What's new

[Chia sẻ] Sài Gòn - Đà Lạt: Thú vị trong từng phút giây

ngynvuloc

Phượt thủ
Thân chào mọi người đã ghé qua cái topic này của nó! "Thú vị trong từng phút giây", cái tiêu đề nghe là lạ nhỉ nhưng cái tiêu đề đó mô tả chính xác cảm xúc của nó về chuyến đi này. Chuyến đi này sẽ không là thú vị nếu như tất cả mọi thứ mà nó trải nghiệm không phải là lần đầu tiên!

Nhớ về lần đầu tiên khi nó ghé thăm diễn đàn http://phuot.vn , nó rất thích thú với box "Đạp xe - Xe đạp", nó bị ấn tượng bởi những bài viết về cung đường Sài Gòn - Đà Lạt, và nó tự mặc định rằng, chỉ khi nào nó thực hiện được chuyến đi Sài Gòn - Đà Lạt thì nó mới thật sự trở thành dân "Touring" chính gốc. Và rồi, nó đã thực hiện được vào ngày 28.06.2013 vừa rồi.

------------------------------------------------------
Chuyện bắt đầu từ việc xin phép ba má. Nó là một thằng sinh viên 21 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nên nó giống với nhiều người khác ở Sài Gòn là it khi đi đâu ra khỏi TP.HCM. Và ba má nó thì quen với việc "nó có mặt ở nhà" hơn là việc nó không có ở nhà, hễ cứ thấy con ở nhà là an tâm thôi, chính vì thế khi mà xin đi đâu chơi thì rất khó, ba má nó luôn lo sợ nó sẽ gặp chuyện gì đó xảy ra với nó nếu như nó ra đường. Khi nghe nó xin phép được đạp xe lên Đà Lạt, ba nó liền phán "Điều đó là ngu xuẩn và phí sức", mà kể ra tính nó không dễ tự ái cho nên nó vẫn tiếp tục nài nỉ liên tục trong vòng 4 tháng sau đó. Tới phút cuối cùng thì ba nó vẫn không đồng ý cho nó đạp xe lên Đà Lạt, nó bèn xin là đạp xe đi Phan Thiết, do nó năn nỉ đi Phan Thiết mãi, ba nó cũng buột miệng phán một câu "Mày muốn đi đâu thì đi, miễn sao chủ nhật về tới nhà là được". Một cách ngây thơ nhất, nó hiểu câu nói của ba nó theo cái nghĩa đen nhất là nó được phép đi Đà Lạt!!!

Trước chuyến đi nó tính toán rất nhiều, tính về kinh phí và "đồ nghề" để đi nhưng nó không hề phân vân về việc nên độc hành hay tìm bạn đồng hành. Tính nó là thích độc hành sẵn rồi, những chuyến đi trước cũng thế, chưa chuyến nào mà nó đi có bạn đường cả, mà kể ra những chuyến đi của nó đều hướng nội cả, nên nó nghĩ không có bạn đồng hành thì sẽ dễ dàng hơn với nó.

------------------------------------------------------
#Ngày 1: Sài Gòn - Đạm'Ri

Dù là nó chưa bao giờ đến Đà Lạt, nhưng nhờ sự hỗ trợ của bác Google maps, nó biết rằng việc đi Đà Lạt dễ dàng như ăn cháo, chỉ cần chạy theo con đường QL20 là tới nơi thôi. Nghĩ thì dễ dàng là thế, nhưng khi thực hiện thì mới thấy được rằng chạy dọc con đường QL20 bằng xe đạp là chuyện cực kỳ thú vị. Đường lên Đà Lạt thì phải vượt qua 3 cái đèo: Chuối - Bảo Lộc - Fren, nhưng không chỉ có thế, mà còn có những cái dốc cao cao nữa.

P1010375.jpg

(Món khai vị là đây, những cái dốc lên lên xuống xuống)

Mà phải công nhận đường đi Đà Lạt xấu thật, ổ voi ổ gà đầy rẫy, không những thế đường đã nhỏ nhưng các bác tài chạy trên con đường này hình như chỉ quen với việc chạy trên đường cao tốc mà thôi thì phải. Những chiếc xe 4 bánh hết vượt trái rồi vượt phải, khiến cho nó luôn trong tình trạng đau tim. Hôm nó đi trời cũng nắng, và mồ hôi mồ kê nó chảy ướt đẫm cả áo, cái áo của nó được ướp với cái mùi hương đặc trưng của cơ thể nó. Tuy là ra nhiều mô hôi nhưng càng đạp lại càng thấy hứng thú. Đến khoảng 2:00pm thì nó đã đến được sông La Ngà.

P1010379.jpg

(Nhà trên sông)

P1010381.jpg

(Tuổi thơ êm đềm)

P1010387.jpg

(Đá ba chồng - Định Quán)

Đến khoảng 4:30pm thì nó đã đến được đèo chuối. Lần đầu tiên đi qua đây, nó ngỡ ngàng về quang cảnh nơi đây. Cứ tưởng rằng đang đi xuyên qua một khu rung.

P1010395.jpg

(Con đường xẻ ngang "rừng")

P1010392.jpg

(Trọn vẹn với thiên nhiên)

Nó dự kiến là sẽ đến Bảo Lộc trong ngày đầu tiên, nhưng điều đó quả thực là quá sức của nó, khi nó đến Đạm'Ri thì trời đã tối. Quãng đường từ đèo Chuối đến Đạm'Ri quả thực là một cơn ác mộng với nó. Đường thì bị đào xới lung tung, đèn đường không có, còn các bác lái xe tải thì hỡi ôi... Nó còn nhớ y nguyên lúc một chiếc xe tải vượt ngược chiều chạy thẳng vào trực diện nó khiến nó phải tá hỏa lao xuống cái rãnh bên đường để "kiếm đường sống", ngồi nghĩ lại thì chuyện mới như vừa mới xảy ra cách đây vài giây. Mặc dù nguy hiểm thế, nhưng nó cũng cố gắng lết đến chân đèo Bảo Lộc. Đêm đó nó nghỉ ở nhà nghỉ Công Lý(*) dưới chân đèo với giá 80k, ngày đầu của nó là như vậy đấy!

(*)Nhà nghỉ Công Lý - 01664552597: Quảng cáo dùm bà chủ dễ thương ^^
 
#Ngày 2: Chinh phục đèo Bảo Lộc & đèo Fren

Sáng ngày thứ 2 của hành trình, nó trả phòng lúc 5:30am, sau khi chất đầy đủ hành lý lên xe, nó nhẹ nhàng leo lên đạp về phía trước. Mới đạp được 2 vòng thì đột nhiên nghe tiếc cóc cóc, ngó xuống thì xe của nó đang chạy bằng niềng...Thế là ngày mới được khởi đầu bằng việc ngồi vá bánh xe. Nó lôi từ trong túi ra bộ đồ nghề vá xe đạp mới mua hôm trước, đang chăm chú cạy vỏ ra thì "bụp" cái cây nạy vỏ bằng nhựa gãy, sự thú vị tăng dần, đang loay hoay không biết làm gì, chú chủ nhà trọ đưa cho nó một cây tua vít, nó mừng húm lên cám ơn chú rối rít. Sau khi vỏ đã được nạy, nó tính tìm chỗ bị lủng bằng tai, bơm căng phồng cái ruột rồi bóp xem nghe chỗ nào nó xì, gần 15' trôi qua, nó chẳng thể tìm nổi chỗ xì. Chú chủ nhà trọ cho nó mượn cái chậu nước, nó chỉ biết quay ra chỗ chú ấy cười thật tươi để cảm ơn. Lần thứ 2 trong đời vá xe, nó mất hết 30', nhưng mà nó chẳng thấy bực mình dù cho trễ lịch trình của nó nhưng nó thấy thú vị từ những cái khó khăn như thế này.

P1010398.jpg

(Chân dung chú chủ nhà trọ tốt bụng. Chú bảo, tao già rồi mày chụp làm gì?)

Cả nguyên ngày hôm qua, nó chỉ mới ăn tráng miệng là các con dốc ngắn, còn đèo Chuối thì chẳng có gì là khó khăn với nó. Hôm nay nó được ăn món chính, khởi động tay chân rồi đúng 7:00am nó bắt đầu chinh phục đèo Bảo Lộc - đèo mà người ta nói là khó đi nhất trong 3 đèo đến Đà Lạt

P1010399.jpg

(Làm tấm kỷ niệm lần đầu tiên leo đèo)

P1010401.jpg

(Cái này là sương mù hay mây nhỉ?)

P1010404.jpg

(Núi đồi trùng trùng điệp điệp)

Đoạn đèo Bảo Lộc dài 10km, và nó mất hơn 1 tiếng để vượt qua con đèo này. Đèo này khá là dốc, nhưng theo nó thì không nguy hiểm như người ta nói. Nó thấy xe chạy ầm ầm nhưng nếu như đi sát vào trong lề thì cũng khá là an toàn, suốt thời gian leo đèo, nó chẳng phải né tránh một xe nào cả. Từ dưới chân đèo cho đến tượng Đức Mẹ Bảo Lộc thì nó đạp được (nó để dĩa 1 líp 3), còn phần đường còn lại thì nó phải dắt bộ nhiều đoạn. Leo đèo khá vất vả nhưng được tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên, mệt thì ghé vào những dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuống rửa mặt, rất thú vị.
Qua được đèo Bảo Lộc, nó thấy thời tiết mát hẳn, điều đó càng hối thúc đó đạp thật nhanh để có thể đến Đà Lạt trong ngày luôn. Ở Bảo Lộc, nó gặp được một người rất tốt, chuyện là khi nó ghé vào tiệp tạp hóa bên đường để mua nước đổ vào bình nước của nó. Khi thấy nó chuẩn bị đổ chai nước suối vào bình nước xe đạp, chỉ chủ quán liền bảo: "Em cứ uống nước đi, lát nữa chị lấy nước trong nhà cho em để vào bình!". Ồ chị này tốt thật,mà chị này không chỉ tốt mà còn rất là tinh tế. Ngồi nói chuyện với chỉ, mà chưa kịp kể gì hết, chỉ đã đoán trúng phóc về thứ tự anh chị em trong nhà nó luôn, phục thật.
Đang lúc nó đang nhẹ nhàng Pê-dan tiến về Di Linh, thì lại bị xì lốp (thủng xăm) lần 2. Lần này nó tưởng rằng nó may mắn vì bị xì lốp ngay khu dân cư, dắt đến chỗ sửa xe nhờ họ vá nhưng lại bị từ chối, chẳng phải 1 tiệm mà đến những 3 tiệm từ chối vá chiếc xe đạp của nó, họ đều nói cùng một nội dung "Chỗ này không có vá xe đạp, dắt lên kia người ta có vá đấy". Nó nghĩ là cứ dắt thì mất thời gian quá, với lại nó nghe cái điệp khúc "lên chút nữa người ta vá cho" 3 lần rồi nên ngán. Nó nói chủ tiệm sửa xe thứ 3, "Anh không vá thì anh cho em mượn đồ đi, em tự vá được". Mà tính ra anh chủ tiệm cũng dễ thương, cho mình mượn đồ để vá miễn phí luôn!
Nó nghỉ trưa tại Di Linh, đến 2:00pm thì tiếp tục xuất phát. Từ Di Linh về Đức Trọng có đi qua đèo Phú Hiệp, nó cảm thấy rất sung sướng vì được đổ đèo. Nếu như hồi sáng nó vất vả để leo qua đèo Bảo Lộc, thì bây giờ nó được đền bủ bởi việc đổ đèo Phú Hiệp. Phải nói rằng, xe đạp mà đổ đèo thì còn nhanh hơn cả xe máy nữa cơ, nó không rõ tốc độ của nó là bao nhiêu nhưng trong lúc đổ đèo nó vượt mặt 2 bác chạy xe máy cùng chiều. Tuy là xe đạp đổ đèo rất sướng, nhưng do xe đạp nhẹ hơn xe máy, nên khi đang chạy mà bị tưng lên một cái thì bạn sẽ bay nếu như bạn có cánh, còn không thì bạn sẽ tiếp đất bằng mặt. Và nó mém nữa là phải tự lượm răng khi đổ đèo.
Đến Đức Trọng, nó được gặp một con người thú vị khác. Khi dừng lại uống nước, anh chủ quán chủ động bắt chuyện với nó. Hỏi ra thì đó là một dân "anh chị" đã từng tung hoành trên đất Sài Gòn, nhưng cách nói chuyện của anh ta rất dễ mến và dễ gần. Nó cảm nhận rằng, anh ta đã "ngộ" và đã chọn con đường đúng đắn nhất cho mình. Chuyện thì rất nhiều nhưng do còn cách Đà Lạt 46km nữa mà trời lúc đó đã là 5:00pm rồi, nên nó đành phải chào tạm biệt anh để lên đường.
5:30pm nó có mặt ở Liên Nghĩa, ăn 1 dĩa cơm để lấy sức leo đèo Fren. Ăn xong nó cũng chạy chầm chậm để không bị tức bụng, nhưng mà không hiểu sao lúc đó nó cảm thấy rất rất là mệt, mệt đến nổi chẳng thể nào đạp được nữa. Nó cố gang lê lết đến nhà thờ K'rèn, lúc đó thì nó thấy một anh đang dừng lại bên đường "giải tỏa bầu tâm sự", nó đành liều mình nhờ ảnh giúp nó.
Nghĩ lại lúc đó cũng khá vui, anh ta thì đang đứng quay vào lề giải quyết, thì nó tấp vào kế bên xe anh ấy, thế là anh ta vừa "giải tỏa" vừa nhìn nó với con mắt khó hiểu =)). Sau khi giải trình tình trạng của mình, ảnh đồng ý chở tôi đến chân đèo Fren. Anh ta tên là Thắng (nó đoán là người dân tộc), tuy là nông dân bình thường nhưng anh cư xử lịch sự đến nỗi mà một thằng sinh viên được học nhiều như nó phải hổ thẹn. Nhà anh Thắng ở trong thôn gần nhà thờ K'rèn, nhưng anh lại chở nó đến chân đèn Fren cơ, tôi ấn tượng nhất là khi ảnh nói "Em thông cảm nha, anh bị hôi miệng nên hơi khó chịu". Trời! ảnh giúp nó như vậy thì nó làm gì có quyền mà đòi hỏi chi cơ chứ, mà ảnh lại lịch sự đến mức đó cơ đấy. Trên xe nói chuyện với ảnh vui lắm, nói cỡ nào thì ảnh cũng không tin là nó đi từ Sài Gòn đến đây bằng xe đạp, đến lúc lấy CMND ra thì ảnh mới "gượng gượng" tin nó. Ảnh nói "Giờ này em leo đèo nguy hiểm lắm, anh lo em bị cướp giật gì giữa đèo, hay là kiếm nhà nghỉ ngủ lại đi rồi sáng mai lên". Nó run người khi một người dưng lo lắng cho nó, nó rất biết ơn sự quan tâm của anh Thắng, như trí nó đã quyết là phải đến Đà Lạt trong đêm nay. Nó biết chắc chắn rằng, nếu như xe ảnh không hết xăng thì ảnh sẽ chở nó lên tới Đà Lạt luôn, nhưng anh cho nó như vầy là quá đủ rồi. Nó rất biết ơn anh, tiếc là nó không chụp hình anh lại và bây giờ nó không còn nhớ nổi anh trông thế nào :(
Ngườ ta nói trên đèo Fren có 2 căn nhà ma, và nó cũng ngợn ngợn người, tuy là chẳng sợ ma cỏ gì nhưng mà nó tin là có. Cộng thêm cái khí lạnh của Đà Lạt, đường vắng khiến nó leo đèo trong cảm giác thấp thỏm. Nó bắt đầu leo đèo lúc 7:00pm, trời đã tối nhưng trên đèo có đèn đường nên không phải lo lắm. Có đoạn thì có xe đi, có đoạn thì chỉ có mình nó, có đoạn thì đèn sáng, có đoạn thì đèn hư tối om, nghĩ lại cái cảm giác rất rất là thú vị.

P1010406.jpg

(Leo đèo Fren lúc 7:00pm)

Do là cuối ngày, sức nó đã xài hết từ sáng đến giờ, lúc này nó chỉ có thể dắt bộ thôi chứ chẳng đạp nổi nữa rồi. Trò chơi lý trí bắt đầu, nó vật vờ lúc đạp lúc dắt, mồ hôi ướt đẫm cả áo mặc cho trời mát, mồ hôi từ trên trán làm ướt nhẹp cái khăn nó đeo trên trán để thấm mồ hôi, đôi mi của nó cũng ướt đẫm mồ hôi, mọi thứ nó nhìn thì mờ mờ ảo ảo vì cặp kiếng của nó mờ theo từng nhịp nỏ thở. Nó đi trong sự vật vờ như thế cho đến khi nó gặp được cái bảng báo "Khu đô thị", nó nhảy cẫng lên trong sung sướng, "Tới Đà Lạt rồi, tới Đà Lạt rồi", miệng nó không ngừng reo lên như thế. Nó chẳng còn nhớ là nó đang mệt nữa, nhảy lên xe đạp trong sự vui sướng tột cùng. Nó liền móc điện thoại gọi điện cho mẹ nó báo là nó đã đến nơi bình an!

P1010408.jpg

("Bạn đường" bên hồ Xuân Hương)

P1010419.jpg

(Đà Lạt về đêm)

Tại Đà Lạt nó được gặp những con người tuyệt vời khác, được trải nghiệm cuộc sống của sinh viên xa nhà. Nó chỉ lưu lại Đà Lạt 1 đêm và 1 ngày nhưng có rất nhiều điều để nhớ, nhớ về cái đầu tiên với Đà Lạt.

Cám ơn bạn đã đọc bài chia sẻ của nó!
 
Last edited:
1. 21 tuổi nhà ở SG mà mới lần đầu thấy đèo Chuối, đèo Pren :D. Bạn ít đi quá!
2. Lần đầu đạp xa mà 2 ngày đã lên tới Đà Lạt là quá giỏi, quá khỏe rồi đó. Nhiều người đạp lâu cũng chỉ được cỡ đó thôi. :)
3. Cái dốc Phú Hiệp đó dài 4km, gọi nó là đèo hơi quá.
4. Có người đã đạp xe lên Đà Lạt 5 lần bằng 4 con đường khác nhau, và dĩ nhiên là còn nhiều đèo khó hơn đèo Bảo Lộc rất nhiều. 10km đó nhằm nhò gì. (ví dụ, bạn đạp thử đèo Khánh Lê từ Nha Trang lên ĐL xem ;) hay đèo Ngoạn Mục và đèo D'ran từ Ninh Thuận -ĐL)

Dù gì cũng chúc mừng những trải nghiệm mới mẻ của bạn.
 
Không quan trọng tuổi tác, cũng không phải đoạn đường khó hay dễ, mà quan trọng là bạn đã vượt lên chính mình, chúc mừng bạn.
 
cảm giác leo đèo lính mới chúng ta thật hao hao giống nhau... :)) hic hic giờ nghĩ cảnh vượt đèo phượng hoàng cũng ớn :(
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,142
Bài viết
1,173,957
Members
191,964
Latest member
360Marco
Back
Top