Thứ 6, ngày 08 tháng 9/2006 (tiếp)
4h chiều chúng tôi nghỉ chân tại 1 lán thảo quả của người Hmông nằm lưng chừng núi, gần 1 ngày trèo đèo lội suối lúc này tôi cũng đã thấm mệt, cả đoàn cũng mệt nên phải dừng chân nghỉ nhiều hơn. Có đoạn đường mòn khá quang đãng, ánh nắng có thể lọt tới nơi, những chỗ đó thường có rắn ra phơi nắng. Quả là có rắn thật, con rắn sặc sỡ với viền trắng viền đỏ dưới bụng, nằm hiền lành trên đường chúng tôi đi, con rắn đó có tên là Rắn Khiếm Đuôi Đỏ, anh Đạt đã kịp thời thông tin cho tôi biết. Tôi rất sợ rắn nhưng đi cùng nhiều anh em thợ rừng đã trấn an tôi được rất nhiều. Anh Lử trên đời không biết sợ cái gì mà vẫn phải kiêng nể rắn rừng. Anh nói ..cứ hễ gặp 1 con rắn ngay sau đó thế nào cũng gặp cả bầy rắn, có lần đi rừng 1 mình, đang đi nghe thấy phập 1 cái, quay lại thấy 1 con rẵn đã cắm sâu nanh của nó vào giầy của mình, may thay bữa đó anh đi giày của bộ đội, con rắn to hơn cổ tay, màu xam xám, đầu bẹt. Thấy rắn mình cũng hoảng chạy được vài bước vẫn thấy con rắn lủng lẳng ở đế giầy, lúc đó mình mới nhận ra nó cắn vào đế cao su quá sâu đến nỗi nó không nhả ra được... Bữa tối hôm đó anh được một bữa tươm tất ra trò, tiếc là không còn rượu nhắm.
Cứ gặp 1 con suối lớn là chúng tôi dừng lại lấy nước uống và rửa mặt nghỉ ngơi, 4h30h chiều trong rừng già, trời đã chạng vạng hoàng hôn, anh Lử sốt sắng động viên cả đoàn để sớm lên đường tới lán của anh trước khi trời tối. Lán của anh Lử nằm trong nương thảo quả, với anh mất khoảng 6 tiếng đi bộ từ dưới lên nếu không mang theo nhiều hành lý. Với đoàn đông như chúng tôi, anh ước tính chừng 8 tiếng sẽ đến lán của anh.. Đoạn đường càng đi càng lên dốc, tôi lại thấy mệt như lúc leo đoạn dốc ban đầu, mồ hôi rơi lã chã ướt đầm cả áo. Sợ trời tối nên ai nấy đều tăng tốc, tôi có mệt lắm cũng phải cố mà rảo bước theo vì sợ bị tụt lại phía sau trong cái bóng tối của rừng già bắt đầu phủ xuống khu rừng. Khoảng 5h30 khu rừng đã không còn 1 bóng nắng, chúng tôi đi trên lưng chừng núi nhưng nghe thấy tiếng suối reo dưới thung lũng rất rõ. Đi được 1 đoạn cậu nhất thấy 1 bóng người cởi trần, độc 1 cái quần lưng lửng đầu gối, nhảy qua nhảy lại trên những phiến đá dưới suối, nhanh thoăn thoắt như 1 con sóc, 1 lúc sau tôi mới biết đó là anh trai của anh Lử.. Thường thì anh Tráng ở dưới thôn nhưng mùa thu hoạch thảo quả sắp đến, anh lên đây để canh nương và thu hoạch. Anh Lử nói chuyện suối này rất nhiều cá gọi là cá chày suối, có con to đến 4 kg, chỉ bắt được cá vào lúc chạng vạng tối. Câu loại cá này không cần lưỡi câu, chỉ cần buộc con giun vào đầu thả xuống nước mà nhấc lên, cá cắn mồi rất chặt. Anh kể có lần anh làm 1 chùm mồi, câu được những 7 con. Những nguời đi làm thảo quả ở đây không ai mang theo thức ăn ngoài gạo và muối, tất cả các nguồn thực phẩm khác họ đều dựa vào rừng.
Nhìn thấy anh trai anh Lử dưới suối là tôi khấp khởi nghĩ bụng sắp tới nơi rồi, trời bắt đầu tối, tôi không còn nhìn thấy đường dưới chân mình, tôi đi theo quán tính và bước chân nhanh theo người đi trước. Anh Lử nói còn khoảng 600 mét, leo lên lưng núi phía kia là tới lán của anh, ấy vậy mà 600 mét cuối cùng của anh Lử sao mà xa thế, lúc đầu tôi còn bước đi hăng hái, càng đi dốc càng cao mà mãi chưa nhìn thấy cái lán nào, Cậu Thăng thấy tôi có vẻ không trèo lên nổi nữa bèn gỡ cái balô ra khỏi lưng tôi và đeo balô ra phía trước. Không còn hành lý nhưng tôi vẫn là người đi cuối cùng, cây gậy mang theo giờ cũng thấy nó nặng làm sao, duới gan bàn chân tôi tê tê giật giật, không còn cảm giác. Đoạn dốc 600 mét của anh Lử cuối cùng rồi cũng sắp hết, tôi đã nhìn thấy 1 căn lều phủ bạt xanh, phía trước lều là một đám rau cải xanh, xu xu và các loại rau sống, tôi gắng gượng leo lên. Còn chừng 10 mét nữa là tới lều tôi ngội phịch xuống đất. Anh em đã lên tới nơi, cậu Thăng thấy tôi ngồi trên tảng đá phía dưới liền chạy xuống đông viên tôi lên thế nhưng câu đầu tiên cậu ta nói lại khiến tôi càng thêm mệt mỏi thất vọng.. đây là lán của anh Tráng, anh trai anh Lử, lán của anh Lử cách đây chỉ 300 mét thôi. Tôi bắt đầu
ăn vạ, tôi nói là tôi không đi nữa, cho tôi nghỉ lại ở lán anh Tráng cũng được, lúc này trời đã tối hẳn, mọi người lại khoác hành lý lên vai, tôi biết là tôi không thể ngồi đây ăn vạ được nữa tôi lại tiếp tục lần mò theo các anh cho kịp. May thay đoạn đường từ lán anh Tráng đến lán anh Lử không còn nhiều dốc nữa, chúng tôi len lỏi qua nương thảo quả, lúc thì tôi dẵm vào bùn nước, có lúc dẵm xuống cả khe suối, lúc thì dẵm phải cái cây mục chắn ngang đường và tôi lăn ra ngã, kiểu ngã trông cũng rất..ăn vạ. Bước chân tôi đi liêu xiêu trệu trạo trong nương thảo quả nhưng rồi thấy anh em dừng lại tôi biết là chúng tôi đã tới lán anh Lử, lúc đó là 7h kém 5. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đã giữ được cuộc hành trình ngày đầu tiên đúng như dự kiến.
Việc đầu tiên là tôi lăn ra đống hành lý để ngả lưng và nhắm mắt lại, toàn thân rã rời nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Anh em hỏi han xem tôi có mệt không nhưng vì đã đến nơi rồi nên tôi cố gắng tỏ ra với mọi người là tôi còn mệt tí chút để mọi người đỡ lo lắng. Lán anh Lử là lán xa nhất so với lán của người dân dưới bản, anh làm lán xa như vậy cũng là để tiện việc đi săn. Lán chỉ dùng cho mục đích xấy thảo quả và thịt thú rừng nên rất đơn sơ, 2 phía dựng vào vách đá, phần còn lại anh đan bằng tre nứa và phủ 1 tấm bạt xanh còn mới. Anh em trong đoàn mọi người tập trung vào lo cho bữa tối, tôi nghỉ 1 lúc rồi lần mò ra suối, úp mặt xuống trong làn nước mát lạnh,uống đến đâu thấy dịu người đi đến đó, tôi thấy dễ chiu hơn rất nhiều, quay lại lán, 1 bữa cơm nấu vội cũng đã sẵn sàng. Bây giờ tôi mới thực sự đói, tôi chén 3 bát cơm, ăn với lạc rang và thịt kho và 1 ít đậu đũa. Anh em vừa ăn vừa uống rượu mừng cho không có bất trắc nào xảy ra trên đường đi, mừng cho tôi đến nơi mà vẫn nở được nụ cười. Tôi xin 1 ấm nước nóng để ngâm chân nhưng khốn nỗi lại không có chậu, 1 lúc tôi thấy anh Lử vác từ dưới suối lên 1 cái chậu hình chữ nhật, được khoét ra từ 1 đoạn cây, anh Nhỉ cẩn thận pha nước và muối vào chậu, nhúng tay kiểm tra xem có nóng quá không rồi mới bảo tôi ngâm chân, tôi lấy làm cảm động lắm. Tôi biết nếu tôi không ngâm chân và massage chân tối nay, thì chặng đường ngày mai tới khu vực có vượn sẽ còn mệt mỏi hơn cả hôm nay, biết thế nên tôi chăm sóc cho đôi chân rất kĩ.
Các anh đốt một đống lửa to trước lán, ai nấy đều mệt, sau bữa cơm, anh em đã lục đục đi chuẩn bị chỗ ngủ. Trong lán rộng chừng 5 m vuông, chỗ của tôi lịch sự nhất, đó là 1 cái chõng bằng nứa anh Lử đã làm dễ đến cả năm nay, tôi vừa dẵm 1 chân lên thì hơn 1 nửa chỗ nữa gãy ra làm đôi. Các anh chặt cho tôi 1 nắm lá thảo quả và dương xỉ để lót phía dưới, tôi dải 1 lớp áo mưa lên và đến cái túi ngủ, mấy anh con trai thì lót lá rồi phủ 1 lớp bạt nằm ngủ ở dưới đất, 4 anh leo lên chỗ sấy thảo quả. Đêm nay, sau 1 ngày đi rừng vất vả, ai nấy đều dễ dàng vùi sâu vào giấc ngủ. Cái chõng của anh Lử đã được tôi gia cố thêm khá nhiều lá cây mà vẫn cứ lồi lõm gồ ghề, tôi trằn trọc 1 lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trước khi ngủ tôi vẫn không quên treo cái đèn pin lên mái lán, tôi rất sợ bóng đêm.