wild_honey
Phượt thủ
Thứ 7, ngày 09 tháng 9/2006
Nửa đêm về sáng, một cơn mưa rừng xuất hiện, mưa rơi lộp độp trên các phiến lá rồi rơi xuống tấm bạt phủ lán, từ 4 phía tôi chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi. Tôi thức dậy từ sớm nhưng vẫn nằm yên trong cái tổ tò vò của mình, tôi nằm gần 1 tảng đá nên nước từ trên tảng đá chảy xuống chỗ tôi nghe rất rõ. 2 anh nuôi được dặn dò từ tối hôm trước là sẽ ăn cơm sớm, khoảng 7 giờ lại lên đường. Trời chưa sáng các anh đã phải dậy, loay hoay 1 hồi tôi nghe thấy tiếng nứa nổ kêu lép bép và thấy ánh lửa ấm áp lại bập bùng trước cửa lều. Mọi người trong lều đều cựa mình, khoảng 6h tất cả anh em đều đã dậy làm vệ sinh, 6 rưỡi các anh hậu cần đã đánh vật xong với nồi cơm dưới trời mưa, chúng tôi ăn sáng trong lều. Lạ thay sáng nay tôi thấy rất khoan khoái, tôi đã nghĩ khi tỉnh dậy chân tôi sẽ không nhấc lên nổi ấy vậy mà cái sự đau đớn tôi tưởng tượng ra gần như biến mất! Thay vào đó, 2 bả vai và hai cánh tay tôi lai đau nhừ, tôi đoán là vì cả ngày leo dốc và đeo balô, trong khi phải vịn cây lấy đà đu mình lên để vượt qua những con dốc dựng đứng nên vai và tay mới đau đến như vậy. Các anh đi rừng đã quen có nói lại rằng mới đi rừng ngày đầu tiên bao giờ cũng mệt, ngày thứ 2 bắt đầu quen và dần dần sẽ không còn thấy mệt nữa, tôi cũng hi vọng là như vậy.
Đã 8h sáng mưa vẫn không ngớt, đoạn đường trước mắt sẽ khó khăn hơn vì không có đường mòn, mà từ lán anh Lử đến chỗ chúng tôi sẽ dừng chân để quan sát đàn vượn cũng mất cả ngày đường. Anh Đạt băn khoăn trời mưa to như vậy đường đi sẽ rất khó khăn. Vậy là chúng tôi quyết định sẽ khởi hành khi trời tạnh mưa. Căn lều lại chìm vào sự im ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi, chúng tôi lại làm thêm giấc nữa. 10h tôi nghe thấy có tiếng chim hót lảnh lót trên tán cây ngay cạnh lều, thò đầu ra khỏi túi ngủ, tôi đã cảm nhận ngay 1 tia nắng ấm áp xuyên qua tấm liếp và mùi nồng nồng ngai ngái của tầng thảm mục ẩm ướt khi gặp ánh nắng mặt trời. Anh Đạt khua các anh em dậy, chúng tôi gói gém hành lý và xuất phát lúc 10h30.
Đoạn dốc phía trước không kém gì đoạn dốc đầu tiên, bước chân đầu tiên cũng là dốc, ngọn núi này cao nên chúng tôi không đi theo dông núi mà đi cắt chéo theo sườn núi lên, độ dốc khoảng 70 độ ấy vậy mà tôi không cảm thấy nhọc nhằn như leo con dốc đầu tiên ngày hôm qua. ở đây tầng thảm mục rất dầy, các rễ cây trồi ngang ra, vô tình tạo thành những bậc đi, lối đi ở đây không có nhiều cây bụi, chúng tôi cứ nhằm rễ cây mà bước tới, dẫm chân vào thảm mục không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra vì rất dễ bi trượt chân và không tạo được đà bước tiếp mà phía dưới là thung lũng sâu. Khu rừng này rất nhiều cây to, chúng tôi đu mình vào thân cây để lấy đà lên dốc. Hành quân theo kiểu.. đu cây khoảng nửa tiếng thì gặp một dông núi, độ dốc cũng giảm đi. Con đường trước mắt vẫn gập ghềnh lên xuống, chốc chốc lại gặp một đoạn bằng phẳng như có lối mòn. Sau 2 tiếng hết leo dốc lại tụt dốc gần như không nghỉ, chúng tôi vẫn chưa vượt qua được đỉnh núi để sang phía bên kia., cả đoàn dừng lại nghỉ trưa, bữa trưa hôm nay chúng tôi chỉ có lương khô và nước khe. Tôi mang theo 1 ít xúc xích, tôi chia cho anh em mỗi người một chiếc, vậy là hành lý của tôi đã giảm đi chút ít. Sau bữa trưa chúng tôi mới phát hiện ra xung quanh chỗ mình ngồi có rất nhiều dấu vết của thú ăn thịt nhỏ. Buổi chiều chúng tôi hành quân qua 1 thảm rừng rất đẹp, tầng cao nhất vẫn là các cây cổ thụ, tầng trung bình là rừng trúc gai. Rừng trúc gai chỉ xuất hiện từ độ cao 2200 mét trở đi, rừng trúc gai là nguồn cung cấp thức ăn cho rất nhiều loài động vật, đi xuyên qua rừng thấy những ngọn măng bị gặm nham nhở, ngọn thì do con Căng (khỉ mặt đỏ ăn, ngọn thì hoẵng ăn, ngọn thì có dấu hiệu của lợn rừng, của lửng lợn. Trên tầng lá của rừng trúc gai cũng là nhà của các loại gà lôi, gà so, tiện thể chúng tôi cũng hái ít măng cho nữa tối nay.
Vượt qua rừng trúc gai dịu mắt chúng tôi đi lạc vào rừng Dẻ, mới đi được vài bước các anh đã phát hiện ra 1 cây dẻ có dấu vết của gấu, nó trèo lên cây bẻ một ít cành và lót 1 chỗ ngồi đàng hoàng rồi mới ăn hạt dẻ. Hôm nay, tôi mới thấy mình tận hưởng vẻ đẹp của khu rừng hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, vượt qua 1 ngọn núi khác không mấy khó khăn, anh Đạt và Oánh khẳng định khu rừng kiểu này chính là khu sinh cảnh của loài vượn, nhiều cây to, tán rộng và nhiều loại quả rừng, dưới đất chỗ nào cũng có dấu hiệu của các loại quả rừng đang gặm dở, mùa này là mùa trám, nên chỗ nào cũng thấy trám rụng. Chúng tôi đang tiến sâu hơn vào rừng già và rất gần với dãy Phan Xi Phăng, càng lên cao tầng thảm mục càng dày, cắm sâu cây gậy tôi mang theo xuống tầng thảm mục đó, 2/3 cây gậy bị nuốt chửng, cành cây cũng vậy, trông thì to đấy nhưng có nhiều loại cây, rêu sống gá trên thân cành, nó phải to hơn gấp 3 lần so với lõi cành.
Nửa đêm về sáng, một cơn mưa rừng xuất hiện, mưa rơi lộp độp trên các phiến lá rồi rơi xuống tấm bạt phủ lán, từ 4 phía tôi chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi. Tôi thức dậy từ sớm nhưng vẫn nằm yên trong cái tổ tò vò của mình, tôi nằm gần 1 tảng đá nên nước từ trên tảng đá chảy xuống chỗ tôi nghe rất rõ. 2 anh nuôi được dặn dò từ tối hôm trước là sẽ ăn cơm sớm, khoảng 7 giờ lại lên đường. Trời chưa sáng các anh đã phải dậy, loay hoay 1 hồi tôi nghe thấy tiếng nứa nổ kêu lép bép và thấy ánh lửa ấm áp lại bập bùng trước cửa lều. Mọi người trong lều đều cựa mình, khoảng 6h tất cả anh em đều đã dậy làm vệ sinh, 6 rưỡi các anh hậu cần đã đánh vật xong với nồi cơm dưới trời mưa, chúng tôi ăn sáng trong lều. Lạ thay sáng nay tôi thấy rất khoan khoái, tôi đã nghĩ khi tỉnh dậy chân tôi sẽ không nhấc lên nổi ấy vậy mà cái sự đau đớn tôi tưởng tượng ra gần như biến mất! Thay vào đó, 2 bả vai và hai cánh tay tôi lai đau nhừ, tôi đoán là vì cả ngày leo dốc và đeo balô, trong khi phải vịn cây lấy đà đu mình lên để vượt qua những con dốc dựng đứng nên vai và tay mới đau đến như vậy. Các anh đi rừng đã quen có nói lại rằng mới đi rừng ngày đầu tiên bao giờ cũng mệt, ngày thứ 2 bắt đầu quen và dần dần sẽ không còn thấy mệt nữa, tôi cũng hi vọng là như vậy.
Đã 8h sáng mưa vẫn không ngớt, đoạn đường trước mắt sẽ khó khăn hơn vì không có đường mòn, mà từ lán anh Lử đến chỗ chúng tôi sẽ dừng chân để quan sát đàn vượn cũng mất cả ngày đường. Anh Đạt băn khoăn trời mưa to như vậy đường đi sẽ rất khó khăn. Vậy là chúng tôi quyết định sẽ khởi hành khi trời tạnh mưa. Căn lều lại chìm vào sự im ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi, chúng tôi lại làm thêm giấc nữa. 10h tôi nghe thấy có tiếng chim hót lảnh lót trên tán cây ngay cạnh lều, thò đầu ra khỏi túi ngủ, tôi đã cảm nhận ngay 1 tia nắng ấm áp xuyên qua tấm liếp và mùi nồng nồng ngai ngái của tầng thảm mục ẩm ướt khi gặp ánh nắng mặt trời. Anh Đạt khua các anh em dậy, chúng tôi gói gém hành lý và xuất phát lúc 10h30.
Đoạn dốc phía trước không kém gì đoạn dốc đầu tiên, bước chân đầu tiên cũng là dốc, ngọn núi này cao nên chúng tôi không đi theo dông núi mà đi cắt chéo theo sườn núi lên, độ dốc khoảng 70 độ ấy vậy mà tôi không cảm thấy nhọc nhằn như leo con dốc đầu tiên ngày hôm qua. ở đây tầng thảm mục rất dầy, các rễ cây trồi ngang ra, vô tình tạo thành những bậc đi, lối đi ở đây không có nhiều cây bụi, chúng tôi cứ nhằm rễ cây mà bước tới, dẫm chân vào thảm mục không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra vì rất dễ bi trượt chân và không tạo được đà bước tiếp mà phía dưới là thung lũng sâu. Khu rừng này rất nhiều cây to, chúng tôi đu mình vào thân cây để lấy đà lên dốc. Hành quân theo kiểu.. đu cây khoảng nửa tiếng thì gặp một dông núi, độ dốc cũng giảm đi. Con đường trước mắt vẫn gập ghềnh lên xuống, chốc chốc lại gặp một đoạn bằng phẳng như có lối mòn. Sau 2 tiếng hết leo dốc lại tụt dốc gần như không nghỉ, chúng tôi vẫn chưa vượt qua được đỉnh núi để sang phía bên kia., cả đoàn dừng lại nghỉ trưa, bữa trưa hôm nay chúng tôi chỉ có lương khô và nước khe. Tôi mang theo 1 ít xúc xích, tôi chia cho anh em mỗi người một chiếc, vậy là hành lý của tôi đã giảm đi chút ít. Sau bữa trưa chúng tôi mới phát hiện ra xung quanh chỗ mình ngồi có rất nhiều dấu vết của thú ăn thịt nhỏ. Buổi chiều chúng tôi hành quân qua 1 thảm rừng rất đẹp, tầng cao nhất vẫn là các cây cổ thụ, tầng trung bình là rừng trúc gai. Rừng trúc gai chỉ xuất hiện từ độ cao 2200 mét trở đi, rừng trúc gai là nguồn cung cấp thức ăn cho rất nhiều loài động vật, đi xuyên qua rừng thấy những ngọn măng bị gặm nham nhở, ngọn thì do con Căng (khỉ mặt đỏ ăn, ngọn thì hoẵng ăn, ngọn thì có dấu hiệu của lợn rừng, của lửng lợn. Trên tầng lá của rừng trúc gai cũng là nhà của các loại gà lôi, gà so, tiện thể chúng tôi cũng hái ít măng cho nữa tối nay.
Vượt qua rừng trúc gai dịu mắt chúng tôi đi lạc vào rừng Dẻ, mới đi được vài bước các anh đã phát hiện ra 1 cây dẻ có dấu vết của gấu, nó trèo lên cây bẻ một ít cành và lót 1 chỗ ngồi đàng hoàng rồi mới ăn hạt dẻ. Hôm nay, tôi mới thấy mình tận hưởng vẻ đẹp của khu rừng hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, vượt qua 1 ngọn núi khác không mấy khó khăn, anh Đạt và Oánh khẳng định khu rừng kiểu này chính là khu sinh cảnh của loài vượn, nhiều cây to, tán rộng và nhiều loại quả rừng, dưới đất chỗ nào cũng có dấu hiệu của các loại quả rừng đang gặm dở, mùa này là mùa trám, nên chỗ nào cũng thấy trám rụng. Chúng tôi đang tiến sâu hơn vào rừng già và rất gần với dãy Phan Xi Phăng, càng lên cao tầng thảm mục càng dày, cắm sâu cây gậy tôi mang theo xuống tầng thảm mục đó, 2/3 cây gậy bị nuốt chửng, cành cây cũng vậy, trông thì to đấy nhưng có nhiều loại cây, rêu sống gá trên thân cành, nó phải to hơn gấp 3 lần so với lõi cành.