Những ngày Lập Đông, những ngày bão về, những cơn mưa bất chợt, những lúc nắng oi ả, những món ăn ngon tuyệt, những cung đường đèo uốn lượn quanh co, những cơn rét lạnh thấm đẫm qua các lớp áo, những nụ cười vang vọng núi rừng, những tiếng hát giữa đại ngàn của tổ quốc...tất cả những điều ấy, lúc thì mơ hồ, lúc lại rõ rệt, hệt như một giấc mơ...
Lúc đầu Mèo tôi không định viết bài trên Phuot.vn đâu, chỉ đăng trên facebook thôi vì ... ngại lắm cơ! Sau khi được anh Nam khuyến khích, rồi lại ngồi nhớ, lại muốn khoe là mình đã đến Đồng Văn, Mèo Vạc, đã đi trên con đường Hạnh Phúc, đã ngắm no mắt những bông hoa Tam Giác Mạch, đã tự chạy mấy trăm cây số đường đèo... nên Mèo tôi mạo muội mở một topic nho nhỏ để kể cho mọi người nghe hành trình tuyệt vời của chúng tôi.
Khi những dòng này được đăng lên thì chúng tôi đã trở về nhà, yên vị làm việc học hành được hai tuần rồi, thế mà con Mèo là tôi đây vẫn ngỡ hành trình ấy chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt vời mà tôi tạm gọi là "Mùa Hoa Mang Tên Là Hạnh Phúc!"
Mùa hoa tháng Mười Một, bắt đầu là những bông hoa Đào bé tí hin nở sớm, là những bông cúc dại mọc trên đá, là bông hoa Bồ Công Anh rực rỡ trong nắng vàng cao nguyên, và những bông Tam Giác Mạch phớt hồng một vùng trời...
Mùa hoa tháng Mười Một, bắt đầu của trải nghiệm mới, của những người xa lạ hóa thân quen, của buổi tối lạnh mù sương dung dăng dạo phố, tưởng như đang là Noel, mải mê lựa khăn làm quà, và xuýt xoa gặm nốt củ khoai lang nướng nóng hổi, lắng nghe câu chuyện không đầu không đuôi của chủ quán,..
Mùa hoa tháng Mười Một mang tên là Hạnh Phúc, khi những đèo là đèo nối nhau không dứt, khi chạm tay vào cột cờ Tổ Quốc, khi lần đầu tiên chạy trong mây, khi ngắm nhìn con sông Nho Quế chảy suốt cung đường, khi là sự quan tâm nhỏ nhặt nhưng ấm lòng, là cái ngoảnh đầu chờ nhau trong đêm tối, là tiếng hát nghêu ngao vang vọng núi rừng, là cảm giác yên bình khi nhìn những ngôi nhà nhỏ phố núi...
Đẹp đẽ là thế, hạnh phúc là thế,... Chẳng trách mà bao người đến và đi, không quên lưu lại trong tâm thức, một Hà Giang chẳng thể lãng quên...
Mùa Hoa Mang Tên Là Hạnh Phúc sẽ được kể lại qua giọng văn của anh Nam Nguyễn và Mèo tôi đây nhé!
Lúc đầu Mèo tôi không định viết bài trên Phuot.vn đâu, chỉ đăng trên facebook thôi vì ... ngại lắm cơ! Sau khi được anh Nam khuyến khích, rồi lại ngồi nhớ, lại muốn khoe là mình đã đến Đồng Văn, Mèo Vạc, đã đi trên con đường Hạnh Phúc, đã ngắm no mắt những bông hoa Tam Giác Mạch, đã tự chạy mấy trăm cây số đường đèo... nên Mèo tôi mạo muội mở một topic nho nhỏ để kể cho mọi người nghe hành trình tuyệt vời của chúng tôi.
Khi những dòng này được đăng lên thì chúng tôi đã trở về nhà, yên vị làm việc học hành được hai tuần rồi, thế mà con Mèo là tôi đây vẫn ngỡ hành trình ấy chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt vời mà tôi tạm gọi là "Mùa Hoa Mang Tên Là Hạnh Phúc!"
Mùa hoa tháng Mười Một, bắt đầu là những bông hoa Đào bé tí hin nở sớm, là những bông cúc dại mọc trên đá, là bông hoa Bồ Công Anh rực rỡ trong nắng vàng cao nguyên, và những bông Tam Giác Mạch phớt hồng một vùng trời...
Mùa hoa tháng Mười Một, bắt đầu của trải nghiệm mới, của những người xa lạ hóa thân quen, của buổi tối lạnh mù sương dung dăng dạo phố, tưởng như đang là Noel, mải mê lựa khăn làm quà, và xuýt xoa gặm nốt củ khoai lang nướng nóng hổi, lắng nghe câu chuyện không đầu không đuôi của chủ quán,..
Mùa hoa tháng Mười Một mang tên là Hạnh Phúc, khi những đèo là đèo nối nhau không dứt, khi chạm tay vào cột cờ Tổ Quốc, khi lần đầu tiên chạy trong mây, khi ngắm nhìn con sông Nho Quế chảy suốt cung đường, khi là sự quan tâm nhỏ nhặt nhưng ấm lòng, là cái ngoảnh đầu chờ nhau trong đêm tối, là tiếng hát nghêu ngao vang vọng núi rừng, là cảm giác yên bình khi nhìn những ngôi nhà nhỏ phố núi...
Đẹp đẽ là thế, hạnh phúc là thế,... Chẳng trách mà bao người đến và đi, không quên lưu lại trong tâm thức, một Hà Giang chẳng thể lãng quên...
Mùa Hoa Mang Tên Là Hạnh Phúc sẽ được kể lại qua giọng văn của anh Nam Nguyễn và Mèo tôi đây nhé!
Last edited: