Chào các bạn Phượt, tham gia diễn đàn khá lâu, cũng có 1 số comment, treo vài hình ảnh và cũng có ít nhiều những chuyến đi nhưng đây là lần đầu tiên post bài chính thức của mình lên diễn đàn. Xem như mở hàng và hy vọng đươc đón nhận, động viên để viết tiếp về nhũng chuyến lang thang của mình(Tôi thích gọi là đi bụi). Đây là bài viết cho người đồng hành trong một số chuyến đi và sẽ là người đồng hành cả đời của Tôi. "Em" rất thích lang thang và yêu Dalat của "Nó". Đúng nghĩa hồi ức của 1 chuyến đi với những điều thú vị, hồi ức và cảm nhận. Thành thật xin lỗi vì không có nhiều hình, mình muốn bài này như 1 bài cảm nhận chứ không phải ký sự nên sẽ không treo nhiều hình. Câu chuyện là thế này:
Lại đến cuối mùa mưa, cái khoảng thời gian mà bao nhiêu kỉ niệm của nó và em gắn với những cơn mưa. Mưa và nhớ, nhớ cả Dalat nữa. Gần 1 năm rồi, gần một năm rồi từ sau chuyến Dalat lần 1 đó. Nó và em bắt đầu cảm thấy nhớ Dalat, một nỗi nhớ da diết. Cũng đã gần 3 tháng nó cùng em rong ruổi, nó nhớ cảm giác lang thang. Và, cái tháng 10 đặc biệt của 2 đứa cũng sắp tới. Thế là 2 đứa quyết định thực hiện chuyến Dalat lần 2. Dalat đối với nó như 1 quê hương thứ 2, với nó có 1 tình yêu không thể diễn tả được đối với Dalat. Và nhiều lúc nó tự cho mình như thể là người Dalat, nó am hiểu rất nhiều về Dalat. Về Dalat như thể nó được về nhà. Kế hoạch nhanh chóng được hoạch định trong đầu của nó. Nhanh chóng, chi tiết và thú vị. Thời gian cũng được chốt sau những lần cân nhắc những cái cuối tuần. Cuối tháng 9 sẽ về Dalat. Cái mùa mưa của xứ sương mù, cái mùa của sự lãng mạn và nỗi buồn. Nó quyết định tìm nơi nghỉ ngơi là biệt thự Dalat. Nó vẫn nhớ cái cảm giác năm nào 1 mình lên Dalat vào những ngày mưa thật buồn và nó cũng ở trong 1 ngôi biệt thự buồn như thế(Villa 28). Với những thông tin có được cộng thêm tư vấn của 1 người bạn Dalat, những thông tin nó tìm hiểu trên các diễn đàn, nó chọn Biệt thự số 14. Cái biệt thự thơ mộng và hơi chút ma quái nằm trên ngọn đồi khu đường sắt. Nó nhanh chóng book phòng, ok đã có phòng vào thứ 6 tuần sau nhé.
Như bao chuyến đi khác của nó, chiến mã của nó được quan tâm trước tiên. Nhiệm vụ lần này của chiến mã của nó khá quan trọng vì chở thêm em nữa. Nhưng cũng không sửa chữa nhiều bởi vì sau chuyến đi miền Tây hụt hôm 2/9 chiến mã của nó đã được chuẩn bị chu đáo. Xin nghỉ phép, nó phải tìm 1 lý do để được nghỉ phép để đi. Cuối cùng nó cũng cầm trong tay tờ đơn nghỉ phép đã được duyệt, nó mừng rỡ như muốn nhảy cẩng lên. Trong những ngày này, nó và em liên tục nói về chuyến đi. Luôn là vậy, kế hoạch đã được nó lên 1 cách chi tiết và bàn bạc cụ thể với em. Em thì luôn tin tưởng tuyệt đối với kế hoạch của nó, em biết nó đi nhiều rồi. Nhưng nó vẫn thích nói, hình như sở thích của nó là nói thì phải. Mọi thứ đã sẵn sàng, chờ ngày xuất phát.
Từ đầu tuần, nó chờ đợi từng ngày, từng ngày chậm chạp qua đi. Rồi cái ngày thứ năm đó cũng đến, nó đi làm và chờ đợi đến buổi chiều. 4h30 nó xin về sớm để chuẩn bị lên đường, hành lý nó rất đơn giản nên chuẩn bị rất nhanh. Đối với nó, trong bất cứ chuyến đi nào cái quan trọng là chiến mã và máy ảnh mà thôi, những thứ còn lại đơn giản mà…... Ngoài trời mưa lất phất, đủ để nó cảm giác từng giọt mưa len qua áo nó. Nó thích mưa nhưng giờ này nó sợ mưa đến thế. Theo thông tin thời tiết, hiện đang có bảo ngoài biển Đông, Sài Gòn mưa nhưng Bà Rịa vẫn chưa mưa, Đồng Nai và Lâm Đồng 2 ngày tới được dự báo nhiều mây, mưa nhỏ. Đối với nó đi dưới trời mưa không thành vấn để nhưng lần này nó đi với em. Quần short, dép lê và 1 cái áo mưa tiện lợi để lên đường đi Bà Rịa. Đoạn đường Bà Rịa nó đi đã thành quen từ ngày nó yêu em, nên bất kỳ đi vào thời điểm nào đối với nó như đi làm về nhà vậy. 6h00 nó xuất phát, hơi cồng kềnh vì nó phải vác theo chân máy ảnh, trời vẫn cứ mưa. Qua khỏi phà Cát Lái, như mưa không buông tha nó và ngày càng nhũng nhẽo hơn. Nó mặc áo mưa và đi trong đêm tối. Không phải vội, vì 9h em mới xong việc, đường đi trơn ướt do mưa. Nó cứ tàn tàn mà đi, mà nghe nhạc thỏa thích. Nó thả mình vào những bản nhạc Rock mà nó yêu thích, tiếng ghita tuyệt vời của Mr Big báo hiệu chó nó biết đã tới Bà Rịa, hơn 8h tối. Vẫn còn sớm chán, nhưng bụng nó biểu tình rồi. Nó vào trường gặp em, cất hành lý và kiếm gì ăn. Lúc này trông nó thật bụi bặm và dơ dáy. Làm xong tô bún, nó tìm chỗ làm cốc café giết thời gian chờ em. Hơn 9h em xong việc, nó ghé về trường gặp em. Nó thì đã xong, mà thật sự chuyến đi nó cũng đã bắt đầu rồi. Em thì vẫn phải chuẩn bị, con gái mà, điệu là bản chất đặc biệt đi chơi xa với nó nữa(cười). 2 đứa chuẩn bị ngủ sơm để ngày mai lên đường sớm, trời Bà Rịa đã hết mưa. Nó xem thông tin dự báo thời tiết, nét buồn thoáng trên mặt nó vì thời tiết không khả quan hơn. Hơn 11h em ngủ rồi, nó vẫn không thể ngủ được. Trằn trọc, nghĩ ngợ bâng quơ. Nó nhìn đồng hồ, đã hơn 1h sáng rồi, mà sao mắt nó vẫn trao tráo, không có dấu hiệu buồn ngủ. Nó nghĩ đến ly café khá đậm nó uống lúc tối, nhưng mọi lần café đâu phải thứ làm nó mất ngủ được. Nó làm đủ mọi cách để ngủ được, nó lên mạng tìm cách nhưng vô vọng. Mắt nó cứ chổng ngược lên. Nó nhớ lại những chuyến đi trước của nó, nó cũng ngủ rất ít. Nhưng lần này nó phải ngủ, ngày mai nó phải nài ngựa hơn 300 cây số lên Dalat, mà ngồi sau lưng nó là em nữa. Nó càng cố, càng không ngủ được. Loay hoay cũng đến 4h sáng, nó làm em tỉnh giấc. Cố 1 tí nữa, 4h30, 2 đứa dậy chuẩn bị lên đường. Mọi người trong trường vẫn đang ngủ say. Nó lắng nghe ngoài trời xem có tiếng mưa không, mưa vẫn lất phất trên mái tôn. 5h nó và em xuất phát, tiếng động làm chú bảo vệ thức giấc. Chào tạm biệt vợ chồng chú bảo vệ, chúng nó lên đường.
..... Còn nữa .....
MƯA, DALAT, NÓ VÀ EM
"Ngồi lặng nhìn màn hình máy tính, đầu óc nó trống không. Bất chợt trời đổ mưa, 1 cơn mưa tháng 12 lớn nhưng ngắn ngủi. Đầu óc nó bắt đầu nghỉ bâng quơ trong khi không rời mắt khỏi màn hình máy tính trên bàn làm việc. Cơn mưa tháng 12 làm nó cố gắng lục trong đầu những cơn mưa tháng 12 năm trước. Suy nghĩ nó đi lung tung, lan man theo những cơn mưa trong ký ức của nó. Nó thích mưa, mưa cũng gắn với nó nhiều kỉ niệm. Nó nhớ đến em. Em, nó và mưa như là định mệnh. Những kỉ niệm của 2 đưa gắn với những cơn mưa. Trong đầu nó nhớ về những cơn mưa trong chuyến đi Dalat năm ấy. Kỉ niệm như dòng thác chảy vào đầu nó, thôi thúc nó viết, viết đi. Nó từng hứa sẽ viết 1 bài tặng cho em. Và nó viết.Lại đến cuối mùa mưa, cái khoảng thời gian mà bao nhiêu kỉ niệm của nó và em gắn với những cơn mưa. Mưa và nhớ, nhớ cả Dalat nữa. Gần 1 năm rồi, gần một năm rồi từ sau chuyến Dalat lần 1 đó. Nó và em bắt đầu cảm thấy nhớ Dalat, một nỗi nhớ da diết. Cũng đã gần 3 tháng nó cùng em rong ruổi, nó nhớ cảm giác lang thang. Và, cái tháng 10 đặc biệt của 2 đứa cũng sắp tới. Thế là 2 đứa quyết định thực hiện chuyến Dalat lần 2. Dalat đối với nó như 1 quê hương thứ 2, với nó có 1 tình yêu không thể diễn tả được đối với Dalat. Và nhiều lúc nó tự cho mình như thể là người Dalat, nó am hiểu rất nhiều về Dalat. Về Dalat như thể nó được về nhà. Kế hoạch nhanh chóng được hoạch định trong đầu của nó. Nhanh chóng, chi tiết và thú vị. Thời gian cũng được chốt sau những lần cân nhắc những cái cuối tuần. Cuối tháng 9 sẽ về Dalat. Cái mùa mưa của xứ sương mù, cái mùa của sự lãng mạn và nỗi buồn. Nó quyết định tìm nơi nghỉ ngơi là biệt thự Dalat. Nó vẫn nhớ cái cảm giác năm nào 1 mình lên Dalat vào những ngày mưa thật buồn và nó cũng ở trong 1 ngôi biệt thự buồn như thế(Villa 28). Với những thông tin có được cộng thêm tư vấn của 1 người bạn Dalat, những thông tin nó tìm hiểu trên các diễn đàn, nó chọn Biệt thự số 14. Cái biệt thự thơ mộng và hơi chút ma quái nằm trên ngọn đồi khu đường sắt. Nó nhanh chóng book phòng, ok đã có phòng vào thứ 6 tuần sau nhé.
Như bao chuyến đi khác của nó, chiến mã của nó được quan tâm trước tiên. Nhiệm vụ lần này của chiến mã của nó khá quan trọng vì chở thêm em nữa. Nhưng cũng không sửa chữa nhiều bởi vì sau chuyến đi miền Tây hụt hôm 2/9 chiến mã của nó đã được chuẩn bị chu đáo. Xin nghỉ phép, nó phải tìm 1 lý do để được nghỉ phép để đi. Cuối cùng nó cũng cầm trong tay tờ đơn nghỉ phép đã được duyệt, nó mừng rỡ như muốn nhảy cẩng lên. Trong những ngày này, nó và em liên tục nói về chuyến đi. Luôn là vậy, kế hoạch đã được nó lên 1 cách chi tiết và bàn bạc cụ thể với em. Em thì luôn tin tưởng tuyệt đối với kế hoạch của nó, em biết nó đi nhiều rồi. Nhưng nó vẫn thích nói, hình như sở thích của nó là nói thì phải. Mọi thứ đã sẵn sàng, chờ ngày xuất phát.
Từ đầu tuần, nó chờ đợi từng ngày, từng ngày chậm chạp qua đi. Rồi cái ngày thứ năm đó cũng đến, nó đi làm và chờ đợi đến buổi chiều. 4h30 nó xin về sớm để chuẩn bị lên đường, hành lý nó rất đơn giản nên chuẩn bị rất nhanh. Đối với nó, trong bất cứ chuyến đi nào cái quan trọng là chiến mã và máy ảnh mà thôi, những thứ còn lại đơn giản mà…... Ngoài trời mưa lất phất, đủ để nó cảm giác từng giọt mưa len qua áo nó. Nó thích mưa nhưng giờ này nó sợ mưa đến thế. Theo thông tin thời tiết, hiện đang có bảo ngoài biển Đông, Sài Gòn mưa nhưng Bà Rịa vẫn chưa mưa, Đồng Nai và Lâm Đồng 2 ngày tới được dự báo nhiều mây, mưa nhỏ. Đối với nó đi dưới trời mưa không thành vấn để nhưng lần này nó đi với em. Quần short, dép lê và 1 cái áo mưa tiện lợi để lên đường đi Bà Rịa. Đoạn đường Bà Rịa nó đi đã thành quen từ ngày nó yêu em, nên bất kỳ đi vào thời điểm nào đối với nó như đi làm về nhà vậy. 6h00 nó xuất phát, hơi cồng kềnh vì nó phải vác theo chân máy ảnh, trời vẫn cứ mưa. Qua khỏi phà Cát Lái, như mưa không buông tha nó và ngày càng nhũng nhẽo hơn. Nó mặc áo mưa và đi trong đêm tối. Không phải vội, vì 9h em mới xong việc, đường đi trơn ướt do mưa. Nó cứ tàn tàn mà đi, mà nghe nhạc thỏa thích. Nó thả mình vào những bản nhạc Rock mà nó yêu thích, tiếng ghita tuyệt vời của Mr Big báo hiệu chó nó biết đã tới Bà Rịa, hơn 8h tối. Vẫn còn sớm chán, nhưng bụng nó biểu tình rồi. Nó vào trường gặp em, cất hành lý và kiếm gì ăn. Lúc này trông nó thật bụi bặm và dơ dáy. Làm xong tô bún, nó tìm chỗ làm cốc café giết thời gian chờ em. Hơn 9h em xong việc, nó ghé về trường gặp em. Nó thì đã xong, mà thật sự chuyến đi nó cũng đã bắt đầu rồi. Em thì vẫn phải chuẩn bị, con gái mà, điệu là bản chất đặc biệt đi chơi xa với nó nữa(cười). 2 đứa chuẩn bị ngủ sơm để ngày mai lên đường sớm, trời Bà Rịa đã hết mưa. Nó xem thông tin dự báo thời tiết, nét buồn thoáng trên mặt nó vì thời tiết không khả quan hơn. Hơn 11h em ngủ rồi, nó vẫn không thể ngủ được. Trằn trọc, nghĩ ngợ bâng quơ. Nó nhìn đồng hồ, đã hơn 1h sáng rồi, mà sao mắt nó vẫn trao tráo, không có dấu hiệu buồn ngủ. Nó nghĩ đến ly café khá đậm nó uống lúc tối, nhưng mọi lần café đâu phải thứ làm nó mất ngủ được. Nó làm đủ mọi cách để ngủ được, nó lên mạng tìm cách nhưng vô vọng. Mắt nó cứ chổng ngược lên. Nó nhớ lại những chuyến đi trước của nó, nó cũng ngủ rất ít. Nhưng lần này nó phải ngủ, ngày mai nó phải nài ngựa hơn 300 cây số lên Dalat, mà ngồi sau lưng nó là em nữa. Nó càng cố, càng không ngủ được. Loay hoay cũng đến 4h sáng, nó làm em tỉnh giấc. Cố 1 tí nữa, 4h30, 2 đứa dậy chuẩn bị lên đường. Mọi người trong trường vẫn đang ngủ say. Nó lắng nghe ngoài trời xem có tiếng mưa không, mưa vẫn lất phất trên mái tôn. 5h nó và em xuất phát, tiếng động làm chú bảo vệ thức giấc. Chào tạm biệt vợ chồng chú bảo vệ, chúng nó lên đường.
..... Còn nữa .....