chipchina
Phượt thủ
+ Nick thành viên: Chipchina
+ Địa chỉ email và số điện thoại: [email protected], 0916199559
+ Tên bài dự thi: Thung lũng dưới trăng
Viết cho một thung lũng tình nằm ngủ dưới trăng
Cho một người đã từng là bạn...
Chả hiểu vì nguyên cớ gì, tôi dần tách mình khỏi những chuyến đi đông đúc. Không phải vì dừng lại, bởi chính tôi vẫn lầm lũi cắp hành trang lên đường. Độ ấy, khi còn đang đầu bù tóc rối làm chân chạy bàn ở quán cà phê nhỏ của chính mình, tôi đọc được một bài báo về Xuân Trường. Thế là ấp ủ đi...
Không phải cái thứ ấp ủ như bao lần là đến được một nơi nào đó, mà chỉ đơn giản là sẽ mang lại gì cho nơi đó. Xuân Trường nghe tên gần gũi, ấy thế lại chẳng gần.
Cái ngày tôi nói muốn đi cho đến lúc đứng ngơ ngác ở bến xe Mỹ Đình cách nhau chả mấy hồi. Bạn đường khi ấy cũng chỉ kịp mang theo một.
Cái sự nghiệp làm thiện của tôi có lẽ còn dài, bởi mỗi lần nghe tin về một xứ nào nghèo, tôi cứ buồn quay quắt, rồi giục lòng phải đi. Chán đánh bóng mặt đường, chán ngang dọc tổ quốc, tôi say sưa trong một niềm vui mới: ngắm nhìn niềm vui trong ánh mặt bọn trẻ con. Và không ít lần, tôi cứ thế đòi đi cho được một miền đất, chỉ vì nghe phong thanh nơi ấy nghèo lắm, bọn trẻ con cả đời chẳng biết đến đồ chơi...
Tháng 8, mùa thu đang độ chín. Tôi đoán thế vì Hà Nội hôm ấy bán đầy cúc vàng và và cốm nhuộm phẩm xanh. Túi xách của chúng tôi nhẹ bẫng. Chắc nặng nhất chỉ là nỗi lòng của hai kẻ riêng chung. Suốt đêm xe chạy, tôi thấy anh trở mình liên tục. Có biết đâu, khi ấy có người buồn.
Buổi sáng ở Hà Giang, hai đứa cố ngủ lại trong căn phòng chật thuê vội lúc tinh mơ, ngủ bù cho đêm trắng trên xe khách, bên ngoài mưa rơi lộp bộp.
Tôi đã từng nghĩ mình là đứa con gái của mảnh đất này, một cô gái H' Mông nào đó trên xứ sở cao nguyên đá nào đó trong sáng ấy, lầm lũi đi theo sau một người đàn ông.
Bạn đồng hành của tôi, anh đi nhanh quá, chân tôi phía gót có vết xước, giày miết vào đau tái dại mà vẫn cố chạy theo. Mưa lất phất, tôi muốn khóc. Phần vì mệt, phần vì giận...
+ Địa chỉ email và số điện thoại: [email protected], 0916199559
+ Tên bài dự thi: Thung lũng dưới trăng
Viết cho một thung lũng tình nằm ngủ dưới trăng
Cho một người đã từng là bạn...
Chả hiểu vì nguyên cớ gì, tôi dần tách mình khỏi những chuyến đi đông đúc. Không phải vì dừng lại, bởi chính tôi vẫn lầm lũi cắp hành trang lên đường. Độ ấy, khi còn đang đầu bù tóc rối làm chân chạy bàn ở quán cà phê nhỏ của chính mình, tôi đọc được một bài báo về Xuân Trường. Thế là ấp ủ đi...
Không phải cái thứ ấp ủ như bao lần là đến được một nơi nào đó, mà chỉ đơn giản là sẽ mang lại gì cho nơi đó. Xuân Trường nghe tên gần gũi, ấy thế lại chẳng gần.
Cái ngày tôi nói muốn đi cho đến lúc đứng ngơ ngác ở bến xe Mỹ Đình cách nhau chả mấy hồi. Bạn đường khi ấy cũng chỉ kịp mang theo một.
Cái sự nghiệp làm thiện của tôi có lẽ còn dài, bởi mỗi lần nghe tin về một xứ nào nghèo, tôi cứ buồn quay quắt, rồi giục lòng phải đi. Chán đánh bóng mặt đường, chán ngang dọc tổ quốc, tôi say sưa trong một niềm vui mới: ngắm nhìn niềm vui trong ánh mặt bọn trẻ con. Và không ít lần, tôi cứ thế đòi đi cho được một miền đất, chỉ vì nghe phong thanh nơi ấy nghèo lắm, bọn trẻ con cả đời chẳng biết đến đồ chơi...
Tháng 8, mùa thu đang độ chín. Tôi đoán thế vì Hà Nội hôm ấy bán đầy cúc vàng và và cốm nhuộm phẩm xanh. Túi xách của chúng tôi nhẹ bẫng. Chắc nặng nhất chỉ là nỗi lòng của hai kẻ riêng chung. Suốt đêm xe chạy, tôi thấy anh trở mình liên tục. Có biết đâu, khi ấy có người buồn.
Buổi sáng ở Hà Giang, hai đứa cố ngủ lại trong căn phòng chật thuê vội lúc tinh mơ, ngủ bù cho đêm trắng trên xe khách, bên ngoài mưa rơi lộp bộp.
Tôi đã từng nghĩ mình là đứa con gái của mảnh đất này, một cô gái H' Mông nào đó trên xứ sở cao nguyên đá nào đó trong sáng ấy, lầm lũi đi theo sau một người đàn ông.
Bạn đồng hành của tôi, anh đi nhanh quá, chân tôi phía gót có vết xước, giày miết vào đau tái dại mà vẫn cố chạy theo. Mưa lất phất, tôi muốn khóc. Phần vì mệt, phần vì giận...