wild_honey
Phượt thủ
( tiếp theo)
Vừa đến lán, các anh lăn ra nghỉ, anh Lử nhỏ nguời và đi dai sức nhất vừa đến lán cũng nằm vật ra, 2 ngày đi đường liên tục khiến con báo của rừng già đã thấm mệt. Tôi rất ấn tượng với nụ cười hồn hậu của anh Lử, câu chuyện anh kể rất giản dị nhưng lối ví von của anh khiến chúng tôi không thể không đổ người cười nghiêng ngả. Có lần anh hỏi tôi về mấy cô gái Hmông bên Sapa lấy chồng tây, tôi thành thật kể, anh Đạt trêu nếu con gái Hmông đã lấy chồng tây rồi mà bị chồng tây bỏ thì con trai Hmông có lấy làm vợ nữa không?. Anh Lử vừa tủm tỉm cười vừa nói thằng con gái đó nó giống con Tô Zô Ta (toyota), nó chở thằng tây xì lồ to thì xe nó chóng hỏng, nó chở con trai Hmông thì không hỏng, thằng tây nó bỏ rồi, không thằng con trai H,mông nào lại thích cái thằng xe hỏng nữa.. rồi tiếng cười của anh lại vang lên vừa hồn nhiên vừa ấm áp.
5h30 chiều chúng tôi đã xơi bữa tối, món rau bí được chúng tôi giải quyết nhanh gọn nhất., thịt mang theo không còn, chúng tôi bắt đầu ăn sang đồ hộp. Giờ này đàn sóc đi kiếm ăn sau 1 ngày cũng đã chở về, cành lá lại lao xao. Chúng tôi đang ngồi ăn mà cũng phải dè chừng không bọn sóc thả quả từ trên cây không may mà trúng đầu, thế nào cung có cái bướu to bằng quả trứng, quả cây ăn giở chúng thả xuống rơi vào nồi niêu cứ coong coong.
Trong bữa ăn Oánh ra nghị quyết, tối nay mỗi anh em phải đóng góp 1 truyện ma, đặc biệt là ma rừng cho nó thêm phần thi vị, mọi người hưởng ứng ngay còn tôi cứ làm thinh, cái đầu khéo tưởng tượng của tôi cũng đủ làm khổ tôi nhiều lắm rồi, tối nào cũng như tối nào, tôi không ngủ được chỉ vì sợ ma...do tôi tưởng ra.
Anh em bắt đầu kể chuyện ma, đầu tiên là câu chuyện ma ở núi Tà Dung, anh em nói ở đó có 1 cái hang, những ngày giở mưa giở nắng, xẩm xẩm tối là ma về nhiều nhất. Ma là đốm lửa xanh bập bùng di chuyển..Anh Tiến có lần đi soi cá gần đấy, bó đóm Anh mang theo khi dụi vào một bụi lá khô, đóm tắt bỗng thấy những đám ma lửa tương tự xuất hiện, xanh lét, di chuyển trên bề mặt tầng thảm mục thoắt ẩn thoắt hiện, chuyến đấy về anh ốm 1 trận rụng cả tóc Anh Đạt giải thích đó là khí Metan, do tầng thảm mục tạo ra Lần lượt mỗi người 1 câu chuyện, có câu chuyện đã được anh Anh đạt giải thích về những phản ứng hoá học ngẫu nhiên trong thiên nhiên rồi mà các anh vẫn khẳng định là ma 100%. Câu chuyện của các anh kể ngày càng thêm rùng rợn, tôi không có ý định ghi chép nữa, càng ghi, càng phải tưởng tượng ra đến phát lạnh cả người. Chỉ thoáng đưa mắt nhìn vào bóng đêm và tán cây rừng xung quanh chúng tôi, tôi đã tưởng tưởng ra bóng đêm và những tán cây ma quái, những con mắt đang tròng chọc chúng tôi, rừng ban ngày cũng như đêm vẫn yên bình là thế, vậy mà tôi lại vô cớ đến thế Tôi không góp chuyện gì, cứ cố gắng giải cho nó có vẻ có khoa học để bớt đi cái cảm giác sợ hãi, thế nhưng dù sợ đến mấy tôi không thể không ghi lại câu chuyện anh Đạt kể, câu chuyện đáng sợ nhất, hấp dẫn nhất nhưng cũng đáng tin nhất. (tôi thực sự tin có 1 cuộc sống sau cái chết sau khi nghe câu chuyện về nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng và một số tư liệu khác).
Vừa đến lán, các anh lăn ra nghỉ, anh Lử nhỏ nguời và đi dai sức nhất vừa đến lán cũng nằm vật ra, 2 ngày đi đường liên tục khiến con báo của rừng già đã thấm mệt. Tôi rất ấn tượng với nụ cười hồn hậu của anh Lử, câu chuyện anh kể rất giản dị nhưng lối ví von của anh khiến chúng tôi không thể không đổ người cười nghiêng ngả. Có lần anh hỏi tôi về mấy cô gái Hmông bên Sapa lấy chồng tây, tôi thành thật kể, anh Đạt trêu nếu con gái Hmông đã lấy chồng tây rồi mà bị chồng tây bỏ thì con trai Hmông có lấy làm vợ nữa không?. Anh Lử vừa tủm tỉm cười vừa nói thằng con gái đó nó giống con Tô Zô Ta (toyota), nó chở thằng tây xì lồ to thì xe nó chóng hỏng, nó chở con trai Hmông thì không hỏng, thằng tây nó bỏ rồi, không thằng con trai H,mông nào lại thích cái thằng xe hỏng nữa.. rồi tiếng cười của anh lại vang lên vừa hồn nhiên vừa ấm áp.
5h30 chiều chúng tôi đã xơi bữa tối, món rau bí được chúng tôi giải quyết nhanh gọn nhất., thịt mang theo không còn, chúng tôi bắt đầu ăn sang đồ hộp. Giờ này đàn sóc đi kiếm ăn sau 1 ngày cũng đã chở về, cành lá lại lao xao. Chúng tôi đang ngồi ăn mà cũng phải dè chừng không bọn sóc thả quả từ trên cây không may mà trúng đầu, thế nào cung có cái bướu to bằng quả trứng, quả cây ăn giở chúng thả xuống rơi vào nồi niêu cứ coong coong.
Trong bữa ăn Oánh ra nghị quyết, tối nay mỗi anh em phải đóng góp 1 truyện ma, đặc biệt là ma rừng cho nó thêm phần thi vị, mọi người hưởng ứng ngay còn tôi cứ làm thinh, cái đầu khéo tưởng tượng của tôi cũng đủ làm khổ tôi nhiều lắm rồi, tối nào cũng như tối nào, tôi không ngủ được chỉ vì sợ ma...do tôi tưởng ra.
Anh em bắt đầu kể chuyện ma, đầu tiên là câu chuyện ma ở núi Tà Dung, anh em nói ở đó có 1 cái hang, những ngày giở mưa giở nắng, xẩm xẩm tối là ma về nhiều nhất. Ma là đốm lửa xanh bập bùng di chuyển..Anh Tiến có lần đi soi cá gần đấy, bó đóm Anh mang theo khi dụi vào một bụi lá khô, đóm tắt bỗng thấy những đám ma lửa tương tự xuất hiện, xanh lét, di chuyển trên bề mặt tầng thảm mục thoắt ẩn thoắt hiện, chuyến đấy về anh ốm 1 trận rụng cả tóc Anh Đạt giải thích đó là khí Metan, do tầng thảm mục tạo ra Lần lượt mỗi người 1 câu chuyện, có câu chuyện đã được anh Anh đạt giải thích về những phản ứng hoá học ngẫu nhiên trong thiên nhiên rồi mà các anh vẫn khẳng định là ma 100%. Câu chuyện của các anh kể ngày càng thêm rùng rợn, tôi không có ý định ghi chép nữa, càng ghi, càng phải tưởng tượng ra đến phát lạnh cả người. Chỉ thoáng đưa mắt nhìn vào bóng đêm và tán cây rừng xung quanh chúng tôi, tôi đã tưởng tưởng ra bóng đêm và những tán cây ma quái, những con mắt đang tròng chọc chúng tôi, rừng ban ngày cũng như đêm vẫn yên bình là thế, vậy mà tôi lại vô cớ đến thế Tôi không góp chuyện gì, cứ cố gắng giải cho nó có vẻ có khoa học để bớt đi cái cảm giác sợ hãi, thế nhưng dù sợ đến mấy tôi không thể không ghi lại câu chuyện anh Đạt kể, câu chuyện đáng sợ nhất, hấp dẫn nhất nhưng cũng đáng tin nhất. (tôi thực sự tin có 1 cuộc sống sau cái chết sau khi nghe câu chuyện về nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng và một số tư liệu khác).