Thứ 4 ngày13 tháng 9/2006.
Sáng nay tôi không tham gia buổi quan sát cuối cùng trên núi cùng anh em, tôi ở lại lều để giữ sức và chăm sóc cho đôi chân, hôm nay hứa hẹn một ngày hành quân sẽ mệt mỏi. Tối qua chúng tôi bàn nhau sẽ quay về đường cũ, đến đoạn gần khu rừng tre hôm đầu tiên chúng tôi gặp có một đoạn rẽ đi tắt về bản Nậm Xi Tan, chúng tôi sẽ đi theo đường đó. Anh Lử nói nếu tích cực đi khoảng 5h chiều sẽ ra được khỏi rừng.
Buổi sáng cuối cùng trên núi, không còn một chút hi vọng nào có thể nghe thấy tiếng vượn hót, 8h30, các anh em đã về tới lán, 2 anh nuôi vẫn chuẩn bị bữa trưa, tổng kết mọi thứ chúng tôi mang theo, những anh em khác đi dỡ lều và thu vén hành lý. Bữa trưa nhanh chóng, 9h30 hành lý được san đều cho mọi người, lúc về không phải gùi theo lương thực nên ai cũng nhẹ gánh, anh Nhỉ tình nguyện vác giúp tôi cá balô. Trước khi đi anh Tiến không quên dập bếp lửa và nhắc nhở mọi người cời xới đám cỏ chúng tôi lấy về lót chỗ nằm, anh Tiến nói phải cời lên không cái hồn mình cứ quanh quẩn ở đây, về nhà rồi mà hồn vẫn cứ ở lại trong rừng.
9h15 chúng tôi lên đường, đoạn đường về dốc xuống là chủ yếu nên ai cũng mang theo một cái gậy để chống trượt, trời nắng, lối đi khô ráo, ai nấy rảo bước rất nhanh. Hôm đi chỉ thèm được đi dốc xuống nhưng hôm nay khi về nhiều dốc xuống mới thấy chân đau, gối chùn, xuống dốc tôi ngã còn nhiều hơn là lên dốc nhưng rất may lần nào tôi cũng bám được vào cây. Cái chai đựng nước tôi mang theo không hiểu thế nào mà ngày cuối lại tìm không thấy, thế nên cứ đến con suối nào tôi lại tranh thủ uống nước. 1 nhóm gồm 4 anh đi trước rất nhanh, các anh muốn về sớm đoảng qua nhà xem có chuyện gì rồi buổi tối vẫn quay về tập trung ở nhà anh Lử, các anh đi trước mang theo lương khô còn lại của cả đoàn. Đến gần giữa trưa khoảng cách giữa 2 nhóm cách nhau khá xa, nhóm chúng tôi 6 người băn khoăn sợ các anh quên mất mình đang mang bữa trưa của cả đoàn thì khốn. Đi chừng 3 tiếng tôi bị trượt chân ngã 1 cú rất mạnh, cái đầu gối kêu khục 1 cái, rồi đau như muốn rời ra. Cách đây 3 năm tôi bị ngã xe máy, đầu gối bên phải từ bấy cũng có vẫn đề, cứ vận động mạnh nó kêu khục như muốn trật ra. Mỗi lần như thế tôi phải ngồi im 15 phút không cử động rồi mới đi lại được bình thường. Tôi nói với cả đoàn đi chậm lại 1 chút để đợi tôi, cái chân chưa kịp hồi phục mà tôi vẫn phải sải bước theo các anh, tôi bước tấp tểnh, bước cao bước thấp và dồn trọng lượng cơ thể vào chân trái, mọi người đi vẫn nhanh nên tôi bị tụt lại sau cùng, mỗi lúc phải xuống dốc với cái chân đau rất khó, tay chống gậy, tay bám cây mới tụt được xuống. Cái đầu gối cứ trong trạng thái đau âm ỷ mãi không đỡ, có lẽ vì mấy ngày nay tôi đi nhiều quá nên đã đến lúc nó lăn ra ăn vạ mất rồi. Đi thêm 1 tiếng nữa mà không thấy con suối nào, tôi lại đang khát nước khô cổ. Đang lúc muốn đi nhanh để tìm suối uống nước vậy mà chân lại đau, tôi gọi với anh Lử đi chậm lại, dọc đường đi tìm chỗ nào có lán thảo quả, chỗ đó sẽ có khe nước, mọi người cũng giảm tốc độ để đợi tôi. Đến được lán thảo quả ai nấy đều mệt, chui vào lán để tránh cái nắng giữa trưa, cái khe nước gần lán bé quá, nếu vục tay xuống nước sẽ bị vẩn đục, tôi hái 1 cái lá rồi múc nước uống thoả thuê tôi mới nhường chỗ cho Oánh. Em cần ít nhất 15 phút để cho cái đầu gối đỡ đau hẳn rồi mới tiếp tục lên đường được tôi nói, mọi người cũng tranh thủ dựa lưng vào vách lán chợp mắt và thư giãn cái lưng, đôi chân.
Nghỉ ngơi bên lán thảo quả