wild_honey
Phượt thủ
Chúng tôi lại nhanh chóng lên đường. Cũng không mất nhiều thời gian để chúng tôi qua được ngọn núi trước mặt., con dốc xuống ngọn núi này cũng dễ ngã, tôi cứ nhằm gốc cây để dẵm. Có thêm 1 tiếng súng cũng gần chúng tôi lắm nhưng ai cũng mải miết leo xuống nên không ai dừng lại bình luận điều gì. phía cuối con dốc là suối anh Lử nói, chúng tôi đi gần như chạy để đến suối một cách nhanh nhất, mồ hôi ra nhiều khiến cổ họng khô cong, giờ tôi chỉ thèm nước.
Xuống đến suối tôi úp mặt xuống uống nước 1 trận thoả cơn khát chứ không kịp vục nước vào tay để uống, nước mát lạnh khiến tôi tỉnh táo hẳn, quay ra thấy anh em ai cũng đang say sưa uống nước như những con hươu hiền lành Đoạn đường tiếp theo chúng tôi đi men theo suối, 2 bên bờ suối cây cối quang đãng hơn nên những ánh nắng chiều còn sót lại xiên xiên soi xuống đáy nước trông thật đẹp mắt. Một con suối mơ trong rừng thu vắng, hẳn là sẽ có nhiều nguời còn thấy rung cảm hơn nữa với bài Suối Mơ của Văn Cao khi một lần được chiêm ngưỡng hoàng hôn về bên dòng suối trong rừng vào một ngày chớm thu. Dòng suối vắng dấu chân người qua, rêu và cây rủ 2 bên suối lẫn vào cái vẻ mượt mà của dòng nước trông thật thi vị, trong 1 hoàn cảnh khác hẳn là tôi đã có 1 áng thơ.. Tôi đang tận hưởng dòng suối mát lạnh thì lại nghe tiếng anh Lử nói..đáng nhẽ mình rẽ tay trái rồi tụt xuống thì gần lán hơn.. anh Đạt chắc không còn bình tĩnh nữa nên nói 1 câu có vẻ trách móc.. em nói rồi, nếu anh không chắc mình quay về đường cũ cũng được.. Anh Đạt quay sang bảo tôi..mình đi theo chữ L Thuỷ ạ, nếu có nhanh cũng phải hơn 2 tiếng nữa..
Lúc này đã 5h, anh Lử không nói, vừa đi vừa nhảy thoăn thoắt trên các tảng đá, tôi nhìn thấy cũng hãi lắm và đá phủ rêu, rất trơn. Cả đoàn lại hối hả lên đường, càng đi anh Lử không nhận ra đoạn suối có đúng là sẽ chảy về phía thung lũng mà anh em chúng tôi dựng lán gần đó không. Ai trong đoàn cũng lo lắng, anh Lử thì bối rối vì cả đoàn trông chờ vào anh, có lúc anh đã mất bình tĩnh đến mức anh nói cả đoàn dừng lại để anh trèo lên 1 đoạn núi, định hướng lại để tìm hướng đi tắt. Đi dưới tán cây mà không có đường mòn, khó mà xác định đúng hướng, lúc đó anh Nhỉ có sáng kiến lấy lá thổi xem các anh em ở lán có nghe được không, nếu nghe được họ sẽ thổi lại để mình biết hướng, trước đây khi đi săn các anh cũng hay làm như thế. Nhưng rồi sáng kiến của anh Nhỉ có vẻ không có kết quả, sau 3 hồi gọi bằng lá mà không thấy ai đáp lời, thiết bị định vị của anh Đạt dường như không hoạt động trong không gian đặc kín cây cối này, anh sốt sắng lôi ra mấy lần mà không lần nào bắt được tín hiệu từ vệ tinh, nếu anh bật từ chiều thì có thể có lúc máy còn thu được tín hiệu.
Xin lỗi pà con, tư thế uống nước k được đẹp lắm nhưng vẻ đẹp của con suối "mơ" này không thể phủ nhận
Coi77! nhìn thấy suối mơ chắc lên cơn vật " thuỷ sinh" rồi phải không? Chậc! kể ra mà lúc đó ong rảnh tay k bận viết "tờ ruyện" thì ong cũng chiếu cố lấy về cho Còi vài cục đá có rêu...chẹp! cứ gọi là rêu hàng độc thiên hạ không ai có nhá! :LL
Xuống đến suối tôi úp mặt xuống uống nước 1 trận thoả cơn khát chứ không kịp vục nước vào tay để uống, nước mát lạnh khiến tôi tỉnh táo hẳn, quay ra thấy anh em ai cũng đang say sưa uống nước như những con hươu hiền lành Đoạn đường tiếp theo chúng tôi đi men theo suối, 2 bên bờ suối cây cối quang đãng hơn nên những ánh nắng chiều còn sót lại xiên xiên soi xuống đáy nước trông thật đẹp mắt. Một con suối mơ trong rừng thu vắng, hẳn là sẽ có nhiều nguời còn thấy rung cảm hơn nữa với bài Suối Mơ của Văn Cao khi một lần được chiêm ngưỡng hoàng hôn về bên dòng suối trong rừng vào một ngày chớm thu. Dòng suối vắng dấu chân người qua, rêu và cây rủ 2 bên suối lẫn vào cái vẻ mượt mà của dòng nước trông thật thi vị, trong 1 hoàn cảnh khác hẳn là tôi đã có 1 áng thơ.. Tôi đang tận hưởng dòng suối mát lạnh thì lại nghe tiếng anh Lử nói..đáng nhẽ mình rẽ tay trái rồi tụt xuống thì gần lán hơn.. anh Đạt chắc không còn bình tĩnh nữa nên nói 1 câu có vẻ trách móc.. em nói rồi, nếu anh không chắc mình quay về đường cũ cũng được.. Anh Đạt quay sang bảo tôi..mình đi theo chữ L Thuỷ ạ, nếu có nhanh cũng phải hơn 2 tiếng nữa..
Lúc này đã 5h, anh Lử không nói, vừa đi vừa nhảy thoăn thoắt trên các tảng đá, tôi nhìn thấy cũng hãi lắm và đá phủ rêu, rất trơn. Cả đoàn lại hối hả lên đường, càng đi anh Lử không nhận ra đoạn suối có đúng là sẽ chảy về phía thung lũng mà anh em chúng tôi dựng lán gần đó không. Ai trong đoàn cũng lo lắng, anh Lử thì bối rối vì cả đoàn trông chờ vào anh, có lúc anh đã mất bình tĩnh đến mức anh nói cả đoàn dừng lại để anh trèo lên 1 đoạn núi, định hướng lại để tìm hướng đi tắt. Đi dưới tán cây mà không có đường mòn, khó mà xác định đúng hướng, lúc đó anh Nhỉ có sáng kiến lấy lá thổi xem các anh em ở lán có nghe được không, nếu nghe được họ sẽ thổi lại để mình biết hướng, trước đây khi đi săn các anh cũng hay làm như thế. Nhưng rồi sáng kiến của anh Nhỉ có vẻ không có kết quả, sau 3 hồi gọi bằng lá mà không thấy ai đáp lời, thiết bị định vị của anh Đạt dường như không hoạt động trong không gian đặc kín cây cối này, anh sốt sắng lôi ra mấy lần mà không lần nào bắt được tín hiệu từ vệ tinh, nếu anh bật từ chiều thì có thể có lúc máy còn thu được tín hiệu.
Xin lỗi pà con, tư thế uống nước k được đẹp lắm nhưng vẻ đẹp của con suối "mơ" này không thể phủ nhận
Coi77! nhìn thấy suối mơ chắc lên cơn vật " thuỷ sinh" rồi phải không? Chậc! kể ra mà lúc đó ong rảnh tay k bận viết "tờ ruyện" thì ong cũng chiếu cố lấy về cho Còi vài cục đá có rêu...chẹp! cứ gọi là rêu hàng độc thiên hạ không ai có nhá! :LL
Last edited: