Béo yêu ở nhà nhé, ông xã đi phượt đây…
(Tặng vợ yêu của anh
thân tặng cho những ai đã có gia đình nhưng vẫn máu đi phượt)
Hà Nội thân quen, Hà Nội xô bồ,
Hà Nội ngột ngạt…
Cuộc sống bình yên, guồng quay đều đều,
con người ngột ngạt…
Từ trong suy nghĩ, trong những giấc mơ, trong gối êm chăn ấm, anh vẫn nghĩ, có một ngày anh sẽ lại khoác ba lô lên đường… Không phải anh tìm kiếm sự tự do cho bản thân (ngày xưa đi phượt bao nhiêu nơi, anh vẫn đưa em đi cùng đó thôi). Giờ em đang có bầu, hay sau này bận chăm sóc con cái, chắc anh sẽ phải nghĩ cho gia đình và hạn chế đi hơn. Nhưng hạn chế không có nghĩa là anh sẽ ở nhà hẳn mà chỉ đi ít hơn thôi. Anh biết em cũng không cấm anh chuyện đi phượt, nhưng ánh mắt em luôn buồn khi thấy anh lại xếp ba lô để chuẩn bị lên đường, nhất là trước khi đi, anh đang khiến em không vui… Anh đã định ở lại, nhưng nghĩ đến phút cuối rồi mà báo hủy sẽ ảnh hưởng đến đoàn, vậy là anh vẫn quyết định đi. Anh lên đường với một tâm trạng như vậy, nửa muốn ở lại làm tròn bổn phận một người chồng, nửa muốn lên đường để tìm sự cân bằng cho bản thân, tìm sự trải nghiệm trên những cung đường khó khăn, khúc khuỷu, để khi trở về thêm yêu quý cuộc sống hiện tại… Nhưng (lại nhưng), như từ trước đến giờ, anh biết em vẫn luôn hiểu và ủng hộ quyết định của anh. Vậy là anh lên đường, chập chờn giấc mộng trong lắc lư của chuyến xe đêm và bảng lảng sương giăng phố núi…
Quản Bạ núi cũng có đôi
Tôi nay đi phượt, mồ côi một mình…
Lộ trình ngày hôm nay của anh sẽ là Hà Giang – Quản Bạ – Mèo Vạc. Lại những công việc quen thuộc trước những chuyến đi. Kiểm tra xe, đổ xăng, buộc đồ. Bạn đồng hành của anh là một cô bé có nhiều kinh nghiệm đi phượt. Cô bé này sẽ đi cùng anh suốt cuộc hành trình. Hai anh em luôn vui vẻ, thân thiện và tình cảm, nhưng trong thâm tâm, anh luôn mong, người ngồi sau lưng anh… là em.
Đường từ Hà Giang lên Quản Bạ tuy có đèo dốc nhưng cũng không quá khó đi. Không khí thật trong lành, không chỉ đem lại sức sống mới và gột rửa sạch những bụi bặm cho buồng phổi mà còn đẩy lùi những lo toan bề bộn trong tâm trí (mặc dù anh chả thấy những lo toan bề bộn đó có gì không hay cả. Được lo toan, được bon chen để đem lại một cuộc sống đầy đủ hơn cho những người mình yêu thương là trách nhiệm và hạnh phúc của một người đàn ông). Trong cuộc hành trình, anh sẽ tạm quên những chuyện đó đi, để sống cho riêng mình một vài ngày. Tự nhiên anh lại nghĩ đến mẹ em, chưa bao giờ dám đi chơi xa quá hai, ba ngày để luôn có mặt ở nhà lo toan, nấu nướng, chăm sóc chồng con. Mẹ đã làm việc đó gần ba mươi năm. Và mẹ vẫn mỉm cười, vẻ mặt mẹ luôn bình yên khi làm những công việc đó, trong khi anh làm chồng mới 2 năm, 5 tháng, 11 ngày mà đôi khi đã thấy mệt và cần được nghỉ ngơi. Thật xấu hổ.
Trên đường đi anh chụp một vài cảnh mà anh nghĩ là em sẽ thích. Một vài bông hoa dại ven đường, lũ trẻ và những em cún. Những em cún miền sơn cước luôn có bộ lông xù (để bớt lạnh) và mập mạp. Chân em nào cũng béo múp míp. Giá như em ở đây, để có thể sờ vào chân mấy em cún này, chắc em sẽ thích lắm…
Trên đường đi, anh thấy vui. Khi ăn tối, đánh bài, nói chuyện tếu táo cùng mọi người, anh cũng luôn vui. Đầu óc không nghĩ ngợi gì. Miệng có thể nói những chuyện đùa bậy bạ nhưng tâm phải sáng và ánh mắt cười phải trong veo… Trong đoàn có những cô bé rất xinh và thân thiện, lại hay cười nữa. Anh luôn thưởng thức những con người như vậy. Ngắm nhìn và mỉm cười. Và trong đầu nghĩ đến em. Anh gọi điện cho em nhưng em chưa nhấc máy. Anh biết, khi em đang giận, ngày đầu tiên xa anh, em sẽ chưa nhấc máy đâu. Anh nghĩ trong đầu đến nét mặt và những lời giận dỗi, nhõng nhẽo của em (“không thèm”) khi em đang nằm trên giường, nhìn vào màn hình điện thoại, để chế độ silent và làu bàu với anh… Thôi thì em ngủ ngon…
Người ta đi phượt có đôi
Tôi nay đi phượt, mồ côi một mình…
Last edited: