Ngày còn trẻ, mỗi lần được đi đâu chơi xa, tôi thường ghi ghi, chép chép, lưu lại những cảm nghĩ của mình về nơi đó. Lâu nay cái thói quen đó đã chẳng còn ở lại với tôi. Đi đấy, thích thú đấy, sung sướng đấy nhưng rồi thì tôi cũng quên béng hết lúc nào chẳng hay. Thế nên lần này tôi nung nấu 1 ý định, phải viết, phải viết ra giấy những kỷ niệm của chuyến đi Tây Tạng, một chuyến đi hết sức đặc biệt.
Vì sao chuyến đi này đặc biệt với tôi ư?
Thứ nhất, tối mê được đi Tây Tạng từ thưở xa xưa;
Thứ hai, chuyến đi đến với tôi hoàn toàn chóng vánh;
Thứ ba, tôi có “Đại Gia” chống lưng cho chuyến đi này;
Thứ tư, điều mong muốn đã thành hiện thực mà càng đến gần ngày đi, tối lại càng lấn cấn, chỉ vì một nỗi, tôi sẽ phải để 2 cục vàng của tôi cách xa mình hàng ngàn km. Nghĩa là cảm giác trong tôi đan xen, khó tả lắm, nghĩa là tôi đã thích mê đi được rồi nhưng nếu có ai mà nói động đến 2 cục cưng của tôi, khuyên tôi đừng đi nữa thì tôi cũng sẵn sàng không đi nữa hoặc có những lúc dù chưa đi nhưng thương nhớ con đến chảy máu mắt, lúc đó có ai nói tour này đặc biệt lắm, tour hiếm đấy, đi có 7 ngày thôi … và động vào niềm đam mê của tôi (du lịch) thì tôi lại cũng có thể sẵn sàng mà lên đường ngay, không do dự.
Nói chung chuyến đi này còn đặc biệt đối với tôi vì nhiều nhiều lẽ khác nữa mà tôi không có thời gian để kể ra hết.Những ngày qua tôi đã đăng lên mạng xã hội được kha khá những tấm hình của chuyến đi, các bạn thấy đấy, cảnh tượng nơi đó mới tuyệt vời làm sao và tôi thấy mình có một chuyến đi thật là đáng đồng tiền bát gạo.
Có người hỏi, ấn tượng lớn nhất của tôi về chuyến đi thì tôi xin trả lời, Tây Tạng đẹp lắm nhưng đi cũng cũng mệt lắm nhé :LL . Việt Nam tôi nằm ở độ cao 19m so với mặt nước biển còn Tây Tạng cao hơn mặt nước biển trung bình đến cả 4200m cơ đấy.
Khi xem hình, bạn tôi hỏi xem tại sao nơi đấy không thấy cây côi gì cả, lý do là đây, Tây Tạng có bầu không khí loãng nhất quả đất, oxy ít khủng khiếp, nhiệt độ ở đó thì thay đổi đến chóng mặt, ngày thì có khi lên tới 35oC đến đêm tụt xuống chỉ còn khoảng 7oC hoặc thấp hơn. Tứ bề chỉ thấy núi & đá, chẳng có đất sét hay đất bazan hay tất cả các thể loại đất khác nhiều như ở đồng bằng mình đâu. Đấy, với cái thiên nhiên khác nghiệt ấy thì làm sao cây có thể mọc lên nhiều được.
Chẳng cứ cây cối không đâu, con người chúng tôi khi chưa quen cũng khó mà sống yên ổn được ở Tây Tạng. Đoàn du lịch có 12 người thì 13 người phải gặp bác sỹ (bao gồm cả cậu hướng dẫn), nào là thở bình oxy, chích thuốc, truyền nước biển, uống thêm thuốc … thì mới có thể thực hiện được chuyến đi này.
Ngay cái đêm đầu tiên ở đây tôi đã phải đánh thức câu HDV từ lúc 3h sáng để đưa tôi đi cấp cứu, cái đầu đau khủng khiếp, chỉ cần lắc nhẹ là đã thấy ông bà ông vải rồi, lại thở không được nữa. Mình cảm thấy áy náy lắm vì đã đánh thức câu ấy vào cái giờ đáng lẽ cậu được ngủ như bao người Tây Tạng.
Khi vô người một loạt những loại thuốc & oxy thì tôi cũng tự xỉ vả mình, sao sức khỏe lại yếu đến thế, làm phiền Đại gia của tôi & HDV lúc nửa đêm nhưng đến sáng hôm sau thì tôi biết được, nguyên đoàn, ai cũng đau như tôi và cậu HDV chẳng ngủ được vì phải đưa hết người nọ đến người kia đi gặp bác sĩ và tôi là …. người mở hàng ;o)
---------------------
Tôi bị Tây Tạng mê hoặc không phải vì tôi là một tín đồ của phật giáo, chẳng phải vì muốn nhìn ngắm các vị Datlai Latma mà vì Tây Tạng là một vùng đất đầy huyền bí đối với tôi, dường như con người ở đó có một thế giới riêng, cách biệt hoàn toàn với thế giới của tất cả chúng ta và tôi mong muốn được đặt chân đến đây một lần để cảm nhận, khám phá cái huyền bí xa vời này.
Chương trình đi gồm 7 ngày, trong đó mất 1 ngày đầu ở Bắc Kinh (quá cảnh) & 1 ngày cuối dành hoàn toàn để bay về VN nên tôi chỉ còn vỏn vẹn 5 ngày để khám phá vùng đất rộng đến hàng ngàn ngàn giờ chim bay(1,200,000km2). Đoàn của chúng tôi chỉ thăm 2 thành phố lớn nhất và nhì của Tây Tạng là L’Hasa & Shigatse.
Chương trình tour bao gồm rất nhiều tu viện và chùa chiền. Khi nói đến chùa, những người đã từng đi Myanmar, Thailand hay Ấn độ rồi thì sẽ tưởng tượng trong đầu hình ảnh về những ngôi chùa và cũng có thể nghĩ về sự hoành tráng của những ngôi chùa ở nơi đó nhưng các bạn cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi tu viện và chùa ở Tây Tang như thế nào và tôi chắc chắn một điều, các bạn sẽ phải ngỡ ngàng khi tận mắt nhìn thấy những kiệt tác đó ở nơi đây.
Đúng, chúng ta không thể chỉ nói về Potala, Jokhang, Palkhor, Norbulingka, Drepung … đơn giản như những chùa, tu viện hay cung điện … mà những nơi này còn xứng danh những kiệt tác. Các bạn hãy tưởng tượng, người Tây Tạng đập núi ra để xây những nơi này. Những công trình vĩ đại của các vi Datlai Latma & Vua Chúa, mặt lưng đều áp sát vào núi, các cung điện, tu viện đó cứ đứng cheo leo, trên sườn núi, lơ lửng giữa không trung, cao ngất ngưởng nhưng lại hoàn toàn vững chãi.
Ấn tượng sâu đậm nhất với tôi đó là cung đện Potala (Bố Đạt La), cung điện mùa đông của các vị Datlai Latma, Đế Vương và là trái tim của Tây Tạng.
Vật liệu để xây dựng nên công trình này là đất, đá & gỗ chứ chẳng phải bê tông, cốt thép hay xi măng cát gì cả. Ấy vậy mà kiệt tác này đứng đó sừng sững và vững chãi đã gần 4 thề kỷ qua mà không một thế lực nào(kể cả thiên nhiên & con người) có thể tác động tới. Cung điện Mùa Đông này nằm cao hơn so với mặt bằng L’Hasa 300m nghĩa là khi ở chân của cung điện là chúng tôi đã cao hơn mặt nước biển hơn 4000m rồi đấy.
Do thời gian của chương trình có hạn, chúng tôi chẳng thể khám phá khắp nơi, từng ngõ ngách hay lên đến đỉnh của cung điện để chiêm ngưỡng những tòa tháp bằng vàng, chúng tôi chỉ được leo 300 bậc thang bộ để tham quan vài gian phòng phía bên tay trái của cung điện để tìm hiểu về nơi ăn ở, học hành và sinh hoạt của các vị Datlai Latma xưa.
300 bậc thang đối với tôi chẳng có gì là khó khăn và mệt mỏi bởi cảnh quan xung quanh quá hùng vĩ và đẹp đến mê hồn. Cứ đi được vài bước, chúng tôi lại muốn chụp hình 1 cái, nghĩa là cũng hướng đó, cũng điểm đó nhưng mỗi lần nhìn lại một lần ngỡ ngàng & thán phục.
Tôi thầm nghĩ nếu tôi có thể ở đây 1 tháng thì tôi sẽ ra đây để ngắm & leo lên Potala mỗi ngày. Thế cũng có nghĩa là tôi sẽ được an ninh kiểm tra mỗi ngày với 1 cái máy rà soát toàn bộ cơ thể tôi như ở sân bay; ngày hôm nay tôi sẽ phải xin phép, hẹn giờ cho ngày hôm sau vì muốn được vào tham quan Potala, du khách phải được hẹn giờ từ trước. An ninh ở đây được thắt chặt kinh khủng và cũng là thứ nhạy cảm mà bạn không được hỏi han và nghiên cứu quá sâu về nó.
Điều đáng tiếc đau đáu trong tôi đó là tôi chỉ được ghé Potala duy nhất 1 lần, chúng tôi chẳng có nhiều thơi gian hơn cho công trình này. Nhưng tôi cũng không phải buồn lâu vì những địa điểm tham quan khác của tây Tạng cũng làm tôi kinh ngạc không kém.
---------------------------------
Còn nữa
Vì sao chuyến đi này đặc biệt với tôi ư?
Thứ nhất, tối mê được đi Tây Tạng từ thưở xa xưa;
Thứ hai, chuyến đi đến với tôi hoàn toàn chóng vánh;
Thứ ba, tôi có “Đại Gia” chống lưng cho chuyến đi này;
Thứ tư, điều mong muốn đã thành hiện thực mà càng đến gần ngày đi, tối lại càng lấn cấn, chỉ vì một nỗi, tôi sẽ phải để 2 cục vàng của tôi cách xa mình hàng ngàn km. Nghĩa là cảm giác trong tôi đan xen, khó tả lắm, nghĩa là tôi đã thích mê đi được rồi nhưng nếu có ai mà nói động đến 2 cục cưng của tôi, khuyên tôi đừng đi nữa thì tôi cũng sẵn sàng không đi nữa hoặc có những lúc dù chưa đi nhưng thương nhớ con đến chảy máu mắt, lúc đó có ai nói tour này đặc biệt lắm, tour hiếm đấy, đi có 7 ngày thôi … và động vào niềm đam mê của tôi (du lịch) thì tôi lại cũng có thể sẵn sàng mà lên đường ngay, không do dự.
Nói chung chuyến đi này còn đặc biệt đối với tôi vì nhiều nhiều lẽ khác nữa mà tôi không có thời gian để kể ra hết.Những ngày qua tôi đã đăng lên mạng xã hội được kha khá những tấm hình của chuyến đi, các bạn thấy đấy, cảnh tượng nơi đó mới tuyệt vời làm sao và tôi thấy mình có một chuyến đi thật là đáng đồng tiền bát gạo.
Có người hỏi, ấn tượng lớn nhất của tôi về chuyến đi thì tôi xin trả lời, Tây Tạng đẹp lắm nhưng đi cũng cũng mệt lắm nhé :LL . Việt Nam tôi nằm ở độ cao 19m so với mặt nước biển còn Tây Tạng cao hơn mặt nước biển trung bình đến cả 4200m cơ đấy.
Khi xem hình, bạn tôi hỏi xem tại sao nơi đấy không thấy cây côi gì cả, lý do là đây, Tây Tạng có bầu không khí loãng nhất quả đất, oxy ít khủng khiếp, nhiệt độ ở đó thì thay đổi đến chóng mặt, ngày thì có khi lên tới 35oC đến đêm tụt xuống chỉ còn khoảng 7oC hoặc thấp hơn. Tứ bề chỉ thấy núi & đá, chẳng có đất sét hay đất bazan hay tất cả các thể loại đất khác nhiều như ở đồng bằng mình đâu. Đấy, với cái thiên nhiên khác nghiệt ấy thì làm sao cây có thể mọc lên nhiều được.
Chẳng cứ cây cối không đâu, con người chúng tôi khi chưa quen cũng khó mà sống yên ổn được ở Tây Tạng. Đoàn du lịch có 12 người thì 13 người phải gặp bác sỹ (bao gồm cả cậu hướng dẫn), nào là thở bình oxy, chích thuốc, truyền nước biển, uống thêm thuốc … thì mới có thể thực hiện được chuyến đi này.
Ngay cái đêm đầu tiên ở đây tôi đã phải đánh thức câu HDV từ lúc 3h sáng để đưa tôi đi cấp cứu, cái đầu đau khủng khiếp, chỉ cần lắc nhẹ là đã thấy ông bà ông vải rồi, lại thở không được nữa. Mình cảm thấy áy náy lắm vì đã đánh thức câu ấy vào cái giờ đáng lẽ cậu được ngủ như bao người Tây Tạng.
Khi vô người một loạt những loại thuốc & oxy thì tôi cũng tự xỉ vả mình, sao sức khỏe lại yếu đến thế, làm phiền Đại gia của tôi & HDV lúc nửa đêm nhưng đến sáng hôm sau thì tôi biết được, nguyên đoàn, ai cũng đau như tôi và cậu HDV chẳng ngủ được vì phải đưa hết người nọ đến người kia đi gặp bác sĩ và tôi là …. người mở hàng ;o)
---------------------
Tôi bị Tây Tạng mê hoặc không phải vì tôi là một tín đồ của phật giáo, chẳng phải vì muốn nhìn ngắm các vị Datlai Latma mà vì Tây Tạng là một vùng đất đầy huyền bí đối với tôi, dường như con người ở đó có một thế giới riêng, cách biệt hoàn toàn với thế giới của tất cả chúng ta và tôi mong muốn được đặt chân đến đây một lần để cảm nhận, khám phá cái huyền bí xa vời này.
Chương trình đi gồm 7 ngày, trong đó mất 1 ngày đầu ở Bắc Kinh (quá cảnh) & 1 ngày cuối dành hoàn toàn để bay về VN nên tôi chỉ còn vỏn vẹn 5 ngày để khám phá vùng đất rộng đến hàng ngàn ngàn giờ chim bay(1,200,000km2). Đoàn của chúng tôi chỉ thăm 2 thành phố lớn nhất và nhì của Tây Tạng là L’Hasa & Shigatse.
Chương trình tour bao gồm rất nhiều tu viện và chùa chiền. Khi nói đến chùa, những người đã từng đi Myanmar, Thailand hay Ấn độ rồi thì sẽ tưởng tượng trong đầu hình ảnh về những ngôi chùa và cũng có thể nghĩ về sự hoành tráng của những ngôi chùa ở nơi đó nhưng các bạn cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi tu viện và chùa ở Tây Tang như thế nào và tôi chắc chắn một điều, các bạn sẽ phải ngỡ ngàng khi tận mắt nhìn thấy những kiệt tác đó ở nơi đây.
Đúng, chúng ta không thể chỉ nói về Potala, Jokhang, Palkhor, Norbulingka, Drepung … đơn giản như những chùa, tu viện hay cung điện … mà những nơi này còn xứng danh những kiệt tác. Các bạn hãy tưởng tượng, người Tây Tạng đập núi ra để xây những nơi này. Những công trình vĩ đại của các vi Datlai Latma & Vua Chúa, mặt lưng đều áp sát vào núi, các cung điện, tu viện đó cứ đứng cheo leo, trên sườn núi, lơ lửng giữa không trung, cao ngất ngưởng nhưng lại hoàn toàn vững chãi.
Ấn tượng sâu đậm nhất với tôi đó là cung đện Potala (Bố Đạt La), cung điện mùa đông của các vị Datlai Latma, Đế Vương và là trái tim của Tây Tạng.
Vật liệu để xây dựng nên công trình này là đất, đá & gỗ chứ chẳng phải bê tông, cốt thép hay xi măng cát gì cả. Ấy vậy mà kiệt tác này đứng đó sừng sững và vững chãi đã gần 4 thề kỷ qua mà không một thế lực nào(kể cả thiên nhiên & con người) có thể tác động tới. Cung điện Mùa Đông này nằm cao hơn so với mặt bằng L’Hasa 300m nghĩa là khi ở chân của cung điện là chúng tôi đã cao hơn mặt nước biển hơn 4000m rồi đấy.
Do thời gian của chương trình có hạn, chúng tôi chẳng thể khám phá khắp nơi, từng ngõ ngách hay lên đến đỉnh của cung điện để chiêm ngưỡng những tòa tháp bằng vàng, chúng tôi chỉ được leo 300 bậc thang bộ để tham quan vài gian phòng phía bên tay trái của cung điện để tìm hiểu về nơi ăn ở, học hành và sinh hoạt của các vị Datlai Latma xưa.
300 bậc thang đối với tôi chẳng có gì là khó khăn và mệt mỏi bởi cảnh quan xung quanh quá hùng vĩ và đẹp đến mê hồn. Cứ đi được vài bước, chúng tôi lại muốn chụp hình 1 cái, nghĩa là cũng hướng đó, cũng điểm đó nhưng mỗi lần nhìn lại một lần ngỡ ngàng & thán phục.
Tôi thầm nghĩ nếu tôi có thể ở đây 1 tháng thì tôi sẽ ra đây để ngắm & leo lên Potala mỗi ngày. Thế cũng có nghĩa là tôi sẽ được an ninh kiểm tra mỗi ngày với 1 cái máy rà soát toàn bộ cơ thể tôi như ở sân bay; ngày hôm nay tôi sẽ phải xin phép, hẹn giờ cho ngày hôm sau vì muốn được vào tham quan Potala, du khách phải được hẹn giờ từ trước. An ninh ở đây được thắt chặt kinh khủng và cũng là thứ nhạy cảm mà bạn không được hỏi han và nghiên cứu quá sâu về nó.
Điều đáng tiếc đau đáu trong tôi đó là tôi chỉ được ghé Potala duy nhất 1 lần, chúng tôi chẳng có nhiều thơi gian hơn cho công trình này. Nhưng tôi cũng không phải buồn lâu vì những địa điểm tham quan khác của tây Tạng cũng làm tôi kinh ngạc không kém.
---------------------------------
Còn nữa