Bảo Lộc chỉ có 2 mùa; mưa và nắng. Mùa này Bảo Lộc lại bắt đầu mưa, những cơn mưa kéo dài ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác. Mưa là một phần linh hồn của con người, là sức sống của đất trời nơi phố núi bình yên này.
Mùa mưa Bảo Lộc cũng là mùa dã quỷ nở rộ.
Chẳng biết từ bao giờ loài hoa này lại về đây ngự trị, nhớ ngày xưa dã quỳ phủ đầy khắp nơi, quanh nhà cũng dã quỷ, những con đường mòn, những đồi chè xanh, bất cứ đâu cũng thấy dã quỳ.
Theo thời gian, năm tháng trôi qua, bắt đầu có nhiều người di cư và đến lập nghiệp, mảnh đất hoang vu nay dần nhộn nhịp,
Những con đường đất đỏ lầy lội dần thay bằng đường nhựa sạch sẽ, hàng loạt cây cổ thụ ngã xuống cho công trình xây dựng, và những đồi hoa dã quỳ cũng dần biến mất cho những ngôi nhà mọc lên.
Dã quỳ bắt đâu không còn túm tụm cùng nhau nữa, không còn những vạt vàng chạy dài tít tắp mà bắt đầu co cụm rời rạc lác đác. Dường như nỗi mặc cảm của một loài hoa không hương bắt chúng phải cam chịu với sự tàn phá mà không chút oán than.
Sau những cơn mưa, mặt trời lại hé chút nắng hiếm hoi. cứ khi nắng vội vã đuổi nhau lướt trên từng cánh hoa, dã quỳ lại nhìn theo buồn bã bởi biết ấm áp không ở lâu và rồi sẽ lại hứng chịu mưa sương giá rét.
Có ai biết đã bao mùa dã quỳ đến rồi đi, Những cánh hoa vàng rực mỏng manh nhưng sức sống mãnh liệt. Cứ mỗi đêm mưa giông gió rét sáng ra nhìn dã quỳ xơ xác nằm rạp thì đến chiều hay hôm sau lại vươn mình đứng dậy.
Mùa mưa Bảo Lộc cũng là mùa dã quỷ nở rộ.
Chẳng biết từ bao giờ loài hoa này lại về đây ngự trị, nhớ ngày xưa dã quỳ phủ đầy khắp nơi, quanh nhà cũng dã quỷ, những con đường mòn, những đồi chè xanh, bất cứ đâu cũng thấy dã quỳ.
Theo thời gian, năm tháng trôi qua, bắt đầu có nhiều người di cư và đến lập nghiệp, mảnh đất hoang vu nay dần nhộn nhịp,
Những con đường đất đỏ lầy lội dần thay bằng đường nhựa sạch sẽ, hàng loạt cây cổ thụ ngã xuống cho công trình xây dựng, và những đồi hoa dã quỳ cũng dần biến mất cho những ngôi nhà mọc lên.
Dã quỳ bắt đâu không còn túm tụm cùng nhau nữa, không còn những vạt vàng chạy dài tít tắp mà bắt đầu co cụm rời rạc lác đác. Dường như nỗi mặc cảm của một loài hoa không hương bắt chúng phải cam chịu với sự tàn phá mà không chút oán than.
Sau những cơn mưa, mặt trời lại hé chút nắng hiếm hoi. cứ khi nắng vội vã đuổi nhau lướt trên từng cánh hoa, dã quỳ lại nhìn theo buồn bã bởi biết ấm áp không ở lâu và rồi sẽ lại hứng chịu mưa sương giá rét.
Có ai biết đã bao mùa dã quỳ đến rồi đi, Những cánh hoa vàng rực mỏng manh nhưng sức sống mãnh liệt. Cứ mỗi đêm mưa giông gió rét sáng ra nhìn dã quỳ xơ xác nằm rạp thì đến chiều hay hôm sau lại vươn mình đứng dậy.