Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.
Tiếp tục chạy thêm thì đến một ngã tư,ở giữa có 1 vòng xoay nhỏ,đặt một tượng đúc 2 thanh niên (không biết ý nghĩa gì),không được mỹ thuật cho lắm.Thật tình mà nói,Campuchia là một đất nước có một nền mỹ thuật lừng danh thế giới với những tượng điêu khắc trên các đền đài bằng đá,tiêu biểu nhất là quần thể kiến trúc Angkor,vậy mà các tượng đài hiện đại thì …xấu tệ.
Chợ Dambae,thuộc tỉnh KampongCham.(chú thích trong ảnh sai)
10h40’,chúng tôi dừng chân,mắc võng,tạm nghĩ tại một vườn cây thưa bên đường,cách chợ ngã tư vừa qua khoảng 1km.Đây là địa phận tỉnh KampongCham,có lẽ vì vậy mà tôi đã thấy nhiều người Chăm chở nhau trên đường từ Kratie qua.
Nằm tòn teng trên võng,trông ra phía đường,bây giờ tôi mới nhìn kỹ những chiếc xe chở khách chạy ngang qua,vừa ngạc nhiên,vừa kinh hãi mà lại không thể không tức cười.Bởi vì cái sự quá lỏng lẻo trong việc kiểm soát vận tải công cộng : xe đò cứ chở vô tư,nhét đến không còn chỗ nhét trong xe,thì cho lên mui,không khoái ngồi trên mui thì cứ đong đưa,vắt vẻo phía sau đít xe,trên cái “mớ tòn teng” hàng hóa cùng những chiếc honda được buộc “thật chặt”!Chỉ có trời mới biết cho cái “sự tồn vong” của cái thằng cha đang vô tư ngắm cảnh vật chạy “thụt lùi” với vận tốc của cái con Mẹc xì đì thứ thiệt.Tài xế làm gì thấy được anh ta vẫn còn ngồi đó hay đang…chạy bộ rượt theo xe!!!Ấy là trường hợp xe tạm ngừng cho khách xuống,rồi chạy tiếp trong khi anh ta chưa kịp …cài nút quần trong buội cây!Còn trường hợp bi thảm hơn là lở ngủ gục rồi lọt xuống đường thì có lẽ anh ta không còn cơ hội… chạy bộ nửa!Có một điều lạ là tôi chưa thấy “dấu tích tai nạn giao thông” lưu lại trên đường!
Nhìn xe qua lại hoài cũng chán,tôi thầm nghĩ vẫn vơ.Chợt trông thấy ống bơm xe nằm vắt ngang túi hành lý phía sau con Daehan,tôi bổng nhớ một điều.Dù không tin dị đoan nhưng tôi cũng không hề dám nói “gở” trong cuộc hành trình ngàn dặm.Tuy nhiên,sau 22 ngày êm xuôi trên đường thiên lý,thấy nẻo về nhà cũng chẳng còn xa,tôi bèn nói lên phát hiện của mình với bà xã : ông biết không,tới giờ này hầu hết các món mình mang theo đều đã được sử dụng,nghĩa là mình đã không phí công mang theo,ngoại trừ…vài món vẫn chưa hề dùng tới và mình cũng mong là sẽ không phải “đụng” tới chúng,đó là bu-gi,cây cạy vỏ và ống bơm.Bà xã phì cười và tôi cũng khoái chí trong bụng về cái sự…tếu táo vô tư của mình.He he,trời bất dung gian đảng,câu nói vừa bất ngờ nêu lên trong phút giây vui vẻ,bổng trở nên linh ứng lạ lùng ! Sau 50 phút nghĩ ngơi,ăn uống,chúng tôi thu dọn võng và trở ra xe,chuẩn bị tiếp tục hành trình.Khi vừa ngồi lên yên,đá chân chống,tôi bổng cảm thấy có sự bất thường,nhìn lại bánh sau thì ôi thôi…một không ngờ xuất hiện : bánh sau xẹp lép.Đúng là “thần khẩu hại xác phàm”,mấy chục ngày qua quên mất tiêu nó(ống bơm),mọi chuyện êm ru,bây giờ vừa nhắc tới thì xảy ra chuyện!Nghĩ ngơi nãy giờ tưởng được khỏe,gặp chuyện này,thấy mệt hơn.Tui vội lấy ống bơm,thụt tổng cộng khoảng 40 phát,bánh xe cứng ngắt,nhưng chắc chắn đã bị xì. Thật không phải dễ tìm được chỗ vá ruột trên đất Campuchia này,dù tui đã trở lại khu chợ cách đó khoảng 1000 mét,cả chợ không có chỗ vá xe.May là xì lỗ mọt nên bơm xong vẫn có thể chạy được,không phải dẫn bộ vất vả.Cuối cùng phải chạy đến hơn 3km mới có chỗ vá xe,anh thợ làm rất kỹ,tiền công là 3.000 riel (khoảng 15.000đVN).