What's new

Vu lan báo hiếu

nguoilangbat

Huyền Vũ
Lại đến một mùa Vu Lan, một mùa mưa dầm dề gieo nhiều nỗi niềm vào lòng người.

"Vu Lan" - hai tiếng ấy chắc là hơi lạ tai với bà mẹ quê, vốn chỉ biết tới ngày này dưới cái tên khác: xá tội vong nhân - rằm tháng Bẩy. Mẹ quê, mẹ không có nhiều cách mỹ miều để bày tỏ tình thương với con cái, như là ôm hôn con, rót vào tai con những lời âu yếm; không phải chuyện gì cần nói mẹ cũng chia sẻ được với con, và không phải chuyện gì con cũng có thể tâm sự với mẹ. Vì mẹ là mẹ quê, chân thật và cam chịu; vì có lẽ, con và mẹ khác nhiều về ý thức hệ...

Nhưng lũ chúng con biết rằng, dù đã lớn khôn, mỗi lần về nhà chơi, lúc con đã ngủ rồi, mẹ vẫn nhẹ nhàng bước tới buông màn giúp con (mà con vẫn hay quên) khi trời hè dung dưỡng đầy muỗi; đắp thêm cho con một tấm chăn khi trời đông lạnh giá con nằm co ro chỉ vì lười lấy thêm chăn. Chỉ khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau, con mới nhận ra có bàn tay mẹ chăm sóc...

Lũ chúng con biết rằng, mẹ vẫn nhìn như thể nhìn trộm, xem con có gầy hơn không, da có đen đi nhiều hay không, có buồn bực không trước vài lời căn dặn rất dè dặt của mẹ - tưởng như phải nghĩ cả nhiều ngày mẹ mới nói ra, vì lo con phật lòng...

Lũ chúng con biết rằng, những miếng ngon mẹ vẫn phần con, ngay cả khi con không còn nhỏ nữa. Và chúng con cũng đủ lớn khôn để biết rằng, không phải là mẹ không thể ăn được nhiều, không phải mẹ cần kiêng, cũng không phải là mẹ chỉ thích ăn những miếng xương xẩu...

Đàn con nay lớn khôn, đã sải bước chân xa quê, xa nhà, xa mẹ. Có những chiều như buổi chiều nay, mưa miên man, con biết rằng ở nhà bố vẫn đang đi dạy học, chỉ có mẹ quê giữa một trời tĩnh lặng, biết rằng mẹ mong con rất nhiều.

Mẹ đợi nhé, con sẽ gọi điện về ngay bây giờ.

[video=youtube;6VVM_eFbebM]http://www.youtube.com/watch?v=6VVM_eFbebM&feature=related[/video]
 
Tặng tất cả chúng ta bài hát này, một bài hát thật ý nghĩa và cảm động về Mẹ:

[video=youtube;xeVTIAUqnTM]http://www.youtube.com/watch?v=xeVTIAUqnTM[/video]​
 
Tối qua, mình nhận được email của một người em trai nhóm tình nguyện.
Trong email có 3 bài về Vu Lan báo hiếu, mình xin chia sẻ với mem Phượt 2 bài mình thích nhất.

một bài thơ về mẹ mà lâu lắm rồi, hôm nay mình mới có dịp đọc lại và một bài viết khá cảm động về mẹ

NGÀY XƯA CÓ MẸ

Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con từng muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu ở trong con
Nếu có đi một vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn vẫn không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật lên tiếng Mẹ.
Mẹ! Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành con chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ! Có nghĩa là bắt đầu
Cho Sự Sống, cho Tình Yêu, cho Hạnh Phúc
Mẹ! Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng
Mẹ chưa sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ nay hóa trắng
Biết bao trẻ thơ lại chào đời và lớn dần theo năm tháng
Biết bao người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ thơ gọi mẹ ngân nga trên quả đất này
Thành âm thanh không thể vắng lặng
Mẹ! Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đốm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng
Cháy trong đêm tối
Mẹ! Có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi, không đòi lại bao giờ
Cổ tích của những ai còn mẹ là:
"Ngày xưa có một công chúa" hay"Ngày xưa có một ông vua"
Cổ tích của con là:
Ngày xưa có mẹ.


MẸ TÔI
Tác giả: Khuyết danh
(Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
“Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

Mẹ yêu con lắm,
Mẹ...".
 
Mẹ Mèo đã mất được hơn 2 năm rồi. Giờ Mèo chỉ có thể mua một bình hoa, sắm ít hoa quả cúng rồi đốt vài xấp tiền vàng cho mẹ thôi.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,674
Bài viết
1,171,061
Members
192,338
Latest member
senrilamaha74com
Back
Top