papaya2811
Phượt tử
Nick thành viên: papaya2811
Địa chỉ Email: [email protected]
Số điện thoại: 0936.016.669
Tên bài dự thi: Tuy xa mà gần, tuy gần mà xa
Tung chăn, ép xác thức dậy, mắt nhắm mắt mở, bụng sôi sùng sục, phi con xe cả chục cây số, leo thêm sáu lần cầu thang để đến được nơi cần đến.
Điệp khúc mỗi sáng…
Phù…
Xong.
Tuy hơi vô vị nhưng cũng là một thử thách, cả một sự cố gắng. Điểm danh ấy mà.
Đảo con ngươi một vòng, định vị các chiến hữu. Chà! Ổn. Vậy là cả nhóm không mạng nào bị tóm vào sổ đen. Yên tâm mơ màng thả hồn theo gió.
Dừng ánh mắt trên một “sinh vật lạ”, tôi thì thầm với nhỏ bạn thân bên cạnh:
- Đầu dựng đứng, vuốt keo bóng nhẫy, ăn mặc kì dị, xích đầy người…
- Sinh viên mới.
Chưa kịp nói hết câu nhỏ bạn đã ngắt lời. Biết thân biết phận thì ngồi im cho nhỏ học, ánh mắt lườm lườm của cô nàng cho tôi hay điều đó.
- Ờ. Thôi tập trung nghe giảng đi.
Nói là một chuyện. Nhân lúc “thầy đồ” tập trung vào chuyên môn, tôi mon men đến chỗ “sinh vật lạ”.
- Xin chào!
- Oh, Chào em!
- Sinh viên mới hả?
- Ừ.
- Giới thiệu về anh đi.
- Aphideth siriphondeth là tên Eng.
- … (Chưa kịp định thần)
- A Phi deth si ri phon deth
- …(Vịt nghe sấm)
- Bạn bè Eng hay gọi Eng là Nooky. Eng là người Lào. Cộng hòa dân chủ nhân dân Lào.
- Nói vậy dễ nghe hơn đấy anh trai, em gọi anh là Núc nhé, hì hì. Anh sang Việt Nam lâu chưa?
- Hai năm rồi, một năm học tiếng, một năm học ở lớp HC30A, giờ bị học lại, hì hì.
- Ồ, chúc mừng. Vậy là anh em mình có duyên gặp nhau đấy, ha ha.
…
Sau cuộc trò chuyện “thì thầm mùa xuân” trong một tiết học tẻ nhạt, chúng tôi trở thành bạn. Người bạn nước ngoài đầu tiên mà tôi biết. Anh bạn gia nhập nhóm sáu đứa con gái chúng tôi và cùng nhau trải qua những bữa sáng ăn vội ở ngõ nhỏ bên cạnh trường, những giờ trốn học, những phút cà phê ngẫu hứng, những cuộc trò chuyện quên thời gian, những bài tập nhóm lao tâm khổ tứ, những giờ thi căng thẳng… Rồi cùng nhau chụp những bức ảnh trở thành kỉ niệm với áo, mũ và mảnh bằng tốt nghiệp đại học.
- Em sẽ sang thăm anh, nhất định đấy. Anh biết em thích đi du lịch mà.
- Nhớ giữ lời nhé, anh chờ.
Anh về nước.
Anh bạn ngoại lai của chúng tôi, những phút cà phê ngẫu hứng anh thường phổ biến kiến thức về Lào:
Việt Nam và Lào rất gần nhau về mặt địa lý, có thể gọi là sát vách như hai người hàng xóm. Tuy xa mà gần, tuy gần mà xa. Hai nước có chung đường biên giới dài khoảng 2.340km, trải dài suốt 10 tỉnh của Việt Nam và giáp với 10 tỉnh phía Lào.
Mỗi lá cờ của một dân tộc đều có những ý nghĩa riêng của nó. Màu đỏ trên lá cờ Lào tượng trưng cho máu của người Lào đã hy sinh cho độc lập, màu xanh tượng trưng cho sự thịnh vượng của đất nước, vòng tròn trắng tượng trưng cho mặt trăng trên dòng sông Mekong cũng như sự thống nhất đất nước.
Vientian - Viêng Chăn là thủ đô của Lào. Nhà anh ở Viêng Chăn. Luang Phrabang - Luông Pha Băng là cố đô của Lào…
Và còn hàng tá những câu chuyện về Lào.
***
Mùa hè năm 2012, tôi đã dành trọn bốn ngày trên đất Campuchia, mảnh đất mà một trong những kì quan thế giới tọa lạc: Angkor Wat. Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm một chuyến du lịch nước ngoài mà không có bạn bè hay người thân đi cùng, không quen biết một ai. Tôi đã “trao thân gửi phận” cho một doanh nghiệp lữ hành và hoàn toàn theo sự hướng dẫn của họ. Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Sau chuyến đi đó tôi thấy câu “tự túc là hạnh phúc” hợp với tôi hơn. Vậy nên, chuyến đi Lào của tôi bắt đầu với sự tự túc cao độ.
Tự mình tìm hiểu đem lại cho mình những niềm vui đặc biệt và khó tả lắm. Và tôi yêu giây phút khi mình phát hiện ra một điều gì đó mới mẻ. “Bay” theo tôi có thể bạn sẽ thấy…
“Khắp mọi nơi đều có điều kỳ diệu
Ngay cả trong từng hơi thở của bạn”.
Phần I
Khi những ngày mới bắt đầu,
Ai cũng có những hy vọng của riêng mình.
(Trích lời bài hát ngày mới bắt đầu)
Anh Nook ơi, em chuyển bị sang thăm anh này. Cung cấp thông tin đi lại và chỗ ở cho em đi .
Tôi đế lời nhắn này trên Facebook cho bạn mình. Mấy hôm sau nhận được tin hồi âm.
Trước hết anh xin em thông cảm anh trả lời thông tin cho em hơi muộn tý! anh vừa có thời gian lên mạng, bọn em có thể đi thẳng từ Hà nội đến Viêng Chăn ở bên xe nước ngầm, hoặc ở phố 40 quảng trung, giá vé khoảng 500.000 vnđ( xe có sường ngủ ), giá nhà khách khoang 20USD trở lên, nếu bọn em sẽ sang đây thật hãy gọi điện thoại cho anh, anh dùng số 020 77001198.
Nhận được tin hồi âm tôi mừng lắm, chỉ muốn vác ba lô đi luôn thôi. Ngoài chuyện có được thông tin cần thiết còn thấy rằng tiếng Việt của bạn vẫn rất tốt, chỉ sai chính tả chút chút thôi.
Chuẩn bị
Người Việt Nam khi đi sang Lào thì chỉ cần hộ chiếu hoặc giấy thông hành là đủ, không cần phải xin thị thực. Thông tin này tôi có được từ sự giúp đỡ nhiệt tình và không tính toán của “bác” Google.
Để cho chắc chắn tôi đã “lượn” qua một vài văn phòng hướng dẫn du lịch để xác nhận thông tin đồng thời đi khảo sát một số nội dung cần thiết cho hành trình của mình.
- Bất cứ người nào đi ra nước ngoài cũng cần phải xin thị thực bạn ạ (địa điểm Khảo sát thứ nhất).
- Thông thường người nước ngoài ở Việt Nam khi sang Lào đều xin cấp thị thực (nơi thứ hai).
- Để mình gọi điện hỏi, bạn đợi chút nhé… Bạn ơi, thông thường bên đoàn du lịch họ làm thủ tục hết nhưng theo mình thì hình như phải xin thị thực đó (nơi thứ ba).
Hơi thất vọng, tôi và một trong những người bạn đồng hành của mình đến một địa chỉ đáng tin cậy hơn là Chi nhánh văn phòng công ty liên vận quốc tế Việt - Lào tại địa chỉ số 3A phố Nguyễn Gia Thiều.
Đến nơi, lễ tân đang tiếp hai vị khách nước ngoài. Trong thời gian chờ đợi, quan sát văn phòng một chút. Diện tích khá nhỏ, ước chừng khoảng hai mét vuông, trừ cửa ra vào thì ba bức tường còn lại đều là hình ảnh Lào như bản đồ, các điểm thu hút du khách, đường đi…
Người cung cấp thông tin nhiệt tình trả lời tất cả những gì chúng tôi thắc mắc. Đúng như tôi đã tìm hiểu về hộ chiếu, Bác Google vẫn là nhất! Chúng tôi đã chốt hành trình và đặt cọc toàn bộ tiền xe ngay sau đó. Đoàn chúng tôi gồm ba bạn trẻ là tôi, bạn tôi – Hương Điều Dưỡng và em trai tôi – Bách Xì Tin.
Hành trình của bọn em đây nè:
Ngày 25 tháng 4 năm 2013: Bắt đầu khởi hành tại bến xe Nước Ngầm;
Ngày 26 đến ngày 28 tháng 4: Khám phá cố đô Luông Pha Băng
Ngày 29 đến ngày 30 tháng 4: Tham quan thủ đô Viêng Chăn;
Ngày 30 tháng 4: Lên xe trở về Hà Nội.
Hẹn gặp anh ở Viêng Chăn nhé.
Trước giờ xuất phát 9 tiếng,
- Bạn hả, đi làm chưa? Ăn sáng và bàn bạc chút nhỉ!
- Đợi chút, giao cho khách cái hợp đồng này xong đến liền.
- Cafe Tạ Hiền nhé!
- Đồng ý.
Vậy là ăn gian một chút thời gian của công ty, sếp mà biết thì cũng to chuyện đấy, bí mật nhé.
Rất là háo hức cho chuyến đi nên chúng tôi đã mò mẫm không biết bao nhiên trang mạng và bàn bạc không mệt mỏi về anh hàng xóm ấy. Tôi đọc được thông tin do một phượt thủ nào đó để lại trên một diễn đàn rằng đổi tiền ở Ngân hàng hay ở Biên giới thì tỉ giá chênh lệch cũng không nhiều. Vì vậy chúng tôi quyết định đổi tiền luôn trước khi đi. Giao cho Điều dưỡng nhiệm vụ này vì nhà nàng ấy cũng gần khu phố chuyên đổi tiền – phố Hà Trung. Ba triệu đồng tiền Việt Nam đổi được một triệu Kip tiền Lào (Kip là đơn vị tiền tệ của Lào). Trong hành trình của chúng tôi còn có cả một câu chuyện về “chàng” Kip nữa đấy, chút nữa sẽ tiết lộ.
Trước giờ xuất phát 4 tiếng,
- Tớ vẫn muốn mua sách, có sách hướng dẫn cảm giác an toàn hơn
- Vậy thì qua tớ nhé
- Hì hì, có mặt liền đấy.
Trước đó mấy hôm tôi đã lang thang qua phố Đinh Lễ- phố chuyên bán sách giá rẻ ở quận Hoàn Kiếm, cửa hàng bán sách ngoại văn trên phố Bà Triệu, cửa hàng bán sách cũ trên phố Lý Thường Kiệt và một vài văn phòng hướng dẫn du lịch tìm kiếm cuốn sách đó nhưng không thấy. Tuy nhiên, kết quả thu được là một địa chỉ. Đến đúng địa điểm được chỉ dẫn nhưng tiếc thay người cần tìm lại đi vắng, chiều mới gặp được trong khi chiều chúng tôi phải đi rồi. Không cam tâm, hai đứa chúng tôi lại đi vòng quanh phố cổ và điểm dừng chân là phố Hàng Bè.
- Ây, dừng lại, dừng lại, chỗ kia có nhiều sách. Điều dưỡng gấp gáp nói.
Bóp phanh, dừng xe và vào ngay không chần chừ.
- Cô ơi, cô có sách hướng dẫn du lịch Lào của Lonely Planet không ạ?
- Đợi chút, cô tìm lại xem.
Oa, thình thịch...hồi hộp cứ như khi tìm tên, số báo danh trên bảng danh sách thí sinh trúng tuyển vào đại học vậy.
- Có hai quyển cháu ơi, một quyển chỉ nói về Lào còn một quyển nữa nói về các nước Đông Nam Á luôn đây. Cháu lấy quyển nào?
Hơn cả mong đợi, tôi đáp ngay:
- Cháu chỉ cần quyển Lào thôi cô ạ, bản mới nhất cô nhé, lần xuất bản thứ bẩy.
Xin cung cấp thêm một thông tin hữu ích mà tôi tìm hiểu được là lần xuất bản tiếp theo của cuốn sách hướng dẫn du lịch Lào của Lonely Planet là vào tháng hai năm 2014.
Ôm sách như ôm cục vàng cùng với vẻ mặt tạm gọi là thỏa mãn, chúng tôi đi mua quà cho anh Núc. Tôi chọn cho bạn mình một hộp ô mai và một hộp sen sấy khô ở cửa hàng ô mai Hồng Lam – Tinh hoa quà Việt, một thương hiệu quà tặng có tiếng , tự thấy cũng khá lịch sự.
Trước đây, cứ mỗi dịp về nước, chủ yếu là dịp tết và nghỉ hè, anh Nook đều mang quà cho cả nhóm. Khi thì là chuối sấy, khi thì là khô mực, có khi lại là những viên kẹo kì lạ. Nhớ có lần mấy anh em ngồi tám và ăn quà luôn tại chỗ mà quên mất là đang trong giờ học và giảng viên vẫn liên tục nói những điều không thể hiểu nổi ở phía trên bục giảng. Thế nên bị phạt đứng cả buổi. Thế nhưng vẫn nhăn nhở nhìn nhau cười. Một thời đã xa.
Địa chỉ Email: [email protected]
Số điện thoại: 0936.016.669
Tên bài dự thi: Tuy xa mà gần, tuy gần mà xa
Tung chăn, ép xác thức dậy, mắt nhắm mắt mở, bụng sôi sùng sục, phi con xe cả chục cây số, leo thêm sáu lần cầu thang để đến được nơi cần đến.
Điệp khúc mỗi sáng…
Phù…
Xong.
Tuy hơi vô vị nhưng cũng là một thử thách, cả một sự cố gắng. Điểm danh ấy mà.
Đảo con ngươi một vòng, định vị các chiến hữu. Chà! Ổn. Vậy là cả nhóm không mạng nào bị tóm vào sổ đen. Yên tâm mơ màng thả hồn theo gió.
Dừng ánh mắt trên một “sinh vật lạ”, tôi thì thầm với nhỏ bạn thân bên cạnh:
- Đầu dựng đứng, vuốt keo bóng nhẫy, ăn mặc kì dị, xích đầy người…
- Sinh viên mới.
Chưa kịp nói hết câu nhỏ bạn đã ngắt lời. Biết thân biết phận thì ngồi im cho nhỏ học, ánh mắt lườm lườm của cô nàng cho tôi hay điều đó.
- Ờ. Thôi tập trung nghe giảng đi.
Nói là một chuyện. Nhân lúc “thầy đồ” tập trung vào chuyên môn, tôi mon men đến chỗ “sinh vật lạ”.
- Xin chào!
- Oh, Chào em!
- Sinh viên mới hả?
- Ừ.
- Giới thiệu về anh đi.
- Aphideth siriphondeth là tên Eng.
- … (Chưa kịp định thần)
- A Phi deth si ri phon deth
- …(Vịt nghe sấm)
- Bạn bè Eng hay gọi Eng là Nooky. Eng là người Lào. Cộng hòa dân chủ nhân dân Lào.
- Nói vậy dễ nghe hơn đấy anh trai, em gọi anh là Núc nhé, hì hì. Anh sang Việt Nam lâu chưa?
- Hai năm rồi, một năm học tiếng, một năm học ở lớp HC30A, giờ bị học lại, hì hì.
- Ồ, chúc mừng. Vậy là anh em mình có duyên gặp nhau đấy, ha ha.
…
Sau cuộc trò chuyện “thì thầm mùa xuân” trong một tiết học tẻ nhạt, chúng tôi trở thành bạn. Người bạn nước ngoài đầu tiên mà tôi biết. Anh bạn gia nhập nhóm sáu đứa con gái chúng tôi và cùng nhau trải qua những bữa sáng ăn vội ở ngõ nhỏ bên cạnh trường, những giờ trốn học, những phút cà phê ngẫu hứng, những cuộc trò chuyện quên thời gian, những bài tập nhóm lao tâm khổ tứ, những giờ thi căng thẳng… Rồi cùng nhau chụp những bức ảnh trở thành kỉ niệm với áo, mũ và mảnh bằng tốt nghiệp đại học.
- Em sẽ sang thăm anh, nhất định đấy. Anh biết em thích đi du lịch mà.
- Nhớ giữ lời nhé, anh chờ.
Anh về nước.
Anh bạn ngoại lai của chúng tôi, những phút cà phê ngẫu hứng anh thường phổ biến kiến thức về Lào:
Việt Nam và Lào rất gần nhau về mặt địa lý, có thể gọi là sát vách như hai người hàng xóm. Tuy xa mà gần, tuy gần mà xa. Hai nước có chung đường biên giới dài khoảng 2.340km, trải dài suốt 10 tỉnh của Việt Nam và giáp với 10 tỉnh phía Lào.
Mỗi lá cờ của một dân tộc đều có những ý nghĩa riêng của nó. Màu đỏ trên lá cờ Lào tượng trưng cho máu của người Lào đã hy sinh cho độc lập, màu xanh tượng trưng cho sự thịnh vượng của đất nước, vòng tròn trắng tượng trưng cho mặt trăng trên dòng sông Mekong cũng như sự thống nhất đất nước.
Vientian - Viêng Chăn là thủ đô của Lào. Nhà anh ở Viêng Chăn. Luang Phrabang - Luông Pha Băng là cố đô của Lào…
Và còn hàng tá những câu chuyện về Lào.
***
Mùa hè năm 2012, tôi đã dành trọn bốn ngày trên đất Campuchia, mảnh đất mà một trong những kì quan thế giới tọa lạc: Angkor Wat. Đó là lần đầu tiên tôi trải nghiệm một chuyến du lịch nước ngoài mà không có bạn bè hay người thân đi cùng, không quen biết một ai. Tôi đã “trao thân gửi phận” cho một doanh nghiệp lữ hành và hoàn toàn theo sự hướng dẫn của họ. Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Sau chuyến đi đó tôi thấy câu “tự túc là hạnh phúc” hợp với tôi hơn. Vậy nên, chuyến đi Lào của tôi bắt đầu với sự tự túc cao độ.
Tự mình tìm hiểu đem lại cho mình những niềm vui đặc biệt và khó tả lắm. Và tôi yêu giây phút khi mình phát hiện ra một điều gì đó mới mẻ. “Bay” theo tôi có thể bạn sẽ thấy…
“Khắp mọi nơi đều có điều kỳ diệu
Ngay cả trong từng hơi thở của bạn”.
Phần I
Khi những ngày mới bắt đầu,
Ai cũng có những hy vọng của riêng mình.
(Trích lời bài hát ngày mới bắt đầu)
Anh Nook ơi, em chuyển bị sang thăm anh này. Cung cấp thông tin đi lại và chỗ ở cho em đi .
Tôi đế lời nhắn này trên Facebook cho bạn mình. Mấy hôm sau nhận được tin hồi âm.
Trước hết anh xin em thông cảm anh trả lời thông tin cho em hơi muộn tý! anh vừa có thời gian lên mạng, bọn em có thể đi thẳng từ Hà nội đến Viêng Chăn ở bên xe nước ngầm, hoặc ở phố 40 quảng trung, giá vé khoảng 500.000 vnđ( xe có sường ngủ ), giá nhà khách khoang 20USD trở lên, nếu bọn em sẽ sang đây thật hãy gọi điện thoại cho anh, anh dùng số 020 77001198.
Nhận được tin hồi âm tôi mừng lắm, chỉ muốn vác ba lô đi luôn thôi. Ngoài chuyện có được thông tin cần thiết còn thấy rằng tiếng Việt của bạn vẫn rất tốt, chỉ sai chính tả chút chút thôi.
Chuẩn bị
Người Việt Nam khi đi sang Lào thì chỉ cần hộ chiếu hoặc giấy thông hành là đủ, không cần phải xin thị thực. Thông tin này tôi có được từ sự giúp đỡ nhiệt tình và không tính toán của “bác” Google.
Để cho chắc chắn tôi đã “lượn” qua một vài văn phòng hướng dẫn du lịch để xác nhận thông tin đồng thời đi khảo sát một số nội dung cần thiết cho hành trình của mình.
- Bất cứ người nào đi ra nước ngoài cũng cần phải xin thị thực bạn ạ (địa điểm Khảo sát thứ nhất).
- Thông thường người nước ngoài ở Việt Nam khi sang Lào đều xin cấp thị thực (nơi thứ hai).
- Để mình gọi điện hỏi, bạn đợi chút nhé… Bạn ơi, thông thường bên đoàn du lịch họ làm thủ tục hết nhưng theo mình thì hình như phải xin thị thực đó (nơi thứ ba).
Hơi thất vọng, tôi và một trong những người bạn đồng hành của mình đến một địa chỉ đáng tin cậy hơn là Chi nhánh văn phòng công ty liên vận quốc tế Việt - Lào tại địa chỉ số 3A phố Nguyễn Gia Thiều.
Đến nơi, lễ tân đang tiếp hai vị khách nước ngoài. Trong thời gian chờ đợi, quan sát văn phòng một chút. Diện tích khá nhỏ, ước chừng khoảng hai mét vuông, trừ cửa ra vào thì ba bức tường còn lại đều là hình ảnh Lào như bản đồ, các điểm thu hút du khách, đường đi…
Người cung cấp thông tin nhiệt tình trả lời tất cả những gì chúng tôi thắc mắc. Đúng như tôi đã tìm hiểu về hộ chiếu, Bác Google vẫn là nhất! Chúng tôi đã chốt hành trình và đặt cọc toàn bộ tiền xe ngay sau đó. Đoàn chúng tôi gồm ba bạn trẻ là tôi, bạn tôi – Hương Điều Dưỡng và em trai tôi – Bách Xì Tin.
Hành trình của bọn em đây nè:
Ngày 25 tháng 4 năm 2013: Bắt đầu khởi hành tại bến xe Nước Ngầm;
Ngày 26 đến ngày 28 tháng 4: Khám phá cố đô Luông Pha Băng
Ngày 29 đến ngày 30 tháng 4: Tham quan thủ đô Viêng Chăn;
Ngày 30 tháng 4: Lên xe trở về Hà Nội.
Hẹn gặp anh ở Viêng Chăn nhé.
Trước giờ xuất phát 9 tiếng,
- Bạn hả, đi làm chưa? Ăn sáng và bàn bạc chút nhỉ!
- Đợi chút, giao cho khách cái hợp đồng này xong đến liền.
- Cafe Tạ Hiền nhé!
- Đồng ý.
Vậy là ăn gian một chút thời gian của công ty, sếp mà biết thì cũng to chuyện đấy, bí mật nhé.
Rất là háo hức cho chuyến đi nên chúng tôi đã mò mẫm không biết bao nhiên trang mạng và bàn bạc không mệt mỏi về anh hàng xóm ấy. Tôi đọc được thông tin do một phượt thủ nào đó để lại trên một diễn đàn rằng đổi tiền ở Ngân hàng hay ở Biên giới thì tỉ giá chênh lệch cũng không nhiều. Vì vậy chúng tôi quyết định đổi tiền luôn trước khi đi. Giao cho Điều dưỡng nhiệm vụ này vì nhà nàng ấy cũng gần khu phố chuyên đổi tiền – phố Hà Trung. Ba triệu đồng tiền Việt Nam đổi được một triệu Kip tiền Lào (Kip là đơn vị tiền tệ của Lào). Trong hành trình của chúng tôi còn có cả một câu chuyện về “chàng” Kip nữa đấy, chút nữa sẽ tiết lộ.
Trước giờ xuất phát 4 tiếng,
- Tớ vẫn muốn mua sách, có sách hướng dẫn cảm giác an toàn hơn
- Vậy thì qua tớ nhé
- Hì hì, có mặt liền đấy.
Trước đó mấy hôm tôi đã lang thang qua phố Đinh Lễ- phố chuyên bán sách giá rẻ ở quận Hoàn Kiếm, cửa hàng bán sách ngoại văn trên phố Bà Triệu, cửa hàng bán sách cũ trên phố Lý Thường Kiệt và một vài văn phòng hướng dẫn du lịch tìm kiếm cuốn sách đó nhưng không thấy. Tuy nhiên, kết quả thu được là một địa chỉ. Đến đúng địa điểm được chỉ dẫn nhưng tiếc thay người cần tìm lại đi vắng, chiều mới gặp được trong khi chiều chúng tôi phải đi rồi. Không cam tâm, hai đứa chúng tôi lại đi vòng quanh phố cổ và điểm dừng chân là phố Hàng Bè.
- Ây, dừng lại, dừng lại, chỗ kia có nhiều sách. Điều dưỡng gấp gáp nói.
Bóp phanh, dừng xe và vào ngay không chần chừ.
- Cô ơi, cô có sách hướng dẫn du lịch Lào của Lonely Planet không ạ?
- Đợi chút, cô tìm lại xem.
Oa, thình thịch...hồi hộp cứ như khi tìm tên, số báo danh trên bảng danh sách thí sinh trúng tuyển vào đại học vậy.
- Có hai quyển cháu ơi, một quyển chỉ nói về Lào còn một quyển nữa nói về các nước Đông Nam Á luôn đây. Cháu lấy quyển nào?
Hơn cả mong đợi, tôi đáp ngay:
- Cháu chỉ cần quyển Lào thôi cô ạ, bản mới nhất cô nhé, lần xuất bản thứ bẩy.
Xin cung cấp thêm một thông tin hữu ích mà tôi tìm hiểu được là lần xuất bản tiếp theo của cuốn sách hướng dẫn du lịch Lào của Lonely Planet là vào tháng hai năm 2014.
Ôm sách như ôm cục vàng cùng với vẻ mặt tạm gọi là thỏa mãn, chúng tôi đi mua quà cho anh Núc. Tôi chọn cho bạn mình một hộp ô mai và một hộp sen sấy khô ở cửa hàng ô mai Hồng Lam – Tinh hoa quà Việt, một thương hiệu quà tặng có tiếng , tự thấy cũng khá lịch sự.
Trước đây, cứ mỗi dịp về nước, chủ yếu là dịp tết và nghỉ hè, anh Nook đều mang quà cho cả nhóm. Khi thì là chuối sấy, khi thì là khô mực, có khi lại là những viên kẹo kì lạ. Nhớ có lần mấy anh em ngồi tám và ăn quà luôn tại chỗ mà quên mất là đang trong giờ học và giảng viên vẫn liên tục nói những điều không thể hiểu nổi ở phía trên bục giảng. Thế nên bị phạt đứng cả buổi. Thế nhưng vẫn nhăn nhở nhìn nhau cười. Một thời đã xa.