Xalem
Phượt tử
Nơi đây thảo nguyên, từng đàn bò đua nắng...
Đi phiêu du trong bạt ngàn nắng, gió Tây Nguyên thấy lòng nhẹ tựa những đám mây bồng bềnh trên bầu trời thảo nguyên này. Không có cảm giác lạ lẫm khi lần đầu đến đây. Thậm chí cứ nghĩ mình đang làm một cuộc trở về, trở về nơi cội nguồn của sự sống.
Ở Tây Nguyên, mùa hè không cần quạt. Nắng tươi sáng, trẻ trung như khát vọng của chàng trai Đăm Săn thuở nào. Và gió như chiều lòng người không ngừng ban phát cho mảnh đất này tất cả vị thơm tho, trong lành nhất của núi rừng. Những cơn mưa chợt đến trong thoáng chốc rồi lặng lẽ ra đi trả lại cho bầu trời nét trong xanh vốn là đặc trưng của màu trời cao nguyên.
Những con đường Tây Nguyên vắt qua các dãy núi của Trường Sơn chảy dài vô tận. Không có bụi trên đường, không có tiếng ồn của động cơ… Tất cả đều trở thành nhỏ bé với đại ngàn. Gió vùng cao làm tan loãng bụi đường, và cuốn những thanh âm không thuộc rừng già vào quên lãng. Đôi khi chợt nhận ra chỉ có một mình mình độc hành trên những cung đường xanh cao nguyên xa vợi.
Người Tây Nguyên sôi nổi như con sông Sérépok, đầy nhiệt huyết như dòng thác Dray Sap và hào sảng như những dãy núi điệp trùng Trường Sơn. Trên vùng rừng núi rộng lớn này con người cần nhiều yêu thương, đùm bọc để cùng sống, cùng nương vào thiên nhiên và vững bền như thiên nhiên.
Đêm ở Tây Nguyên yên bình, lắng dịu, chỉ có tiếng của rừng cây xao xác gió như thầm thì kể cho loài người những câu chuyện tình yêu của vùng đất hoang dại. Những câu chuyện về dòng Sérépok, về những người con gái, con trai, về giấc mơ cuộc sống tự do trên thảo nguyên mênh mông.
Dựng một ngôi nhà nhỏ trên cao nguyên bao la, hoang lặng, bình yên… nhé!?
Đi phiêu du trong bạt ngàn nắng, gió Tây Nguyên thấy lòng nhẹ tựa những đám mây bồng bềnh trên bầu trời thảo nguyên này. Không có cảm giác lạ lẫm khi lần đầu đến đây. Thậm chí cứ nghĩ mình đang làm một cuộc trở về, trở về nơi cội nguồn của sự sống.
Ở Tây Nguyên, mùa hè không cần quạt. Nắng tươi sáng, trẻ trung như khát vọng của chàng trai Đăm Săn thuở nào. Và gió như chiều lòng người không ngừng ban phát cho mảnh đất này tất cả vị thơm tho, trong lành nhất của núi rừng. Những cơn mưa chợt đến trong thoáng chốc rồi lặng lẽ ra đi trả lại cho bầu trời nét trong xanh vốn là đặc trưng của màu trời cao nguyên.
Những con đường Tây Nguyên vắt qua các dãy núi của Trường Sơn chảy dài vô tận. Không có bụi trên đường, không có tiếng ồn của động cơ… Tất cả đều trở thành nhỏ bé với đại ngàn. Gió vùng cao làm tan loãng bụi đường, và cuốn những thanh âm không thuộc rừng già vào quên lãng. Đôi khi chợt nhận ra chỉ có một mình mình độc hành trên những cung đường xanh cao nguyên xa vợi.
Người Tây Nguyên sôi nổi như con sông Sérépok, đầy nhiệt huyết như dòng thác Dray Sap và hào sảng như những dãy núi điệp trùng Trường Sơn. Trên vùng rừng núi rộng lớn này con người cần nhiều yêu thương, đùm bọc để cùng sống, cùng nương vào thiên nhiên và vững bền như thiên nhiên.
Đêm ở Tây Nguyên yên bình, lắng dịu, chỉ có tiếng của rừng cây xao xác gió như thầm thì kể cho loài người những câu chuyện tình yêu của vùng đất hoang dại. Những câu chuyện về dòng Sérépok, về những người con gái, con trai, về giấc mơ cuộc sống tự do trên thảo nguyên mênh mông.
Dựng một ngôi nhà nhỏ trên cao nguyên bao la, hoang lặng, bình yên… nhé!?