oải lắm rồi! Hơn mười giờ đêm chớ bộ còn sớm lắm hả. Ai quen mình thì chắc ăn biết, mình không có thói quen dậy sớm, ngủ trễ lại càng không, riết rồi nhìn mình người ta nói là heo! Chỉ một đêm không ngủ, hoặc ngủ trễ, sáng ra mình là con gấu trúc (này là anh bạn đồng nghiệp nói, chọc quê bữa mình có chuyện buồn, trăn trở trằn trọc không ngủ được!). Ở Malay xe ô tô là phương tiện di chuyển phổ biến! Sáng sáng quánh xe đi làm, chiều về chở vợ con chạy vù ra biển, ngáp ngáp hóng gió tí rồi chạy về, giá xăng ở đây thuộc hàng rẻ nhất Đông Nam Á. Nên chín người chất lên hai chiếc xe, khỏe re.
Cả bọn lại dừng lại ở một bãi tắm nào đó, sáng sủa tập trung đông người! Đi dạo dạo, ghé quán uống nước! Lúc này thì tình cảm cũng đã thân thân lắm rồi, nghĩ lại thấy cái việc mình rào trước đón sau, sợ này sợ kia lúc trước khi đi PD thấy cũng vui! Mấy người bạn đồng hành đa phần đã đi làm, họ đều theo đạo Hồi! Cả tháng Ramadan họ đều không ăn không uống khi mặt trời lên đến tận lúc trời ngả về chiều, ông mặt trời lặn! Cuối tuần họ rủ rê nhau break fasting tưng bừng. Bên bờ biển, chỗ quán cóc bán nước ven đường, cả đám ngồi quay lại nói chuyện với nhau! Nhóm đông, nên để gọi là quen hết cả nhóm là không được, trời đặt mình ngồi gần ai thì mình bắt chuyện với người đó! Bạn cũng nhiệt tình, ngồi kiên nhẫn lắng nghe mình nói, giải đáp thắc mắc của mình dành cho một nền văn hóa mới, nói cho mình nghe về Ramadan, về đạo Hồi và về cả dân tộc Mã nữa. Những câu chuyện rôm rả, xoay vòng vòng theo những cơn sóng đêm! Trời thì đã ngả về khuya! Đâu còn sớm sủa gì nữa đâu!
Nhưng mà, ừ thì cuộc vui vẫn còn dài! Chưa qua nửa đêm mà!