What's new

[Chia sẻ] Về Xuyên Mộc ăn đám hỏi

fxnguyen2008

Phượt thủ
Lâu rồi làm biếng viết bài review mấy chuyến đi, thấy mọi người cũng vậy (chắc ém làm của riêng :D ) nên mình xin post một chuyến đi gần đây cho zui diễn đàn:) cũng như giới thiệu thêm một đoạn đường khá hay mà các bác có thể sử dụng trong các chuyến sau. Bài viết mang nặng tính chất tự kỷ, (giả bộ) suy tư sâu sắc và sến súa. :D

"Quê ngoại" (Bàu Lâm - Xuyên Mộc - Vũng Tàu) không phải là nơi sinh sống từ rất lâu của dòng họ bên ngoại tôi. Nó chỉ là nơi mà các dì, cậu và bà ngoại tôi vì thời cuộc từ Ninh Thuận phải di cư vào đây. Mặc dù dòng họ bên ngoại không còn nhiều như hồi xưa và bà ngoại tôi cũng đã mất được 4 năm rồi nhưng mỗi lần đi từ SG về Xuyên Mộc, hoặc từ ngoài Ninh Thuận vào đây tôi đều thân thương gọi những chuyến đi này là "về ngoại".

Tôi lên kế hoạch cho chuyến đi khi nhận được trát báo tin là Chủ Nhật (2.11) về ngoại để bưng mâm quả cho đám hỏi một anh trong dòng họ (tôi thích gọi là anh vì anh lớn tuổi hơn và đặc biệt vì anh sắp có vợ :) mặc dù xét về thứ bậc thì tôi lớn hơn). Không như những lần trước tôi đều về ngoại bằng xe Hai Trâm, chỉ việc lên xe, khoảng 2 tiếng rưỡi chen chúc trên xe là sẽ về tới quê ngoại. Lần này tôi lại muốn đi bằng xe đạp, cũng nhân tiện làm 1 chuyến đi xa đầu tiên với chiếc xe mới mua. Lại nhắc đến cái chữ "đầu tiên", lần đầu tiên tôi đi chiếc xe đạp này tôi đã té chổng vó (lý do là vừa lái 1 chiếc vừa dắt thêm 1 chiếc và đi với tốc độ nhanh) , cái ngã làm tôi trật cùi chỏ phải băng bó gần cả tuần mà vẫn còn đau, tới tận bây giờ (2 tuần) mỗi lần cùi chỏ chạm vào tường hoặc cái gì đó nó lại nhức nhối làm tôi tức tối không chịu được cái ngu của mình.

Tôi khá háo hức với chuyến đi khi mẹ tôi cũng từ quê vào chung vui, họp mặt với mấy dì nhưng trớ trêu trước ngày đi thì mẹ tôi lại phải ở nhà chăm sóc bà nội bị bệnh, thế là em tôi cũng chẳng xuống, anh thì bận, trong nhà chỉ còn mỗi mình tôi đại diện. Thôi thì một mình cũng được, tôi cũng quen một mình rồi mà.

Tôi xuất phát vào lúc 5h45 sáng thứ 7 trong khi dự định ban đầu là 4h sáng, 4h sáng đi thế quái nào được khi tôi còn hưởng ứng hậu halloween bằng bộ phim ma The Conjuring đến tận 3h sáng. Haizz, tôi đã ngủ được 2h30p trước chuyến đi. Kỷ lục trong tất cả các kỷ lục về ít ngủ trước đây của tôi. Nhưng cũng chẳng sao, tôi đâu có bị áp lực thời gian đâu, quãng đường dự tính chỉ hơn 100km, vị chi là 5 tiếng yên dính mông với tốc độ 20km/h, còn lại cứ tha hồ ngắm cảnh, nghỉ ngơi, chụp hình.

Lại nhớ lần đi Đà Lạt Noel 2013, ngày đầu tiên xuất phát từ SG tôi buộc phải leo đèo Bảo Lộc trước khi trời quá tối và quãng đường là 180km cả đèo, và hôm đó tôi đã đạp như điên, đạp không còn biết nghỉ ngơi là gì, hậu quả là cái đầu gối tôi sưng vù, 3 ngày nghỉ ngơi trên ĐL không giúp nó hồi phục và tôi đành bỏ dỡ chuyến leo núi Lang biang, từ đó về sau tôi đã rút ra kinh nghiệm, đặc biệt với những chuyến đi dài ngày: "Dù gấp gáp hay nhàn hạ, trăm cây 1 ngày là đủ".

Quay về với chuyến đi, tôi đạp một mạch tới phà Cát Lái và chỉ dính một đoạn kẹt xe nhỏ trên cây cầu dẫn tới phà, lần đầu tiên tôi biết phà là gì cũng tại Cát Lái trong chuyến đạp xe hồi hương Ninh Thuận mùa hè đỏ lửa 2013. Lần đầu tiên còn háo hức ra đứng phía sau ngắm nhìn chụp hình chứ mấy lần tiếp theo cứ mặc kệ, thảnh thơi check đường đi, đọc mấy thứ lung tung trên ****book, nhắn đôi tn :v Tôi chỉ hơi khoái đoạn đường khi vừa qua phà Cát Lái đến rừng cao su Nhơn Trạch khi mật độ xe cộ ở đường này cũng còn thấp và mấy quãng rừng cao su cũng khá đẹp, tôi dừng lại một lần ở đây cho bữa sáng và dừng thêm 1 lần ở thảm hoa Lạc vàng trên đường. Quãng đường tiếp theo ngang qua khu công nghiệp Nhơn Trạch tôi chẳng khoái cho lắm khi có quá nhiều xe tải, nhà máy ở khu vực này. Tới khúc này tôi chỉ biết cắm cúi đạp thật nhanh cho qua đoạn này. Chặng này kéo dài 40km.
IMG_9280 by nguyênvũ, on Flickr

CRW_9346 by nguyênvũ, on Flickr Hoa Lạc Vàng.

Chặng đường tiếp theo là QL51 nối giữa Biên Hòa và Vũng Tàu, đoạn này chắc các bác đều biết, thật sự kinh khủng khi tôi phải đi chung với gió bụi, tiếng còi xe và cả những xe máy chỉ thích đi ngược chiều. Rất may mắn là đoạn này chỉ kéo dài 18.5km và đường đẹp nên tôi cũng đẩy tốc độ lên khá nhanh để có thể mau chóng thoát qua quãng đường này. Tôi cũng tiếp tục dừng chân ở Nghĩa trang Liệt sỹ Long Thành, nói là "tiếp tục" khi lần đầu tiên đạp xe qua đây cùng 1 thằng bạn cách đây 1 năm rưỡi, chúng tôi cũng dừng chân nơi đây chụp đôi tấm hình và nghỉ ngơi.

P1200785 by nguyênvũ, on Flickr fxnguyen2008 và Huỳnh Phúc Sài Gòn - Phan Rang+ 2013

P1200794 by nguyênvũ, on Flickr Nghĩa trang liệt sỹ Long Thành

IMG_9283 by nguyênvũ, on Flickr

Lần này cũng vậy, quỹ thời gian của tôi còn dư rất nhiều nên tôi sẽ tận dụng nghỉ ngơi triệt để, cũng dịp để phơi mấy thứ áo quần tôi giặt từ chiều tối hôm qua chưa kịp khô đã bị nhét không thương tiếc vào balo. Một cô bé từng nói với tôi: "Lúc lái xe một mình đi đâu đó em không buồn nhưng lúc dừng lại lại thấy mang mác buồn". Trước đây tôi cũng vậy, cũng bâng khuâng buồn trên con đường độc hành nhưng giờ chắc không còn nữa, tôi lại tìm thêm được một thú vui khác khi độc hành, quyển sách này tôi cũng chỉ mới đọc được phân nửa, và chuyến đi này là cơ hội tuyêt vời để kết thúc nó. Tựa đề cuốn sách là "Nhắm mắt thấy Paris" còn tôi nhắm mắt lại toàn thấy em, rõ ràng như đang đứng bên cạnh tôi vậy. Một chút lãng mạn trên con đường độc hành. :)
 
Last edited:
IMG_9289 by nguyênvũ, on Flickr Nhắm mắt thấy Paris

Một điểm khác biệt giữa đi xe máy và đi xe đạp, khi đi xe máy, trên một con đường quốc lộ nhiều xe, khói bụi có thể sẽ không ảnh hưởng đến bạn quá nhiều khi bạn đã trang bị đầy đủ áo khoác, kính, khẩu trang, hầm bà lằng thứ để chống bụi, gió...và bạn cũng sẽ nhanh chóng vượt qua đoạn đường chán phèo đó. Tuy nhiên với xe đạp, những đoạn đường như QL51 đó lại là một trong những đoạn mà tôi ghét nhất, tôi không khoái mang khẩu trang khi đạp xe bởi vì tôi cần phải thở hồng hộc, và tôi cũng chẳng thể mang áo khoác đạp xe giữa cái thời tiết oi bức như vậy được, tôi cũng chẳng thích mang kính mát cho lắm nên điều duy nhất tôi có thể làm là tránh xa đến mức thấp nhất những con đường quốc lộ như vậy! Ôi Hà Nội, mặc dù tao thích ra thăm mày lắm nhưng nghĩ đến QL1A tao lại ngán ngẩm lắm.
Sau gần 1 tiếng "ăn khói nuốt bụi" thì tôi cũng đến ngã rẽ vào đường Mỹ Xuân-Ngãi Giao-Hòa Bình dẫn thẳng về quê ngoại. Con đường này kéo dài 45km và đây chính là "highlight" của chuyến hành trình. Tôi cực kỳ thích con đường này, đường to vừa phải, chất lượng tốt, ít xe và có rất nhiều cây che bóng mát hai bên đường.
IMG_9296 by nguyênvũ, on Flickr

Đôi chỗ thỉnh thoảng còn có cả những con đường đất nhỏ thơ mộng dẫn sâu vào những ngôi nhà phía trong, quang cảnh khu vực này khá tương đồng với một số vùng trên Tây Nguyên như Lâm Đồng, Đaklak.

IMG_9298 by nguyênvũ, on Flickr

Tôi dừng chân nghỉ trưa tại một quán cơm dọc đường khi đã đi được khoảng 80km và đồng hồ điểm 11h30. Thực đơn cho bữa trưa là một dĩa cơm + măng + thịt kho. Không ngon lắm nhưng cũng đủ giúp tôi tiếp tục chặng đường hơn 20km còn lại. Lại thèm "cơm nhà" :) Kế bên quán cơm là một hồ nước ko lớn lắm và có duy nhất một căn nhà bên cạnh, khung cảnh cũng được xếp vào mục "trữ tình lãng mạn"

IMG_9305 by nguyênvũ, on Flickr

Cả chặng đường 45km có vô số dốc, đặc biệt từ khúc nghỉ trưa đến tận Bàu Lâm (quê ngoại) tất cả đều có đặc tính là thoai thoải lúc lên và đâm đầu bổ nhào lúc xuống. Con xe mới của tôi lúc đi đường bằng thì hơi tốn sức vì bánh khá to bám đường, nhưng lúc leo dốc thì khá ngon, những con dốc dài khủng bố cả 500m, 1km tôi đều leo đều đều khá ngon ơ và chỉ tốn một nửa sức lực so với lúc còn xài xe cũ.
IMG_9303 by nguyênvũ, on Flickr

Cách khoảng 7km trước khi đến nhà ngoại có hồ Sông Ray, tôi cũng đã từng nghe đến nhưng chưa bao giờ tham quan cả, lần này tôi quyết tâm lần mò tới gần hồ chơi. Nhờ vào sự trợ giúp đắc lực của google map trên cái stupid phone thì tôi cũng đã tìm được đến đập nước của hồ Sông Ray. Hồ không lớn lắm khi tôi có thể dễ dàng nhìn thấy bờ bên kia
IMG_9318 by nguyênvũ, on Flickr
IMG_9319 by nguyênvũ, on Flickr

Đứng từ trên đập nước có thể thấy thấp thoáng xa xa một nhà thờ nổi bật lên giữa không gian rộng lớn.
IMG_9323 by nguyênvũ, on Flickr
 
Tôi đến nơi lúc 2h30 trước cái nhìn ngạc nhiên của mọi người. Trước giờ mấy đứa cháu đi về toàn xe đò hoặc xe máy, tui là thằng đầu tiên đi xe đạp. Mới dỡ balo xuống đã được mấy dì xúm lại hỏi, "mệt k con???" "Sao ko đi xe đò mà đi xe đạp chi cho khổ thế?" "Body đã "chuẩn" như vậy rồi, làn da đã "mặn mà" như vậy rồi mà còn ham đạp". Hehe, tôi cũng dự đoán trước được những câu hỏi khó trả lời vầy nên cứ cười trừ "Da đen mới men-lì dì ạ" :v

Chiều + tối đó tôi đi lòng vòng thăm nhà mấy người bà con, nói dăm câu chuyện. Tối đó tôi leo lên giường lúc 9h (siêu sớm) khi tôi đã khá đuối với cái 100km giữa trời nắng chang chang suốt chặng đường đi và giấc ngủ chỉ kéo dài 2h30p ngày trước. Ở dưới này mọi người đi ngủ khá sớm khi 9h là đã rất vắng bóng xe và bóng người, không khí vô cùng yên tĩnh, tôi tắm rửa rồi ra ngoài khoảng sân rộng để tận hưởng cái cảm giác thôn quê. Tôi luôn luôn là vậy, cứ nhìn thấy bầu trời sao chi chít là tôi lại cảm thấy thoải mái và yên bình, cái cảm giác ít bao giờ có được khi nhìn lên bầu trời tẻ nhạt ở Sài Gòn.

Lễ đám hỏi diễn ra khá vui, mấy dịp lễ lạc này đối với tôi, "vui" có nghĩa là đồ ăn ngon, chung bàn toàn là những người cùng trang lứa, nhậu tốt và sau đám hỏi là một giấc ngủ thẳng cẳng :) Tôi dành buổi chiều và tối ngày hôm đó chỉ để nghỉ ngơi và ăn uống, qua nhà một dì thì được đãi bằng một nồi cháo gà + gà :) Ăn 3,4 chén rồi mà dì cứ ép ăn thêm "cho có sức mai mà đạp", đến nhà dì khác lại được đãi cơm + sườn non rim ngon bá cháy, tôi tiếp tục "chiến đấu" được thêm 3,4 chén mà dì cứ lặp lại điệp khúc "ăn cho có sức mai mà đạp". Tôi mà ở lại đây 1 tháng chắc sẽ cải thiện được cái body của mình quá. Haha. Tạm biệt hết mấy dì, tôi về nhà ngủ khi đồng hồ đã điểm khoảng 11g.

Tôi chẳng có tấm hình nào ở lễ đám hỏi cả khi mà tôi chẳng có hứng thú lắm đến việc chụp ảnh những dịp như vậy. Cứ nghĩ đến cảnh 1 bác quay phim với 1 anh chụp hình cứ lăng xăng bắt người này bưng cái kia lên để chụp hình, chủ nhà đứng vô phát bao lì xì từng người để quay phim, người này phải bưng mâm quả này đứng ra đây cho rõ mặt, làm 1 pô rồi mới lùi lại đến người khác là tôi thấy phát ớn. Cái suy nghĩ của tôi nó có phần đơn giản và thực tế hơn khi tôi chỉ muốn chụp những thứ mà sau này mỗi lần xem lại đều có thể mang những cảm xúc xưa quay về, chứ không chỉ chụp cho đủ nghi thức, cho đủ album, chụp càng nhiều càng nhiều tiền.

4h30 thứ 2, chuông reo, tôi cùng 2 người khác phải dậy chuẩn bị cho chuyến lên lại SG. Bác tôi và anh con trai đi xe máy, còn tôi đi xe đạp. Lúc gần đi, dì tôi cứ nhẹ nhàng cằn nhằn :"Thôi bắt xe lên SG đi, dì cho tiền nè" Tôi cười trừ từ chối, dì đâu thể nào thay đổi được suy nghĩ của một thằng con trai 22 tuổi đầu còn nông nổi như tôi. Dì cứ nhắc chừng chút một "Mang áo khoác vào, cài nút vào, mang khăn choàng vào, không có dì cho nè bla bla bla" Tôi cũng hơi cảm động khi dì vẫn quan tâm đến cháu như thế, có cảm tưởng dì như là mẹ tôi vậy đó. Những tình cảm, mỗi quan hệ dễ sinh ra thì cũng dễ mất đi. Nhưng những tình cảm mặc định, có sẵn lúc mới sinh ra lại kéo dài mãi mãi, ảnh hưởng đến cuộc đời ta cho dù ta có như thế nào. Cho nên đừng cố gắng phá vỡ những mối quan hệ thiêng liêng đó, không ai yêu ta nhiều, vô điều kiện bằng chính họ đâu.

Quay về lại với chuyến đi, tôi xuất phát lúc 5h khi màn đêm vẫn còn đang ngự trị, mấy tia nắng đầu tiên vẫn chưa thể bùng thoát ra khỏi đường chân trời để rọi sáng trên con đường tôi đi, rất may con đường ấy chẳng có cái ổ gà nào như phần lớn các con đường trên khắp Việt Nam, cho nên dù trời hơi tối và thả dốc 40,50km/h mà tôi cũng chẳng lo lắng gì nhiều.
Con đường Mỹ Xuân-Ngãi Giao- Hòa Bình đi lúc sáng sớm thật là tuyệt vời, tốc độ của tôi luôn duy trì ở mức 25km/h mặc dù vô số dốc tôi phải leo và được thả. Mặt trời ở sau lưng, cái lành lạnh, tinh khiết của sáng ban mai mang lại cảm giác vô cùng sảng khoái cho tôi. Tôi kết thúc 45km đầu tiên khi đồng hồ mới chạm đến con số 7. Tiết mục tiếp theo là bữa sáng với cơm tấm, sườn nướng, trứng opla. Tất cả chỉ vỏn vẹn 15k cho một dĩa cơm hoành tráng. Quá rẻ và chất lượng so với SG. Mặc dù những điểm mà tôi ghé chân, họ đều biết tôi là khách ở xa tới ( xe đạp + hành lý) quá khác thường so với dân bản địa nhưng tôi vẫn không bị chém. :) May mắn là thế.

Nghỉ ngơi 1 tiếng ăn sáng đọc sách, gọi điện hỏi thăm cô bé láng giềng cũng đang vivu trên chuyến đi Bình Thuận- Đà Lạt, tôi đủng đỉnh xách mông đi tiếp, vẫn còn rất sớm khi tôi có bài kiểm tra tiếng Nhật lúc 3g chiều. Chắc chắn tôi sẽ về đến nhà trước 12h trưa.

Chặng đường QL51 tiếp theo (18.5km) tôi đạp nonstop trong vòng 45p trước khi rẽ vô con đường vào khu công nghiệp Nhơn Trạch, điểm nhấn ở cung đường này là tôi tình cờ phát hiện ra một con đường xuyên rừng cao su rất đẹp. Vì thường xuyên đi Củ Chi nên tôi thấy được sự khác nhau rất lớn giữa cây cao su Củ Chi và ở Nhơn Trạch. Ở Củ Chi cây vươn cao và khá thẳng, ở Nhơn Trạch cây thấp hơn rất nhiều và có nhiều cành chĩa nhiều hướng. Tôi đoán có lẽ khoảng cách trồng ở Nhơn Trạch khá thưa nên cây không cần phải vươn cao lấy ánh sáng.

CRW_9356_1 by nguyênvũ, on Flickr
Rừng cao su Nhơn Trạch
CRW_9353 by nguyênvũ, on Flickr
CRW_9350 by nguyênvũ, on Flickr
Tôi đến phà Cát Lái lúc 10h30 và vượt hơn 16km về đến nhà lúc kim đồng hồ chỉ vừa chỉ sang 11h chút xíu chấm dứt chuyến đi đầu tiên với chiếc xe mới quá thành công và nhiều cảm xúc. Chắc chắn nó sẽ đồng hành cùng với tôi trong ít nhất 1,2 năm tiếp theo và tao cũng rất mong mày có thêm một "bạn đồng hành" khác đấy Giant Rincon ạ! :D

Kỉ niệm chuyến đi SG - Xuyên Mộc 1-3/11/14
Chudu
 
Em đi xuyên qua thành Tuy Hạ? Anh nhớ là đường đó cấm mà?

Cám ơn a! Nhờ có a comment e mới biết tới địa danh "thành Tuy Hạ". Dạ đúng rồi a, khu đó hình như giờ thuộc bên quân đội thì phải, không đi được. Em vẽ map mà quên để ý chỗ này nên web nó vẽ đi ngang thành luôn.
Gửi a lại map đúng đã sửa đổi :D
http://ridewithgps.com/routes/6467760
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,144
Bài viết
1,173,967
Members
191,970
Latest member
intuikraftf
Back
Top