UAZ_469b
Phượt thủ
Một cảnh sát khu vực của quận Cờ Đỏ, TP Cần Thơ, từng được xem như khắc tinh của trộm tại địa bàn cho biết: “Đối với loại trộm “rày”, trộm “đột xuất”, trộm không đẳng cấp thì liệu pháp giáo dục có tác dụng, chứ loại trộm có thờ tổ nghiệp thì phải dùng chiêu mới trị được. Khổ nữa, cứ hễ được thả ra là chúng lại chứng nào tật ấy”. Ăn trộm có tổ nghiệp, nghe thật lạ đời, nhưng đó là chuyện có thật. Vậy chúng là ai?
Huyền thoại tổ nghiệp
Ông Ba (đã đổi tên - NV) ngụ tại quận Cờ Đỏ từng làm cán bộ công an thị trấn (thời Cần Thơ chưa được nâng cấp lên thành phố trực thuộc Trung ương) "xẩu mình, xẩu mẩy" nhiều lần vì "thành tích" ăn trộm. Cả chục lần "tù vặt" và tập trung cải tạo, tổng cộng không dưới 15 năm, tay đạo chích vẫn không bỏ nghề. Bị kiểm điểm trước dân, tay trộm chuyên nghiệp này... khóc: "Mong bà con thứ lỗi trước, vì ngày mai tui vẫn phải ăn trộm!". Mấy ngày sau một hàng xóm bị mất gà, tìm đến nhà thì thấy ông Ba đang chưng con gà luộc lên bàn thờ. Xì tiền ra trả cho nạn nhân, ông gãi đầu thú nhận: "Tui bồi thường tiền con gà. Tui hổng ăn trộm cúng, tổ hành tui".
Tổ nghề trộm là Bạch Mi Thần hay Bạch Mi Lão Thần, xuất xứ từ Trung Hoa. Bạch Mi Thần là tổ chung của giới trộm, cướp, ca kỹ, ăn mày. Bạch Mi có nhiều tên gọi và hiện thân khác nhau: Bạch Nhãn Thần, Quản Trọng, Câu Lan Nữ thần (tức Câu Lan Thổ địa), Lữ Đồng Tân, Thiết Bản Kiều Chân Nhân Tiên Sư, Ngũ Đại Tiên, Kim Tướng Quân, Nữ Hồ Tiên, Lưu Xích Kim Mẫu, Giáo Phường Đại Vương... Dù là tên gọi nào thì vị thần này cũng được phác họa thân hình to lớn, râu dài, lông mày trắng, mắt đỏ, mặc giáp, tay cầm đao, cưỡi ngựa oai phong.
Sách Lã Thị Xuân Thu cho rằng, Linh Luân (một trong bát tiên) là người chế ra nhạc luật, nhạc lý. Linh Luân căn cứ vào tiếng chim kêu định ra 12 luật nhạc và đúc 12 chiếc chuông hòa với ngũ âm để dạy cho các kỹ nữ chơi nhạc, trở thành tổ nghề ca kỹ. Kỹ nữ dần dà bị "đồng tiền hóa" trở thành gái mại dâm ngày nay. Linh Luân là Bạch Mi Thần tức Hồng Nhai Tiên Sinh.
Đến thời "Phản Thanh phục Minh", thành viên các "hội kín" được huấn luyện 5 kỹ năng tình báo gồm: hành thích (ám sát), hành tẩu (bỏ chạy), hành ẩn (ẩn trốn), hành quy (hóa thân) và hành phục (nhập vai) theo từng đẳng cấp. Căn cứ vào đẳng cấp, họ được phân vào vai ăn mày, thích khách, kỹ nữ để làm "tình báo" lấy thông tin.
Có thuyết còn cho rằng, các lực lượng phản Thanh phục Minh lấy các lầu xanh làm trạm giao liên. Để phân biệt với các lầu xanh bình thường, họ thờ Bạch Mi Lão Thần để làm ám hiệu. Công cuộc phản Thanh phục Minh thoái trào, nhân sự Thiên Địa Hội tỏa khắp các nơi, bị mất gốc và chuyển hóa thành... tệ nạn xã hội, một phần nhập cư vào Việt Nam bằng đường "tiểu ngạch".
Ông Đặng Văn Niềm, 98 tuổi, cư ngụ ở xã Tân Mỹ, huyện Đức Hòa, tỉnh Long An từng là "thảo khấu" vùng Bà Chiểu thời trước 1975. Sau khi có vợ con, ông kiên quyết "rửa tay gác kiếm". Ông kể rằng, thuở đó một hành giả muốn gia nhập Thiên Địa Hội đều phải làm lễ cúng gà bái tổ. Căn cứ vào chân gà, sư phụ biết tổ chấp nhận môn đệ mới hay không.
Luật tổ, nghề này chỉ được truyền cho con cái ruột hoặc con rể chứ không được truyền cho người dưng. Nếu tuyệt tự thì có thể chọn con nuôi. Sau khi được tổ "ô kê", môn sinh uống rượu thề có pha tiết gà sống và bắt đầu theo chân sư phụ (thường là cha) học nghề ngay đêm đầu tiên.
Nếu là nữ thì môn sinh chỉ được học "bảy chữ, tám nghề". Theo "Điển hay tích lạ" của Nguyễn Tử Năng thì đó là tiểu mục của một bộ sách, có thể đã được biên soạn trước cả Ngũ kinh của Nho giáo dùng để "dạy nghề, hướng nghiệp" cho các kỹ nữ. "Bảy chữ" gồm: Khấp (nghệ thuật khóc, nũng nịu), tiễn (đưa tiễn), thích (xăm tên), thiêu (đốt hương xông thơm), giá (hẹn hò), tẩu (lẩn tránh, từ chối), tử (dọa chết). "Tám nghề" làm khách thỏa mãn gồm: Kích cổ thôi hoa (dành cho khách nhỏ con), kim liên song tỏa (khách to béo), đại xiển kì cổ (khách nóng tính), mạn đả khinh khao (khách lãnh đạm), khẩn thuyên tam trật (khách chưa có kinh nghiệm), tả trì hữu trì (khách sành đời), tỏa tâm truy hồn (khách si tình), nhiếp thần nhiệm tỏa (khách lạnh lùng). Nữ môn sinh chỉ học cách làm gái bán hoa chứ không được học nghề trộm.
Nếu là nam thì được nhập môn với cấp "lôi". Môn sinh chỉ theo sư phụ để cảnh giới, cũng là học điều nghiên hiện trường. Đúng một năm sau, môn sinh sẽ được lên cấp "điện", được truyền dạy lý thuyết "phép" ẩn thân, độn thổ và được phép leo vô hàng rào phụ giúp khuân đồ mang ra ngoài. Một năm sau, môn sinh mới được luyện thực hành ẩn thân và độn thổ, đồng thời học thêm "phép" bấm độn, đoán ngày xui, tháng hạn, giờ xuất hành. Thành thục phép này, có khi 2 - 3 năm, môn sinh mới được "thi" lên cấp "phong". Không vượt qua được cấp này, môn sinh sẽ bị sư phụ làm phép giải nghệ, cho đi... ăn mày.
Sau khi đạt cấp "phong", môn sinh phải thực hiện thành công đủ 99 vụ trộm mà không bị nạn nhân bắt quả tang mới được tiếp tục vượt qua một bài thi rất đơn giản để leo lên cấp "hỏa": Sư phụ bảo học trò nhập nha vào một nhà. Chờ cho học trò chui khuất vào trong, sư phụ... la làng: "Bớ làng xóm! Có ăn trộm!". Gã học trò phải tìm đủ mọi cách thoát thân an toàn. Đạt cấp "hỏa" xem như gã học trò được giữ chức "trợ lý ăn trộm" và có quyền lập bàn thờ tổ và nhận đệ tử. Gã trộm đạt cấp "hỏa" có đủ bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, lỡ vận thất thời còn có thể làm thầy tử vi xem ngày giờ cưới gả, xuất hành, mua may bán đắt để độ nhật.
Từ cấp "hỏa" gã trộm phải tiếp tục nhập nha thành công 99 vụ để lên cấp, tuần tự theo: hỏa, sơn, thủy, thổ, mộc. Ở mỗi cấp cao hơn, đạo chích có thêm một số quyền năng nhiệm mầu hơn. Đạt cấp "mộc", gã trộm bắt đầu luyện võ thuật và có quyền xưng danh là thích khách. Phong trào Thiên Địa Hội bị phân rã, các thích khách trở thành tướng cướp. Họ tự nhận mình là "Bàng môn tả đạo" nhưng là thứ tà đạo "trượng nghĩa", chỉ trộm của người có của. Ở cấp "mộc", đạo chích còn phải làm "từ thiện" sau mỗi vụ trộm bằng cách trích một phần của trộm bỏ vào nhà người nghèo.
Khi Bạch Mi thần đến Việt Nam thì... không râu tóc như thế này (ảnh chụp trong nhà một tay trộm chuyên nghiệp ở Cờ Đỏ, Cần Thơ).
Bà Bùi Thị Ngon, 87 tuổi, cư ngụ ở phường Hiệp Ninh, thị xã Tây Ninh, tỉnh Tây Ninh xác nhận: Trước năm 1970, địa phương nơi bà ở có một trộm đạo thờ tổ tên Tràng, sống độc thân trong một ngôi nhà rách nát. Ông ta luôn tự hào nhận mình là ăn trộm có tổ. Làm tờ khai thẻ căn cước, ông khai nghề nghiệp rất rõ ràng: ăn trộm. Xã trưởng tên là Sùng, đến tận nhà hỏi, ông điềm nhiên trả lời: "Nghiệp tổ phải theo, không thể bỏ được". Xã trưởng Sùng thắc mắc: "Ông ăn trộm chuyên nghiệp vậy, sao không giàu nổi?". Ông Tràng tỉnh bơ: "Đạo của tôi không cho phép để dành của ăn trộm được. Xài không hết phải cúng tổ rồi chia cho người nghèo". Ông xã thách thức: "Nếu ông cho ăn trộm là cái đạo không bỏ được vậy đêm nay ông phải ăn trộm nhà tôi. Nếu bị bắt, tôi không bỏ tù ông nhưng ông phải hứa dẹp bàn thờ tổ, bỏ nghề. Nếu tôi không bắt được ông thì tôi để cho ông hành nghề".
Đêm đó, xã trưởng Sùng cho một trung đội dân vệ đến nhà canh bắt trộm. Canh đến sáng không thấy động tĩnh gì, ông xã trưởng Sùng xách súng đến nhà Tràng toan bắt làm tờ cam đoan dẹp bàn thờ tổ. Khi bước vào nhà, xã trưởng Sùng ngơ ngác khi trông thấy cái hộp nữ trang của vợ mình đang nằm trên bàn thờ tổ ăn trộm. Sau này, Tràng bị bắn chết khi leo rào đột nhập vào một ngôi nhà nghèo xác xơ.
Huyền thoại tổ nghiệp
Ông Ba (đã đổi tên - NV) ngụ tại quận Cờ Đỏ từng làm cán bộ công an thị trấn (thời Cần Thơ chưa được nâng cấp lên thành phố trực thuộc Trung ương) "xẩu mình, xẩu mẩy" nhiều lần vì "thành tích" ăn trộm. Cả chục lần "tù vặt" và tập trung cải tạo, tổng cộng không dưới 15 năm, tay đạo chích vẫn không bỏ nghề. Bị kiểm điểm trước dân, tay trộm chuyên nghiệp này... khóc: "Mong bà con thứ lỗi trước, vì ngày mai tui vẫn phải ăn trộm!". Mấy ngày sau một hàng xóm bị mất gà, tìm đến nhà thì thấy ông Ba đang chưng con gà luộc lên bàn thờ. Xì tiền ra trả cho nạn nhân, ông gãi đầu thú nhận: "Tui bồi thường tiền con gà. Tui hổng ăn trộm cúng, tổ hành tui".
Tổ nghề trộm là Bạch Mi Thần hay Bạch Mi Lão Thần, xuất xứ từ Trung Hoa. Bạch Mi Thần là tổ chung của giới trộm, cướp, ca kỹ, ăn mày. Bạch Mi có nhiều tên gọi và hiện thân khác nhau: Bạch Nhãn Thần, Quản Trọng, Câu Lan Nữ thần (tức Câu Lan Thổ địa), Lữ Đồng Tân, Thiết Bản Kiều Chân Nhân Tiên Sư, Ngũ Đại Tiên, Kim Tướng Quân, Nữ Hồ Tiên, Lưu Xích Kim Mẫu, Giáo Phường Đại Vương... Dù là tên gọi nào thì vị thần này cũng được phác họa thân hình to lớn, râu dài, lông mày trắng, mắt đỏ, mặc giáp, tay cầm đao, cưỡi ngựa oai phong.
Sách Lã Thị Xuân Thu cho rằng, Linh Luân (một trong bát tiên) là người chế ra nhạc luật, nhạc lý. Linh Luân căn cứ vào tiếng chim kêu định ra 12 luật nhạc và đúc 12 chiếc chuông hòa với ngũ âm để dạy cho các kỹ nữ chơi nhạc, trở thành tổ nghề ca kỹ. Kỹ nữ dần dà bị "đồng tiền hóa" trở thành gái mại dâm ngày nay. Linh Luân là Bạch Mi Thần tức Hồng Nhai Tiên Sinh.
Đến thời "Phản Thanh phục Minh", thành viên các "hội kín" được huấn luyện 5 kỹ năng tình báo gồm: hành thích (ám sát), hành tẩu (bỏ chạy), hành ẩn (ẩn trốn), hành quy (hóa thân) và hành phục (nhập vai) theo từng đẳng cấp. Căn cứ vào đẳng cấp, họ được phân vào vai ăn mày, thích khách, kỹ nữ để làm "tình báo" lấy thông tin.
Có thuyết còn cho rằng, các lực lượng phản Thanh phục Minh lấy các lầu xanh làm trạm giao liên. Để phân biệt với các lầu xanh bình thường, họ thờ Bạch Mi Lão Thần để làm ám hiệu. Công cuộc phản Thanh phục Minh thoái trào, nhân sự Thiên Địa Hội tỏa khắp các nơi, bị mất gốc và chuyển hóa thành... tệ nạn xã hội, một phần nhập cư vào Việt Nam bằng đường "tiểu ngạch".
Ông Đặng Văn Niềm, 98 tuổi, cư ngụ ở xã Tân Mỹ, huyện Đức Hòa, tỉnh Long An từng là "thảo khấu" vùng Bà Chiểu thời trước 1975. Sau khi có vợ con, ông kiên quyết "rửa tay gác kiếm". Ông kể rằng, thuở đó một hành giả muốn gia nhập Thiên Địa Hội đều phải làm lễ cúng gà bái tổ. Căn cứ vào chân gà, sư phụ biết tổ chấp nhận môn đệ mới hay không.
Luật tổ, nghề này chỉ được truyền cho con cái ruột hoặc con rể chứ không được truyền cho người dưng. Nếu tuyệt tự thì có thể chọn con nuôi. Sau khi được tổ "ô kê", môn sinh uống rượu thề có pha tiết gà sống và bắt đầu theo chân sư phụ (thường là cha) học nghề ngay đêm đầu tiên.
Nếu là nữ thì môn sinh chỉ được học "bảy chữ, tám nghề". Theo "Điển hay tích lạ" của Nguyễn Tử Năng thì đó là tiểu mục của một bộ sách, có thể đã được biên soạn trước cả Ngũ kinh của Nho giáo dùng để "dạy nghề, hướng nghiệp" cho các kỹ nữ. "Bảy chữ" gồm: Khấp (nghệ thuật khóc, nũng nịu), tiễn (đưa tiễn), thích (xăm tên), thiêu (đốt hương xông thơm), giá (hẹn hò), tẩu (lẩn tránh, từ chối), tử (dọa chết). "Tám nghề" làm khách thỏa mãn gồm: Kích cổ thôi hoa (dành cho khách nhỏ con), kim liên song tỏa (khách to béo), đại xiển kì cổ (khách nóng tính), mạn đả khinh khao (khách lãnh đạm), khẩn thuyên tam trật (khách chưa có kinh nghiệm), tả trì hữu trì (khách sành đời), tỏa tâm truy hồn (khách si tình), nhiếp thần nhiệm tỏa (khách lạnh lùng). Nữ môn sinh chỉ học cách làm gái bán hoa chứ không được học nghề trộm.
Nếu là nam thì được nhập môn với cấp "lôi". Môn sinh chỉ theo sư phụ để cảnh giới, cũng là học điều nghiên hiện trường. Đúng một năm sau, môn sinh sẽ được lên cấp "điện", được truyền dạy lý thuyết "phép" ẩn thân, độn thổ và được phép leo vô hàng rào phụ giúp khuân đồ mang ra ngoài. Một năm sau, môn sinh mới được luyện thực hành ẩn thân và độn thổ, đồng thời học thêm "phép" bấm độn, đoán ngày xui, tháng hạn, giờ xuất hành. Thành thục phép này, có khi 2 - 3 năm, môn sinh mới được "thi" lên cấp "phong". Không vượt qua được cấp này, môn sinh sẽ bị sư phụ làm phép giải nghệ, cho đi... ăn mày.
Sau khi đạt cấp "phong", môn sinh phải thực hiện thành công đủ 99 vụ trộm mà không bị nạn nhân bắt quả tang mới được tiếp tục vượt qua một bài thi rất đơn giản để leo lên cấp "hỏa": Sư phụ bảo học trò nhập nha vào một nhà. Chờ cho học trò chui khuất vào trong, sư phụ... la làng: "Bớ làng xóm! Có ăn trộm!". Gã học trò phải tìm đủ mọi cách thoát thân an toàn. Đạt cấp "hỏa" xem như gã học trò được giữ chức "trợ lý ăn trộm" và có quyền lập bàn thờ tổ và nhận đệ tử. Gã trộm đạt cấp "hỏa" có đủ bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, lỡ vận thất thời còn có thể làm thầy tử vi xem ngày giờ cưới gả, xuất hành, mua may bán đắt để độ nhật.
Từ cấp "hỏa" gã trộm phải tiếp tục nhập nha thành công 99 vụ để lên cấp, tuần tự theo: hỏa, sơn, thủy, thổ, mộc. Ở mỗi cấp cao hơn, đạo chích có thêm một số quyền năng nhiệm mầu hơn. Đạt cấp "mộc", gã trộm bắt đầu luyện võ thuật và có quyền xưng danh là thích khách. Phong trào Thiên Địa Hội bị phân rã, các thích khách trở thành tướng cướp. Họ tự nhận mình là "Bàng môn tả đạo" nhưng là thứ tà đạo "trượng nghĩa", chỉ trộm của người có của. Ở cấp "mộc", đạo chích còn phải làm "từ thiện" sau mỗi vụ trộm bằng cách trích một phần của trộm bỏ vào nhà người nghèo.
Khi Bạch Mi thần đến Việt Nam thì... không râu tóc như thế này (ảnh chụp trong nhà một tay trộm chuyên nghiệp ở Cờ Đỏ, Cần Thơ).
Bà Bùi Thị Ngon, 87 tuổi, cư ngụ ở phường Hiệp Ninh, thị xã Tây Ninh, tỉnh Tây Ninh xác nhận: Trước năm 1970, địa phương nơi bà ở có một trộm đạo thờ tổ tên Tràng, sống độc thân trong một ngôi nhà rách nát. Ông ta luôn tự hào nhận mình là ăn trộm có tổ. Làm tờ khai thẻ căn cước, ông khai nghề nghiệp rất rõ ràng: ăn trộm. Xã trưởng tên là Sùng, đến tận nhà hỏi, ông điềm nhiên trả lời: "Nghiệp tổ phải theo, không thể bỏ được". Xã trưởng Sùng thắc mắc: "Ông ăn trộm chuyên nghiệp vậy, sao không giàu nổi?". Ông Tràng tỉnh bơ: "Đạo của tôi không cho phép để dành của ăn trộm được. Xài không hết phải cúng tổ rồi chia cho người nghèo". Ông xã thách thức: "Nếu ông cho ăn trộm là cái đạo không bỏ được vậy đêm nay ông phải ăn trộm nhà tôi. Nếu bị bắt, tôi không bỏ tù ông nhưng ông phải hứa dẹp bàn thờ tổ, bỏ nghề. Nếu tôi không bắt được ông thì tôi để cho ông hành nghề".
Đêm đó, xã trưởng Sùng cho một trung đội dân vệ đến nhà canh bắt trộm. Canh đến sáng không thấy động tĩnh gì, ông xã trưởng Sùng xách súng đến nhà Tràng toan bắt làm tờ cam đoan dẹp bàn thờ tổ. Khi bước vào nhà, xã trưởng Sùng ngơ ngác khi trông thấy cái hộp nữ trang của vợ mình đang nằm trên bàn thờ tổ ăn trộm. Sau này, Tràng bị bắn chết khi leo rào đột nhập vào một ngôi nhà nghèo xác xơ.
(còn tiếp)