Phần 1: Mabuhay Manila - Đi Hồ núi lửa Taal
Du lịch bay - xe - tàu ở Philippine, hành trình 7 ngày từ Manila, Tagaytay, Borcay, Lapu Lapu, Cebu city.
Mabuhay (Mabohai)!
Thoát khỏi những ngày hè quay cuồng trong công việc, vậy là đã đến lúc xách ba lô lên đường. Bao nhiêu háo hức dồn trong gần 1 năm trước ngày bay. Chuyến bay nửa đêm với giấc ngủ chập chờn, bầu trời một màu đen tuyền không trăng không sao .
Sau 3 giờ bay, Cebu Pacific đã đưa nàng đến Manila khi mặt trời còn chưa ló. Vòng quanh 1 hồi tìm quầy thông tin, vẫn hy vọng tràn đầy xin được 2 tấm bản đồ như đã tìm hiểu kinh qua người đi trước, cộng với hy vọng leo lắt xin được sim điện thoại miễn phí như lần đi Thái. Sân bay đang ngái ngủ, quầy thông tin vắng teo người. Những hành khách trong chuyến bay đêm ấy cũng vội vã rảo bước ra ngoài. Chắc là có những cuộc đón đưa, trở về hay chào mừng đến đất nước này. Nhập cảnh đêm nên không đông đúc, không hề có cảnh xếp hàng dài cả 2-3 tiếng như hồi nhập cảnh Thái. Sân bay Manila cũng không nhiều ấn tượng ngoài hàng người xếp hàng dài phía ngoài tầng 3 đợi taxi chạy theo đồng hồ km. Quãng đường từ Terminal 3 về Malate không xa, chừng 30 phút, mới sáng sớm mà xe cộ đã khá đông đúc, đèn đỏ nhiều và thời gian chờ tương đối dài. Manila dường như ngủ dậy muộn, có lẽ vì chủ nhật. Ngày đầu ở Manila, trời nóng và nàng gặp khó khăn chút xúi khi giai tiếp với dân bản địa, tiêu biểu là các bác tài taxi và một vài bạn ở Talisay. Khách sạn ở Philippines không hề rẻ hơn chút nào so với Thái, Cam, Laos, trước ngày khởi hành 2 tháng, nàng rục rịch tìm hiểu khách sạn trên agoda, hostel và booking.com, tìm được vài cái hợp túi tiền và review không tệ, cộng với vài khách sạn tham khảo trên blog của các bạn Phil, nàng bắt đầu gửi mail hỏi han rồi mặc cả giá. Thói của nàng là lúc nào cũng thích ở Khu Phố Tây balo.
Các bạn khách sạn Manila phần lớn khá rắn trong việc thỏa thuận giá cả. Hai trong Ba hostel được dân ba lô review khá ổn là Pension Natividad và Pension Malate đều giữ nguyên mức giá ban đầu họ đề nghị với nàng, không mặc cả, ít tiền mời ở Dorm, ở phòng quạt máy và chia sẻ phòng tắm. Mà nàng thì ngân sách chi cho việc ở có bao giờ quá 15$/người đâu cơ chứ. Vậy mà các bạn ấy cứ nhất nhất đòi gần 800k tiền việt. Vậy là dù ngậm ngùi, nàng đành liên hệ với bạn còn lại với hy vọng mong manh là các bạn ấy sẽ đồng ý cho nàng mức giá phù hợp với túi tiền của nàng. 1200P cho Private room with air và sharing bathroom. Vậy là cũng được chút đỉnh so với giá 1500P ban đầu. Giá này đẹp hơn giá booking.com hay giá của Agoda hay hostelworld trừ các khách sạn từ 3 sao, hầu hết các hostel nàng đều liên lạc trực tiếp với khách sạn và được offer mức giá tốt hơn các trang mạng. Where 2 next là nơi nàng nghỉ 2 đêm ở Manila, và nàng hài lòng với sự lựa chọn này. Lần tới quay lại Manila, nàng hẳn sẽ nghỉ lại hostel đáng yêu này ít nhất 1 đêm. Các bạn lễ tân dễ thương và nhiệt tinh, khu sinh hoạt chung nhiều ghế sofa và nằm trên tầng 2 nhìn thẳng xuống con phố nhộn nhịp Adriatico. Giá phòng đã bao gồm bữa sáng nhẹ nhàng với bánh mỳ, trứng, café, bơ, chuối, xoài, dưa hấu…Bữa sáng được chuẩn bị từ 7h – 9h, các vị khách lấy đĩa, tự nướng bánh mỳ và ốp trứng trong khu bếp chung. Vừa tráng miệng với các loại hoa quả nối tiếng của xứ nhiệt đới vừa lướt wifi. Ăn xong, đĩa, cốc… người nào người đó tự rửa và úp gọn gàng vào giá. Lan man vào chuyện ở, quay lại chuyện đi. Vì đến khách sạn sớm mà các bạn ấy lại không có phòng trống nên nàng đành thuê tủ gửi đồ 150P và tìm đường đi Hồ núi lửa Taal. Đọc kinh nghiệm các bạn đi trước đều nói ra trạm EDSA ở Malata bắt xe đi Tagaytay mà nàng hỏi bạn lễ tân khách sạn lắc đầu chỉ đi bến khác. Quả thực nếu đi từ khách sạn ra EDGE gần hơn so với bến xe mà bạn lễ tân chỉ cho nàng (thong qua google thần chưởng). Nàng hỏi lại bạn lễ tân lần nữa và bạn ấy bảo, theo tao thì mày nên đi cái tao chỉ. Nàng nghe, nàng ngoan. Vậy là nàng đi taxi mất 180P qua bến Coastal Mall Integrated gần Makati. Ra là bến này là bến bus mới đi Tagaytay. Xe bus đi Tagaytay khá tươm tất, lại có treo biển free wifi (hẳn là treo trá hình, vì nàng vào thử mà lực bất tòng tâm trong khi cột sóng đủ 5 vạch).
Dân tình bảo là trên các phương tiện công cộng của Philippines bật điều hòa để nhiệt độ thấp nên phòng lạnh nên mang áo khoác mỏng. Thế nào mà nàng thấy chẳng hề như thế, hay là do thân nhiệt nàng cao và nàng chịu lạnh giỏi ạ? (Hẳn là do các bạn trong Nam không có mùa đông nên không chịu lạnh giỏi như người gốc Bắc như nàng. Nàng đoàn thế.) Xe bus chiều đi Tagaytay có anh phụ xe khá đáng yêu, chàng ấy đeo 1 cái máy in tự động cầm tay nhỏ nhỏ, hỏi nàng đi đâu rồi in cái roẹt vé 77P đưa nàng. Chuyện trò vài câu vì nàng nghe căng tai mới hiểu thì ra là anh ấy có mối Tricycle và thuyền nên thay vì thả các nàng xuống ngã tư Olivarez thì anh ấy thả các nàng xuống cái chỗ treo bảng chỉ dẫn đi Talisay cách ngã tư Olivarez mấy trăm mét.
Mò mẫm kinh nghiệm giá cả từ trước nên khi anh lái Tricyclo “lại cũng dễ thương” bảo 150P cả xe (2 người), nàng gật gật đi luôn. Thành thật mà nói, mặc dù mấy ngày sau nàng có được trả tiền học khôn trong vụ đi lại thì hẳn là chi phí cho việc di chuyển (taxi, bus, tricycle, Jeepney) quá rẻ so với bất cứ nơi nào nàng đã đi qua. Nhất là nếu bạn đi nhóm 3 - 4 người. Sau khoảng hơn 2 tiếng đi xe bus và chừng 20 phút đi tricyclo từ Talisay xuống bến thuyền đi Hồ núi lửa là đến đoạn mặc cả đi thuyền. 2 nàng sau khi được chàng tricycle đưa thẳng vào chỗ mối quen, sau. Ban đầu các bạn ấy ra giá 2500P/người bao gồm thuyền, hướng dẫn, vé vào cửa và ngựa. Sau thấy nàng nghèo, các bạn ấy bảo thế thì mày thuê mỗi thuyền nhé, tao lấy 2000P thôi. Oh ***, tao đọc ở nhà thấy bảo đắt thì cũng 1200P thôi mà. Chắc mẩm, nàng ỏn ẻn bảo: tao chỉ trả được 1200P thôi,. Bạn ấy lắc đầu chốt 1500P nhé, nàng quay gót. Nắng rõ rực rỡ nhưng ko oi bức, dù lúc đó đã quá 11h. Các bạn ở đây rất hay, cá đã vào lưới các bạn ấy thì không thoát được bởi sẽ không có thuyền nào nhận giá thấp hơn giá 1500P. Rồi nàng cười, rồi bạn ấy bảo là giá 1500P tao trả cho mày “en tờ răng phi”. Oh, ***, nàng bảo rồi mà, nàng gặp khó khăn trong mấy sự nói chuyện với các bạn dân bản địa lái xe, lái thuyền mà. Sau này có bác lái taxi bảo là, mày nói tiếng anh giống bọn Đài thế. Là khen hay là chửi? Hẳn là chửi yêu. Cuối cùng, nàng giở bí kíp luyện rồng ra, tung sổ với bút ra hý hoáy viết. Đây nhé, 1500P mày trả cho tao “en tờ răng” = entrance fee. Thế là lại quẩy về chỗ cũ, điền tên tuổi rồi các bạn ấy dắt lên thuyền.
(Còn tiếp)
Du lịch bay - xe - tàu ở Philippine, hành trình 7 ngày từ Manila, Tagaytay, Borcay, Lapu Lapu, Cebu city.
Mabuhay (Mabohai)!
Thoát khỏi những ngày hè quay cuồng trong công việc, vậy là đã đến lúc xách ba lô lên đường. Bao nhiêu háo hức dồn trong gần 1 năm trước ngày bay. Chuyến bay nửa đêm với giấc ngủ chập chờn, bầu trời một màu đen tuyền không trăng không sao .
Sau 3 giờ bay, Cebu Pacific đã đưa nàng đến Manila khi mặt trời còn chưa ló. Vòng quanh 1 hồi tìm quầy thông tin, vẫn hy vọng tràn đầy xin được 2 tấm bản đồ như đã tìm hiểu kinh qua người đi trước, cộng với hy vọng leo lắt xin được sim điện thoại miễn phí như lần đi Thái. Sân bay đang ngái ngủ, quầy thông tin vắng teo người. Những hành khách trong chuyến bay đêm ấy cũng vội vã rảo bước ra ngoài. Chắc là có những cuộc đón đưa, trở về hay chào mừng đến đất nước này. Nhập cảnh đêm nên không đông đúc, không hề có cảnh xếp hàng dài cả 2-3 tiếng như hồi nhập cảnh Thái. Sân bay Manila cũng không nhiều ấn tượng ngoài hàng người xếp hàng dài phía ngoài tầng 3 đợi taxi chạy theo đồng hồ km. Quãng đường từ Terminal 3 về Malate không xa, chừng 30 phút, mới sáng sớm mà xe cộ đã khá đông đúc, đèn đỏ nhiều và thời gian chờ tương đối dài. Manila dường như ngủ dậy muộn, có lẽ vì chủ nhật. Ngày đầu ở Manila, trời nóng và nàng gặp khó khăn chút xúi khi giai tiếp với dân bản địa, tiêu biểu là các bác tài taxi và một vài bạn ở Talisay. Khách sạn ở Philippines không hề rẻ hơn chút nào so với Thái, Cam, Laos, trước ngày khởi hành 2 tháng, nàng rục rịch tìm hiểu khách sạn trên agoda, hostel và booking.com, tìm được vài cái hợp túi tiền và review không tệ, cộng với vài khách sạn tham khảo trên blog của các bạn Phil, nàng bắt đầu gửi mail hỏi han rồi mặc cả giá. Thói của nàng là lúc nào cũng thích ở Khu Phố Tây balo.
Các bạn khách sạn Manila phần lớn khá rắn trong việc thỏa thuận giá cả. Hai trong Ba hostel được dân ba lô review khá ổn là Pension Natividad và Pension Malate đều giữ nguyên mức giá ban đầu họ đề nghị với nàng, không mặc cả, ít tiền mời ở Dorm, ở phòng quạt máy và chia sẻ phòng tắm. Mà nàng thì ngân sách chi cho việc ở có bao giờ quá 15$/người đâu cơ chứ. Vậy mà các bạn ấy cứ nhất nhất đòi gần 800k tiền việt. Vậy là dù ngậm ngùi, nàng đành liên hệ với bạn còn lại với hy vọng mong manh là các bạn ấy sẽ đồng ý cho nàng mức giá phù hợp với túi tiền của nàng. 1200P cho Private room with air và sharing bathroom. Vậy là cũng được chút đỉnh so với giá 1500P ban đầu. Giá này đẹp hơn giá booking.com hay giá của Agoda hay hostelworld trừ các khách sạn từ 3 sao, hầu hết các hostel nàng đều liên lạc trực tiếp với khách sạn và được offer mức giá tốt hơn các trang mạng. Where 2 next là nơi nàng nghỉ 2 đêm ở Manila, và nàng hài lòng với sự lựa chọn này. Lần tới quay lại Manila, nàng hẳn sẽ nghỉ lại hostel đáng yêu này ít nhất 1 đêm. Các bạn lễ tân dễ thương và nhiệt tinh, khu sinh hoạt chung nhiều ghế sofa và nằm trên tầng 2 nhìn thẳng xuống con phố nhộn nhịp Adriatico. Giá phòng đã bao gồm bữa sáng nhẹ nhàng với bánh mỳ, trứng, café, bơ, chuối, xoài, dưa hấu…Bữa sáng được chuẩn bị từ 7h – 9h, các vị khách lấy đĩa, tự nướng bánh mỳ và ốp trứng trong khu bếp chung. Vừa tráng miệng với các loại hoa quả nối tiếng của xứ nhiệt đới vừa lướt wifi. Ăn xong, đĩa, cốc… người nào người đó tự rửa và úp gọn gàng vào giá. Lan man vào chuyện ở, quay lại chuyện đi. Vì đến khách sạn sớm mà các bạn ấy lại không có phòng trống nên nàng đành thuê tủ gửi đồ 150P và tìm đường đi Hồ núi lửa Taal. Đọc kinh nghiệm các bạn đi trước đều nói ra trạm EDSA ở Malata bắt xe đi Tagaytay mà nàng hỏi bạn lễ tân khách sạn lắc đầu chỉ đi bến khác. Quả thực nếu đi từ khách sạn ra EDGE gần hơn so với bến xe mà bạn lễ tân chỉ cho nàng (thong qua google thần chưởng). Nàng hỏi lại bạn lễ tân lần nữa và bạn ấy bảo, theo tao thì mày nên đi cái tao chỉ. Nàng nghe, nàng ngoan. Vậy là nàng đi taxi mất 180P qua bến Coastal Mall Integrated gần Makati. Ra là bến này là bến bus mới đi Tagaytay. Xe bus đi Tagaytay khá tươm tất, lại có treo biển free wifi (hẳn là treo trá hình, vì nàng vào thử mà lực bất tòng tâm trong khi cột sóng đủ 5 vạch).
Dân tình bảo là trên các phương tiện công cộng của Philippines bật điều hòa để nhiệt độ thấp nên phòng lạnh nên mang áo khoác mỏng. Thế nào mà nàng thấy chẳng hề như thế, hay là do thân nhiệt nàng cao và nàng chịu lạnh giỏi ạ? (Hẳn là do các bạn trong Nam không có mùa đông nên không chịu lạnh giỏi như người gốc Bắc như nàng. Nàng đoàn thế.) Xe bus chiều đi Tagaytay có anh phụ xe khá đáng yêu, chàng ấy đeo 1 cái máy in tự động cầm tay nhỏ nhỏ, hỏi nàng đi đâu rồi in cái roẹt vé 77P đưa nàng. Chuyện trò vài câu vì nàng nghe căng tai mới hiểu thì ra là anh ấy có mối Tricycle và thuyền nên thay vì thả các nàng xuống ngã tư Olivarez thì anh ấy thả các nàng xuống cái chỗ treo bảng chỉ dẫn đi Talisay cách ngã tư Olivarez mấy trăm mét.
Mò mẫm kinh nghiệm giá cả từ trước nên khi anh lái Tricyclo “lại cũng dễ thương” bảo 150P cả xe (2 người), nàng gật gật đi luôn. Thành thật mà nói, mặc dù mấy ngày sau nàng có được trả tiền học khôn trong vụ đi lại thì hẳn là chi phí cho việc di chuyển (taxi, bus, tricycle, Jeepney) quá rẻ so với bất cứ nơi nào nàng đã đi qua. Nhất là nếu bạn đi nhóm 3 - 4 người. Sau khoảng hơn 2 tiếng đi xe bus và chừng 20 phút đi tricyclo từ Talisay xuống bến thuyền đi Hồ núi lửa là đến đoạn mặc cả đi thuyền. 2 nàng sau khi được chàng tricycle đưa thẳng vào chỗ mối quen, sau. Ban đầu các bạn ấy ra giá 2500P/người bao gồm thuyền, hướng dẫn, vé vào cửa và ngựa. Sau thấy nàng nghèo, các bạn ấy bảo thế thì mày thuê mỗi thuyền nhé, tao lấy 2000P thôi. Oh ***, tao đọc ở nhà thấy bảo đắt thì cũng 1200P thôi mà. Chắc mẩm, nàng ỏn ẻn bảo: tao chỉ trả được 1200P thôi,. Bạn ấy lắc đầu chốt 1500P nhé, nàng quay gót. Nắng rõ rực rỡ nhưng ko oi bức, dù lúc đó đã quá 11h. Các bạn ở đây rất hay, cá đã vào lưới các bạn ấy thì không thoát được bởi sẽ không có thuyền nào nhận giá thấp hơn giá 1500P. Rồi nàng cười, rồi bạn ấy bảo là giá 1500P tao trả cho mày “en tờ răng phi”. Oh, ***, nàng bảo rồi mà, nàng gặp khó khăn trong mấy sự nói chuyện với các bạn dân bản địa lái xe, lái thuyền mà. Sau này có bác lái taxi bảo là, mày nói tiếng anh giống bọn Đài thế. Là khen hay là chửi? Hẳn là chửi yêu. Cuối cùng, nàng giở bí kíp luyện rồng ra, tung sổ với bút ra hý hoáy viết. Đây nhé, 1500P mày trả cho tao “en tờ răng” = entrance fee. Thế là lại quẩy về chỗ cũ, điền tên tuổi rồi các bạn ấy dắt lên thuyền.
(Còn tiếp)