What's new

[Chia sẻ] Myanmar, thiên đường gọi tên

Chặng bay ngắn từ Mandalay về Bangkok mang tôi rời xa Myanamar. Trên máy bay, tôi dựa đầu vào thành ghế phía trước, mơ màng ngắm nhìn thứ ánh sáng choi chói từ cửa sổ. 7 ngày rượt đuổi bình minh, đều đặn thức dậy từ 4g30 khiến tôi mệt nhoài, nhưng tôi không chợp mắt được. Đền đài, mặt trời, bình minh, hàng cây xanh, nụ cười... những hình ảnh loang loáng hiện lên trong tâm trí. Tôi muốn dành những giây phút này để hồi tưởng lại chuyến đi của mình, về đất nước Myanamar bình yên xinh đẹp, nơi tôi gửi lại một phần tuổi thanh xuân rực rỡ của mình.

37306326035_29ae27a64c_z.jpg


37306178195_9fe58a8a47_z.jpg


37306262555_af7018a21a_z.jpg
 
Last edited:
Phần I - Chớp nhoáng ở Yangon

Chiếc máy bay cũ rích của VJ thông báo chuẩn bị đáp xuống sân bay Yangon. Trong khoang khá vắng, có lẽ không mấy ai chọn đi Myanmar trong cái tiết tháng 9 mưa gió này. Tôi mở đôi mắt còn đang cay xè vì thiếu ngủ, lười biếng nhìn ra cửa sổ. Bầu trời xám xịt đúng như dự báo thời tiết, theo đó chúng tôi sẽ có cả một hành trình dài âm u trong suốt chuyến đi. Thoáng lo lắng môt chút nhưng rồi tôi bỗng thấy rất ngạc nhiên. Trước mắt tôi không phải là hình ảnh nhà cửa đường xá bê tông lúc nhúc như khi đến với một thủ đô nào đó, chỉ thấy một màu xanh ngút ngàn trải dài. Xanh là tính từ đầu tiên mà Myanmar gợi đến cho tôi.

36907563350_8e3e3577ee_z.jpg


36467896144_66cf51221b_z.jpg
 
Last edited:
Phần I - Chớp nhoáng ở Yangon

Chúng tôi chỉ có vài tiếng ở Yangon trước khi lên xe đi Inle. Cả bọn đổi 600 đô ở sân bay và cảm thấy trở thành đại gia tiền lẻ khi cầm trong tay hàng xấp tiền Kyat dày cộm, tiền Miến đúng là cũ như lời đồn. Lời đồn cũng chẳng sai khi vừa bước ra cửa, chúng tôi bị một đạo quân Taxi bao vây và đưa ra những mức giá trên trời. Sau một hồi tham khảo mặc cả tới lui không được, chúng tôi quyết định book 2 chiếc grab về chợ trung tâm Yangon. Xe ở Yangon thật sự rất cũ, nhưng chính trên chiếc xe cũ rích đó, tôi đã có ấn tượng ban đầu thật tốt đẹp về con người Myanmar. Tài xế của chúng tôi là một anh chàng khoảng hơn 30 tuổi, vui tính, thật thà. Biết chúng tôi không có nhiều thời gian ở Yangon, anh hỏi chúng tôi có muốn xem chùa lớn nhất Yangon không, anh sẽ lái ngang qua chỗ đó cho cả bọn nhìn sơ qua cho biết. Anh không giỏi tiếng Anh, chúng tôi cũng chỉ thuộc dạng bèo bèo, nhưng hai bên đã có một đoạn hội thoại rất thú vị về đất nước, con người Myanmar. Anh mở nhạc Miến, tôi vui vẻ hát theo, cao hứng còn múa máy vài đoạn.

Xe đến chợ trung tâm Yangon, lúc này đã là 15g, ai nấy đều đói rã rời. Định bụng sẽ thử một chút đồ địa phương nhưng dạo một vòng bị các chủ hàng ăn bao vây mời mọc cảm thấy khá mệt. Chúng tôi quyết định chuyển sang trung tâm thương mại lớn nằm đối diện với chợ, chọn một quán cafe kiêm nhà hàng trên tầng 5 cho bữa ăn đầu ở đất Miến. Tôi gọi cơm thịt bò với giá 6000 kyat, hương vị rất giống cơm Việt Nam, một phần vì quá đói nên bữa hôm đó rất ngon miệng. Sau này đọc một tạp chí du lịch của Myanmar mới biết chỗ này được recommend trong đó.

37434795612_c9b969c9b5_z.jpg

Chụp vội ở chợ Yangon

37306159405_5781b3838f_z.jpg

View nhìn từ nhà hàng.
Tắc đường ở Yangon thật sự rất khủng khiếp. Dự định sẽ có khoảng vài tiếng để đi dạo cho biết Yangon, nhưng cũng vì tắc đường mà chúng tôi phải vội vàng ra bến xe cho kịp giờ. Chặng đường 20km mà đi mất 1 tiếng 30 phút, tôi ngủ gà ngủ gật trên xe, tỉnh dậy vẫn thấy mình đang ở giữa một dòng xe dài mải miết. Tuy kẹt là thế nhưng không hỗn loạn, mọi người lái xe khá điềm tĩnh, không thấy bấm còi hay nhoài người ra xe chửi nếu có đứa nào cắt ngang đầu xe mình. Trong những ngày sau của hành trình, tôi càng thấm thía cái sự chậm rãi tự tại của người Myanmar.

Chuyến xe khởi hành chuẩn xác lúc 18g của JJ Express mang tôi rời Yangon. Chất lượng của JJ thì không phải bàn nữa, tôi hài lòng cắm tai phone, nhìn ra cửa sổ bằng đôi mắt mơ màng. Trời vẫn còn chút hửng sáng, mây đen âm u. Rồi đột nhiên, vượt qua đám mây đen, mặt trời vừa chạm xuống đường chân trời, không gian bừng lên một màu đỏ huyễn hoặc. 6 người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau như không tin vào may mắn của mình trong tình hình thời tiết như vậy. Xe vẫn chạy, mang theo những mảng màu loang loáng vụt qua ô cửa, thật sự rất tiếc nuối khi không thể đứng ở đâu đó mà ngắm cảnh tượng hoàng hôn rực rỡ này. Tôi đâu biết rằng đó là hoàng hôn đẹp nhất và duy nhất mà chúng tôi được tận hưởng suốt chuyến đi.

37418004402_64d0efa434_z.jpg


Quá vội vàng, tôi chỉ kịp chụp vài tấm bằng điện thoại rồi lặng lẽ ngắm hoàng hôn trong nền nhạc Seasons in the sun. Ánh sáng lịm dần, dưới hiệu ứng của thuốc say xe, tôi cũng chìm vào giấc ngủ bồng bềnh...
 
Last edited:
Phần II - Kỳ diệu Inle

Tôi ngủ chập chờn suốt đêm, cứ 1 tiếng lại mở mắt nhìn đồng hồ một lần. Chuyến xe dài đăng đẳng 11 tiếng, đó là chuyến xe đêm dài nhất tôi từng đi. 6g sáng, tôi bừng tỉnh khi xe dừng ở trạm soát vé vào Inle. Giá vé là 12.000 kyat hoặc 10USD, nên trả bằng tiền kyat vì tỷ giá lúc này là khoảng 1USD = 1358 kyat.
Đường vào Inle rất đẹp, tôi ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ, hai bên đường là hàng cây cổ thụ lớn ngả bóng bên dòng kênh. Trời vẫn chưa sáng hẳn, không khí sũng nước. Vài hạt mưa lất phất bám theo chúng tôi khi xe dừng ở chợ Inle. Chúng tôi đi bộ một đoạn ngắn về Hostel, áo quần lếch thếch sau nhiều chặng di chuyển dài. Hế thống Hostel chúng tôi dùng trong suốt chuyến đi là Ostello Bello, chuỗi hostel do một người Ý mở tại Inle, Bagan và Mandalay. Với sự tinh tế của người Tây, hệ thống hostel này có thiết kế và dịch vụ rất dễ chịu cho dân du lịch bụi.
Chúng tôi ngồi ăn sáng trong khu phòng khách rộng và ngập tràn ánh sáng của hostel. Trên một thân cột của hostel dán tiền của rất nhiều quốc gia, trong đó tôi xem có đến 3 tờ tiền Việt Nam. Trong giới du lịch châu Á hình như người Việt khá đông, vì người Myanmar khi nghe chúng tôi nói chuyện thường nhận ra là dân Việt Nam và nói "xin chao, xin chao".

36756675564_4003d5b321_z.jpg

Buổi sáng đầu tiên ở Inle.

Lịch trình ngày hôm nay sẽ là thuê xe đạp vòng vòng, hostel không có xe đạp nhưng giá thuê bên ngoài cũng rất rẻ, tôi nhớ chỉ 1000kyat. Inle se lạnh và có vẻ buồn sầu dưới tiết trời âm u, nghĩ đến kế hoạch đi dạo hồ trong tiết trời thế này làm tôi khá thất vọng. Tôi tự an ủi mình, được đến đây đã là hạnh phúc lớn rồi.
 
Mình cũng vừa trở về sau chuyến đi 7 ngày đến Myanmar. Phải nói là một đất nước đáng yêu nhất mà mình từng đi, một chuyến đi vui nhất, đong đầy kỉ niệm và con tim mình đã lạc lối về tại Myanmar.
 
Myanmar có quy định không cho người nước ngoài chạy xe máy trừ khi có bằng quốc tế. Tại Inle mình không thấy chỗ thuê xe máy, cơ bản là Inle cũng rất nhỏ, hầu hết mọi người đều đi xe đạp. Khi qua Mandalay tụi mình muốn thuê xe nhưng người ta không cho, rất tuân thủ quy định chứ không cho thuê đại như VN.
 
Hầu như mọi người đến Inle đều dành 1 ngày để đạp xe lòng vòng còn 1 ngày để đi tour thuyền trên hồ. Ngày đầu tiên chúng tôi đạp xe khoảng hơn 20km qua cung đường quanh hồ Inle. Trời dịu mát, những con đường loanh quanh Inle xanh bóng cây và không quá dốc nên ngay cả dân công sở như tôi cũng không cảm thấy đuối. Chúng tôi không ghé nhiều điểm được highlight, chủ yếu đạp lòng vòng ngắm quang cảnh. Ở đây người ta trồng lúa, bắp, lạc, thanh long... Tôi để ý thấy đất ở đây là đất đỏ, như đất bazan ở ĐakLak quê tôi, lúc đó tôi nghĩ với loại đất này sao người ta không trồng cây công nghiệp nhỉ? Sau này có dịp nói chuyện với một chủ nhà hàng ở Bagan, tôi đưa thắc mắc này ra hỏi và ông nói đúng là ở Inle người ta có trồng cafe, và ở Mandalay còn có trồng cao su nữa.

37438273356_0e90496bf2_z.jpg


37485708451_8ae91e6e1d_z.jpg


Vừa đạp xe tôi vừa suy nghĩ vu vơ, mới hôm trước thôi tôi còn mang váy giày cao gót ngồi trong văn phòng bốn bức tường máy lạnh, bây giờ đã sơ mi quần đùi giày vải đạp xe ở nơi này rồi, cảm giác vừa kỳ lạ vừa khoái chí. Màn hình máy tính trên công ty của tôi là cảnh núi lửa Bromo, Indonesia tôi đi năm ngoái. Tôi từng nói với người bạn đồng hành đã chụp cho tôi tấm ảnh đó rằng, nó nhắc cho tôi nhớ mình còn có một cuộc đời khác ngoài cuộc đời công sở buồn tẻ này.

36816817733_645b4a7716_z.jpg

Ngôi chùa có view nhìn một phần bờ hồ Inle, phải leo bậc thang khá cao.

Qua được một nửa lộ trình đạp xe, chúng tôi phải thuê thuyền để băng ngang hồ qua bờ bên kia. Giá thuê một thuyền chở 6 người và 6 xe đạp là 15.000 kyat cho khoảng 20 phút. Ngẫm lại tôi thấy giá này khá đắt, vì ngày hôm sau chúng tôi thuê thuyền đi từ 5g sáng đến 3g chiều với giá chỉ 20.000 kyat.

36776592914_75c0505da9_z.jpg


Thuyền cập bến là một cây cầu gỗ dài nối với đất liền. Khu này có nhiều vườn cà chua trồng nổi trên mặt hồ, xung quanh là những quán ăn nho nhỏ, khá đông dân địa phương ra đây hóng gió, các cặp nam nữ đi chơi cuối tuần. Lúc này đã là 14g, chúng tôi khá đói nên quyết định ghé một quán ăn dạng chòi nằm ngay cầu. Nói về món ăn Myanamar, trong nhiều ngày món chúng tôi ăn chủ yếu là cơm chiên và các loại mì, quán ăn nào cũng thấy bán những món hao hao như vậy nên ăn khá ngán. Chúng tôi gọi cá nướng, rau xào, cơm chiên, giá rẻ chỉ 1000, 2000kyat 1 món. Nhưng trước khi ăn tôi và 2 bạn đồng hành đã phạm sai lầm khi quyết định đi vệ sinh. Vì là quán ăn trên mặt hồ nên đi vệ sinh tất nhiên là thẳng xuống hồ... Lúc ra rửa tay thấy thau nước đục đục, tôi bắt đầu liên tưởng tới nguồn nước nấu ăn và rửa chén bát ở đây. Ra nhìn món rau xào với trứng hơi nhũn nhũn càng làm tôi bị ấn tượng nên ăn cũng không thấy ngon miệng nữa. Trong khi đó Hải và Thành, hai nam của đoàn thì cứ tấm tắc khen ngon và mãi về sau trong suốt các bữa ăn khác lúc nào cũng bảo bữa ăn đó là ngon nhất hành trình, mỗi lần phát ngôn như vậy đều bị các bạn nữ vùi dập chửi không thương tiếc.

37162674431_42deb1a54d_z.jpg

Lão bà bà ở Hồ Inle.

Sau đó chúng tôi chỉ ghé thêm một điểm nữa là Red Mountain, nhà hàng với view nhìn xuống thung lũng trồng nho, xa xa là hồ Inle và có thể ngắm được hoàng hôn. Dốc lên Red Mountain rất cao khiến các cua rơ phải bỏ cuộc dắt bộ, tuy có thể bỏ xe dưới chân dốc nhưng chúng tôi vẫn dắt xe lên theo để lát nữa phi xuống cho đã...

37485705511_0c2b4637cc_z.jpg

Red Mountain một ngày âm u

Red Mountain đúng là có view rất đẹp, phục vụ các món ăn Tây như Pizza, Beefteak, Mỳ Ý... tới 18g hằng ngày. Giá hơi cao cổ, chúng tôi gọi một vài món và 3 ly rượu vang các loại. Tôi không biết uống rượu nên không sành, nhưng cũng cảm nhận rượu vang ở đây có vị chát tự nhiên. Trời bắt đầu mưa nhỏ, ngồi ngắm cảnh đọc sách một lát, cảm thấy không có cơ may ngắm được mặt trời lặn nên cả nhóm quyết định đi về. Thật ra nếu lúc đó nán lại thì sẽ hay hơn nhiều.

Chúng tôi trả xe đạp và đặt tour đi thuyền cho ngày mai. Sáng hôm đó một người dân đã nói với tôi rằng trời sẽ mưa nguyên ngày mai, họ cũng khuyên chúng tôi nên đi từ khoảng 7,8g. Tuy vậy cả nhóm vẫn thống nhất sẽ dậy sớm và khởi hành lúc 5g00, kỳ vọng vào một vận may nào đó. Về đến hostel thì phát hiện ra phòng có thêm người vào ở. Ban đầu chúng tôi đặt phòng dorm 6 giường nhưng chỉ còn loại 8 giường, cậu lễ tân nói không có ai ở ngoài tụi mày đâu. Vậy là cả bọn thoải mái quăng đồ đạc khắp phòng, trong nhà tắm, đồ giặt phơi lung tung. Lúc này cả bọn tá hỏa đi thu gom và thật sự rất xấu hổ với cậu bạn ngoại quốc ở cùng phòng, sợ người ta sẽ oánh giá dân Vietnamese :(.
Cậu bạn nàyvề phòng gặp chúng tôi thì cũng khá ngơ ngác khi phát hiện mình phải lẻ loi ở chung với một nhóm châu Á. Nhìn mặt cậu bối rối khá là tội. Nửa đêm cậu ngủ hễ có tiếng động gì là cậu bật dậy nhìn, trời ơi có ai thèm hiếp đáp gì đâu chớ.

37485704801_1d1a233ac1_z.jpg

Đến tầm 17g thì trời hửng nắng, chúng tôi lên rooftop của hostel ngắm cảnh, lúc này rất tiếc vì không nán lại Red mountain lâu hơn. Ở hostel có để sẵn một khúc thanakha, cậu lễ tân nhiệt tình bôi cho cả nhóm. Tôi hỏi cậu, con trai Miến có thích bôi thanakha không? Cậu nói hầu hết con trai đều "hate", tôi cũng bảo tôi thấy nhiều người không bôi từng vệt mà bôi toàn mặt luôn, cậu trả lời người ta nghĩ bôi toàn mặt như vậy sẽ "cute" hơn. Tôi thì thấy bôi toàn mặt hơi kinh dị vì da người Miến rất là đen, còn mặt thì trắng xóa, nửa đêm gặp chắc hết hồn. Cảm giác bôi thanakha ban đầu rất là mát, nhưng khi khô lại thì hơi khó chịu nên sau tôi không bôi nữa.

Buổi tối chúng tôi ăn tối ở nhà hàng Owl, được recommend khá nhiều. Quán này cũng bán đồ Tây, món ăn ngon và phong cách bài trí vintage, khá khác lạ so với những quán ăn xung quanh khu trung tâm Inle. Ngày hôm đó chúng tôi tiêu kha khá tiền cho chuyện ăn uống, dẫn đến nhiều chuyện mắc cười về sau.

Từ lúc ăn ở quán ven hồ thì máy ảnh của tôi bắt đầu trở chứng. Tôi chụp máy film, cần tua phim bị vỡ nên nguyên cuộn film chụp ngày hôm đó bị hỏng. Đến tối tôi tải hình hôp keo 502 mang ra minimart gần hostel đưa cho người bán hàng coi, họ lắc đầu không hiểu. Tôi hoa chân múa tay, kiểu như bẻ một vật gì đó và nói: broken, broken, fix fix. Vậy mà họ hiểu và đưa đúng keo 502 cho tôi, ai nhìn tôi lúc đó hẳn rất buồn cười. Tôi từng đi một vài nước Đông Nam Á, kinh nghiệm rút ra là càng nói dài càng văn hoa thì người ta càng không hiểu, dùng một vài từ khóa chính và body language có khi lại hiệu quả hơn. Tôi lấy keo đổ đầy cần tua film với hy vọng nó sẽ liền lại, nếu không chuyến đi này của tôi xem như thất bát về mặt hình ảnh. Ai chụp máy film chắc sẽ hiểu nổi khổ của những căn bệnh trở chứng bất ngờ (thường là vào những lúc quan trọng). Thiếu ngủ 2 ngày liền, đạp xe cả ngày nên vừa đặt lưng tôi đã ngủ thẳng một hơi đến tận khi báo thức lúc 4g30.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,138
Bài viết
1,173,926
Members
191,961
Latest member
habac1123
Back
Top